An Nhiên

Chương 83

Tố Hồng Diễm dẫn đoàn người Ân Cửu đi vào từng gian nhà một. Phòng của Tố Hồng Diễm cùng Tố Như Nguyệt, mọi người đều không tìm hiểu quá nhiều. Dù gì đây cũng là phòng phụ nữ mà đây đa số là đám đực rựa làm sao dám vào khuê phòng nữ giới. Hơn hết cả hai người này đã bị họ loại ra khỏi danh sách tình nghi vì vậy chỉ kiểm tra theo phong cách cưỡi ngựa xem hoa. Sang đến phòng làm việc của Lâm Tịnh, họ liền thay đổi thái độ bắt đầu nghiên cứu tìm tòi từ trên xuống dưới. Vu Đồng đoán Lâm Tịnh làm việc xấu chắc chắn sẽ không giấu diếm chứng cứ tại phòng ngủ của mình và vợ. Vậy nên nơi an toàn nhất hắn có thể giấu chính là phòng làm việc của bản thân.


Để tránh Tố Hồng Diễm để ý quá nhiều về hành động tìm tòi quá kĩ lưỡng của họ, Ân Cửu cùng Dư Kiều Kiều phụ trách nói chuyện thu hút sự chú ý của thiếu nữ trẻ tuổi này.


"Gần đây Lâm Tịnh có biểu hiện kì lạ gì không?"


Sau khi làm thân với Tố Hồng Diễm hơn một chút, Ân Cửu liền dẫn dắt câu chuyện chuyển hướng sang Lâm Tịnh.


"Gần đây thì không có... Nhưng mỗi tháng anh rể đều xuống thành phố một chuyến vài ngày sau sẽ đem về một, hai người. Bọn họ nói là nghiên cứu thực địa gì đấy." – Tố Hồng Diễm làm tốt vai trò của một npc, bắt đầu cung cấp thông tin cho mọi người.


Mạc Nhiên đứng gần đó cũng dỏng tai lên nghe ngóng. Cậu biết một, hai người mà Lâm Tịnh đem về là ai. Đó chính là đồng nghiệp bị mất tích của Ân Cửu tại tập đoàn Cao Thiên. Tuy nhiên mỗi tháng đều đến ư? Chẳng lẽ mục đích của công ty Cao Thiên không chỉ đơn thuần là nghiên cứu thực địa?


"Bọn họ mỗi tháng đều đến?" – Ân Cửu cũng cùng suy nghĩ với Mạc Nhiên liền mở miệng thắc mắc.


"Đúng vậy, bọn họ như vậy đã được một thời gian dài rồi. Ban đầu cha em cũng giận dữ lắm nhưng chẳng hiểu sao về sau thái độ ông liền thay đổi. A phải rồi, có điều này rất kì lạ. Ban đầu bọn họ đến đây ở lại ăn uống với cha em một bữa nhưng không hiểu vì sao lần trước hai người bọn họ đến rồi lại vội vã đi trong đêm. Sau chuyện này cha em cũng trở nên bất thường. Ông lúc nào cũng chạy ra trước cổng, dường như đang chờ ai đó. Đến mấy ngày nay mới khôi phục bình thường."


"Vậy bọn họ rời đi vào lúc nào?"


"Ừm... khoảng một, hai tuần trước." – Tố Hồng Diễm suy nghĩ một lúc rồi trả lời. Sau đó nàng lo sợ mà nhìn hai người Ân Cửu và Dư Kiều Kiều. – "Anh chị không được nói với cha em đâu. Nếu ông mà biết chắc chắn em sẽ bị cấm túc."


Xem ra thông tin "Trò chơi" muốn cung cấp cho họ cũng chỉ đến đây. Việc còn lại là mọi người phải tự điều tra. Tuy nhiên Mạc Nhiên lại nhìn chằm chằm thiếu nữ sau đó mở miệng hỏi cô một câu:


"Ngoài bọn họ ra còn ai đến thôn này không?"


Tố Hồng Diễm hơi bất ngờ khi Mạc Nhiên cũng nghe được câu chuyện của mình. Nàng vội vã lắc đầu sau đó nhanh chóng đánh trống lảng sang chuyện khác.


Xem ra còn có chuyện Tố Hồng Diễm vẫn chưa nói cho họ. Nhưng nếu npc không muốn tiết lộ thì chắc chắn người chơi phải tự đi tìm kiếm thông tin.


