An Nhiên

Chương 28

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong bóng tối, Mạc Nhiên nghe thấy tiếng tủ gỗ dịch chuyển sau đó người bí ẩn kia liền kéo cậu đi về phía trước. Mạc Nhiên đoán nơi hai người đang bước đến là một mật thất.


Đến khi cảm nhận được ánh sáng phát ra từ cây nến, Mạc Nhiên mới cẩn thận nhìn người trước mặt.


"Hoàng tử, ngài không sao chứ?" – Olwen lo lắng nhìn Mạc Nhiên.


Cậu suy yếu dựa người vào tường lắc đầu.


"Đây là đâu?"


"Là một mật thất dẫn đến tầng hầm. Hôm qua tôi vô tình phát hiện không ngờ nhờ nó mà chúng ta được cứu một mạng."


"Nếu là mật thất chắc hẳn phải có đường ra bên ngoài."


Mạc Nhiên cầm lấy giá nến bắt đầu đi về phía trước. Olwen thấy vậy liền lẽo đẽo bước theo sau cậu. Tuy nhiên khác với suy đoán của hai người. Cuối con đường là một cửa phòng khá nhỏ chẳng khác nào cánh cửa dẫn vào Wonderland của Alice. Biết bản thân không thể quay lại, Mạc nhiên chỉ có thể chui vào bên trong. Bên trong cánh cửa là một căn phòng khá rộng. Thay vì trống không thì căn phòng sắp xếp rất nhiều đồ đạc, ở giữa là một chiếc bồn lớn có màu trắng ngà.


"Đây là..." – Olwen cau mày nhìn những dụng cụ chất đầy phòng.


"Là dụng cụ tra tấn." – Mạc Nhiên chỉ về phía một tủ sắt được thiết kế theo hình dáng con người. – "Đó là thiếu nữ sắt. Bên trong nó hoàn toàn rỗng và đầy gai sắt. Để tra tấn, người ta sẽ mở nó ra rồi nhét ngươi vào, những gai sắt sẽ đâm vào ngươi đủ để ngươi cảm thấy đau đớn tột cùng nhưng chưa đủ để ngươi chết. Kia là nĩa dị giáo, nó được thiết kế để buộc vào cổ ngươi sao cho hai đầu đinh nĩa đặt ở dưới cằm và xương ức. Chỉ cần ngươi ngủ gật nĩa sẽ đâm xuyên qua cằm của ngươi."


"Hoàng tử! Ngài vui lòng đừng lấy tôi làm ví dụ về mấy món đồ tra tấn này." – Olwen bị Mạc Nhiên dọa cho xanh mặt chỉ biết rầu rĩ cầu xin. – "Nhưng vì sao dưới mật thất lại có mấy thứ này?"


Mạc Nhiên chậm chạp bước đến góc tường nhặt một sợi dây thừng lên. Sợi dây đã mục nát nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vết nâu sậm của máu trên nó. Cậu nhìn bồn tắm trước mặt đột nhiên nhớ đến một người phụ nữ nổi tiếng trong lịch sử Hungary đã tắm máu trinh nữ để suy trì tuổi xuân.


[Nữ bá tước Elizabeth Bathory.]


"Hệ thống, ngươi cuối cùng cũng trở lại."


[Tôi đi đàm phán với "Trò chơi" nhưng có vẻ không khả quan nên đành quay lại, không ngờ lúc quay lại ngài vẫn còn sống.]


"Ngươi đàm phán tăng thuộc tính hỗ trợ cho người chơi à?" – Mạc Nhiên cảm động hận không thể ôm lấy hệ thống nhà mình.


[Không. Đàm phán đổi kí chủ.]


Mạc Nhiên: ...


Ôm trái tim tổn thương, Mạc mong manh tiếp tục nghiên cứu về căn phòng. Xem ra hoàng hậu đã dùng phương pháp giống như nữ bá tước Bathory nổi tiếng kia, tắm máu trinh nữ để duy trì tuổi xuân. Có lẽ chính phương pháp này đã khiến bà ta bị lấy nhiễm bệnh đậu mùa rồi để bản thân trở nên tàn tạ như ngày hôm nay.


