An Nhiên

Chương 92

"8 giờ sáng rồi." – Vu Đồng mệt mỏi mà mở điện thoại ra.


Tính ra ba người bọn họ đã thức trắng một đêm. Hai npc kia lại tỏ vẻ rất bình thường thậm chí còn về phòng đánh một giấc ngon lành. Vu Đồng biết hai anh em họ Trương đã làm hết nhiệm vụ của mình nên hiện tại họ có ra sao thì cũng không liên quan đến hắn nữa nhưng Vu Đồng vẫn không nhịn được coi họ như người sống mà lo lắng họ xảy ra chuyện.


Một đêm không ngủ đối với Tống Diệu Ân quả là một cực hình. Mặc dù Vu Đồng đã sử dụng vật phẩm hỗ trợ của mình là bài Tarot - The Hermit lẫn Dư Kiều Kiều sử dụng lá Defuse của bộ mèo nổ (Sau 0 giờ restart Tống Diệu Ân cầm vật phẩm hỗ trợ của Dư Kiều Kiều, Dư Kiều Kiều sở hữu vật phẩm hỗ trợ của Vu Đồng, Vu Đồng cầm của Mạc Nhiên và Mạc Nhiên giữ vật phẩm hỗ trợ của Tống Diệu Ân) nhưng cô vẫn không cảm thấy an tâm.


Đưa mắt nhìn người đàn ông mặc áo choàng đen cầm đèn bão đứng ở góc tường Tống Diệu Ân không được tự nhiên mà chuyển tầm mắt. Đó là người đàn ông trong lá bài Hermit của Vu Đồng, chỉ cần bạn đi đâu ông ta sẽ đi theo bạn. Khi gặp nguy hiểm người đàn ông sẽ có nhiệm vụ dẫn nguy hiểm đến một nơi khác sau đó biến mất vì ông ta chỉ có thể bảo vệ bạn một lần. Ngược lại lá Defuse lại có công dụng hơn, nó khiến Tống Diệu Ân liên tưởng đến mấy loại bùa chú mà các đạo sĩ hay dùng. Như hiện tại lá Defuse tự động phân thân thành chục lá giống nhau và dán ở các góc khác nhau trong phòng. Các lá bùa này sẽ tạo thành kết giới bảo vệ những người ở trong phòng. Vì vậy Dư Kiều Kiều yêu cầu 2 anh em nhà họ Trương cũng ở trong này cùng mình.


"Mọi người không cảm thấy lạnh sao?" – Con trai cả nhà họ Trương run rẩy mà xoa xoa tay.


Thời tiết ngày càng lạnh. Cả ba người chơi đều biết điều này tuy nhiên họ lại không dám đi linh tinh vì sợ bản thân chưa chết vì lạnh đã ngỏm vì bị đám ma quỷ rồi.


Dư Kiều Kiều chống cằm nhìn ra ngoài trời. Vì lo lắng cho tinh thần của Ân Cửu sẽ bị ảnh hưởng nên cô đã nhắc nhở anh đóng bản đồ lại. Hiện tại chỉ có 3 người chơi cùng 2 npc đang bị cô lập trong căn phòng này.


"Sao mọi người không nói gì vậy?"


Cảm thấy vẻ mặt ai cũng nghiêm trọng người thanh niên với cái đầu gỗ khó hiểu mà nhìn họ. Cuối cùng hắn tức giận mà đứng dậy:


"Tôi phải trở về phòng ngủ để lấy quần áo."


Không ai quan tâm đối với việc tìm chết của người thanh niên. Mỗi người một góc như đang chờ đợi một điều gì đó mà chỉ có ba người chơi biết được. Người thanh niên mím môi sau đó xoay người muốn bước ra ngoài.


"Để tôi đi cùng anh." – Vu Đồng bất chợt đứng dậy khiến Dư Kiều Kiều lẫn Tống Diệu Ân đều ngạc nhiên.


