Ăn Mày Tu Tiên

Chương 282

Nước M, thàn phố Wash. “Trung tâm Nghiên cứu Giáo dục Quốc tế” được đặt ở trung tâm thành phố.

Là một tòa nhà với kết cấu to lớn, tráng lệ, một công trình kiến trúc cực kỳ rộng rãi.

Trong văn phòng bộ trưởng trên tầng cao nhất, Vương Văn Nhã đang ngồi xem tài liệu trên máy tính với vẻ mặt mỏi mệt.

Rầm! Một tiếng nổ lớn vang lên, cửa phòng bị thổi tung thành từng mảnh nhỏ.

Ba bóng người bay ngược vào trong phòng, máu tươi trào ra như suối, người đã chết, không thể chết thêm.

Cảnh tượng bất thình lình này khiến Vương Văn Nhã sợ tới mặt cắt không còn giọt máu.

Ba người trước mặt chính là ba vị võ giả cô ấy thuê với số tiền lớn để làm vệ sĩ nhưng ngày hôm nay bọn họ cứ vậy mà chết thảm ngay trước mặt cô ấy.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô ấy còn chưa kịp phản ứng, tiếng cười nhạo báng đã vang lên từ chỗ cửa.


“Khà khà khà, ra giá tận hai trăm triệu chỉ để bắt một người phụ nữ, nhiệm vụ lần này cũng thật nhẹ nhàng.”

Hai kẻ áo đen che mặt xông vào trong phòng, tùy tiện nhìn quét qua xung quanh.

Chú ý tới biểu tượng có trên áo đen, giọng điệu của Vương Văn Nhã có hơi run lên.

“Áo đen... Các người đến từ Tổ chức áo đen?”

Sắc mặt của Vương Văn Nhã trở nên sắc mặt trắng bệch, cố nén sự sợ hãi trong lòng, uy hiếp bọn họ.

“Dám giết người công khai ngay trong nội thành, không sợ “Cục an toàn” tới †ìm các người gây phiền phức sao?”

Hai người từ từ bước tới, hơi thở lạnh lẽo trên người bọn họ khiến sống lưng của cô ấy lạnh buốt.

“Ha ha ha, Cục an toàn của nước M sao, bây giờ tôi bắt cô đi, bọn họ có thể làm được gì?”

Một người trong đó cười lên rồi nói, duỗi tay ra chụp lấy Vương Văn Nhã. Boong!

Một nguồn năng lượng vô hình ngăn cản bàn tay của hắn ta, khiến hắn ta không thể nào cử động nữa.

“U Linh, sao lại không động thủ?”

Một kẻ áo đen khác thúc giục hắn ta, ngay sau đó cũng định duỗi tay ra bắt lấy nhưng kết quả cũng tương tự.

Khi bàn tay của hai kẻ đó tới gần cô ấy sẽ lập tức bị một sức mạnh kỳ lạ ngăn lại, vô cùng quỷ quái.

“Đáng chết, chẳng lẽ có pháp bảo gì đó sao?”


U Linh nâng tay phải lên, đánh về phía Vương Văn Nhã, khí thế dồi dào khiến cuồng phong nổi lên khắp bốn phía trong phòng.

Cơ thể mềm mại của cô ấy run rẩy, sợ hãi nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng nhớ tới em trai ở nhà.

Boong! Ngọc bội Vương Văn Nhã đang đeo bỗng nhiên bộc phát ánh sáng lộng lẫy.

Nắm đấm đánh vào lá chắn vô hình, lực đánh mạnh mẽ dội ngược khiến cánh tay của hắn ta run lên.

Cô ấy từ từ mở to mắt, kinh ngạc phát hiện ra năm đấm không hề đánh vào. người mình.

“Huyết Nhận, người phụ nữ này rất kỳ quái, sức mạnh kì lạ kia thế mà lại có thể ngăn cản công kích của bậc thầy.”

Cách lớp mặt nạ, không ai có thể nhìn được biểu cảm nặng nề của Huyết Nhận.

Hắn ta rút ra một cây kiếm dài màu đỏ máu từ trong quần áo, khí thế dần dần tăng cao.

U Linh nhìn phía Huyết Nhận với ánh mắt kinh ngạc, cao giọng quát lớn. “Anh muốn làm cái gì, không được giết cô ta, người thuê muốn sống!”


Chờ đến khi khí thế của Huyết Nhận được ngưng tụ đến mức tận cùng, ý chí giết người sắc bén tỏa ra từ trên người hắn ta.

“Phá phong trảm!”

Một tiếng gầm vang lên, cây kiếm dài đỏ như máu chém về phía Vương Văn Nhã với khí thế sét đánh không kịp bưng tai.

Một kiếm của hắn ta có thể dễ dàng chém đứt sắt thép, hợp kim, vẽ được cả một vết rách ngay trên xe tăng bọc thép!

'Thân kiếm càng ngày càng tới gần, không ngừng phóng đại trong đồng tử Vương Văn Nhã.

Đột nhiên, ánh sáng của ngọc bội bùng lên, lập tức hình thành một lá chắn quanh người cô ấy.

Khi thân kiếm chém vào lá chắn với sức mạnh cuồng bạo, linh khí mạnh mẽ dao động khiến toàn bộ cửa sổ trong phòng vỡ tan nát.

Hai nguồn năng lượng đối kháng lẫn nhau, lâm vào trạng thái giằng co.

Bình Luận (0)
Comment