An Nhiên

Chương 75

"A thật đáng sợ mà!" – Dư Kiều Kiều vuốt vuốt ngực thở ra một hơi cũng không quên xà vào lòng người kế bên khóc lóc. – "Mộc Mộc tôi sợ quá. Cậu nhất định phải bảo vệ tôi đấy."


"Cô tránh ra đi! Đây là thế giới kinh dị, có tí việc cũng khóc lóc kêu la thì ra cái thể thống gì." – Đỗ Gia Mộc mặt nhăn mày nhó lần nữa đẩy người phụ nữ đang dính rịt lấy hắn như đỉa đói kia.


"Được rồi được rồi. Kiều Kiều, cô mau ngồi vào vị trí của mình đi." – Ân Cửu mang theo nụ cười tràn ngập gió xuân mà cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. – "Chúng ta cũng nên bắt đầu trò chơi cầu cơ của mình thôi."


"Liệu nó có thật không ạ?" – Lưu Vy nhỏ giọng lên hỏi.


"Nếu ở thế giới thực thì tôi không biết nhưng tại thế giới chắc chắn là có." – Dư Kiều Kiều trêu chọc mà nói. Thấy mặt mũi Lưu Vy đều trắng bệch cả rồi cô liền cười an ủi cô nhóc. – "An tâm, chúng ta chỉ cần làm đúng quy tắc sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. Ân Cửu anh sẽ làm người lãnh đạo nhé."


"Được thôi." – Ân Cửu không chút do dự mà đồng ý sau đó quay sang "em trai" Mạc Nhiên của mình. – "Vậy tôi sẽ để Mạc Nhiên là người ghi chép."


Thấy Mạc Nhiên gật đầu không từ chối, anh mới mở miệng nói tiếp:


"Cầu cơ có rất nhiều cách chơi nên tôi sẽ lựa chọn cách đơn giản nhất để hướng dẫn mọi người." – Anh vươn tay chỉ vào vật hình trái tim ở giữa. – "Đây là con cơ. Tất cả mọi người trừ Mạc Nhiên sẽ đặt ngón trỏ lên con cơ và nhắm mắt. Tôi sẽ đóng vai trò là người hỏi và Mạc Nhiên sẽ ghi chép lại câu trả lời. Ngoài những câu hỏi cơ bản mọi người có muốn hỏi gì không?"


"Tùy tiện hỏi đi dù sao chúng có biết chúng ta thật sự là ai đâu." – Đỗ Gia Mộc xua xua tay vẻ mặt dần mất kiên nhẫn.


"Em... em muốn hỏi chúng ta sẽ sống sót hết chứ?" – Lưu Vy run rẩy lên tiếng. Nghi lễ cầu cơ chưa bắt đầu mà cô đã thần hồn nhát thần vía. Nếu như bị nhập chắc chắn cô sẽ là người bị nhập đầu tiên.


"Được rồi chúng ta sẽ bắt đầu."


Ân Cửu vươn tay thắp ba cây nến sau đó nhìn mọi một lượt rồi đặt ngón trỏ của mình lên con cơ. Tất cả liền làm theo Ân Cửu đợi chờ hành động tiếp theo. Ân Cửu nhẩm đọc một hồi con cơ cũng theo tiếng đọc của anh mà dần di chuyển.


Nó... nó thật sự di chuyển?


Lưu Vy sợ đến nỗi suýt nữa bỏ tay ra khỏi con cơ nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh mà đợi Ân Cửu đưa ra hành động tiếp theo.


"Tên của ngươi là gì?" – Ân Cửu mở miệng. Giọng nói của anh chậm rãi và rõ ràng.


{Không biết.}


"Độ tuổi chết là bao nhiêu?"


{Không biết.}


"Ngươi là nam hai nữ?"


{Không biết.}


Mẹ nó, vì sao lại di chuyển theo một quỹ đạo như vậy? Có phải đám kia đang cố tình đẩy con cơ không  vậy?


Đỗ Gia Mộc khó chịu mà suy nghĩ. Tuy nhiên ngay khi Ân Cửu hỏi đến câu hỏi của Lưu Vy, hắn liền cảm nhận được thứ gì đó lạnh buốt đang đặt lên tay hắn. Vì nhắm mắt nên các cảm quan của hắn trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Hắn có thể cảm nhận được các ngón tay của vật thể kia đang chạm lên mu bàn tay của hắn mà đẩy về phía trước.


