An Nhiên

Chương 71

Hôn quân bị giết. Nam Yến Hoài nghiễm nhiên trở thành vua. Khi y dẫn Thái Bình quân vào thành. Mặt đất liền rung chuyển bốn phía vang lên tiếng gió thổi như tiếng rồng ngâm. Dân chúng liền truyền tai nhau rằng hoàng tử Nam Yến Hoài chính là rồng thần chuyển thế, không ngừng mà tung hô y. Nhưng sự thật chỉ có mình Mạc Nhiên và hệ thống biết. Khi Mạc Nhiên bỏ ra biên cương du lịch, cậu đã để lại túi lụa hướng dẫn hệ thống làm tấm tán âm bằng gỗ sau đó lựa chọn vài nơi có gió thổi nhiều nhất đặt tấm tán âm nhằm khuếch đại âm thanh. Tất nhiên chuyện này Mạc Nhiên liền giấu nhẹm không để Nam Yến Hoài cùng Tiết Lâm biết.


Tiểu hoàng tử trở về cung điện liền bắt đầu bận rộn. Không chỉ lễ đăng cơ, sửa lại cung điện y còn đau đầu vấn đề hậu cung cũ của hôn quân còn cả việc nạp thêm phi tần. Mạc Nhiên với thân phận "quân sư" liền bị triệu vào cung liên tục ngay cả thời gian về nhà ngủ cũng chẳng có. Khác với vẻ bận tối tăm mặt mũi của Mạc Nhiên, Cảnh Lam lại khá rảnh rỗi. Hắn không còn là tướng quân nữa nên cũng không cần phải lo việc triều chính. Mạc dù đôi khi vẫn có dân chúng chạy đến mắng mỏ hắn hay đôi khi vẫn có quan lại dâng sớ đòi chém đầu hắn nhưng Cảnh Lam hoàn toàn làm ngơ tiếp tục nhàn nhã tại phủ của mình.


Hoa lê trong phủ bị hắn chặt đi rồi. Cảnh Lam trồng xuống đấy một cành đào, là cành đào mà Mạc Nhiên tặng hắn. Hắn cũng cho người san phẳng tiểu viện sau nhau. Dù sao hắn ở đây một mình, ở rộng rãi như vậy hắn liền cảm thấy có chút trống trải, chi bằng san phẳng đi trồng xuống đây một vườn hoa.


Khi Mạc Nhiên đến Cảnh Lam đang ở trong tiểu viện tưới hoa. Thấy cậu đến hắn liền buông xô nước xuống mỉm cười mà lại gần phía Mạc Nhiên.


"Ngươi tới rồi. Ta cho người trồng xuống một vườn hoa mẫu đơn có lẽ sang năm sẽ nở hoa."


Mạc Nhiên liếc nhìn ống tay nhiễm cát bụi của hắn liền biết hắn nói dối. Lòng chợt nảy lên một suy đoán khiến bản thân hốt hoảng không thôi. Tuy nhiên Cảnh Lam lại chẳng buồn để ý đến tâm trạng Mạc Nhiên lúc này, hắn tựa như một đứa trẻ chờ mong phụ huynh khen thưởng mình đầy tự hào mà cho Mạc Nhiên thấy vườn mẫu đơn do bản thân đích thân trồng xuống.


"Ta không thích mẫu đơn." – Mạc Nhiên run rẩy buột miệng nói ra.


Lời nói ra rồi cậu liền có chút ân hận nhưng như vậy vẫn tốt hơn việc để cho Cảnh Lam thật sự nảy sinh tình cảm với mình.


Nghe Mạc Nhiên nói vậy nụ cười trên môi Cạnh Lam nhạt dần. Ngón tay hắn hơi cuộn lại che lấp vết thương chằng chịt trên tay dưới ống tay áo dài.


"Nếu ngươi thích ngươi có thể tiếp tục trồng mẫu đơn. Ta... ta dù sao cũng không yêu hoa cỏ." – Mạc Nhiên cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn.


"Vậy nhổ đi. Ta trồng cho ngươi một vườn đào." – Khuôn mặt ủ dột của của hắn đột nhiên sáng lên. – "Chắc chắn hoa sẽ nở trước mùa xuân."


Mạc Nhiên há miệng muốn nói nhưng lại chẳng nói được điều gì.


Cứu vớt Hạ Cảnh Lam...


Cậu nhận ra ngay từ đầu bản thân không cứu vớt hắn mà đẩy hắn vào một cái hố sâu hơn...


