An Nhiên

Chương 78

Phản ứng đầu tiên của gã quản gia khi thấy đoàn người Ân Cửu chính là "chậc" một tiếng sau đó bày ra vẻ mặt tiếc nuối mà đổi tư thế đứng.


"Tôi đã nghĩ sẽ có người trong đoàn người các cậu chết nhưng xem ra các cậu cũng quá may mắn rồi."


"Tôi là cho rằng việc chúng tôi bị out mới là may mắn." - Mạc Nhiên từ trong đoàn người bước lên. - "Tôi nhận ra "Trò chơi" đã thiết lập một loại buff bảo vệ chúng tôi để tránh các người chơi chết quá sớm. Nói như thế nào nhỉ? Nó giống như hào quang của nhân vật chính. Khi nhân vật chính gặp hiểm nguy thì sẽ có thứ gọi là "tình huống ngẫu nhiên" xuất hiện bảo vệ nhân vật chính. Tất nhiên để chắc chắn được suy đoán của bản thân, tôi đã cố tình lấy dao cắt tay mình nhưng một quyển sách đột nhiên rơi xuống đập vào tay tôi đã ngăn cản hành động này. Sự việc xảy ra trùng hợp như vậy, cho dù tôi có là kẻ may mắn vừa trúng xổ số cũng cảm thấy nghi ngờ."


"Chà không ngờ cũng có người phát hiện được buff này của "Trò chơi". Tuy nhiên... thay vì gọi là buff chúng ta nên gọi là bug thì hơn." - Quản gia vuốt cắm đầy suy tư. - "Chẳng phải chết vài mạng thì cuộc hành trình sẽ trở nên vui vẻ hơn sao."


"Cái thằng khốn này!" - Đỗ Gia Mộc tức giận muốn tiến lên đấm vào gương mặt khinh người quá đáng kia vài cái nhưng bị Ân Cửu đứng bên cạnh ngăn lại.


Mạc Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm. Lời nói vừa rồi chỉ là suy đoán của cậu không ngờ thật sự tồn tại loại buff này. Còn việc thử cắt tay... Tất nhiên là do Mạc Nhiên bịa ra để thử gã kia rồi. Cho dù lúc ấy cậu thật sự có con dao trên tay, cậu cũng sẽ thử đâm người khác thay vì tự hại bản thân mình.


"Bình tĩnh nào dù gì cũng đâu phải cậu chết. Các người định lấy cái danh chính nghĩa bảo vệ kẻ yếu ở đây sao?" - Hắn nhếch môi cười, ánh mắt nhìn đám người trước mặt như đang nhìn một lũ hề. - "Các cậu nói xem... Trong tất cả ở đây ai không có bí mật? Các cậu có thể chắc chắn là bản thân sẽ không bỏ lại đối phương lúc gặp nguy hiểm không?"


Hắn dứt lời sắc mặt của mọi người đồng loạt tối lại. Mạc Nhiên biết hắn nói đúng. Cậu cũng có bí mật. Cậu có thể đem chuyện về thiếu niên ma quái kia kể cho mọi người nhưng cuối cùng cậu lại lựa chọn im lặng biến thiếu niên thành con át chủ bài cuối cùng của bản thân.


"Tất nhiên là tôi không hài lòng với việc buff này của "Trò chơi" nên tô đã đưa ra một yêu cầu nho nhỏ đến chỉnh lại luật. Như mọi người cũng thấy, sau 0 giờ tất cả vật phẩm hỗ trợ bị đổi cho nhau. Các bạn có thể thoải mái dùng vật phẩm hỗ trợ của người khác. Như vậy chẳng phải quá lời rồi sao? Vì vậy tôi đặt ra một quy tắc nữa đó chính là cooldown."


Cooldown sao? Mạc Nhiên cũng biết quy tắc này. Trước đây khi chơi game với tụi bạn, cậu cũng để ý mỗi lần dùng kỹ năng cần mất một khoảng thời gian để hồi phục lại. Sau đó người chơi mới có thể tiêp tục sử dụng skill. Khoảng thời gian không thể sử dụng được kỹ năng đó chính là cooldown.