Mạc Nhiên là người duy nhất được mở mắt trong trò chơi này. Vì vậy cậu có thể rõ ràng nhìn thấy bảy ngón tay đặt trên con cơ bỗng nhiên nhiều hơn một ngón sau đó dần dần ngày một nhiều ngón tay xuất hiện che kín cả con cơ. Đồng tử Mạc Nhiên hơn mở rộng nhưng không hét lên mà chỉ âm thầm quan sát.


{Chết hết.}


Có cái gì đó không đúng!


Cậu nhíu mày mà nhìn tất cả vẫn đang tập trung nhắm mắt. Chẳng phải trong cầu cơ chỉ có một linh hồn thôi sao. Dường như Ân Cửu cũng nhận ra sự khác thường của trò chơi cầu cơ lần này vì vậy anh mở miệng hỏi tiếp.


"Ngươi có đến đây một mình sao?"


Con cơ liền di chuyển vào vị trí "No".


"Làm sao để ngươi chịu rời đi?"


Ba cây nến trên bàn bắt đầu xao động. Căn phòng vốn im lìm bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa thật mạnh. Mọi người đều nhắm mắt nên chỉ cho rằng tiếng cửa sổ va vào nhau nhưng Mạc Nhiên biết trong căn phòng này không hề có cửa sổ.


Chuyện gì vậy? Mạc Nhiên đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng bắt đầu rung lắc dữ dội như có hàng ngàn bàn tay đập vào bức tường. Mặt tường cũng bắt đầu lồi lõm tạo ra hàng nghìn khuôn mặt khác nhau. Tuy nhiên những người đang chơi cầu cơ lại không cảm nhận được bất kỳ sự chuyển biến nào của xung quanh, Ân Cửu vẫn luôn miệng hỏi đủ câu hỏi trên đời, không hề dừng lại.


Ân Cửu vì sao vẫn chưa kết thúc trò chơi này?


Mạc Nhiêu hít một hơi thật sâu cố bình ổn cảm xúc. Cậu cố làm ngơ mấy thứ kinh dị xung quanh mà tiếp tục tập trung ghi chép. Bất chợt một bàn tay đen ngòm xuất hiện phía sau Ân Cửu. Nó ban đầu chỉ lởn vởn trên đỉnh đầu của anh nhưng dần dần bàn tay ấy lại có xu hướng di chuyển dọc xuống cổ Ân Cửu. Lúc này Mạc Nhiên không thể giữ im lặng được nữa. Cậu muốn kêu Ân Cửu nhưng đột nhiên một bàn tay vươn ra bịt kín miệng cậu. 


Khác với bàn tay đen đúa đầy bẩn thỉu kia, bàn tay giữ Mạc Nhiên lại khá nhỏ nhắn mang màu sắc trong suốt như pha lê. Tuy nhiên nó lại sở hữu một sức mạnh có thể sánh ngang với các vận động viên thể thao, giữ chặt Mạc Nhiên khiến cậu không thể nào giãy giụa được.


"Suỵt..."


Bên tai chợt vang lên tiếng cười mang theo hơi thở lạnh băng. Cả người Mạc Nhiên như bị nhúng trong nước lạnh không tài nào thoát ra, chỉ có thể vô vọng mà để kẻ kia quấn lấy.


"Thật ấm áp..." – Hắn khẽ than thở. Bàn tay xinh đẹp liền xuyên qua lớp áo chạm đến lồng ngực chàng trai tóc đen. Từng nhịp đập truyền ra từ nơi ấy như lấy lòng kẻ đằng sau khiến hắn quyến luyến mãi không buông.


Đây là ma thích ăn tim người sao? Mạc Nhiên chợt rùng mình mà nghĩ. Không ngờ bản thân cậu cũng có ngày bị out sớm như vậy.


"A... a...a..."


Một tiếng hét vang lên. Kẻ đằng sau Mạc Nhiên bị tiếng hét làm cho phân tâm. Nhân cơ hội ấy cậu liền đẩy mạnh ghế ra, nhanh chân rời khỏi vị trí hiện tại. Sau khi thoát được tên ma ăn tim cậu mới có thời gian chuyển sự chú ý về phía bàn cầu cơ.


Lưu Vy lúc này đã đứng bật dậy, mang vẻ mặt kinh hãi mà nhìn chằm chằm bàn cầu cơ trước mặt. Trong một giây vô ý mở mắt cô đã nhìn thấy một đám ma quỷ bâu đầy xung quanh mình vì vậy cô liền sợ hãi mà nhảy ra. Khi Lưu Vy bỏ tay ra khỏi con cơ thì mọi bóng dáng ghê rợn kia đã biến mất nhưng điều đó cũng đồng nghĩ với việc... Bọn họ đã vi phạm luật.


