“Tám trăm triệu!”
Nhà họ Âu Dương lại tăng giá thêm một trăm triệu, toàn bộ mọi người trong trung tâm mua sắm đều thở hổn hển.
Không ngờ cả đời lại được chứng kiến một cuộc đấu giá hơn trăm triệu, quả thực là nằm mơ mà.
Đế Vương Lam Quang Ngọc vẫn đang không ngừng tăng giá, tim của mọi người như muốn vọt lên cổ họng, vẫn còn cao hơn nữa à?
“Chín trăm năm mươi triệu!”
“Chín trăm tám mươi triệu!”
“Chín trăm chín mươi triệu!”
Bùm!
“Một tỷ!”
Giọng Cao Gia Tuấn có chút sắc bén, một đám rác rưởi bắt anh ta phải nâng lên cái giá này.
Trong phút chốc, tất cả mọi người trong trung tâm thương mại đều đứng ngồi không yên, mức giá một tỷ như một chiếc búa tạ đập vào lòng mỗi người.
Hiện giờ sợ là âm thanh cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng, làm cho người rất chấn động.
“Một tỷ, còn ai ra giá cao hơn không?”
"Được rồi, tiếp theo chúng ta mời người bán tuyên bố có muốn bán hay không.”
“Không bán.”
Nhân viên công tác kích động kêu lên.
"Được, chúng ta chúc mừng Cao... Khoan đã."
Nhân viên công tác cho rằng mình nghe lầm, lại quay qua xác nhận với Tiểu Kha.
“Tôi đã nói rồi, tôi không bán.”
Giọng nói non nớt truyền vào tai mọi người.
Nhất thời dưới khán đài ầm ĩ tiếng nghi ngờ, vì sao nhóc con kia lại lựa chọn không bán?
Cao Gia Tuấn lập tức nổi trận lôi đình, tên nhóc này dám đùa giỡn mình đúng không.
Anh ta cố ý chạy đến đây để lấy ngọc tặng cho ông nội, không nghĩ tới lại bị chơi khăm.
Kéo vệ sĩ sang một bên, anh ta thì thầm vài câu rồi yêu cầu người của mình hành động.
Nhân viên công bố lại kết quả.
“Thật đáng tiếc, người bán viên ngọc này đã chọn không bán nó.”
“Uầy...”
Mọi người đều thở dài, không thể nhìn thấy bước cuối cùng của thỏa thuận, thật sự có chút không thoải mái.
“Tránh ra, tránh sang một bên.”
Hơn chục vệ sĩ mặc đồ đen cường tráng bước qua đám đông và đi thẳng về phía Tiểu Kha.
Một số nhân viên an ninh đã bị đánh ngã xuống đất.
“Còn dám ngăn cản cẩn thận tao đập cửa hàng của mày, cút đi!”
Những người ở cửa hàng ngọc thạch vội vàng lui về phía sau vài bước, sợ chọc giận đám vệ sĩ này.
Ở khoảng cách Tiểu Kha còn có mười mét, vệ sĩ trêu tức mở miệng.
“Nhóc con, ông chủ của bọn tao muốn tâm sự với mày, đi với chú đi.”
Tiểu Kha cũng không có đáp lại, trong nắm tay nhỏ bé tràn ngập linh lực cuồng bạo đang dao động.
“Chúng mày dám!”
Vương Tư Kỳ vốn đứng ở trên khán đài lạnh lùng mở miệng, từng bước một đi tới phía trước Tiểu Kha.
“Hừ, ai dám động đến em trai của Vương Tư Kỳ tôi!”
Khí thế của mấy tên vệ sĩ trực tiếp bị đè bẹp.
“Vương Tư Kỳ? Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị sao?”
“Đúng, cô bảy của nhà họ Vương ở Ma Đô, nữ thần công sở.”
“Đứa bé này là em trai của cô Vương sao?”
“Phí lời, người ta cũng nói rồi, còn hỏi lại làm gì nữa?”
Những người vây xem mất bình tĩnh, nhao nhao chụp ảnh đăng lên nhóm bạn bè.
“Lùi lại, lùi lại!”
Một nhóm lớn vệ sĩ chuyên nghiệp xông vào hiện trường, vây quanh Vương Tư Kỳ.
“Nhà họ Cao, ha...”
“Tôi thấy nhà họ Cao càng sống càng ngu mà, trước mắt bao người mà muốn cướp đồ của nhà họ Vương tôi.”
“Dám động đến con trai độc nhất của nhà họ Vương tôi, muốn hoàn toàn đối nghịch với nhà họ Vương tôi sao?”
“Làm ra loại hành động này, không sợ làm mất mặt ông cụ Cao à?”
Một số câu hỏi liên tiếp khiến Cao Gia Tuấn ngồi vây xem mặt đỏ tới mang tai.
“Oa, nữ thần Vương đẹp quá, yêu yêu.”
“Chị gái lạnh lùng cưng chiều em trai, vòng bạn bè chắc chắn sẽ bùng nổ.”
Vệ sĩ đối diện nhìn nhiều người như vậy, trong lòng cảm thấy chán nản.
Mắt thấy lần này có Vương Tư Kỳ ở đây, muốn xuống tay cũng không kịp, Cao Gia Tuấn dẫn theo đàn em rời khỏi nơi này trước.
Vương Tư Kỳ ạnh lùng nhìn xung quanh, sau đó đám vệ sĩ dời hai chiếc ghế cho hai chị em Tiểu Kha ngồi sang một bên.
Vẫn chưa cắt kết nguyên thạch, còn có một khối nguyên thạch nhỏ đặt trên mặt đất, Vương Tư Kỳ ra hiệu tiếp tục.
Thợ cả cắt đá lại lập tức bắt đầu cắt khối nguyên thạch cuối cùng.
Thử...
Sau một hồi cắt, khối nguyên thạch cuối cùng cũng xuất hiện, toàn bộ người trong trung tâm thương mại đều bị ánh sáng xanh chói mắt.