"Cooldown mà anh nói là mỗi lần sử dụng vật phẩm hỗ trợ sẽ mất một khoảng thời gian để làm lạnh sao?" - Ân Cửu nhíu mày. - "Như vậy thời gian cooldown là bao nhiêu?"


Anh đã làm sẵn chuẩn bị kẻ này sẽ thông báo ra khoảng thời gian là 2 tiếng hoặc 3 tiếng tuy nhiên câu trả lời của kẻ kia lại khiến Ân Cửu chính thức shock toàn tập.


"12 tiếng."


"Cái... Cái quỷ gì vậy?!"


Tất cả gần như kêu lên cùng lúc. 12 tiếng sao? Như vậy chẳng khác nào ép người chơi phải tự thân mà đánh nhằm tiết kiệm lần sử dụng vật phẩm hỗ trợ.


"Chậc, tất nhiên "Trò chơi" cũng không định quá làm khó các bạn nên khi vật phẩm hỗ trợ trở về đúng với chủ nhân của nó, người chơi sẽ không bị ảnh hướng bởi cooldown mà tùy ý sử dụng."


"Ý của anh là nếu như sau 0 giờ restart, tất cả vật phẩm hỗ trợ bị đảo lộn và vật phẩm hỗ trợ của tôi vô tình lại trở về tay tôi thì tôi có thể tùy ý sử dụng và không bị ảnh hưởng cooldown 12 giờ phải không?" - Vu Đồng vuốt cằm nói lên suy đoán của bản thân.


"À~ có thể nói là như vậy." - Lần này hắn không trả lời vòng vo nữa mà trực tiếp trả lời câu hỏi của người chơi. - "Nhưng cậu đã nói sai một thứ. Khi đến tay chủ nhân của vật phẩm hỗ trợ, nếu vẫn trong thời gian cooldown của người dùng trước thì cậu vẫn phải chờ đến hết thời gian cooldown để tùy ý sử dụng."


Nhìn vẻ mặt trầm tư của mọi người nụ cười trên môi hắn càng trở nên đậm hơn.


"Tôi biết các bạn mang tâm thế nhàn nhã mà bước vào thế giới này, tôi cũng biết trong số các ngươi có rất nhiều kẻ có vật phẩm hỗ trợ rất mạnh. Nhưng trong kinh dị, loài người mà mạnh hơn quỷ dữ thì còn gì thú vị nữa đúng không nào? Công việc thông báo của tôi đã chấm dứt. Hy vọng cách bạn sẽ không yếu đuối đến nỗi chết ngay vào ngày mai."


Dứt lời hắn liền quay người đi nhưng lại giả bộ như sực nhớ ra gì đó mà dừng chân lại.


"Quên chưa nói với các bạn. Nếu chết trước khi hoàn thành ít nhất 2 nhiệm vụ "trò chơi" các bạn sẽ không được out ra khỏi thế giới X mà phải ở lại thế giới này vĩnh viễn trở thành hồn ma."


Lời vừa nói ra tựa như một hòn đá giáng xuống đầu của tất cả. Lớp giáp cuối cùng bị đe dọa, mọi người ai nấy đều trở nên hoang mang tột độ. Lúc này Đỗ Gia Mộc không thể chịu đựng được nữa. Hắn đẩy Ân Cửu ra rồi lao về phía quản gia, túm lấy cổ áo của hắn mà dí sát mặt hắn vào mặt mình.


"Mày rốt cuộc là ai hả? Vì sao luôn muốn làm khó dễ bọn tao? Thông báo lại với "Trò chơi" hủy bỏ toàn bộ mấy thứ nhảm nhí của mày."


"Tôi không thích nhưng kẻ nóng tính đâu." - Quản gia đột nhiên mở to đôi mắt híp của mình. Ngay lúc Đỗ Gia Mộc chưa kịp hiểu gì, hắn đã bị một lực mạnh quật ngã xuống đất.