"Em... em..." – Cô há miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị tiếng chuông đồng hồ át mất tiếng.


"Đồng hồ đổ ba tiếng chuông?" – Vu Đồng nghi hoặc mà nhìn chiếc đồng hồ cổ treo trên tường. – "Vì sao đã ba giờ rồi? Chúng ta chơi cầu cơ lâu đến vậy sao?"


3 giờ là khoảng thời gian tốt nhất để rời khỏi đây.


Lời nhắc nhở của vị quản gia ma quái chợt vang lên trong đầu mọi người.


"Không còn nhiều thời gian đâu. Chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi."


Tống Diệu Ân là người đầu tiên đứng dậy chạy ra ngoài. Cô nhanh chóng bước xuống lầu chạy thẳng ra cửa chính. Tuy nhiên khi cô vừa chạm vào nắm cửa đột nhiên có một lực hút từ phía sau cản cô lại. Tống Diệu Ân bị một bàn tay vô hình kéo vào trong bóng tối.


"A!" – Thiếu nữ buộc tóc hai bên hoảng sợ mà mở mắt. Đập vào mắt cô lúc này là một bàn cầu cơ nguyên vẹn và đầy đủ 8 người ngồi trên ghế.


"Chuyện gì vậy..." – Dư Kiều Kiều là người tiếp theo mở mắt. – "Tôi nhớ bản thân đang bước xuống cầu thang sau đó bị ai đó kéo ngược lại."


"Tôi cũng bị như vậy."


Ân Cửu xoa xoa cánh tay trái của mình. Anh nhớ trong lúc bản thân chống lại lực hút kia đã vô tình va phải cửa. Tuy nhiên lúc này tay anh lại không hề có cảm giác đau. Điều này khiến Ân Cửu khó hiểu mà nhìn chằm chằm cánh tay nguyên vẹn của mình.


"Mọi người mau nhìn xem." – Vu Đồng đột nhiên chỉ tay về hướng đồng hồ, thần sắc vô cùng nghiêm trọng.


Đồng hồ lúc này điểm 11 giờ đêm.


"Cái quỷ gì vậy? Chẳng phải vừa này là 3 giờ sao?!" – Đỗ Gia Mộc nhíu mày nhìn chiếc đồng hồ vẫn điềm nhiên phát ra tiếng tíc tắc.


"Tôi đoán chúng ta đã bị mắc kẹt trong vòng lặp nào đó. Có thể là do cầu cơ thất bại dẫn đến chuyện này. Mạc Nhiên, cậu là người duy nhất mở mắt chắc hẳn cậu cũng thấy cái gì đó phải không?"


"Đúng vậy. Tuy nhiên sự việc này không hề liên quan đến cầu cơ mà chúng ta chơi. Vì vậy Lưu Vy, em không cần áy náy chuyện này." – Mạc Nhiên mỉm cười quay sang chấn an cô nhóc học sinh cấp ba.


Hành động này của cậu khiến thiếu nữ chưa trải sự đời đỏ mặt mà gật đầu.


"Cảm ơn anh Mạc Nhiên."


"Được rồi nhóc con. Bớt thời gian tán tỉnh lấy le với gái đi. Cậu nói không liên quan đến cầu cơ là sao?" – Đỗ Gia Mộc khó chịu mà đập bàn.


"Nói thế nào đây nhỉ. Khi chúng ta chơi cầu cơ sẽ chỉ triệu hồi một linh hồn tuy nhiên tôi lại thấy trên con cơ của mọi người xuất hiện rất nhiều ngón tay khác nhau. Vì vậy tôi đoán ngay từ đầu bọn chúng bọn chúng đã ngồi sẵn trong căn phòng này chỉ chờ chúng ta chơi cầu cơ mà lao vào trêu chọc.


"Cậu nói là rất nhiều ngón tay khác nhau sao..." – Vu Đồng rùng mình mà nghĩ đến tình cảnh bản thân vừa nãy chơi đùa "vui vẻ" cùng đám ma quái. – "Cậu có thể giữ được bình tĩnh mà quan sát từ đầu đến cuối quả thực rất cool đấy chú em."


Thật ra còn cảnh Ân Cửu suýt bị bóp cổ còn có các bức tường lồi lõm mặt người và bản thân chính chủ là em bị quỷ bịt miệng nữa.