Nếu người đi ra ngoài là một người chơi, Vu Đồng đi cùng còn hiểu được nhưng đây lại là một npc. Họ không biết nên nói hắn tốt bụng hay ngu ngốc đây. Nhưng dù sao cũng là quyết định của Vu Đồng, bọn họ không có quyền can dự. Vì vậy Vu Đồng cùng người thanh niên đi lấy thêm quần áo còn Tống Diệu Ân, Dư Kiều Kiều và Trương Vân Vân ở lại trong phòng.


Vu Đồng cùng gã thanh niên họ Trương im lặng bước đi trên hành lang. Không gian xung quanh hai người im lặng đến nỗi họ có thể nghe được cả tiếng gió thổi ngoài kia.


"Sương mù thật kì lạ." – Người thanh niên phá tan sự yên tĩnh. Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. – "Hình như nó ngày càng dày đặc thì phải."


Bây giờ mi mới nhận ra sao? Vu Đồng xem thường mà tiếp tục đi về phía trước tuy nhiên cậu vẫn không quên liếc mắt nhìn lá bài The Hermit đi theo sau mình. May mắn ông ta vẫn chậm rãi mà đi theo sau cậu.


"Ý, tôi nhớ là đã đóng hết tất cả cửa sổ rồi mà." – Người thanh niên chợt mở miệng lôi kéo sự chú ý của Vu Đồng.


Hắn đưa mắt nhìn người thanh niên. Thấy gã họ Trương định vươn tay đóng lại cửa sổ Vu Đồng nhanh chóng kéo tay hắn lại. Ngoài cửa chợt xuất hiện một gương mặt máu me dọa Vu Đồng lẫn người thanh niên đều đến điếng người. Nếu như lúc ấy Vu Đồng không nhanh tay có lẽ thứ quỷ quái kia đã cắn đứt tay người thanh niên rồi.


"Chạy mau!" – Vu Đồng kêu lên một tiếng sau đó kéo tay người thanh niên chạy theo hướng cũ.


Con quỷ với gương mặt máu me kia, theo làn sương mù bắt đầu chui vào trong nhà. Tuy nhiên hai người kia làm gì còn thời gian để xem xét nó, cả hai đều điên cuồng mà bỏ chạy nhưng càng đi cả hai càng cảm thấy có gì đó không đúng.


"Anh... anh có thấy đường đi của chúng ta ngày càng dài không?" – Người thanh niên thở hổn hển mà nói.


Vu Đồng cũng nhận ra sự khác lạ này. Theo bản năng hắn nhìn xuống đường đi của mình, mặt sàn lúc này khẽ rung động tạo thành các hình lượn sóng sau đó dần nâng lên cao.


"Chúng ta không phải đang chạy trên mặt sàn..." – Vu Đồng ngây người mà quay đầu lại. Đập vào mắt hắn là hai con ngươi sáng như đèn pha. – "Mà chúng ta đang chạy trên lưỡi của một con quỷ!"


Trong lúc này Dư Kiều Kiều cùng Tống Diệu Ân vẫn đang chờ đợi Vu Đồng trở lại. Vì ngồi một tư thế quá lâu nên hai chân của Tống Diệu Ân sớm tên rần. Cô đứng lên hoạt động một chút, chợt phát hiện Vu Đồng cùng người thanh niên kia đi ra ngoài mà quên đóng cửa.


"Tên này thật là..." – Cô thở dài vươn tay cầm lấy tay nắm chuẩn bị đóng lại.


Tuy nhiên ngay khi cánh cửa chuẩn bị khép lại thì một bàn tay trắng bệch từ ngoài thò vào chặn cửa. Tống Diệu Ân sợ hãi đóng sầm cửa lại, bàn tay kia cũng theo đó mà biến mất.


"Dư Kiều Kiều tôi..."


"Tôi biết rồi." – Đằng sau chợt vang lên giọng nói của Dư Kiều Kiều.


Tống Diệu Ân liền quay đầu lại. Dư Kiều Kiều trước mặt cô đang trợn mắt mà nhìn những tấm thẻ bài hỗ trợ của mình từng cái từng cái rơi xuống tựa như có bàn tay ai đó bóc xuống vậy. Tống Diệu Ân sợ đến quên cả thở tim cô lúc này đập dồn dập.


Khi căn phòng chỉ còn lại duy nhất một lá Defuse thì bàn tay vô hình khi chợt dừng lại. Vẫn còn một lá nguyên vẹn dính trên tường.


