An Nhiên

Chương 112

"Hôm nay là ngày thứ ba rồi."


Mạc Nhiên ngồi xổm, miệng ngậm túi nước hoa quả nhìn dòng học sinh đang ào ào ra khỏi cổng. Vài học sinh thấy một người một mèo ngồi nghiêm túc như đang làm chuyện gì đó hệ trọng liền nhịn không được muốn xoa đầu mèo con nhưng phát hiện chủ nhân của nó là ai liền từ bỏ ý định đó. Mạc Nhiên cũng chẳng buồn quan tâm đám học sinh này não bổ cái gì, cậu còn đang mải suy nghĩ về tương lai. Tiền cậu mượn sao đỏ mặt liệt cũng sắp hết rồi vậy mà nữ chính nhất quyết không chịu trả lại ví cho cậu mà sự kiện thứ hai cũng sắp đến rồi.


Nói đến sự kiện thứ hai chính là nữ chính cưỡi xe đạp đâm phải nam chính thứ tư Nam Cung Phong. Nam Cung Phong là người nóng tính nên muốn dùng vũ lực với nữ chính. Nữ chính vội vã co giò chạy lại gặp nam chính thứ nhất Lãnh Hàn Ngôn. Cô liền dùng IQ vô cực của mình mà kéo nam chính thứ nhất lại gần, hôn lên môi hắn và nói Lãnh Hàn Ngôn là người yêu của mình.


"Lần đầu tiên gặp mặt đã muốn dùng vũ lực với con nhà người ta. Nữ chính lấy tên nhóc Nam Cung Phong này về không sợ bị hắn đánh đập suốt ngày sao?"


"Vì nam chính thứ tư đe dọa nữ chính nếu không chấp nhận lời tỏ tình của hắn thì hắn sẽ ném cô từ trên tầng hai xuống." – Hệ thống bình tĩnh giải thích.


"Haiz nam nữ chính đúng là một đám dở người."


Thấy học sinh đã về gần hết, Mạc Nhiên từ từ đứng dậy bắt đầu tác nghiệp. Nữ chính vì đi xe đạp đâm phải nam chính? Chỉ cần xì lốp xe đạp của nữ chính là hai người sẽ không gặp mặt nữa, so easy~ Nhưng mà...


"Hệ thống, đâu là xe của nữ chính?"


Hệ thống im lặng không trả lời. Mạc Nhiên giật giật khóe môi nhìn còn hơn chục chiếc xe đạp nữa trong nhà để xe. Chẳng phải đây là học viện quý tộc sao? Vì sao lại lắm xe đạp như vậy? Nhà giàu mấy người giờ theo đuổi lối sống xanh sống sạch sống tối giản hỏ?


Sau một hồi phân tích, loại trừ, khoanh vùng, Mạc Nhiên quyết định xì lốp xe từng cái một. Tuy nhiên có vẻ ông trời or "Trò chơi" không muốn để cậu yên tĩnh tác nghiệp. Ngay khi Mạc Nhiên xì lốp xe cuối cùng thì Lâm Tịnh sao đỏ đi ngang qua.


Mạc Nhiên: ...


Lâm Tịnh: ...


"Theo tôi đến ban kỷ luật." – Lâm Tịnh mặt hằm hằm nắm lấy vai Mạc Nhiên.


"Người anh em, tôi có nỗi khổ riêng."


Lâm mặt than không tin, nắm lấy cổ tay cậu muốn lôi đi. Mạc Nhiên chỉ có thể la oai oái vội vàng nói tiếp:


"Cái này liên quan đến mạng người đó."


"Cậu bị ép làm chuyện này?"


"Đúng đúng đúng. Là ngày hôm qua tôi mơ thấy một hiện tượng lạ. Tôi mơ thấy một cái trái tim màu hồng có ánh hào quang phát ra. Lúc ấy tôi nhận ra đó là chính mắt tôi thấy tai tôi nghe chứ không phải là chiêm bao. Tôi dụi mắt thêm lần nữa liền thấy một vị thần bước ra. Ông ta bảo tôi phải xì... từ từ đừng lôi tôi như vậy..."


"Trường học cấm tuyên truyền mê tín dị đoan." – Lâm sao đỏ lạnh lùng liếc nhìn Mạc Nhiên. Sau đó lại đưa mắt sang con mèo đen đang ngồi một góc xem kịch vui. – "Cũng không được mang động vật đến trường."