Mạc Nhiên ha ha mà thầm nghĩ trong lòng. Khi ấy cậu có thể bình tĩnh mà quan sát như vậy đơn giản vì cậu biết thế giới này không phải là thế giới thật và cậu có thể chắc chắn tất cả không bị giết. Như quản gia đã nói, người chơi vẫn chưa đến nơi mà hệ thống giới hạn vì vậy tất cả mọi quy tắc đều không thể sử dụng trong đó cũng bao gồm cả việc bị giết sẽ bị out ra khỏi thế giới. Có lẽ "Trò chơi" nhận ra việc nằm ngoài vùng giới hạn và không thể sử dụng vật phẩm hỗ trợ sẽ gây ra rất nhiều bất lợi với player nên "Trò chơi" quyết định tạo ra một thiết lập nhỏ trong khu nằm ngoài vùng giới hạn. Giống như một sự hỗn loạn ngẫu nhiên có sắp đặt, tại thời khắc sinh tử sẽ xuất hiện một sự "ngẫu nhiên" nào đó cứu mạng người chơi.


Minh chứng rõ nhất có lẽ là Lưu Vy. Nếu cô bé không vô tình mở mắt sẽ không thể chấm dứt được trò chơi cầu cơ này và mọi người sẽ phải "chơi" với đám quỷ cho đến lúc chết. Hay lúc Dư Kiều Kiều bước xuống lầu. Vì lúc ấy cậu đi sau cô nên có thể nhìn thấy rõ ràng có quỷ ngáng chân nhưng may mắn lúc ấy tất cả đều bị quay ngược, trở lại vị trí cũ. Tuy nhiên đây chỉ là những gì Mạc Nhiên suy đoán, ai có thể dám chắc "Trò chơi" có thể nhân đạo như vậy được.


"Nếu đúng như lời Mạc Nhiên nói thì việc chúng ta bị mắc kẹt ở đây là do đám âm hồn bất tán ẩn nấp khắp mọi nơi. Bây giờ là 11 giờ 20 phút chúng ta sẽ chia nhau ra đẻ thám thính căn nhà này một lượt." – Ân Cửu không hề suy nghĩ nhiều mà tin tưởng lời nói của Mạc Nhiên điều này khiến cậu có chút ngượng ngùng vì bản thân không nói ra hết suy đoán của bản thân.


"Vì sao lại chia ra? Ở cạnh nhau chẳng phải sẽ tăng khả năng an toàn hơn sao?" – Tống Diệu Ân có chút nghi ngờ mà lên tiếng. Cho dù đám người này mệnh danh là đại thần nhưng điều đó không có nghĩ cô phải răm rắp nghe theo họ. Hơn nữa từ đầu đến giờ cô vẫn chưa thấy họ thể hiện ra bản thân là đại thần một chút nào.


"Cô nghĩ xem hiện tại ngồi lù lù một chỗ có ích gì không?" – Đỗ Gia Mộc nhếch môi có chút mỉa mai mà nhìn Tống Diệu Ân. – "Đám ma quỷ kia chờ đến khi chúng chơi cầu cơ hoặc nói cách khác chúng ta chơi cầu cơ vô tình vào đúng giờ chúng nó được thả ra."


"Khi chúng ta chơi cầu cơ là 12 giờ 5, tất cả chỉ cần trở về đây trước 1 giờ là được. Nơi này nhiều phòng như vậy chia ra vẫn có lợi hơn." – Dư Kiều Kiều tốt bụng mở miệng giải thích.


"Kiều Kiều nói rất đúng. Dựa theo các mối quan hệ thì Vu Đồng cùng Tống Diệu Ân phải đi với nhau. Mạc Nhiên cùng Vạn Phong và Kiều Kiều cùng Lưu Vy cũng như vậy. Chúng ta chia làm hai. Bốn người sẽ ở lầu này và bốn người còn lại sẽ ở lầu dưới. Nếu có vấn đề gì chỉ cần hét lên chúng tôi nhất định sẽ cứu giúp."


Thấy Ân Cửu mở miệng sắp xếp như vậy, mọi người cũng không ý kiến gì nhiều. Ai nấy đều tự giác mà tìm đến nhau. Cuối cùng Mạc Nhiên, Vu Đồng, Vạn Phong và Tống Diệu Ân trở thành một nhóm thám thính lầu dưới.


"Nói là đại thần cần bảo vệ người mới vậy mà ba người bọn họ lại lập thành nhóm bỏ lại 4 đứa chân ướt chân ráo chúng ta. Vu Đồng, cậu nói xem đám người bọn họ không phải là muốn loại trừ chúng ta để tránh ngáng đường không?" – Tống Diệu Ân khó chịu mà lầm bầm. Cô vốn là người thẳng tính, có gì bất mãn liền mở miệng thành lời.


"Tôi cũng không biết nữa... Tất cả những gì tôi biết về bọn họ đều đều là qua đống thông tin mua được."