Sau đó Mạc Nhiên bước về phía kệ tủ. Ngoại trừ mấy lọ thuốc xanh tím, có một lọ thuốc màu đỏ được thiết kế theo hình dáng quả táo nằm ở kệ trên cùng. Lọ thuốc đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của Mạc Nhiên. Cậu ra hiệu cho Olwen lấy lọ thuốc xuống rồi bắt đầu ngắm nghía.


[Đây là một thành phần hỗn hợp rất nhiều thảo dược bao gồm absinthe, cây ngải đắng, cà độc dược... Thành phần độc hại của hỗn hợp này rất ít sẽ không khiến con người chết nhưng sẽ làm chậm nhịp tim và đưa họ vào hôn mê sâu. Dựa vào so sánh, lọ thuốc này có 9 phần tương tự thứ thuốc Juliet đã giả chết để đánh lừa bá tước Paris.]


Romeo và Juliet sao? Còn cả Elizabeth Bathory nữa.


"Trò chơi", đồng chí chơi vậy ai chơi lại với chú?


Mạc người chơi quyết định đánh giá game 1 sao. 


Trong điều kiện thiếu thốn trang bị để đánh boss như vậy, Mạc Nhiên quyết định tạm giữ lọ thuốc này. Còn lại lọ thuốc mất nhãn còn lại, chỉ cần liếc qua cậu cũng biết chúng sẽ chẳng có tác dụng gì nhiều. Dù sao lọ thuốc hình táo đỏ cũng liên quan đến cốt truyện "Nàng Bạch Tuyết", có lẽ nó là một vật phẩm hỗ trợ của "Trò chơi" nhằm giúp người chơi vượt ải dễ hơn.


Cất lọ thuốc đi, Mạc Nhiên muốn tiến về phía người hầu Olwen của mình nhưng một cơn choáng váng ập tới hại cậu suýt chút nữa ngã dập mặt.


[Kí chủ, ngài mất quá nhiều máu.]


Lúc này Mạc Nhiên mới nhận ra vết thương trên tay cậu vẫn chưa hoàn toàn ngừng máu. Vì thần kinh căng thẳng nên cậu không hề để ý đến vết thương lúc nhận ra thì đã đau đến xanh mặt.


"Hoàng tử, ngài không sao chứ?" – Hậu cận của Mạc Nhiên cũng nhận ra tình trạng tồi tệ của hoàng tử nhà mình. Hắn lo lắng chạy lại gần, xé một mảnh áo giúp cậu băng bó.


"Tôi có thể... tôi có thể giúp ngài ấy."


Một giọng nói xa lạ vang lên. Mạc Nhiên cùng Olwen ngẩn người nhìn nhau. Cả hai liếc nhìn xung quanh nhưng lại chẳng thấy bóng dáng của kẻ nào.


"Tôi ở đây. Nhìn xuống dưới!"


Mạc Nhiên đưa mắt nhìn xuống. Đập vào mắt cậu là một người đàn ông thấp bé, có lẽ hắn chỉ cao khoảng 30 inch (76,2 cm), da hắn khá đen, dáng người nhỏ yếu như một đứa trẻ suy dinh dưỡng. Ngoại trừ mặc trên người quần áo làm bằng loại vải khá thô thì người đàn ông trông chẳng khác gì lũ Gollum của Tolkien. Dựa vào vết bẩn ở móng tay, cậu đoán người này làm việc trong một xưởng luyện kim và bị hóa học của nó bào mòn cơ thể. Cũng giống như công nhân làm việc trong các hầm than ở thế kỉ trước, môi trường làm việc cùng sự bóc lột của các chủ xưởng đã khiến những người công nhân bị thoái hóa xương nghiêm trọng.


Xem ra thế giới này cũng chẳng mộng mơ là bao. Suy cho cùng, cổ tích chỉ xảy ra đối với tầng lớp quý tộc mà thôi.


Mạc Nhiên chăm chú nhìn người lùn thuần thục lục lọi tủ đồ lôi ra vài món thảo dược. Ban đầu Olwen còn cảnh giác hắn không cho hắn lại gần Mạc Nhiên. Nhưng sau khi hệ thống phân tích thành phần của thảo dược và xác định an toàn, Mạc hoàng tử liền ra hiệu cho người hầu của mình dừng tay.


