Tiểu Kha nâng ống tay áo lên lau miệng, vui tươi hớn hở ợ một cái. Mùi gà rán nồng nặc lan tỏa.
Mùi hương đặc biệt này ngay lập tức khiến người quay phim chú ý. Vương Tâm Như đứng bên cạnh em trai, sắc mặt đỏ bừng.
Cô ấy vừa mới ăn trộm một cái đùi gà rán.
Nếu để các chị em biết được chuyện này thì mình nhất định sẽ bị trêu chọc mất.
Đặc biệt là em bảy, trong ấn tượng cô ấy ghét nhất là mấy loại thực phẩm chiên giòn này...
“Chị năm, em muốn đi ra ngoài chơi...” Vừa dứt lời, cửa biệt thự vang lên từng tiếng gõ cửa. Đứa bé đáng yêu nhảy nhót chạy ra mở cửa.
Mở cửa biệt thự ra, cậu bé nhìn thấy hai bóng người và hai người quay phim đang đứng ngoài cửa.
Người đàn ông mặc quần áo màu đen, trông vừa trưởng thành vừa thận trọng.
Cậu bé bên cạnh cao hơn Tiểu Kha một chút mặc áo khoác hoạt hình màu lam, thân hình có chút cường tráng.
Chính xác mà nói, là có hơi béo.
Dưới chân hai người đặt một giỏ cá, bên trong có hai con cá.
Cố Tỉnh Hà lộ ra nụ cười ấm áp, mở miệng nói với cậu bé. “Vương Tiểu Kha, chị em đâu?”
"Chị gái em đang ở bên trong, anh trai có chuyện gì sao?”
Tiểu Kha chặn ở cửa đáp lại.
Cậu vừa nói xong, cậu bé bên cạnh Cố Tinh Hà kinh ngạc kêu lên. “Wow, mùi gà rán thơm quá.”
“Vương Tiểu Kha, có phải cậu ăn vụng gà rán phải không?”
“Có thể cho tôi nếm thử được không?”
Cố Tinh Hải kích động ghé sát vào người cậu ngửi ngửi, nhưng lại không tìm được gà rán.
"Nếu không ở trên người, vậy nhất định là ở trong phòng!" Bị đói bụng lâu như vậy rồi, cậu ta đã không thể chờ đợi được muốn ăn cơm.
Cậu ta bước những bước nhỏ tại chỗ, giống như một chú ngựa non sẵn sàng lao đi.
Chú ý tới dáng vẻ kích động của em trai, Cố Tinh Hà không khỏi che trán âm thầm nhức đầu.
Anh ta có chút hối hận vì đã dẫn em trai đi tham gia chương trình giải trí. Nếu được phát sóng thì thật xấu hổ.
Vương Tâm Như bước tới gần mấy người.
Khi nhìn thấy người tới, cô ấy nhướng mày, có chút khó hiểu hỏi thăm. “Cố Tinh Hà, các anh tới có chuyện gì sao?”
Nhìn thấy Vương Tâm Như, Cố Tinh Hà giống như là thấy được cứu tỉnh. "Là như này, chúng tôi... không có phòng bếp."
“Có thể mượn phòng bếp của các cô một chút, để chúng tôi làm một bữa cơm được không?”
Ở trước mặt nữ hoàng điện ảnh và truyền hình, trong lòng anh ta vẫn có chút thấp thỏm.
Lỡ như đối phương không cho mượn thì anh ta cũng chỉ có thể tuyệt vọng rời đi.
Cố Tinh Hải ở bên cạnh cũng có chút mong đợi nhìn về phía chị gái trước mặt.
Hôm nay Vương Tâm Như mặc áo khoác màu trắng, phía dưới là một chiếc quần dài vải kaki.
Bộ đồ làm cho dáng người duyên dáng của cô ấy trở nên tinh tế và hoạt bát hơn.
Cố Tinh Hải ngơ ngác nhìn cô ấy, nhỏ giọng lầm bầm nói. “Chị gái thật xinh đẹp ạ.”
Nghe được lời thỉnh cầu của Gố Tinh Hà, Vương Tâm Như hào phóng cho hai người vào nhà.
Dù sao cô ấy cũng không biết nấu cơm, lại càng không cần phòng bếp nên cứ để cho bọn họ dùng.
Hai người đi vào biệt thự, trong nháy mắt đã bị sốc không ngậm miệng lại được.
Cả hai đều là nhà nhưng chênh lệch này quá lớn phải không? Nếu so sánh ra thì nhà của mình chẳng khác gì cặn bã.
Sau khi tìm được phòng bếp, Cố Tinh Hà thuận tay nhấc hai con cá lớn đi vào nấu nướng.
Chỉ chốc lát sau, anh ta mỉm cười bưng ra hai đ ĩa cá kho.
Tiểu Kha trông mong nhìn con cá và âm thầm châm chọc chị gái mình. Nếu chị năm cũng biết nấu cơm thì thật tốt biết bao.
Vương Tâm Như đang dựa vào sô pha hắt xì một cái.
Không biết là ai đang nói xấu mình nữa.
“Hai người cũng mau tới ăn đi, đồ ăn còn nhiều lắm.”
Nghe được lời mời của Cố Tinh Hà, Tiểu Kha không chút khách khí ngồi lên bàn ăn.
Món ăn thơm ngào ngạt này quả thật khiến cậu bé thèm muốn chết. Vương Tâm Như buồn cười nhìn em trai, sau đó cũng ngồi lên bàn ăn. Cô ấy chống tay lên cằm, đôi mắt đẹp dịu dàng như nước.
“Tiểu Kha, ăn cơm thật ngon, phải mau lớn lên nha.”
Tiểu Kha đang cúi đầu ăn thịt thì nghe thấy chị gái nói chuyện.
Cậu bé ngẩng đầu cười hì hì nói.