"Cậu nhầm rồi tôi làm gì mang động vật đến trường." – Mạc Nhiên vội kêu lên. – "Đây là gấu bông thôi. Nó còn biết hát nữa. Neko chan mau hát đi."


Hệ thống: ...


"Tôi nghe nói cậu là lớp trưởng lớp C. Cậu không thể làm gương cho các học sinh khác noi theo sao?" – Lâm Tịnh nhíu mày đánh giá Mạc Nhiên từ trên xuống dưới.


"Người anh em sao đỏ, chúng tôi là lớp dốt làm sao có thể toàn tâm toàn lực học hành chăm chỉ như lớp đầu khối các cậu được. Không học được vậy thì chơi thôi. Thời học sinh là lúc an nhàn nhất đấy. Sau này cậu lên đại học hay đi làm, đối diện với một đống deadline rồi suốt ngày bị nghe sếp chửi thì cậu mới thấy thời khắc này không chơi thì uổng phí biết bao."


Lâm Tịnh biết rõ người này đang biện minh cho hành động phá hoại của mình nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy lời nói của cậu hợp lý. Hắn thở dài buông cổ tay Mạc Nhiên ra.


"Được rồi. Một bản kiểm điểm."


"Gì? Vẫn phải viết bản kiểm điểm sao?"


Mắt thấy người nọ muốn bỏ chạy, Lâm Tịnh liền nhanh tay túm lấy cổ áo cậu, kéo về ban kỷ luật của mình. Hệ thống nhìn kí chủ nhà mình bị Lâm sao đỏ xách lên một cách dễ dàng liền muốn chạy theo nhưng mới đi được vài bước thì thông báo của "Trò chơi" chợt nhảy ra.


[Nhiệm vụ chính thứ hai kích hoạt.]


[Nhiệm vụ chính thứ nhất: Kết cục cuối cùng người người nhà nhà hạnh phúc. {chưa hoàn thành}


Nhiệm vụ chính thứ hai: Giọt nước mắt hạnh phúc của Lâm Tịnh {chưa hoàn thành}]


Lâm Tịnh? Là người vừa rồi sao? Hệ thống trầm mặc nhìn theo bóng hai người đã đi xa. Nó đang muốn chạy theo để báo cho ký chủ, chợt phát hiện nữ chính đã trực nhật xong và chuẩn bị ra về. Điều đáng buồn là xe của Trịnh Khiết Khiết lại chính là chiếc xe đạp Mạc Nhiên chưa kịp xì lốp. Mắt thấy cô sắp dắt xe đi ra cổng trường hệ thống chỉ có thể cắn răng chạy lại gần.


"Meow~ Meow~"


"Mèo nhà ai đây? Em bị lạc đường à?"


Thấy mèo nhỏ không ngừng cọ cọ vào chân mình, Trịnh Khiết Khiết vốn yêu động vật liền dựng xe lại, cúi xuống vuốt ve hệ thống. Hệ thống vì giữ chân nữ chính mà không ngừng bày ra đủ tư thế moe moe dù trong lòng đã lạnh lẽo đến đóng băng.


"Hoa Hoa, em lạ thật đấy. Dù là mèo hoang nhưng thật dính người. Hay em đang đến kỳ động dục?"


Động tác lăn lộn của hệ thống chợt dừng lại. Hoa Hoa cái gì! Động dục cái gì! Nó vì nhiệm vụ mà hi sinh danh dự nhân phẩm của mình, nó muốn tăng lương!


*****


Mạc Nhiên sau khi viết xong bản kiểm điểm liền được Lâm Tịnh thả ra. Hệ thống cùng nữ chính lúc này đã không thấy đâu. Cậu cũng không buồn quan tâm mà đi thẳng vào cửa hàng tiện lợi. 30 phút trước, Mạc Nhiên khi bước vào phòng họp của ban kỷ luật, trong đầu liền nảy ra một suy nghĩ. Cái ban này có phải quá tiết kiệm rồi không? Ngay cả một cái quạt giấy còn không có chứ đừng nói là quạt điện. Vì vậy cậu chỉ có thể cắn răng ngồi múa bút viết xong bản kiểm điểm trong khi mồ hôi đã chảy ròng ròng sau lưng. Sau khi nhận lấy bản kiểm điểm đẫm nước mắt của Mạc đại thiếu, Lâm mặt liệt mới bình tĩnh nói với cậu: "Trong phòng có điều hòa.". Mạc Nhiên chỉ có thể câm nín đi về. Dẫu sao cậu cũng đánh không lại hắn đành ngậm bồ hòn làm ngọt.