Mạc Nhiên thu lại ánh mắt bắt đầu chuyên tâm tìm tòi.


"Mạc Nhiên, lại đây." – Đột nhiên có người gọi cậu. Mạc Nhiên giật mình nhìn về phía Vạn Phong. Đây có lẽ là lần đầu tiên con người kiệm lời này gọi tên cậu.


Mạc Nhiên nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh Vạn Phong. Cậu nhận ra trên đầu ngón tay Vạn Phong có dính chút thứ gì đó trắng trắng giống như bột mỳ. Mạc Nhiên biết đây không phải bột mỳ nhưng lại không dám tùy tiện đoán chỉ có thể quay sang dò hỏi người vừa phát hiện ra nó.


"Đây là..."


"Ma túy." – Vạn Phong thẳng thừng mà nói ra suy nghĩ của Mạc Nhiên.


Lâm Tịnh hút ma túy sao?


Mạc Nhiên bất ngờ mà nghĩ. Chẳng lẽ trong cơn ảo giác của ma túy gã vô tình giết Tố Uyên? Nhưng nếu như vậy sẽ không khiến toàn thôn làng dính tử khí được. Dù vậy chi tiết này cũng khiến họ có một lợi thế để uy hiếp Lâm Tịnh.


Sau một hồi tìm kiếm, ngoại trừ dấu vết ma túy, đám người Mạc Nhiên cũng không thu hoạch được cái gì khác. Bọn họ liền chuyển sang phòng Tố An. Xem ra Tố An lâu lắm vẫn chưa về phòng mình, thậm chí trên bàn học của cậu đã xuất hiện một lớp bụi mỏng. Theo góc độ suy đoán của Ân Cửu, Tố An cũng mới chỉ phát hiện ra bí mật của cha mình nên anh cũng không quá nghi ngờ cậu.


Mạc Nhiên cũng ôm tâm lý như vậy mà lướt nhìn căn phòng một lượt bất chợt ánh mắt cậu dừng trước một cây đàn guitar. Cậu tiến về phía cây đàn, có chút hoài niệm mà vuốt ve.


Tố An hẳn rất yêu cây đàn này.


Cậu thầm nghĩ. Trước đây cậu cũng từng có một cây đàn guitar... Mạc Nhiên cũng rất yêu nó. Chỉ tiếc sau này chính tay cậu lại đập vỡ nó.


"Cậu biết đàn sao?" – Vu Đồng tò mò mà lại gần Mạc Nhiên.


Phải nói mấy tên nhóc con thời thanh xuân mà biết đàn ca thì được lòng rất nhiều nữ sinh hơn là mấy tên hot boy chỉ được cái mã. Trước đây hắn cũng tập tành thử học piano nhưng vì đau tay mà nghỉ ngay ngày hôm sau.


"Không biết." – Thu lại tay, Mạc Nhiên cười cười mà cùng Vu Đồng đi nơi khác kiểm tra.


Cả đời này cậu đã không nghĩ động vào guitar nữa rồi.


*****


Mục đích ban đầu của Mạc Nhiên và mọi người chính là nhằm vào Lâm Tịnh cùng Tố trưởng thôn. Phòng Lâm Tịnh thì mọi người cũng đã kiểm tra kĩ lưỡng rồi chỉ còn mỗi phòng trưởng thôn mà thôi. Tuy nhiên Tố Hồng Diễm lại nhất quyết không để họ vào phòng trưởng thôn. Dư Kiều Kiều tính năn nỉ nàng thêm một lúc nhưng lúc ấy Tố Như Nguyệt đã đi chợ về vì vậy cô đành từ bỏ.


Mặc dù thấy tất cả khách nhà mình đều tập trung tại phòng khách nhưng Tố Như Nguyệt lại không tỏ ra bất ngờ. Cô vẫn niềm nở trò chuyện với tất cả. Tống Diệu Ân, Lưu Vy cùng Dư Kiều Kiều liếc nhìn nhau sau đó đồng loạt đi vào trong bếp cùng Tố Như Nguyệt. Hôm nay họ phát hiện rằng, tương tác nhiều với các npc sẽ giúp họ thêm một vài tin tức. Vì vậy cả ba cô gái đều hi vọng có thể thông qua trò chuyện với Tố Như Nguyệt để nắm bắt thông tin nào đó.


Đỗ Gia Mộc lại không có hứng thú với chuyện này. Hắn liếc nhìn Ân Cửu rồi cả hai đều đi ra một góc mà trò chuyện. Vu Đồng và Mạc Nhiên không có chuyện gì làm liền ngồi chơi với hai đứa trẻ nhà Tố Như Nguyệt.


