Tiếp tục với tốc độ này, rất có thể sẽ là sẽ xếp hạng từ dưới lên thôi.
Xung quanh có người quay phim nên cậu không dám tùy tiện vận dụng tu vi. Điều này khiến cậu gấp gáp lo lắng hơn.
Đột nhiên trong đầu cậu hiện ra một ý tưởng tốt.
Nâng giỏ trái cây nhỏ lên, cậu gọi Vương Tâm Như bằng giọng sữa non nớt. “Chị, em muốn qua đó xem thử.”
Vương Tâm Như dừng động tác trong tay, xoay người đáp lại.
“Không được, em phải đi theo chị nhặt táo, đừng đi đâu cả.”
Dứt lời, cô ấy giơ kéo lên tiếp tục ra sức cắt táo.
Nửa giờ trôi qua.
Giỏ trái cây của "nhóm Kha béo" chỉ chứa một đống táo nhỏ.
Tiểu Kha âm thầm thở dài.
Lần này không thể dựa vào chị gái được, bằng không sẽ thật sự đứng cuối bảng mất.
Nhìn quanh bốn phía, trong mắt cậu hiện lên một tia sáng xảo quyệt. Thừa dịp chị gái không chú ý, Tiểu Kha nhấc chân chạy về phía xa. Một người quay phim sau khi nhìn thấy, lập tức đứng dậy đuổi theo.
Hai người một lớn một nhỏ xuyên qua rừng cây ăn quả, rất nhanh đã đi tới góc vườn.
Chờ Tiểu Kha dừng bước, người quay phim đã mệt đến thở hồng hộc.
Anh ta không khỏi phàn nàn trong lòng.
"Chân của thằng nhóc này là một cỗ máy chuyển động vĩnh viễn à, nên nó có thể chạy được nhanh như thế đúng không?"
Tiểu Kha quay đầu cười ngọt ngào, nhẹ giọng hỏi anh ta. “Chú quay phim, trong mắt cháu có cái gì không?”
Vẻ mặt người quay phim trì trệ, sau đó cẩn thận nhìn vào đôi mắt của cậu bé đáng yêu.
Chỉ thấy con ngươi xanh thẳm của cậu bé trong trẻo và thuần khiết như những viên đá quý.
“U Minh Quỷ Nhãn!”
Người quay phim đột nhiên phát hiện mắt của Tiểu Kha hiện lên một tia sáng xanh.
Ngay sau đó cả người anh ta ngây ngốc tại chỗ, ý thức bị bóng tối vô tận cắn nuốt.
Tiểu Kha nhếch môi, lộ ra hai hàm răng trắng nõn.
Bước ra khỏi phạm vi quay phim, Tiểu Kha gọi một tiếng.
“Kim Ôi"
Một thanh kiếm màu vàng sẫm ngay lập tức xuất hiện giữa không trung.
Ý niệm khẽ động, phi kiếm trong nháy mắt hóa thành ánh sáng lung linh lấp lóe ở xung quanh.
Bộp bộp bộp....
Trong nháy mắt, những cây táo xung quanh đổ mưa táo, cảnh tượng thật là đồ sộ.
Cậu bé mở hai tay ra, mấy chục quả táo được linh lực dẫn dắt tới giữa không trung, lại chỉnh tề bay vào giỏ trái cây.
“Haha, mình thật sự là một tiểu thiên tài mà.” Tiểu Kha tỏ vẻ, chị năm muốn nằm đâu thì nằm, em sẽ đưa chị đi! Cậu bé nhấc giỏ trái cây lên, bước nhanh về phía giỏ trái cây "nhóm Kha béo".
Khi Tiểu Kha đổ táo vào giỏ, Vương Anh đang quan sát từ xa nở một nụ cười sáng lạn.
Năm phút trôi qua.
Tiểu Kha giống như một con ong nhỏ cần cù, đã chạy qua chạy lại mấy lần. Số lượng táo trong giỏ lớn cũng dần vượt qua các nhóm khác.
Bên kia, cánh tay Vương Tâm Như mệt mỏi đau nhức.
Cô ấy quay đầu hỏi Tiểu Kha.
“Em trai, sao em không nhặt táo?”
“Hả? Người đâu rồi?”
Cô ấy nhìn lướt qua một vòng, gần đó cũng không thấy bóng của em trai đâu nữa?
Vương Tâm Như cuống quít tìm kiếm em trai trong vườn, người quay phim cũng theo sát bước chân của cô ấy.
Chẳng mấy chốc, cô ấy tìm được Tiểu Kha đang nhặt táo ở góc vườn. Trên mặt đất rải rác đầy quả táo, khoảng chừng có mấy trăm quả.
Cảnh tượng này khiến cô ấy ngây người trong nháy mắt, ánh mắt trở nên cổ quái.
Người quay phim cũng không rõ tình hình, anh ta cũng rất tò mò nguyên nhân.
Vương Tâm Như thầm nghĩ trong lòng, nhất định là em trai đã sử dụng pháp thuật của người tu tiên rồi.
Tại sao lại có nhiều táo như vậy?