Trong lúc Mạc Nhiên được người lùn băng bó, cậu liền nói chuyện phiếm với hắn. Mạc Nhiên có thể xác định được vài thông tin về người lùn cũng như bí mật của căn hầm này. Có rất nhiều người lùn giống như kẻ trước mặt, bọn họ đều làm trong hầm hóa học từ nhỏ nhằm giúp hoàng hậu nghiên cứu vũ khí hóa học. Thi thoảng bọn họ còn giúp bà ta đem về những trinh nữ ở khu phố nghèo. Những thiếu nữ ấy đều là những kẻ vô danh, nuôi sống bản thân bằng việc làm trong hầm mỏ nên dù họ có biến mất cũng không để lại quá nhiều biến động.


"Hoàng hậu không chỉ bắt chúng tôi chế tạo vũ khí mà còn ép chúng tôi thiết kế gương thần."


"Gương thần sao?" – Mạc Nhiên vuốt cằm suy tư. Chẳng lẽ gương thần là có thật?


"Đúng vậy. Ngài đã nghe về truyền thuyết gương thần chưa. Chỉ cần ai tìm ra nó đầu tiên sẽ được biết mọi bí mật trên đời. Nếu như hoàng hậu có nó, sẽ không ai có thể ngăn cản kế hoạch xâm chiếm các vương quốc khác của bà ta."


"Xem ra chiến tranh nổ ra cũng là chuyện sớm muộn." – Olwen thở dài không hề bất ngờ trước việc hoàng hậu Anemone muốn xâm lược các nước khác. Lavandula đang âm thầm huấn luyện binh lính, chỉ cần nhìn qua là hắn biết sắp có chuyện gì xảy ra rồi.


"Trước tiên chúng ta phải rời khỏi nơi này đã. Hoàng hậu sẽ sớm phát hiện ra chúng ta đang trốn dưới đây vậy nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt."


Mạc Nhiên đứng dậy cử động cánh tay của mình một chút.


"Để tôi dẫn đường." – Người lùn cầm lấy đèn dầu nhanh nhẹn chui vào một lỗ nhỏ.


Mạc Nhiên định đi theo nhưng ánh mắt cậu đột nhiên dừng lại trước một quyển sách bị vứt một cách tùy ý trên bàn. Cậu đã nhìn thấy cuốn sách này ở trên bàn của gã thợ khắc gỗ Geppetto. Theo như suy đoán của cậu, dựa vào hình hài dị dạng của Geppetto cậu đoán cha mẹ của hắn là những người lùn bị bóc lột ở Anemone và may mắn chạy trốn được. Vì ảnh hưởng bởi chất hóa học nên Geppetto sinh ra với cơ thể dị tật. Đó cũng giải thích vì sao hắn có được cuốn sách quý giá này, có thể trước khi bỏ trốn cha mẹ hắn đã sao chép lại toàn bộ nghiên cứu.


"Hoàng tử?" – Thấy Mạc Nhiên nhíu mày suy tư gì đó, Olwen tò mò gọi cậu.


"Không có gì." – Mạc Nhiên lắc đầu, cầm lấy quyển sách sau đó đi theo hướng của người lùn.


Suốt cả đường đi, hai người không gặp bất cứ trở ngại nào thuận lợi đi đến hầm hóa học.


Bị một đám người lùn nhìn với ánh mắt quái dị, Mạc Nhiên tựa như Gulliver lạc vào đất nước người tí hon Lilliput mất tự nhiên quay sang người lùn vừa cứu mình:


"Tôi đoán anh cũng nhận ra bản thân đang bị bóc lột về sức lao động lẫn trí tuệ. Anh tính làm gì tiếp theo?"


"Ban đầu chúng tôi sợ nữ hoàng vì bà ta thật cao lớn và uy quyền. Tuy nhiên dưới sự dẫn dắt của ngài Wittchen chúng tôi nhận ra chúng tôi rất đông mà nữ hoàng chỉ có một mình."


"Ngài Wittchen!"


Nghe thấy cái tên quen thuộc, Mạc Nhiên như con mèo bị dẵm phải đuôi bắt đầu nhảy dựng lên.


"Đúng vậy, ngài ấy đang bị thương khá nặng nhưng tôi đoán ngài sẽ sớm trở lại thôi. Ngài có muốn gặp ngài Wittchen không?"


Mạc Nhiên méo mặt chỉ biết ha ha cười từ chối. Sau đó cậu cảm ơn người lùn lần cuối rồi cùng Olwen ra khỏi căn hầm. Xem ra Anemone sẽ sớm có một cuộc đảo chính đẫm máu.