Cả hai người chưa kịp thờ phào nhẹ nhõm thì cánh cửa vốn im lìm đột nhiên bật mở.


"Vu..." – Tống Diệu Ân kinh ngạc nhìn Vu Đồng từ bên ngoài thò đầu vào.


Hắn vội vã ra hiệu cho cô im lặng sau đó rón rén mà tiến về phía bàn uống nước. Vu Đồng cầm bút lên bắt đầu ngoáy vài chữ ra tay mình.


Đừng lên tiếng. Bọn chúng không nhìn thấy chúng ta.


Dù hắn không nói rõ ràng nhưng hai người cũng biết "bọn chúng" mà Vu Đồng nói là ai. Vu Đồng cúi xuống ghi thêm vài chữ nữa rồi giơ lên.


Cũng đừng chạm vào sương mù. Hiện tại chúng có khả năng ăn mòn cơ thể chúng ta.


Tống Diệu Ân cùng Dư Kiều Kiều nghi hoặc nhìn nhau.


Lời Vu Đồng nói là thật. Chính mắt hắn đã nhìn thấy người thanh niên họ Trương kia bị sương mù rỉa từng lớp da thịt. Khi ấy hắn nghĩ bản thân mình cũng sẽ chết giống gã thanh niên kia nhưng con trai của trưởng thôn, Tố An xuất hiện. Hắn nói trận pháp sắp hỏng hoàn toàn từ giờ cho đến tối toàn thể thôn Phong sẽ bị sương mù bao phủ vậy nên mọi người phải tìm cách đến được ngôi miếu thờ <<Thần>> trước khi trời tối.


Nhưng làm cách nào để đến được? Vu Đồng thắc mắc mà nhìn Tố An. Vu Đồng biết người ngày kế thừa Thẩm thúc làm vu y chắc hẳn hắn cũng biết cái gì đó. Tuy nhiên Tố An chỉ nói một từ "đợi" sau đó nói bản thân phải quay lại trận pháp để ngăn nó tiếp tục bị phá hủy.


Vu Đồng viết vắn tắt lại ra tay rồi giơ lên lần nữa. Dư Kiều Kiều cắn môi đưa ra tính toán. Hiện tại tất cả vật phẩm hỗ trợ đều đã sử dụng. Vì đó không phải vật phẩm hỗ trợ của họ nên họ phải đợi 12 giờ sau mới được sử dụng tiếp. Ân Cửu lúc này đã đóng bản đồ. Có lẽ bên kia anh cũng phải giữ im lặng để tránh bị đám oan hồn kia phát hiện. Hiện tại họ cần phải duy trì chờ Mạc Nhiên quay lại.


Mạc Nhiên cậu nhất định phải trở lại đấy!


*****


Tại thời không kia, Mạc Nhiên sau khi đối diện với Niệm liền rơi vào trạng thái chết lặng. Cậu không ngờ hắn lại nhìn thấy mình vì vậy âm thầm mà lùi lại.


"Vì sao lại dừng lại?" – Người bên cạnh Mạc Nhiên khó hiểu mà lên tiếng. – "Chẳng phải <<cửa>> đã xuất hiện rồi sao. Mau hiến tế thôi chứ."


Mạc Nhiên theo bản năng mà nhìn theo hướng người đàn ông chỉ. Quả nhiên ở phía xa xa kia xuất hiện một tấm cửa gỗ đen vòm cong được chạm trổ theo phong cách gothic. Phía trên cửa là vô số hoa văn cùng những ngôn ngữ cổ kì lạ. Nếu không phải đây là phim kinh dị cậu còn cho rằng nó là cánh cửa của các nhà thờ. Tất nhiên với điều kiện là phía sau cánh cửa phải là một thánh đường thay vì là một cái nghĩa địa.


"Mau tiếp tục đi!"


Trong đám đông nhốn nháo chợt có người hét lên. Tuy nhiên đoàn người giống những con rối không được ai điều khiển, cứ đứng im lặng một chỗ. Người đàn ông đứng trên tế đàn liền nhảy xuống tiến về phía người ngồi trên kiệu.