Người đàn ông trong trang phục quản gia kia chỉnh lại cổ áo của mình sau đó thả nhiên bước qua cơ thể to lớn đang nằm dưới đất mà ôm lấy thân mình.


"Những gì cần nói tôi cũng đã nói rồi thành công hay không là dựa vào các bạn." - Hắn ưu nhã mà lấy ra một con dao. - "Hẹn gặp lại."


Dứt lời hắn liền lấy con dao thọc vào cổ họng mình, máu cứ như vậy mà văng tung tóe, bắn lên cả mặt Lưu Vy đứng gần đó.


"AAA!!!" - Lưu Vy ôm mặt mà hét lên.


"Chuyện gì vậy?"


Từ trong thôn, một người đàn ông cầm theo một cái cuốc chạy ra. Nhận ra trước mặt mình toàn những người xa lạ, ông ta đầy cảnh giác mà đánh giá tất cả một lượt.


"Các người là ai? Nếu để kiểm chứng ma quỷ thì các người mau về đi."


Ông ta ghét bỏ mà tiến lên phía trước, thậm chí còn dẫm thẳng vào cái xác của vị quản gia kia.


"Ông... ông..." - Lưu Vy sợ hãi mà chỉ xuống mặt đất sau đó liền quay mặt đi mà nôn khan.


"Có cái gì à?" - Người đàn ông tò mò mà nhìn xuống cái chân mình vừa nhẵm nát bét đầu của gã quản gia nhưng lại ngẩng đầu lên đầy thắc mắc. - "Các người định dọa ma dọa quỷ ta sao?"


Nghĩ đến bản thân bị một đám thanh niên trêu đùa, gương mặt già nua liền đỏ lên vì giận dữ. Ông ta đi thẳng đến trước mặt Lưu Vy rồi đẩy cô về phía sau.


"Cút! Cút! Nơi này không chứa các người."


"Xem ra ông ta không nhìn thấy cái xác chết." - Mạc Nhiên kéo tay Vu Đồng khẽ thì thầm.


"Có lẽ những thứ liên quan đến "Trò chơi" đều trở nên trong suốt đối với thế giới này."


Vu Đồng gật gù mà đồng ý. Hắn thầm cảm tạ trời đất bản thân chưa ăn gì từ sáng đến giờ nếu không nhìn thấy cái xác nát bét kia hắn đã nôn thốc nôn tháo như Lưu Vy rồi. Trong đám con gái Dư Kiều Kiều là người bình tĩnh nhất, cô lại gần phía Ân Cửu còn đang xem xét vết thương cho Đỗ Gia Mộc, vỗ nhẹ lên vai anh.


"Ân Cửu, ở đây anh là người dễ nói chuyện nhất. Anh mau thuyết phục ông ta để được vào thôn đi."


"Được rồi, cô chăm sóc Gia Mộc hộ tôi."


Ân Cửu gật đầu dùng thái độ hòa hoãn mà tiến về phía người đàn ông. Bằng khả năng giao tiếp trời sinh, người đàn ông miễn cưỡng tin tưởng tất cả chỉ lạc đường mà cần tá túc nhờ. Dù vẫn mang vẻ mặt hung hăng nhưng ông ta vẫn tình nguyện mà dẫn đoàn người đến gặp trưởng thôn. Vì Tống Diệu Ân cùng Đỗ Gia Mộc đều bị thương nên Lưu Vy cùng Vu Đồng đưa hai người họ ra sân sau để kiểm tra vết thương. Lúc này trong phòng chỉ có Dư Kiều Kiều, Ân Cửu, Vạn Phong và Mạc Nhiên.