Tuy nhiên khi chuẩn bị đem đống kem đi tính tiền, Mạc đại thiếu chợt nhớ ra ví tiền của cậu vẫn ở chỗ nữ chủ mà số tiền cậu vay Lâm Tịnh cũng đã dùng hết rồi. Giờ sao? Ha ha còn sao nữa, tất nhiên là trả đống kem vào lại vị trí cũ rồi.


Mạc Nhiên đau xót tính mở tủ đá ra trả kem chợt phát hiện ở góc kia có một người thanh niên lớn tuổi không ngừng quấy rối một đứa trẻ mà đứa trẻ kia không ai khác là em trai Lăng Bạch của cậu.


"Nghe nói mẹ mày vớ được phú ông hơn nữa ông ta còn rộng rãi mang theo mày vậy hẳn là cũng rộng rãi cho tao vài đồng nhỉ. Mà cũng sắp đến sinh nhật tao rồi đấy, chẳng lẽ mày không thể tặng cho người anh họ này cái gì sao?"


Lăng Bạch cúi đầu tiếp tục lựa chọn đồ, hoàn toàn làm ngơ kẻ kia. Người thanh niên không được đáp lại liền tức giận nắm lấy vai thiếu niên, ép nó quay lại đối diện với mình.


"Mày tưởng trốn khỏi cái khu ổ chuột đó thì một bước hóa thành phượng hoàng sao? Mày cũng giống như thằng cha mày thôi. Chúng mày đều là một lũ ghê tởm. Mà đứa bẩn thỉu như mày chỉ đáng làm con điếm nằm xuống chổng mông cho tao..."


"Wow, tôi nghe nói sắp đến sinh nhật anh. Anh là cung Xử Nữ à?" – Một giọng nói bất chợt vang lên. Lăng Bạch chưa kịp hiểu gì thì một bàn chợt nắm lấy cổ áo nó và kéo nó ra sau lưng người nọ.


"Đúng vậy, tao còn tính đi xăm hình cung của mình lên tay... Từ từ, mày là thằng đ*o nào?"


"Tôi? Tôi là anh trai của Lăng Bạch. Rất vui được làm quen." – Mạc Nhiên ngoẻn miệng cười giơ tay ra. Người kia theo bản năng muốn bắt tay cậu nhưng chưa kịp chạm đến Mạc Nhiên đã nhanh tay thu lại. – "Mấy người cung Xử Nữ hản ghê tởm lắm khi có người khốn nạn như anh cũng cung mình nhỉ?"


"Mày..."


"Suỵt đừng mở miệng ra là chửi bậy. Tôi sợ mình không chịu được mà đánh anh vài cái đấy." – Mắt thấy tay người thanh niên đã nắm chặt lại Mạc Nhiên cười càng tươi hơn. – "Anh tính đánh tôi à? Sợ ghê~ Đừng quên tôi là ai chứ. Tôi đánh anh dẫu có bị ném đến đồn cảnh sát thì cha tôi vẫn lo được nhưng mà anh đánh tôi... thì tôi không chắc anh có ngồi tù vài tháng không. Anh cũng đủ tuổi đi tù rồi nhỉ? Hơn nữa tôi có cái này hay lắm nè~"


Cậu cười hì hì giơ đoạn ghi âm lên. Ngay lập tức gương mặt gã thanh niên sợ đến trắng bệnh. Hắn tìm đến Lăng Bạch chỉ tính đòi chút tiền, không hề muốn gây sự với đại thiếu gia của Lăng gia. Biết không thể đòi tiền hôm nay được hắn tức giận hừ một tiếng muốn bỏ ra ngoài thì Lăng Bạch im lặng từ nãy đến giờ chợt lên tiếng:


"Thánh Petros chết như thế nào anh biết không?"


"Mẹ thằng dở!"


Tên anh họ tức giận mắng một câu rồi đi ra ngoài. Khi tiếp xúc với hơi nóng bên ngoài hắn mới chợt hiểu câu nói của Lăng Bạch có ý gì. Cả nhà hắn đều là người theo đạo nên hắn cũng biết đến 12 hai tông đồ của Chúa. Thánh Petros là một trong những người đó. Cái chết của ông chính là bị đóng đinh trên cây thánh giá ngược.