"Ngài đang làm gì vậy? Ngài chẳng phải đã đồng ý hiến tế bản thân mình vì sự tồn vong của Phong tộc sao? Ngài nên nhớ là Phong tộc đã tạo ra ngài vì vậy từ lúc ngài sinh ra cả cơ thể lẫn linh hồn ngài đã thuộc về Phong tộc. Giờ chẳng phải lúc ngài vì Phong tộc làm gì đó sao?"


Người ngồi trên kiệu rũ mắt không trả lời. Mạc Nhiên lúc này mới nhận ra cả hai chân và hai tay của Niệm đều bị buộc lại. Có lẽ vì tránh cho người dân chú ý nên vu y đã khoác lên người hắn một bộ trang phục rộng thùng thình.


Rõ ràng ai cũng đối với hắn cung kính nhưng trong lòng tất cả đều rõ ràng họ chưa bao giờ coi Niệm là đồng loại của mình. Họ tạo ra hắn để làm một kẻ chết thay, hi sinh hắn để lấp liếm sai phạm trong quá khứ. Niệm sinh ra đã là một công cụ và một công cụ chỉ tốt khi nó ngoan ngoãn nằm trong tay kẻ sử dụng.


Khóe môi mỏng rách ra một nụ cười, người thanh niên thê lương mà cười mà khóc. Từ nhỏ hắn vẫn luôn tự hỏi cha mẹ hắn là ai. Vì sao không ai ôm hắn? Vì sao họ không làm những điều họ thường làm với những đứa trẻ khác? Không có yêu thương. Không có quan tâm. Chỉ tồn tại duy nhất một mệnh lệnh: Phải phục tùng!


Nhưng... Hắn không muốn chết. Hắn đau khổ mày giãy giụa muốn thoát khỏi sự áp đặt của Phong tộc. Hắn nói hắn muốn chờ một người. Nhưng mọi người đều nói hắn đã bị ngài bỏ rơi. Thần của hắn đã bỏ rơi hắn, người ở lại bên cạnh hắn đến cuối cùng cũng chỉ có người dân Phong tộc.


"Vì vậy ngài phải hi sinh vì Phong tộc." – Vu y già khẽ thì thầm bên tai hắn. Như mọi lần, hắn đưa ra một mệnh lệnh ép buộc Niệm phải nghe theo.


Niệm không phải người vì hắn sẽ không ăn không uống.


Niệm không phải người vì hắn không cần nhận lấy yêu thương.


Niệm không phải người vì hắn không được quyền có suy nghĩ riêng.


Vậy nên hắn chết đi cũng không ai thương cảm cho hắn. Vì hắn không phải "đồng loại".


"Đúng vậy không phải "đồng loại"." – Con ngươi ẩn nấp sau tấm vải trắng trở nên đỏ au. – "Các ngươi lừa ta! Các ngươi nói ta bị bỏ rơi. Nhưng Nguyện chưa bao giờ bỏ rơi ta!"


Nếu đã không phải "đồng loại" vậy thì hắn không có lý do để bảo vệ chúng.


Xiềng xích trói buộc Niệm bỗng vỡ tung. Niệm vén rèm lụa lên, khuôn mặt tinh xảo phi giới tính bộc lộ ra trước mặt Mạc Nhiên. Rõ ràng hắn còn buộc khăn trắng che mắt nhưng cậu vẫn cảm nhận được ánh nhìn dịu dàng của người thanh niên.


{Vượt qua không gian thời gian, phá vỡ nguyên tắc cổ điển, hủy hoại vòng luân hồi. Ta vẫn luôn ở đây nhìn người. Nhưng người chưa một lần quay lại nhìn ta.}


Xung quanh bắt đầu trở nên nhiễu loạn. Mạc Nhiên đứng dưới dòng người còn đang hoảng sợ kia, mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm người thanh niên xinh đẹp.


"Chỉ còn cách cưỡng chế mở <<cửa>>." – Vu y lầm bầm đánh tan mê hoặc của Niệm dành cho Mạc Nhiên.