Mạc Nhiên không quan tâm lắm đến cuộc trò chuyện giữa trưởng thôn và Ân Cửu. Dù gì khi trở lại chỗ Đỗ Gia Mộc, anh cũng sẽ thuật lại một lần. Cậu tập trung hết mọi giác quan để quan sát căn phòng này. Càng quát sát hàng lông mày của cậu càng nhíu lại. Mạc Nhiên vẫn nghĩ Vu Đồng đứng bên cạnh mình, liền theo bản năng mà giật giật ống tay áo của người kế bên. Vạn Phong nghiêng đầu ghé sát tai vào.


"Anh có cảm thấy nơi này có chút... hơi lạc hậu không?"


Mạc Nhiên cố tình nói giảm nói tránh nhưng trong lòng cậu biết nơi này thật sự quá lạc hậu. Sau khi quan sát một vòng, cậu phát hiện ở nơi đây không tồn tại bất cứ đồ điện nào. Mạc Nhiên đoán hẳn bọn họ đã không giao tiếp với bên ngoài mấy chục năm rồi.


"Tôi sẽ cho mọi người ở lại đây." - Giọng nói già nua của trưởng thôn vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của Mạc Nhiên với Vạn Phong.


Trưởng thôn là một ông già đã ngoài 60. Khuôn mặt ông ta đầy phúc hậu nhưng không hiểu sao mỗi lần nhìn vào Mạc Nhiên liền rùng mình mà rời mắt.


"Tuy nhiên đổi lại các cậu không được tò mò bất cứ điều gì. Khi bạn của các cậu khỏe lại, tất cả phải rời khỏi đây ngay lập từ và không được nhắc thôn Phong với bất kì ai."


"Được thôi." - Ân Cửu thoải mái đồng ý. Dù sao khi rời khỏi thôn cũng là lúc anh rời khỏi thế giới X cũng đâu rảnh để nhắc về thôn Phong.


"Hồng Diễm, mau đưa khách đến phòng nghỉ."


Trưởng thôn to giọng gọi. Từ trên gác xép, một thiếu nữ thướt tha bước xuống. Nàng hướng mắt về phía Vạn Phong cùng Mạc Nhiên, gương mặt trái xoan không hẹn mà đỏ lên, thẹn thùng mà núp sau tấm rèm.


"Đây là con gái út của ta. Con bé tên Tố Hồng Diễm. Trong nhà ta còn có con gái cả là Tố Như Nguyệt cùng con rể Lâm Tịnh. Con trai thứ của ta là Tố An. Thằng nhóc hôm nay ra ngoài bắt cá có lẽ tí nữa mới về." - Trưởng thôn cười khà khà mà xoa đầu con gái út của mình. - "Nếu cậu nào hợp ý con bé, tôi sẵn sàng cho cậu ở rể ha ha."


"Ba~" - Thiếu nữ xấu hổ mà đẩy cha mình một cái. Sau đó nàng mới thướt tha tiến về phía 4 người. - "Phòng của các vị ở đây. Xin hãy đi theo tiểu nữ."


"Ái chà."


Dư Kiều Kiều cảm thán một tiếng rồi bước lôi kéo Ân Cửu bước theo.


"Cô ta từ đầu đến cuối chỉ nhìn hai chàng trai phía sau chúng ta. Ân Cửu, anh không cảm thấy bản thân mất giá à?"


"Như vậy chẳng phải tốt hơn sao." - Ân Cửu cười nhẹ không hề tỏ vẻ tức giận hay ghen ghét.


Mặc dù Ân Cửu cũng thuộc loại ưa nhìn thậm trí có hương vị của thành phầm tri thức nhưng cũng vì thế mà khiến anh trông giống kiểu người cứng ngắc rập khuôn khiến người khác nhàm chán. Chỉ có Đỗ Gia Mộc chơi với Ân Cửu đã lâu mới biết, anh là dạng người ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần năn nỉ anh một chút là anh sẵn sàng giúp đỡ họ. Mặc dù sau khi bước vào "Trò chơi" tính cách này cũng giảm bớt rất nhiều nhưng vẫn luôn là vấn đề Đỗ Gia Mộc càm ràm không thôi.


