Tiểu Kha đã uống xong trà sữa trên tay nhưng dường như vẫn chưa thoả mãn.
Cậu liếc nhìn quán trà sữa cách đó không xa, lén quan sát chị bảy.
Vương Tư Kỳ nhận ra suy nghĩ của Tiểu Kha, cười phì: "Tiểu Kha muốn uống trà sữa phải không? Chị đi mua cho cục cưng của chị."
Cô ấy vừa định đứng dậy mua trà sữa thì bị em trai chặn lại.
"Chị ơi, em cũng có tiền, em biết dùng điện thoại di động trả tiền đó."
Tiểu Kha lấy điện thoại Iphone ra, lắc lắc rồi cười hì hì chạy đến quán trà sữa. Vương Tư Kỳ mỉm cười, ngồi ở cửa ngoài cửa hàng nhìn em trai.
Nhìn thấy mình mua hơi nhiều đồ, mang theo rất bất tiện nên Vương Tư Kỳ đặc biệt gọi điện thoại cho dì Lam.
"Dì Lam, dì cho hai người giúp việc ở nhà đến đây giúp tôi mang đồ về. Địa chỉ là trên tầng bảy của Trung tâm mua sắm Địa Vương."
“Vâng cô chủ.”
Cúp điện thoại, Vương Tư Kỳ nhìn Tiểu Kha xếp hàng mua trà sữa.
"Trà sữa vải thiều Bobo đã xong, người tiếp theo."
Khách xếp hàng trước lấy trà sữa rồi ra về nhưng lại không có ai tiến tới.
"Người tiếp theo?"
Nhân viên bối rối nhìn những người đang xếp hàng, tại sao bọn họ không đến gọi món?
"Chị nhân viên."
Hử? Nữ thư ký tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, hình như cô nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ.
“Chị nhân viên, em muốn hai ly trà sữa dâu tây Bobo, nhiệt độ bình thường.”
Nữ nhân viên cúi xuống thì nhìn thấy một cậu bé.
Oa, một cậu bé thật dễ thương, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu này, thật muốn hôn mấy cái.
Bàn cao một mét hai, cao hơn Tiểu Kha nên nhân viên mới không thấy cậu.
"Được rồi em trai, bây giờ chị làm cho em ngay đây. Em đến một mình à?"
Nữ nhân viên bán hàng đã nghĩ xong nên dùng bao tải màu gì để mang Tiểu Kha về nhà rồi.
Ý bạn là trái vải? Bạn muốn tôi lấy loại vải nào?
"Không ạ, em đến đây với chị em, chị ấy ở đó."
Ngón tay út mũm mĩm chỉ về Vương Tư Kỳ ở bên ngoài, lúc này cô ấy đang tươi cười nhìn Tiểu Kha.
Ánh sáng chỉ chiếu vào nửa khuôn mặt, mang lại cho cô ấy khí chất cao quý và thần thánh.
Mọi người đều xuýt xoa.
Chị em đều đẹp như vậy, gen của nhà này chắc cũng tốt lắm, ngưỡng mộ quá đi.
Nữ nhân viên lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nhắc nhở: "Mua trà sữa phải trả tiền, em mau gọi chị em tới đây đi."
Tiểu Kha lắc đầu, cậu đã học được cách trả tiền, khá đơn giản.
“Tự em có tiền, không cần chị gái tới.”
Cậu nhóc lấy điện thoại Iphone ra, hỏi nhân viên bán hàng bao nhiêu tiền.
Mọi người xếp hàng phía sau mắng má nó.
Trẻ con năm, sáu tuổi đã dùng Iphone 14 Pro, mình thì còn đang Iphone 11 đây này.
Ở truyen.azz.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..
"Chị đố em một câu. Một ly trà sữa giá mười sáu tệ, hai ly thì em phải trả cho chị bao nhiêu tiền? Nếu em trả lời đúng thì chị tặng cho em một ly."
Tiểu Kha có chút xấu hổ. Loại câu hỏi này dành cho những đứa trẻ khác thì được, nhưng đối với cậu lại là quá thiểu năng trí tuệ.
Mấy hôm nay ở nhà cậu đã đọc sách toán, đọc nhanh như gió, đã gặp qua là không quên được, cũng đã sớm học xong phép cộng, trừ.
"Ba mươi hai ạ."
"Em trai thật thông minh, chị tặng em một ly."
Tiểu Kha mở WeChat, bấm vào số dư và quét mã QR để thanh toán.
Sau đó cậu rời khỏi quán trà sữa sôi nổi.
"Người tiếp theo."
Người đàn ông phía sau suýt thì ngất.
Anh ta đúng lúc nhìn thấy, số dư của thằng nhóc kia có một trăm nghìn nhân dân tệ.
Vương Tư Kỳ không ngừng khen ngợi Tiểu Kha. Cô ấy nhớ dì Lam nói Tiểu Kha rảnh rỗi sẽ thích chạy đến phòng sách.
Cứ tưởng cậu chỉ chạy đi chơi nhưng hóa ra là học bài.
Mới học mấy ngày đã học được phép cộng, chẳng lẽ em trai cô ấy là một thiên tài?
Nhìn em trai vui vẻ uống trà sữa, cô ấy cũng không suy nghĩ nhiều.
Dù là thiên tài hay kẻ ngốc thì cậu vẫn là em trai ngoan của cô ấy.
Hai người đi thang máy lên tầng bảy, đúng lúc người giúp việc ở nhà đã đuổi kịp bọn họ.
Vương Tư Kỳ đưa đồ cho hai người rồi nắm tay em trai đi dạo khắp nơi.
Tầng bảy khác với những tầng khác, ở đây có rất nhiều người trung niên và người già lui tới.
Không những có ít cửa hàng mà có nhiều quán bán ven đường hơn.
"Ngọc loại Biên Cương Băng, giá hiện tại chỉ có ba mươi ngàn, mại dô mại dô."
“Long bào của hoàng đế cổ đại, một bộ chín ngàn chín trăm chín mươi chín.”
“Sứ Thanh Hoa do đại sư thời nhà Thanh chế tác, mọi người mau vào xem.”
Hai người đi trên đường, thần thức lan tràn, nhưng Tiểu Kha lại không phát hiện được ngọc thạch cực phẩm nào.
Nếu là ngọc thạch cực phẩm thì cậu cũng có, mặt dây chuyền ngọc trên cổ cũng có thể luyện chế thành linh khí.
Nhưng nếu đưa cho chị chắc cô ấy sẽ không nhận.
Đây là món quà mà cha mẹ để lại cho mình.
"Ồ?"
Ánh mắt Tiểu Kha dán chặt vào một quầy hàng, có dao động nhàn nhạt truyền đến.
Cuối cùng cũng để cậu phát hiện được bảo vật!