Vu Đồng ái ngại mà gãi gãi đầu. Nhân lúc thiếu nữ còn mải mê oán trách anh liền đi chậm lại mà tìm cách nói chuyện với Mạc Nhiên.


"Này nhóc con, đừng có mà trốn tránh anh. Chuyện lần trước tại thế giới X anh còn chưa hỏi cậu đâu đấy."


"Đại ca tha em đi... Chuyện ấy rất là dài vậy nên chờ đến vùng giới hạn chúng ta nói được không?" – Mạc Nhiên thở dài mà lên tiếng.


Dù chuyện này xảy ra cũng khá lâu rồi nhưng cậu vẫn không quên được nhưng chấn thương tâm lý mà thế giới X đem lại cho cậu. Mạc trầm cảm lần nữa buông ra tiếng thở dài não nề.


"Anh cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu nhưng tránh để Tống Diệu Ân nghi ngờ cậu chính là biến thái thích giả gái ở thế giới X kia chúng ta đành phải xa cách một chút." – Vu Đồng len lén đưa mắt nhìn Tống Diệu Ân sau đó rất tri kỷ mà khoác vai cậu. – "Người anh em, chúng ta xa mặt nhưng không cách lòng. Thả icon thương thương cho cậu nè."


"Biến biến biến. Biến về với cô người yêu yandere nhà anh đi. Là ai đưa ra cái chủ ý giả gái hả?"


Mạc Nhiên bĩu môi mà đá Vu Đồng một cái, hắn liền thuận thế mà đi lên bước sánh ngang cùng Tống Diệu Ân. Lúc này Mạc Nhiên mới để ý chàng trai hot boy có độ tồn tại bằng 0 Vạn Phong này đang nhìn mình chằm chằm. Cậu liền nở một nụ cười xã giao mà giải thích:


"Anh đừng hiểu nhầm nhé. Tôi cùng Vu Đồng không phải mối quan hệ trong kịch bản "Sáng mắt chưa" đâu. Dù sao chúng ta cũng đang trong mối quan hệ người yêu hờ, tôi chắc chắn sẽ không cắm sừng anh rồi."


Biết rõ bị bắt giả làm gay rất khó chịu nên Mạc Nhiên cố gắng làm dịu mối quan hệ giữa hai người. Trong lòng cậu không ngừng cầu nguyện vị hot boy này khi trở lại thế giới thực sẽ không đem chuyện này kể lể với đám fans girl nhà mình nếu không cậu sẽ bị bọn họ xé xác ra mất. Mạc Nhiên ngoài miệng cười nhưng lệ đổ trong tim.


"Tôi hiểu rồi." – Vạn Phong không bị mấy câu bông đùa của chàng trai tóc đen chọc cười. Ngược lại hắn nghiêm túc kéo gần khoảng cách giữa hai người.


Mạc Nhiên lúc này mới nhận ra, cậu cùng Vạn Phong đã bị hai người kia bỏ xa. Cậu khịt mũi cười hì hì mà hướng hot boy lanh lùng bên cạnh.


"Xem ra chúng ta phải đi đánh lẻ rồi."


Vạn Phong không lên tiếng chỉ ngoan ngoãn mà đi theo cậu. Hai người đi đến một căn phòng đã cũ liền dừng lại.


"Trước tiên tìm ở đây đi."


Mạc Nhiên nhìn ngó căn phòng một lượt sau đó chăm chú mà đánh giá những bức tranh. Dựa theo kinh nghiệm chơi escape của mình, cậu đoán chìa khóa hay mật mã sẽ nằm dưới những bức tranh.


Tuy nhiên không để cậu chìm vào đống suy đoán của bản thân, bên vai đột nhiên xuất hiện cánh tay trong suốt quen thuộc. Mạc Nhiên theo bản năng mà nhìn sang bên cạnh nhưng nơi ấy lại hoàn toàn trống không.


Nếu là mình của vài tiếng trước chắc chắn sẽ cho rằng đây là áo giác nhưng lúc này mị khẳng định mị đã gặp ma rồi.


Mạc Nhiên nhăn nhó mặt mũi cố ép bản thân chuyển sự chú ý về bức tranh. Đáng tiếc cậu càng muốn làm ngơ hồn ma kia nó lại càng thích xuất hiện trước mặt cậu. Mạc Nhiên vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một thiếu niên với cơ thể trong suốt như cánh ve đang ngồi trên bức tranh to nhất của căn phòng, chống cằm mà nhìn cậu.  


Tác giả: Mị đau tay nên không thể try hard được. Mong độc giả thông

Bình Luận (0)
Comment