Cuối cùng cậu chỉ có thể lựa chọn trốn tránh. Mạc Nhiên buông ra hai chứ "tùy ngươi" sau đó liền bỏ ra ngoài, ngay cả một cái liếc mắt về phía vườn hoa cũng không. Đến khi rời khỏi phủ tướng quân, cậu mới nhớ ra mục đích bản thân đến đây. Là tìm Cẩm Hàn kiếm! Vì mải suy nghĩ chuyện của Cảnh Lam mà cậu quên mất mục đích ban đầu của bản thân. Bây giờ quay lại liệu có mất mặt quá không?


[Kí chủ, Cẩm Hàn kiếm biến mất rồi.]


"Cái gì cơ? Cẩm Hàn kiếm biến mất?" – Mạc Nhiên kinh ngạc mà dừng lại bước chân. – "Là bị người lấy đi hay kiếm tự mọc chân mà chạy? Cẩm Hàn kiếm nhận chủ rồi vì sao con để người khác cầm đi được!"


Mạc Nhiên khó hiểu mà suy nghĩ. Cậu bắt đầu ân hận việc mình vì chuyện của Hạ à không Cảnh thần kinh mà chậm chạp không đi lấy kiếm.


[Cẩm Hàn kiếm sau khi được rút ra khỏi vỏ liền thức tỉnh. Nó sẽ tự đi tìm người thích hợp với mình nhất. Cảnh Lam trước đây vì hận thù mà thu hút được nó, bây giờ hắn không mang chút ý nghĩ tiêu cực nào, tâm đều tĩnh lặng như hồ nước, Cẩm Hàn kiếm thấy vậy liền tự rời đi. Cẩm Hàn kiếm đại diện cho chất bích là chất mạnh nhất trong bộ bài. Cho dù ngài có nắm được nó ở trên tay nó vẫn có thể biến mất ngay lập tức.]


"Quả nhiên nhiệm vụ chất bài không đơn giản chút nào." – Mạc Nhiên thở dài bước lên kiệu.


Nếu như Cẩm Hàn kiếm không còn ở chỗ Cảnh Lam cậu cũng sẽ không tốn công đến gặp hắn làm gì nhân cơ hội này liền chặt đứt tơ tình của hắn. Như vậy là tốt nhất...


*****


Kể từ ngày Mạc Nhiên đến thăm hắn đã thấm thoát hai tuần. Cảnh Lam biết Mạc Nhiên trốn tránh mình tuy nhiên hắn lại không đi tìm chỉ loanh quanh tại phủ trồng hoa đào. Hồng Yêu chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua cũng không chịu được việc làm ngu ngốc của hắn cuối cùng vẫn nhảy xuống dưới đất mà hiện nguyên hình.


"Cho dù ngươi có chăm chút hoa cỏ thế nào, hắn cũng không buồn nhìn ngươi một cái nào đâu."


Hắn phe phẩy quạt giấy trên tay đuôi mắt diễm lệ liếc nhìn cả một khu vườn rộng lớn. Cảnh Lam mỗi ngày đều cắm mặt ở đây cũng đủ thấy hắn đặt bao nhiêu tâm vào nơi này. Đáng tiếc, kẻ hắn muốn nhìn lại chẳng buồn liếc mắt. Hắn nhớ cách đây vài tuần, tên ngốc này có cho người đem về một đống hoa từ Tây Sở. Vì khí hậu ở đây hoa chỉ nở được một hai ngày liền tàn, Cảnh Lam liền thức cả một đêm mà trồng hoa xuống, sáng sớm hôm sau cũng không thèm chợp mắt liền cho người gọi Mạc Nhiên đến. Tuy nhiên người kia vì bận rộn mà từ chối hắn. Cảnh Lam khi nhận được tin vẫn còn ở trong vườn ống tay nhiễm hơi sương sắn cao cả người đầy bùn đất. Sau này hắn lại trồng xuống mẫu đơn nhưng vì một câu không thích của Mạc Nhiên mà lại nhổ đi trồng xuống một vườn đào. So với tướng quân cao cao tại thượng trước đây Cảnh Lam như vậy khiến hồ li có chút ngứa mắt nhịn không được mà xuất hiện mắng mỏ hắn vài câu.


Nghe hồ li trách cứ Cảnh Lam chỉ mỉm cười tiếp tục vun xới vườn đào.


"Ngươi nói xem... ta có thể làm gì được hắn đây? Ta đã từng cưỡng ép hắn nhưng hắn lại chẳng buồn để tâm vẫn đối xử với ta như thường lệ." – Hắn cười khổ đột nhiên ngước mắt nhìn bầu trời. – "Hắn tựa như sương mù. Xuyên qua cuộc đời của mỗi người nhưng lại không để lại bất kì dấu ấn nào. Không có gì có thể lưu hắn lại, hắn cứ như vậy phiêu du theo ý mình. Ta không phải thần tiên sẽ không thể tạo ra không gian để nhốt hắn mà cho dù có nhốt được hắn ta cũng không nhốt được tâm hắn. Ta chỉ có thể dùng cách hèn mọn nhất là dùng chân tâm mà níu giữ hắn lại nhưng xem ra không được rồi."