Bởi vì dành cả một ngày để đi bộ, khi đặt mông xuống giường ai nấy đều mệt lử chỉ muốn nhắm mắt mà ngủ thẳng đến sáng. Trưởng thôn cũng rất biết ý cho Hồng Diễm đem đồ ăn cho mọi người ăn trước rồi dặn họ sớm nghỉ ngơi.


Mạc Nhiên cùng Vạn Phong vẫn đang trong quan hệ "người yêu" tất nhiên sẽ phải ngủ chung phòng. Mạc Nhiên cũng không tỏ vẻ gì. So với việc kí túc xá đại học nhét 6 thằng đàn ông vào thì hai người chung giường cũng đã là quá nhẹ nhàng. Chỉ khổ mỗi Vu Đồng, cả đời chưa được nắm tay con gái đã được "Trò chơi" tạo điều kiện cho ngủ chung phòng với thiếu nữ nhà người ta. Có lẽ lúc này Vu đại ca đang sung sướng mà ôm người đẹp ngủ rồi.


Vu Đồng ở phòng kế bên bị Tống Diệu Ân ném cho cái gối mà nằm co ro một góc dưới đất: Hắt xì!


Tất nhiên Mạc Nhiên không nhìn thấy được tình cảnh lẻ loi của người trinh nam Vu Đồng. Mặc dù cậu cũng mệt như mọi người nhưng không hiểu sao đầu óc cậu lúc này hoàn tỉnh táo. Cậu lần nữa liếc nhìn điện thoại. Hiện tại là 11 giờ đêm tức là còn 1 giờ nữa là đến 0 giờ restart. Mạc Nhiên cũng không hi vọng bản thân may mắn đến nỗi có thể quay trúng vật phẩm hỗ trợ của mình nhưng có vật phẩm hỗ trợ đi bên mình thì cậu vẫn an tâm hơn. Nghĩ lại điều kiện trước khi chết phải vượt qua ít nhất hai nhiệm vụ "trò chơi" Mạc Nhiên lại nhịn không được mà thở dài. Tuy đã xong một nhiệm vụ "trò chơi" nhưng ai biết nhiệm vụ "trò chơi" tiếp theo sẽ khó đến mức nào.


Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung, Mạc Nhiên định tắt điện thoại rồi chợp mắt một lúc nhưng tầm mắt cậu bất chợt dừng lại ở phía cửa sổ. Cửa sổ trong nhà trưởng thông giống như mấy loại cửa sổ ở thời cổ đại, đều được làm từ gỗ và bọc giấy mỏng. Nhờ vậy mà Mạc Nhiên có thể nhìn thấy rõ mồn một cái bóng người con gái đang in trên cửa sổ. Cậu không biết cái bóng đó đứng được bao lâu nhưng cũng đủ dọa Mạc Nhiên sợ điếng người.


Đúng lúc này một tiếng "tinh" vang lên. Mạc Nhiên theo bản năng mà tìm kiếm nơi phát ra âm tay. Một lúc sau cậu mới nhận ra là tiếng thông báo của bảng điện tử.


[Nhiệm vụ cá nhân 1: Bạn nhìn thấy một cái bóng đen nhưng bạn tự nhận mình là người không tò mò? {thẻ đen}]


Thẻ đen là làm trái lại với yêu cầu. Điều đó đồng nghĩa, Mạc Nhiên phải hóa thành một kẻ tò mò thích đi tìm chết trong phim kinh dị mà đi xem cái bóng kia là ai.


Nhiệm vụ cá nhân vừa được kích hoạt, bóng đen ngoài cửa bắt đầu di chuyển. Nó đi rất chậm, thậm chí trong không gian yên tĩnh, Mạc Nhiên có thể nghe được tiếng hát khe khẽ của nó. Quay sang Vạn Phong còn đang say giấc bên cạnh, nghĩ một hồi Mạc Nhiên quyết định không đánh thức hắn dậy. Dù sao đây là nhiệm vụ cá nhân có rủ tên này đi cùng cũng chưa chắc hắn đã đi. Nhìn sườn mắt đẹp đẽ của người thanh niên, cậu thầm cảm thán trong lòng "quả nhiên người đẹp, ngủ cũng sẽ đẹp" sau đó bước xuống giường mà len lén đi ra ngoài.