Mạc Nhiên: Hệ thống, ngươi nghĩ xem liệu chiến tranh có xảy ra không?


[Sẽ. Dựa vào tình hình hiện tại ta có thể đoán được mâu thuẫn giữa các tầng lớp của Anemone đang ngày càng nghiêm trọng. Vì vậy dù là Wittchen hay hoàng hậu cũng sẽ chọn giải quyết mâu thuẫn bằng cách đẩy nó ra bên ngoài.]


"Blut und Eisen sao?"


Mạc Nhiên mỉm cười đầy ẩn ý. Cuối con đường cậu đang đi dần xuất hiện một tia sáng nhỏ, theo bước chân của hai người tia sáng ấy ngày một phóng to.


"Tự do rồi!" – Olwen sung sướng vươn vai. Chưa bao giờ hắn yêu ánh nắng mặt trời đến như vậy.


Tuy nhiên hắn chưa kịp cười được bao lâu thì một con dao đã kề ngang cổ hắn. Gã người hầu kinh ngạc nhìn sang người bên cạnh. Thiếu nữ trong chiếc áo choàng đỏ mang gương mặt lạnh tanh hờ hững nhìn hắn.


"Ta đợi ngươi rất lâu rồi, hoàng tử Soi." – Thiếu nữ đưa mắt nhìn người thanh niên tóc nâu.


****


"Nghe tin gì chưa?"


"Hú? Cò gì hot?"


"Thiếu nữ đỏ lại giết người rồi. Lần này là người thuộc hoàng gia Lavandula."


"Uầy cô ta giết người là chuyện cơm bữa. Tất cả các vương quốc đều dán lệnh truy nã nhưng có làm gì được cô ta đâu. Ban đầu nghe tin về cô ta tôi còn phát sợ không dám ra ngoài nhưng giờ nghe nhiều quá cũng chán rồi. Cô ta là quái vật chứ có phải người đâu làm sao ta tránh được. Qủa là một con quái vật giết người không ghê tay."


"Thôi chị im đi. Tôi có chuyện khác thú vị hơn cơ."


"Kể nghe cái coi."


"Hoàng hậu Anemone bị giết rồi. Bà ta nuôi một dám dị dạng dưới tầng hầm và giờ chúng tạo phản giết hại bà ta. Nói nhỏ cho mấy chị nghe, tầng hầm của bà ta toàn dụng cụ tra tấn và độc dược. Khi bị đám dị dạng bắt chúng đã để bà ta chịu đựng mấy hình phạt này. Nghe nói chúng cho chân bà ta vào một chiếc ủng bằng sắt đổ đầy chì nóng chảy."


"Chậc tôi nghĩ nên để bà ta lên dàn hỏa thiêu. Bà ta là phù thủy mà mấy thứ ấy đâu nhằm nhò gì. Mà khoan, hoàng hậu bị như vậy mà dân chúng lẫn cận vệ hoàng gia không phản ứng gì sao."


"Nghe nói tất cả đều được sự đồng ý của hoàng tử Anemone."


"Ể? Ể? Hoàng tử?"


"Cô em họ ở bên Anemone của tôi có bảo hoàng hậu hiện tại không phải là hoàng hậu đời thứ nhất. Hoàng hậu đầu tiên đã mất ngay sau khi sinh ra hoàng tử, ít lâu sau vua cưới một người khác. Hoàng hậu này là phù thủy và bà ta có một cái gương thần. Gương thần nói hoàng tử đẹp hơn bà ta nên bà ta tìm cách giết hại. Đáng tiếc hoàng tử nhân hậu đã được người lùn cứu và đưa về Anemone vạch mặt phù thủy."


"Đẹp hơn cả hoàng hậu sao? Tôi thật sự tò mò về vẻ đẹp của hoàng tử này đấy."


"Hey hey~ Các thiếu nữ xinh đẹp, thay vì bàn tán về một hoàng tử ở phương xa sao các cô không tận hưởng vẻ đẹp của những người đàn ông cạch các cô nhỉ. Ví dụ như tôi chẳng hạn."


Trên một chiếc xe ngựa đã cũ, một người thanh niên tóc nâu với gương mặt điển trai lười biếng dựa vào cửa sổ vẫy tay chào các quý cô đang tụ tập bên đường. Các quý cô bị cậu trêu chọc liền dùng quạt che miệng cười khúc khích.