Vốn là nghĩ dùng chân tình để đổi chân tình nhưng ngay từ đầu vẫn luôn là hắn một mình đơn phương.


Hồng Yêu thở dài nhìn Cảnh Lam. Hắn nhận ra mình thật sự không hiểu được con người đang suy nghĩ gì. Hắn nghĩ đến thần. Ngài cũng từng dùng cách ấy để giam cầm người nọ như cuối cùng vẫn thất bại.


{Ta nhận ra cho dù có đối xử thật lòng với hắn bao nhiêu hắn vẫn sẽ lựa chọn rời đi. Nếu không có gì có thể níu được hắn chi bằng liền tạo ra một vòng lặp nhốt hắt lại. Ta cùng hắn liền nhập luân hồi cho đến khi tâm hắn bị lung lay.}


Thần đứng trên ngọn núi Lặng, tóc bạc xõa tung. Thần rõ ràng không có cảm xúc nhưng hắn lại nhìn ra thần đang đau khổ. Vòng lặp liên tục, Hồng Yêu cũng mệt mỏi nhưng cố tình thần lại cố chấp không chịu buông tay.


Cố chấp...


Rốt cuộc chữ ấy viết như nào?


Hồng Yêu thở dài nghịch mấy cành đào khô khốc ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân vội vã. Bạch Yên Phượng xuất hiện với khuôn mặt trắng bệch.


"Cảnh Lam..." – Nàng sợ hãi kêu tên hắn. – "Mạc công tử... Mạc công tử hắn bị người của Thủy tộc bắt đi rồi."


Gáo nước chợt rơi xuống đất phát ra tiếng kêu vang rọi. Cảnh Lam mang gương mặt tối sầm mà tiến lại gần nàng.


"Chuyện này là sao? Vì sao Mạc Nhiên lại ở chỗ ngươi?""


"Nghe nói Mạc công tử đang đi tìm một thanh kiếm. Ta vô tình nhìn thấy một thanh kiếm giống hệ với những gì hắn miêu tả liền cho người gọi hắn đến Chi Mai lâu nhưng không ngờ giữa đường nhảy ra một đám người Thủy tộc. Mạc công tử liền bị bọn họ bắt đi rồi."


Cảnh Lam siết chặt nắm đấm không thèm suy nghĩ nhiều mà chạy ra ngoài. Mạc Nhiên là dược nhân có thể dùng máu mình để cứu người đối với đám Thủy tộc kia chính là bảo vật trời ban. Hắn đã trao quyền kiểm soát binh lính lại cho triều đình hiện tại hắn chỉ có thể một thân một chạy đến cứu Mạc Nhiên. Tuy nhiên lúc này Cảnh Lam làm gì còn hơi sức suy nghĩ nhiều đến như vậy. Hắn nhảy lên ngựa cứ như vậy mà phi ra ngoài.


Hồng Yêu nấp sau bụi cây nãy giờ đột nhiên liếc mắt nhìn Bạch Yên Phượng còn đang mang vẻ mặt sợ hãi. Hắn đảo mắt nghĩ một lúc rồi biến mất.


*****


Mạc Nhiên mở mắt ra, đầu óc liền quay cuồng một trận. Ngồi dậy ôm đầu một lúc cậu mới sắp xếp lại thông tin trong não bộ của bản thân. Hôm nay là lễ đăng cơ của Nam Yến Hoài, cậu vốn định qua nhìn một chút nhưng không ngờ lại gặp Bạch Yên Phượng giữa đường. Nàng nói nàng nhìn thấy một thanh kiếm rất giống với những gì cậu miêu tả liền mời cậu đến Chi Mai lâu.


Chi Mai lâu bị lửa cháy hơn nửa thứ còn nguyên vẹn duy nhất là hàng cây lê bên cạnh. Tuy vậy Bạch Yên Phượng lại không để tâm, nàng dẫn cậu vào một căn phòng bảo cậu chờ một lúc rồi đi ra ngoài. Mạc Nhiên chờ một lúc lâu, cổ họng khát khô liền uống một ngụm trà sau đó liền trực tiếp ngất đi. 