Hắn cầm cây gậy dài, vượt lên trên đoàn hiến tế của Niệm miệng không ngừng lẩm bẩm một loại chú ngữ nào đó. <<cửa>> vốn im lìm bỗng rung lên dữ dội. Từ khe cửa bỗng tràn ra thứ nước màu đỏ tựa như máu. Toàn thể con dân Phong tộc đều nín thở nhìn <<cửa>> từ từ mở ra. Sương mù bay tán loạn, trời đất vốn còn sáng sủa nay bỗng chốc tối sầm lại. Từ trong làn sương mù xuất hiện một xúc tua màu đen. Nó vươn về phía người thanh niên đang ngồi trên kiệu nhưng đi được nửa đường, xúc tua bỗng chuyển hướng tóm lấy chân Mạc Nhiên.


<<Thần>> đã lựa chọn vật hiến tế khác!


****


Vu Đồng mệt mỏi mà dựa người vào tường. Hắn không biết bản thân đã chờ đợi trong căn phòng này bao lâu rồi. Điện thoại của hắn đã sớm hết điện giờ chỉ là cục gạch vứt lăn lóc một góc. Vu Đồng liếc sang Tống Diệu Ân cùng Dư Kiều Kiều. Hai người họ không khá hơn hắn là bao. Ngay cả người luôn bình tĩnh như Dư Kiều Kiều cũng dần có xu hướng táo bạo. Im lặng... Bọn họ phải im lặng đến bao giờ? Mệt mỏi vì không được ngủ lẫn ăn uống đã dần bào mòn ý chí của cả 3 người.


Bất chợt cửa phòng lần nữa bật mở. Cả ba đều trợn mắt nhìn sương mù đã lan đến vị trí của họ.


Họ còn có thể thoát sao? Tống Diệu Ân sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào thứ ẩn nấp sau sương mù. Nó dường như đang nhìn bọn họ. Nó đang nhìn xem liệu họ có phải là con mồi mà nó đánh mất cánh đây 300 năm. Đáng tiếc người nó cần tìm không có ở đây.


Vu Đồng cảm nhận được thứ kia đang phẫn nộ. Dù không biết vì sao nó phẫn nộ nhưng hắn vẫn âm thầm mà xê dịch cơ thể một cách nhẹ nhàng về phía vị trí của Dư Kiều Kiều.


Nó không nhìn thấy chỉ có thể nghe thấy.


Tố An đã nói như vậy nên Vu Đồng cố gắng giảm trọng lượng của hơi thở lẫn bước chân mình nhất có thể.


Cạch.


Một tiếng động vang lên không ngừng khuếch đại vào tai của những người chơi. Cả ba cảm thấy tim mình như ngừng đập. Họ đưa mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh. Trương Vân Vân sợ hãi mà lùi lại mà hướng cô lùi không chỗ nào khác là vị trí của ba người chơi.


Làm ơn đừng!


Tống Diệu Ân muốn di chuyển ra chỗ khác nhưng những vị trí xung quanh đã bị đám trắng trắng tựa như đám kí sinh bám lên. Mà trong lúc này Trương Vân Vân không hề phát hiện ra tình cảnh khó khăn của bản thân, miếng không ngừng phát ra những tiếng ê a thu hút sự chú ý của sinh vật trốn trong sương mù.


Phải làm sao đây? Dư Kiều Kiều hốt hoảng mà suy nghĩ. Sương mù lúc này đã bao phủ gần hết căn phòng khiến cô càng thêm rối loạn. Bất chợt một bàn tay từ trong khoảng không còn sót lại duy nhất vươn ra túm lấy cả ba người chơi. Dư Kiều Kiều thoáng thở phào nhẹ nhõm. Cô biết Ân Cửu đến cứu mình rồi. Trước khi hoàn toàn bị kéo vào tấm bản đồ, cô đưa mắt nhìn Trương Vân Vân.


Cô bé nhỏ tuổi kia đã chết. Hai mắt cô bé trợn ngược, cả người bị phân hủy với tốc độ đáng sợ thậm chí cô còn nhìn thấy đám giòi trắng từ miệng lẫn lỗ mũi cô rơi ra.


Toàn thôn Phong đã bị bao phủ bởi sương mù. 

Bình Luận (0)
Comment