Mọi việc cứ diễn ra một cách bình đạm như vậy cho đến khi mọi người đi lên giường. Có lẽ một ngày liên tiếp xảy ra rất nhiều sự việc nên ai nấy vừa đặt lưng xuống giường đã bị cơn buồn ngủ tấn công. Ngay cả người mệnh danh là thánh cú đêm như Vu Đồng cũng lăn đùng ra ngủ không biết trời trăng gì.


Tất cả người chơi đều không biết, đây mới chỉ là khởi đầu. Ác mộng thật sự của họ còn chưa thực sự bắt đầu.


*****


Mạc Nhiên vốn nghĩ bản thân sẽ ngủ không sâu nhưng khi bản thân lần nữa mở mắt, Vạn Phong bên cạnh cậu đã đi mất.


Chẳng lẽ bản thân ngủ say qua Vạn Phong gọi mãi không dậy nên đi ra ngoài trước rồi?


Mạc Nhiên gãi gãi đầu mà ngồi dậy.


Cộc... cộc...


Ngoài cửa chợt xuất hiện một bóng đen. Mạc Nhiên muốn hỏi là ai nhưng cậu chợt dừng lại. Mạc Nhiên vươn tay lục lọi điện thoại, vì không còn nhiều pin nên cậu không dám dùng quá nhiều. Tuy nhiên lục lọi một hồi cậu phát hiện không thấy điện thoại đâu.


Cộc... cộc...


Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên tựa như hồi chuông tử thần không ngừng gõ vào tai Mạc Nhiên.


Ngoài kia rốt cuộc là người hay ma?


Tim cậu chợt đập dữ dội. Nó khác với cảm giác khi đối đầu với nữ quỷ lần trước. Khi gần ả cậu chỉ thấy sợ hãi nhưng lần này kẻ ngoài kia lại đem đến cảm giác kinh hoàng. Nó giống như chỉ cần cậu mở cửa ra, tử vong sẽ ập đến ngay lập tức vậy.


Cộc... cộc...


Tiếng gõ cửa trở nên mạnh mẽ hơn, dường như kẻ ngoài kia đã dần mất kiên nhẫn.


Nó tới rồi... nó tới rồi!


Trong lòng Mạc Nhiên không ngừng kêu to. Nhưng sau đó cậu liền ngẩn người. Nó là thứ gì? Mạc Nhiên không có quá nhiều thời gian suy nghĩ về thứ ngoài kia. Cái cậu cần lúc này là làm sao để đuổi thứ đó đi. Mạc Nhiên mở bảng điện tử nhằm lấy vật phẩm hỗ trợ ra.


Nhưng cậu phát hiện. Cậu không thể mở được bảng điện tử! Mạc Nhiên lâm vào tuyệt vọng.


"Nó đang tới..."


Từ đằng sau Mạc Nhiên vang lên một giọng nói khàn đặc như băng cát xét bị hỏng. Cậu giật mình quay lại liền bắt gặp một cô gái trong bộ váy dài màu trắng.


Cô ta cúi đầu. Tóc tai rũ rượi trông có phần giống ma nữ hôm nọ. Nhưng bằng linh cảm nào đó, Mạc Nhiên biết cô ta không phải.


"Nó là ai?"


"Nó sẽ mang ngươi đi..."


Giọng nói người con gái lạnh băng. Cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên để lộ nửa gương mặt tái nhợt. Nói là nửa bởi vì phần mắt của cô ta bị bao phủ bởi một tấm vải màu trắng. Từ hốc mắt cô ta, thứ nước màu đen bắt đầu túa ra nhuộm đen cả tấm vải.


"Mang tôi đi đâu?" – Mạc Nhiên run rẩy mà lùi lại.


"Sẽ tới thôi... Ngày ấy sẽ tới thôi..."


Cô gái vừa dứt lời cánh cửa bị đập liên hồi liền bật mở. Theo bản năng, Mạc Nhiên liền quay đầu lại sau đó cậu nhìn thấy một cảnh tượng cực kì đáng sợ. Thứ đó đột nhiên lao về phía Mạc Nhiên bằng tốc độ nhanh đến chóng mặt.


Cậu sẽ chết! Cậu sẽ chết! Cậu sẽ chết!


.


.


.


"Ha!"