Lúc này đầu óc cậu cũng đã hoàn toàn thanh tỉnh, Mạc Nhiên biết bản thân không còn ở trong căn phòng kia nữa mà là một căn phòng khác. Bạch Yên Phượng cũng không có ở đây, bản thân cậu cũng không thể ra ngoài. Mạc Nhiên chỉ có thể ôm hàng ngàn suy đoán mà ngồi một góc. Hi vọng hệ thống theo dõi lễ đăng cơ của nhân vật chính trở về sẽ phát hiện ra cậu bị bắt cóc mà đi tìm.


Mạc Nhiên ngồi một lúc liền nhàm chán mở bảng điện tử ra. Không ngờ tất cả nhiệm vụ phụ đã hoàn thành, nói cách khác vật phẩm gợi ý cậu đã thu thập đủ, điều duy nhất lúc này là ngồi chơi ghép tranh. Dù sao bản thân đang rảnh, Mạc Nhiên liền nhún vai lấy mảnh ghép trong bảng điện tử ra bắt đầu hì hục ghép tranh.


Ban đầu mang tư thế hứng khởi để ghép tranh nhưng bức tranh càng hoàn thành tay cầm mảnh ghép của Mạc Nhiên càng nặng nề. Đến khi mảnh ghép cuối cùng được đặt vào đúng vị trí của nó, các mảnh ghép liền dính liền với nhau tạo thành một bức họa.


Bức họa ấy được vẽ bằng duy nhất một màu mực nhưng lại khiến người nhìn vào mang những tâm tư khác nhau. Trong họa có trăng có hoa nhưng không tài nào sánh được bằng thiếu niên đang mỉm cười đứng trên cầu. Nụ cười ấy rạng rỡ làm lu mờ mọi cảnh vật xung quanh khiến lòng người vô thức tưởng nhớ một thời thiếu niên khinh cuồng ôm bao giấc mộng hoang đường. Thiếu niên ấy đẹp đẽ đến lóa mắt. Thiều niên ấy chính là Cảnh Lam thời thiếu niên.


[Vui lòng lựa chọn lá bài biểu chưng cho nhiệm vụ chính.]


Mạc Nhiên giật mình chợt nhận ra bản thân nhìn bức họa đến ngẩn người. Cậu đặt tranh xuống bàn suy nghĩ một lúc trong lòng liền có đáp án.


Thiếu niên cười... Laughing Boy...


Cũng chỉ có J rô mà thôi.


"Lá bài biểu chưng cho nhiệm vụ chính là J rô." – Không hề do dự, Mạc Nhiên liền nói ra đáp án của bản thân.


Dòng chữ trên bảng điện tử liền biến mất thay vào đó mà một dòng chữ màu đỏ.


[Nhiệm vụ chính mở ra.]


[Nhiệm vụ chính: Khiến Bạch Yên Phượng múa điệu phượng hoàng.]


"Bạch Yên Phượng sao..." – Nhìn màn hình điện tử Mạc Nhiên khẽ lẩm bẩm nhắc lại cái tên này.


Không ngờ nhắc đến tào tháo, tào tháo liền đến. Mạc Nhiên vừa dứt lời, Bạch Yên Phượng liền đẩy cửa bước vào. Dường như đã dự đoán được việc Mạc Nhiên sẽ thức dậy, nàng liền mang vẻ mặt đạm nhiên mà đứng trước mặt cậu.


"Tỉnh rồi?" – Nàng lên tiếng. Ánh mắt không mang bất kì độ ấm nào.


"Bạch cô nương, ta và cô không mang bất kì thù oán nào. Cớ sao cô nương lại muốn nhốt ta ở đây?" – Dù sao cũng là nhân tố chính cho nhiệm vụ của mình, Mạc Nhiên liền mang vẻ mặt hiền lành mà hỏi nàng.


"Ta không phải muốn nhốt ngươi ở đây." – Nàng rũ mắt nhìn bức họa trên bàn. Cũng không hỏi vì sao Mạc Nhiên lại có nó chỉ tiếp tục trả lời thắc mắc của cậu. – "Ta... chỉ muốn mượn ngươi một chút để lừa Cảnh Lam đến hang ổ của lũ người Thủy tộc."


Nhìn vẻ mặt lạnh băng của nàng Mạc Nhiên có chút giật mình mà hỏi lại:


"Lừa Cảnh thần kinh? Từ từ... Chẳng phải hai người có giao tình với nhau sao?"


"Giao tình..." – Bạch Yên Phương đột nhiên bật cười. Ánh mắt đào hoa đa tình liền trở nên sắc sảo tựa rắn độc. – "Ta hận hắn, hận từ rất lâu rồi."


Hận đến thấu xương. Hận không thể xẻ hắn thành trăm mảnh. Bởi vì hắn chính là nguyên nhân trực tiếp khiến Cảnh Lê chết. 

Bình Luận (0)
Comment