Một vài tiếng sau.
Chiếc Maybach lái đến một ngôi làng miền núi xa xôi. Chiếc ô tô đỗ cạnh một nhà trọ trong thôn.
Ở cổng đang có một nhóm nhân viên bận rộn làm việc.
Khi đám đông nhìn thấy Vương Tâm Như bước xuống xe, ai nấy đều kinh ngạc kêu lên.
Cô ấy không ngạc nhiên về điều này, dù sao thì người hâm mộ của cô ấy trải dài khắp mọi tầng lớp xã hội.
Với hơn sáu mươi triệu người hâm mộ Weibo, cô ấy chắc chăn là nữ diễn viên được yêu thích nhất Hoa Hạ.
Tiểu Kha nhảy xuống xe, thích thú nhìn quanh. Đây chắc chắn là cảnh mà cậu chưa từng nhìn thấy trước đây.
Ở đây không có sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, không có những nơi xa hoa truy lạc như ở thành phố.
Ở đây chỉ có mùi hoa, mùi cỏ, mùi đất và tiếng gà vịt kêu...
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, cả hai bước vào phòng dành cho khách trên tầng 2 của nhà trọ.
Họ vừa đặt hành lý xuống đã có bốn nhân viên đi đến chỗ hai người.
“Cô Vương, theo yêu cầu của tổ chương trình, chúng tôi cần tiến hành kiểm tra hành lý của hai người.”
“Chủ yếu là kiểm tra xem cô có mang theo đồ ăn hay không hay hàng cấm gì không...”
Vương Tâm Như khẽ cau mày, mặc dù hơi phản kháng nhưng cũng không từ chối.
Nhưng Tiểu Kha ở một bên nghe xong đã tức giận đến dựng tóc gáy. Cậu nằm bò lên chiếc vali nhỏ và ôm chặt nó như một con bạch tuộc.
Ngay cả Vương Tâm Như cũng sửng sốt một chút, không biết em trai của mình sợ cái gì vậy?
'Trông cứ như một con hổ nhỏ đang canh giữ thức ăn của mình. “Tiểu Kha ngoan, phối hợp với các anh chị kiểm tra nhé.” Nghe thấy chị năm mở miệng, cậu mới tỏ vẻ ấm ức buông vali ra.
Vali của Vương Tâm Như được hai nữ nhân viên kiểm tra, việc kiểm tra nhanh chóng hoàn thành.
Cuối cùng là vali của Tiểu Kha.
Ngay khi hai nhân viên vừa mở khóa kéo, một lượng lớn đồ ăn nhẹ tràn ra ngoài như lũ quét.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn những miếng cay, khoai tây chiên, cola vương vãi khắp sàn nhà...
Đây đều là những món ăn vặt yêu thích ở trường của Tiểu Kha. “Em trai à, em mang theo mấy món đồ ăn bẩn đó làm gì?”
Cậu xấu hổ gãi đầu, mặt đỏ bừng.
Vì không được phép mang theo đồ ăn nên Tiểu Kha chỉ có thể bất lực nhìn đồ ăn vặt quý giá của mình bị tịch thu.
Sau khi kiểm tra, hai chiếc vali đã được sắp xếp cẩn thận và lại cất đi. Sau đó các nhân viên rời khỏi phòng với một túi đồ ăn vặt lớn.
Vì buổi ghi hình chính thức phải đến ngày mai mới bắt đầu nên cả hai sẽ nghỉ ở nhà trọ một đêm.
Vương Tâm Như đang nằm trên giường, nhìn về phía em trai của mình. Cô ấy mỉm cười xấu xa, khẽ gọi em trai. “Em trai, mau tới đây! Chị có cái này hay lắm.”
Tiểu Kha đang đắm chìm trong nỗi đau mất đồ ăn vặt, nghe thấy chị gái gọi mình, cậu vội bước nhanh qua đó.
Đột nhiên, cậu không kịp chuẩn bị, đã bị một đôi bàn tay ngọc ôm lấy.
Cậu còn chưa kịp định thần thì một đôi môi đỏ mọng đã điên cuồng in lên trên mặt mình.
Moa moa moal Khi cậu kịp phản ứng, lập tức vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của chị gái. “Ha ha, em trai đáng yêu quá, chị không chịu được.”
Vương Tâm Như nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Tiểu Kha, buồn cười đến mức che miệng cười lớn.
Dù sao bây giờ em trai chỉ thuộc về một mình cô ấy, không ai có thể ngăn cản được.
E là các chị em khác sẽ ghen tị với mình mất.
Cả buổi sáng, Tiểu Kha ở trong phòng không đi đâu cả.
Mặc dù nhàm chán nhưng may mắn là trong phòng có một chiếc tỉ vi lớn. Với sự giúp đỡ của chị năm, “Sói vui vẻ và cừu xám” đã được phát trên tỉ vi.
Cậu đang chăm chú xem tỉ vi, hai bàn chân nhỏ đung đưa nhẹ nhàng ở cuối giường.
Vương Tâm Như nhìn em trai đang nằm trong lòng mình bằng ánh mắt dịu dàng, khóe miệng biến thành hình trăng lưỡi liềm.
Cùng lúc đó, một chiếc Cullinan cũng lái xe vào ngôi làng.