Mạc Nhiên sợ hãi mà mở mắt. Đập vào mắt cậu là trần nhà quen thuộc còn cậu vẫn đang nằm trên giường. Vừa rồi là mơ sao?


Mạc Nhiên run rẩy mà nghĩ lại giấc mơ vừa rồi. Dường như trong mơ, khi cánh cửa bật mở, cậu đã chứng kiến một thứ gì đó cực kì đáng sợ nhưng lại chẳng thế miêu tả được thứ đó là gì. Cậu chỉ biết rằng cậu sợ hãi nó. Nó giống như "ác ma" chân chính từ dưới địa ngục chui lên. Mạc Nhiên nhìn sang bên cạnh, may mắn, Vạn Phong vẫn nằm ở đó.


"Vạn Phong, tôi mơ thấy một giấc mơ..."


"Tôi biết. Tôi cũng giống như cậu." – Trong bóng tối truyền ra giọng nói trầm ấm của Vạn Phong. – "Có một cô gái xuất hiện nó "thứ đó" sẽ mang tôi đi."


Anh ta cũng mơ giống mình sao?


Mạc Nhiên bất ngờ. Chẳng lẽ họ mơ cùng một giấc mơ? Hay nói cách khác, mọi người chơi đều mơ cùng một giấc mơ?


Mạc Nhiên muốn hỏi Vạn Phong có biết "thứ đó" là gì không nhưng cuối cùng lại nuốt xuống. Có lẽ Vạn Phong cũng giống như cậu, đều đang suy nghĩ về nó.


Căn phòng trở nên im lặng chỉ còn tiếng hít thở của hai người. Mạc Nhiên nhớ đến thiếu niên ma quái mà mình đặt tên là Husky. Cậu muốn hỏi xem ngày hôm qua có xảy ra chuyện gì không nhưng lại phát hiện thiếu niên đã không còn ở đó.


"Anh có suy đoán gì không?" – Cậu mở miệng hỏi đánh tan không khí lặng thinh này.


Vạn Phong im lặng một lúc rồi mở miệng:


"Thức ăn ngày hôm qua đã bị bỏ thuốc."


Đây không phải suy đoán mà đây là chắc chắn.


Mạc Nhiên gật đầu không phủ nhận. Khi tỉnh dậy cũng đã đoán được vấn đề nằm ở số thức ăn mà cậu ăn phải. Mạc Nhiên hướng mắt nhìn ra ngoài, trời đã bắt đầu sáng nhưng không khí xung quanh cậu vẫn lạnh băng như mùa đông. Cậu biết đây là tử khí mà Husky nói. Nhưng vì sao Mạc Nhiên có thể cảm nhận được tử khí? Chẳng lẽ tử khí ở thôn Phong đã nặng đến nỗi người thường như cậu có thể cảm nhận được?


Cậu cùng Vạn Phong đứng dậy muốn ra ngoài tìm Ân Cửu để làm rõ xem liệu họ có mơ cùng giấc mơ giống hai người không. Bất chợt Mạc Nhiên nghĩ đến lá bài ma sói của mình cậu liền giữ tay Vạn Phong lại.


Vạn Phong bị kéo lại cũng không ngạc nhiên mà chỉ chờ người đối diện với hắn lên tiếng.


"Cái này..." – Mạc Nhiên phân vân chìa ra trước mặt Vạn Phong một lá bài ma sói.


Đây là lá bài ma sói cupid cũng là buff đặc quyền của Mạc Nhiên. Nó có thể liên kết hai người chơi với nhau giúp họ có thể thoải mái sử dụng vật phẩm hỗ trợ của cả hai. Tuy nhiên tại thế giới này lá cupid chỉ có tác dụng liên kết hai người với nhau, khi người liên kết gặp nạn nguy hiểm đến tính mạng người còn lại sẽ cảm ứng được mà dịch chuyển đối phương đến bên cạnh mình. Ban đầu Mạc Nhiên cũng không quá coi trọng lá bài này cho dù nó không chịu ảnh hưởng của 0 giờ restart (tức không bị hoán đổi vật phẩm hỗ trợ với người khác) nhưng giờ đây qua lời kể của thiếu niên Husky cùng giấc mơ sáng nay, Mạc Nhiên biết không thể coi thường thế giới này.