Hắn cũng nghĩ đến con chó becgie mình từng nuôi. Khi còn ở khu ổ chuột, hắn thường dùng nó để trêu đùa Lăng Bạch, ép nó phải nghe theo ý mình. Tuy nhiên một lần vì vui đùa quá đáng, con chó becgie đó đã cắn vào tay Lăng Bạch một cái. Con chó mà hắn nuôi là hàng mua ở chợ đen chắc chắn chưa tiêm chủng gì mà nhà Lăng Bạch khi ấy cũng không đủ điều kiện để đưa hắn đi tiêm phòng dại. Vậy nên hắn bịp miệng Lăng Bạch, đe dọa nó không được nói với mẹ. Lăng Bạch nghe lời hắn, không nói với ai về chuyện mình bị chó cắn mà vẫn tiếp tục sinh hoạt như bình thường vì vậy hắn cũng thở phào nhẹ nhõm mà quên chuyện này. Một thời gian trôi qua, khi không tìm thấy chó của mình, hắn sốt sắng đi tìm liền bắt gặp xác con chó bị siết cổ đến chết rồi bị một sợi dây trói vào hai khúc gỗ xếp theo hình chữ thập ngược của thánh giá. Khi ấy gã thanh niên chỉ nghĩ là mấy tên giang hồ trong xóm lấy con chó là thú vui tiêu khiển mãi cho đến hôm nay, khi nghe Lăng Bạch nhắc đến sự kiện này hắn mới hiểu ra tất cả. Một cỗ sợ hãi không tên từ trong sâu thẳm chợt bò lên, quấn lấy trái tim hắn. Hắn không biết bản thân mình đã trêu chọc phải giống loài gì rồi.


*****


Mạc Nhiên nhìn theo gã thanh niên kia cho đến khi hắn hoàn toàn bỏ ra ngoài. Lúc này cậu mới quay sang Lăng Bạch muốn hỏi xem nó có sao không thì Lăng Bạch đã mở miệng nói trước:


"Mỗi lần đe dọa người khác anh không thể thôi lôi cha mình ra được à?"


"Có cha làm to để làm gì nhóc biết không? Chính là để mỗi lần có kẻ gây sự chúng ta được quyền nói "mày biết bố tao là ai không?"." – Mạc Nhiên mỉm cười nhún vai một cái. Chợt nhớ thiếu niên vừa bị người ta gạ ch*ch liền quay sang hỏi thăm nó. – "Nhóc có sao không? Người kia là..."


"Anh họ của tôi. Gã ta đã quấy rối như vậy từ rất lâu rồi."


"Vậy nhóc không báo cảnh sát sao?"


"Báo? Bọn họ quan tâm sao?" – Lăng Bạch nhếch môi cười đầy chế giễu. – "Sẽ chẳng đời nào bọn họ thèm để tâm đến mấy chuyện lặt vặt ở khu ổ chuột. Tuy nhiên anh đừng lo. Gã ta không chạm vào một sợi tóc của tôi được đâu. Lần duy nhất là gã ta mò vào trong phòng tôi nhân lúc tôi ngủ và muốn làm chuyện đồi trụy với tôi. Tất nhiên sau đó gã bị tôi đá gãy của quý."


"..."


Nghĩ thôi thấy đau rồi. Sao cậu có thể quên em trai kế của cậu là hắc liên hoa cơ chứ.


"Dù sao cũng cảm ơn anh đã giúp tôi đuổi đi gánh nặng."


Xốc lại cặp sách, Lăng Bạch muốn đi đến quầy thanh toán thì bị Mạc Nhiên giữ lại.


"Ây nhóc, muốn cảm ơn anh thì cũng phải có thành ý chút chứ." – Mạc Nhiên mỉm cười giơ túi kem lên. – "Giúp anh trả tiền đống này đi."


Lăng Bạch: ...


"Nếu nhóc không đồng ý anh sẽ nhét giấy vào bồn cầu phòng nhóc cho đến khi nào nó tắc thì thôi."


Lăng Bạch: ...


Rốt cuộc ai đồn thổi đại thiếu gia nhà họ Lăng tao nhã lịch sự, chỉ một ánh mắt thôi đã thu về một đống người tình vậy? 

Bình Luận (0)
Comment