Dù đi theo từ phía xa nhưng Mạc Nhiên cũng có thể nhìn ra bóng đen ngoài cửa sổ kia là một người phụ nữ mặc đồ trắng. Có thể tự do đi lại trong nhà của trưởng thôn tuy không biết cô ta là người hay quỷ nhưng chắc chắn cô ta liên quan đến nhà họ Tố.


Người phụ nữ vẫn tiếp tục đi một cách vô định còn Mạc Nhiên tiếp tục theo chân cô ta ở một khoảng cách an toàn. Bất chợt cô ta rẽ vào một lối nhỏ. Mạc Nhiên sợ mất dấu người phụ nữ liền nhanh chân chạy theo nhưng khi cậu định chạy đến đoạn rẽ thì một bàn tay vươn ra túm cậu lại.


"Tìm được mày rồi!" - Một gương mặt máu me cùng cái đầu bị xoay ngược thò ra ngay ngã rẽ.


Tuy nhiên hồn ma thất vọng mà nhìn con đường trống không trước mặt mình. Nó chắc chắn đã nhìn thấy có người chạy theo nó. Nhưng hắn ở đâu?


"Mày đâu rồi?"


Hồn ma khẽ thì thầm. Cái đầu của nó không ngừng xoay 360 độ nhằm tìm ra bóng dáng kẻ bám đuôi. Mạc Nhiên núp ở dưới một cái bàn gỗ ngay cả thở cũng không dám thở chỉ biết đưa mắt dõi theo làn váy trắng của con ma nữ. Cậu phải cảm ơn ai đó đã để chiếc bàn gỗ ở đây và cả sự xuất hiện bất ngờ của người thanh niên này nữa. Mạc Nhiên đưa mắt nhìn Vạn Phong đầy biết ơn.


"Tao nghe thấy hơi thở của mày! Tao ngửi thấy mùi của mày! Tao cảm nhận được cơn run rẩy của mày!"


Ma nữ khẽ lầm bầm. Nó vừa nói máu từ khóe miệng rách nát không ngừng trào ra nhỏ giọt xuống mặt đất. Máu của nó tựa như axit, một vài giọt bắn lên thanh gỗ trước mặt Mạc Nhiên khiến nó bắt đầu phân hủy ở tốc độ chóng mặt. Chàng trai tóc đen theo bản năng mà lùi lại, Vạn Phong phía sau cậu cũng ôm chặt hơn. Chiếc bàn đã phân hủy hơn nửa, chỉ cần phân hủy đến 2/3 là có thể nhìn rõ mồn một Mạc Nhiên cùng Vạn Phong.


Vì sao ả ta không bỏ đi mà chỉ đứng ở đây? Chẳng lẽ ả ta đã phát hiện ra mình?


Mạc Nhiên sợ hãi mà suy đoán. Có thể ả ta đang chờ cậu cùng Vạn Phong lộ diện. Cái trò mèo vờn chuột này quả thực khiến tinh thần người khác căng thẳng.


Tuy nhiên ngay sau đó ả ma nữ bắt đầu di chuyển theo hướng khác. Mạc Nhiên cũng thả lỏng muốn lùi ra để Vạn Phong có chỗ thở nhưng lại vô tình cọ vào nơi vào đó của hắn. Vạn Phong khẽ kêu lên toàn gương mặt đều úp vào sau gáy Mạc Nhiên.


"Sao vậy?" - Mạc Nhiên theo bản năng mà hỏi nhưng nhận ra bản thân vẫn chưa thoát khỏi ma nữ cậu liền im bặt.


Bước chân nặng nề của ma nữ dừng lại. Nó lần nữa hướng mắt về phía chiếc bàn.


Cộc... cộc... cộc...


12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình Luận (0)
Comment