"Anh chàng đẹp trai, anh có muốn tham dự tiệc trà với chúng tôi không?" – Một thiếu nữ đánh liều lên tiếng.


"Tôi muốn lắm thưa tiểu thư diễm lệ nhưng tôi phải tham dự đám cưới mất rồi." – Người thanh niên không ai khác chính là Mạc Nhiên nhún vai đầy tiếc nuối.


"Là đám cưới của hoàng tử Daniel phải không?" – Một thiếu nữ khác lên tiếng. Nàng đan hai tay vào nhau sung sướng than. – "Lễ cưới sẽ diễn ra và cuối tuần này, nghe nói vị công chúa ấy tài sắc vẹn toàn sánh đôi với hoàng tử Daniel thì còn gì bằng."


Thiếu nữ kia bị Mạc Nhiên từ chối có chút thất vọng nhưng rồi nàng dứt bông hoa hồng cắm trên vành mũ mình xuống chạy theo chiếc xe ngựa đang dần đi xa. Nàng nhét hoa hồng vào tay cậu rồi hớt hả nói:


"Tôi thật sự hi vọng anh sẽ đến tiệc trà của tôi. Chỉ cần anh đến dinh thự của công tước và đưa nó cho gác cổng, ông ta sẽ cho anh vào."


Mạc Nhiên có chút bất ngờ trước hành động của nàng ngay sau đó cậu liền mỉm cười với thiếu nữ. Đến khi xe ngựa đã biến mất, thiếu nữ vẫn ngây người nhìn theo.


Mạc Nhiên ngắm nghía hoa hồng trên tay rồi đưa nó cho người bên cạnh:


"Hoa hồng và người đẹp luôn đi với nhau."


Thiếu nữ trong chiếc áo choàng đỏ chỉ lạnh lùng nhìn hắn sau đó quay mặt đi, trực tiếp ngó lơ bông hồng.


"Hoàng tử Soi, vận đào hoa của ngài tới rồi~ Tôi thấy thiếu nữ ấy cũng được đấy chứ. Ngài có thể suy xét."


"Tình cảm hiện tại của nàng chỉ là tình cảm nhất thời. Có thể sáng mai nàng thấy một người đàn ông đẹp trai hơn ta và ném luôn ta ra sau đầu. Dù sao thiếu nữ còn khá nhỏ cảm nắng là điều không tránh khỏi."


"Ngài nói nghe như ngài đã là một kẻ già dặn đã trải qua hàng trăm sóng gió vậy." – Olwen bĩu môi thầm nói rồi tiếp tục chuyên tâm đánh xe ngựa.


"Rõ ràng ngươi đang bị ta bắt cóc vậy mà ngươi vẫn có thể nhàn nhã như vậy."


Thiếu nữ áo choàng đỏ đột nhiên lên tiếng.


"Bởi vì tôi biết cô sẽ không giết tôi."


"Ngươi có vẻ rất tự tin." – Thiếu nữ nhếch môi cười.


"Tôi luôn tin tưởng vào linh cảm của bản thân." – Vuốt ve cánh hoa hồng trên tay, Mạc Nhiên chậm rãi trả lời. – "Tôi không thích bắt ép người khác nên hy vọng một ngày nào đó cô sẽ nói cho tôi biết lý do vì sao cô giết những người kia và vì sao cô lại muốn truy lùng Wittchen đến vậy."


Dứt lời cậu liền nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Thiếu nữ mím môi nhìn chàng trai không hề phòng bị đang ngủ ngon lành trước mặt nàng. Rõ ràng nàng là người bắt cóc nhưng từ đầu đến cuối người này luôn dùng thái độ ôn hòa không hề sợ hãi khiến nàng không biết làm cách nào phản ứng lại hắn.


Trong khi "thiếu nữ đỏ" còn đang rối rắm, bên tai Mạc Nhiên vang lên giọng nói lạnh băng của hệ thống.


[Kí chủ, tờ giấy gợi ý thứ đã xuất hiện. Lần này cả hai lọ còn lại đều xuất hiện gợi ý.]


Chàng trai vẫn nhắm mắt hơi thở đều đều tựa như thật sự ngủ nhưng ở một góc độ mọi người không nhìn thấy, khóe môi cậu khẽ cong lên.


-----------------------------------------------------------------------


*Thiếu nữ sắt:


12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình Luận (0)
Comment