Dù sao công dụng và cách dùng lá bài này cũng đã hiện lên trong bảng điện tử của Vạn Phong ngay khi cậu chìa lá bài này ra nên Mạc Nhiên cũng không phải mất thì giờ để hướng dẫn lại cách dùng cho người này. Chỉ có điều... Khác với ở thế giới X trước lần này để liên kết với đối phương cậu bắt buộc phải bày tỏ tình cảm cuồng nhiệt đối với đối phương và đối phương cũng phải làm như vậy.


Mạc Nhiên len lén quan sát biểu hiện của Vạn Phong. Hắn chỉ rũ mắt nhìn lá bài, khuôn mặt vẫn không biểu hiện bất kì một cảm xúc nào. Ngay khi Mạc Nhiên cho rằng đối phương không đồng ý định rút lá bài lại thì Vạn Phong vươn tay nắm lấy. Hắn ngước mắt nhìn Mạc Nhiên như đang chờ đợi cậu bày tỏ trước.


Mạc Nhiên hít một hơi thật sâu. Dù sao cũng chỉ là vờ bày tỏ tình cảm thôi mà. Hồi còn đi học cậu vẫn thường cùng bạn trêu chọc nhau mà gọi nhau là "vợ, chồng" hơn nữa còn rúc vào lòng nhau đóng vai cô vợ nhỏ.


"Tôi... thích anh..." – Mạc Nhiên lí nhí mà lên tiếng. Với npc thì không sao nhưng đây là người thật 100%, sau này gặp lại sẽ rất mất tự nhiên. – "Cậu là người quan trọng nhất cuộc đời tôi... Thiếu cậu... tôi không sống được..."


Bàn tay cầm lá bài cupid của Vạn Phong hơi run lên. Trên mu bàn tay hắn bắt đầu nổi những gân xanh giống như cực lực khắc chế thứ gì đó.


Người anh em... Cậu định đánh người à? Lần đầu được con trai tỏ tình cũng đừng quá khích như vậy chứ!


Tuy nhiên khác với tưởng tượng của Mạc Nhiên. Vạn Phong cũng không lao vào đấm cậu không trượt phát nào. Hắn hơi cúi đầu gương mặt đẹp không tì vết ấy vẫn mang một mỹ cảm chết người.


"Tôi nghe không rõ... Cậu có thể lặp lại được không?" – Hắn hé miệng khẽ nói.


Đờ mờ, chú đây là muốn thử thách sự vui tánh của anh hả?


Tuy gân xanh đã nổi đầy trán nhưng Mạc vui tánh vẫn nở nụ cười ôn hòa như gió mùa Đông Bắc.


"Vạn Phong, anh nghe cho rõ đây. Người tôi thích là anh. Tôi cả đời này chỉ thích anh. Thiếu anh tôi không sống nổi! Anh chính là sinh mệnh của tôi. Cho dù anh có làm gì tôi, tôi vẫn sẽ tha thứ. Anh có đuổi tôi đi, tôi vẫn sẽ ở lại." – Mạc Nhiên liền tuôn ra một hơi dài mà mặt không hề đổi sắc.


Đây chính là câu thoại kinh điển của tra nam tiện nữ mà cậu từng đọc. Tất nhiên câu sau tiện nữ còn nói "anh ra ngoài tìm gái cũng được miễn là anh để cho em ở lại bên anh". Tuy nhiên Mạc Nhiên vẫn có chút liêm sỉ, cậu không điên đến vậy.


"Ha."


Khuôn mặt vô cảm của Vạn Phong chợt hé ra một nụ cười. Dù một nụ cười rất nhạt nhưng nó cũng khiến Mạc Nhiên kinh ngạc. Hắn đột nhiên vươn tay ôm lấy hai má Mạc Nhiên, ép cậu nhìn thẳng chính mình.


"Tôi yêu cậu. Yêu đến nỗi không dừng lại được. Cho dù cậu chết đi, linh hồn tan biến, xác thịt thối rữa tôi vẫn sẽ tìm được hồn cậu giam vào lồng ngực mình, nhai nuốt máu thịt của cậu để chúng ta dung hòa làm một. Mạc Nhiên... Cậu chính là tội của tôi."


Mạc Nhiên: ...


Đồng chí, cậu làm tôi sợ đấy!


Vu Đồng đứng ngoài cửa vẫn duy trì tư thế muốn gõ cửa: ...


Hình như hắn đến không đúng lúc thì phải.


Tuy nhiên ngay sau đó trên tay hai người xuất hiện một sợi chỉ đỏ nối với nhau. Điều này chứng tỏ cả hai đã liên kết với nhau.

Bình Luận (0)
Comment