An Nhiên

Chương 96

Trời đã khuya nhưng Aristos hoàn toàn không ngủ được. Trong cơn trằn trọc hắn liền nghe thấy có hơi thở khe khẽ đang tiến lại gần phía mình. Người này là thần sao? Ngũ hoàng tử mơ màng mà nghĩ. Vì được thần ban cho mọi sự sủng ái nên Aristos có thể cảm thận được địch ý phát ra từ phía vị thần ẩn mình trong bóng tối kia. Hắn biết người này muốn giết mình.


Cho ta mọi sự sủng ái rồi lại muốn giết ta. Vì sao vậy?


Hoàng tử nhỏ tuổi không hiểu. Hắn chán ghét thần, chán ghét cả kẻ đang ẩn nấp kia. Nhưng hắn không thể ngăn vị thần kia lại được. Hắn không thể phản kháng lại thần.


Ngay khi mũi dao sắp đâm xuống, bàn tay nắm chặt của Aristos khẽ run lên. Nhưng đau đớn xé gan cùng tuyệt vọng thống khổ lại không xuất hiện. Một thoáng qua ngũ hoàng tử phát hiện địch ý của vị thần kia đã biến mất. Hắn tò mò mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là một người thanh niên tóc đen đang ôm miệng. Từ kẽ tay người này liền có vô số cánh hoa đỏ rơi ra.


Hoa Achilleas, loài hoa của cái chết.


Dường như cũng nhận ra bản thân đã hoàn toàn bại lộ nguyên hình ra trước mặt đứa trẻ, Mạc Nhiên lúng túng vội vã kêu lên:


"Nhóc từ từ đừng kêu lên nghe anh nói đã. Chúng ta đều là những người đàn ông không nên động tí lôi cha mẹ nhau vào."


"Ngài là thần sao?" – Aristos ngây người nhìn thanh niên. Người này khác hẳn với những vị thần cao cao tại thượng mà hắn biết.


"Phải phải, ta là đến... ban phước."


Mạc Nhiên xấu hổ mà nhìn vết thương không ngừng chảy máu của thiếu niên. Cậu búng tay một cái những giọt máu liền hóa thành cánh hoa đỏ rơi rụng đầy giường. Cảm thấy cơ thể mình lại muốn ho ra một đống hoa cậu liền cười hì hì với Aristos rồi kiếm cớ chạy:


"Ban phước xong rồi. Ta đi đây!"


"Vì sao lại là tôi?" – Thiếu niên khó hiểu nâng cánh hoa lên, hoa nhanh chóng tan thành tro bụi trước mắt hắn. – "Vì sao tôi lại là đứa trẻ của thần?"


Từ khi nhận được chỉ dụ của thần, Aristos đã có được nhiều thứ nhưng hắn cũng đã mất đi rất nhiều thứ. Rất nhiều người trong hoàng tộc không thích hắn, vương phi càng có cớ để loại bỏ hắn. Hắn không muốn gánh vác sự mệnh. Hắn chỉ muốn làm một người bình thường mà sống đến cuối đời.


"Ngũ hoàng tử không muốn làm đứa trẻ đặc biệt sao?"


"Không muốn." – Aristos lắc đầu. – "Ta không đủ tín ngưỡng thần. Ta không đủ mạnh mẽ để gánh vác. Ta chỉ là một đứa trẻ yếu ớt mà thôi."


Suốt từng ấy năm sống trong sự dè bỉu, tự ti đã ăn sâu vào trong lòng của ngũ hoàng tử. Ai cũng nói với hắn rằng, hắn có được như ngày hôm nay là nhờ thần. Mọi người đều muốn hắn tuyệt đối trung thành với thần. Tất cả đều muốn biến hắn thành quân cờ chính trị để trấn an lòng dân.


Nhưng ngay từ đầu... Aristos chưa từng tín ngưỡng thần. Nếu thần thật sự tốt thì khi hắn cùng mẫu thân lưu lạc, khi mẫu thân trở thành nô lệ bị muôn vàn kẻ làm nhục thì thần đã xuất hiện rồi. Aristos không tín ngưỡng thần. Hắn thề cả đời không tín ngưỡng thần.


"Biết ngay mà. Đám thần này nếu có chọn ứng cử viên thì ít ra cũng phải hỏi ý kiến của người khác chứ." – Mạc Nhiên thở dài mà gãi gãi đầu.


"Ngài đang nhận sai sao?" – Aristos có chút không tin vào mắt mình.


"Đây vốn là lỗi của chúng ta mà."


Theo kí ức của nguyên chủ, đứa trẻ của thần được lựa chọn bằng cách bốc thăm. Sự lựa chọn tùy ý này khiến Mạc Nhiên có chút bất mãn. Để lựa chọn ra người đại diện cho thầng đáng ra bọn họ phải lựa chọn khắt khe trải qua nhiều thử thách như thi hoa hậu chứ. Đám thần này cũng quá tùy ý rồi.


"Nhưng thần không bao giờ sai." – Aristos vội vã lắc đầu.


Thật ra cho dù thần có sai đi chăng nữa kẻ bị phạt vẫn là loài người mà thôi.


"Ta không hiểu đâu ra lý lẽ đấy nhưng ta sai ta nhận. Hơn nữa..." – Mạc Nhiên đưa mắt tập giấy trên bàn của thiếu niên. Cậu vươn tay cầm lấy một tờ sau đó nghiêm túc xem xét một lúc. – "Ta ban cho nhóc sự may mắn đánh đâu thắng đó nhưng nếu như nhóc chủ động xin hàng thì nhóc vẫn thua. Vì vậy cho dù các vị thần có ban phước như nào thì lựa chọn vẫn là ở nhóc. Nhóc là người tốt nên nhóc đã trở nên tốt đẹp. Mọi tài năng của nhóc đều được thể hiện qua sự nỗ lực của nhóc."


Mạc Nhiên mỉm cười giơ đống văn tự của Aristos lên.


"Ta tin rằng cho dù không có được thần ban phước, nhóc vẫn có thể trở nên mạnh mẽ, dũng cảm và trí tuệ."


Rõ ràng cả người lúc này đau đớn nhưng cậu vẫn kiên nhẫn mà ngồi lại xoa dịu cảm xúc tăm tối trong lòng thiếu niên. Aristos cảm thấy lồng ngực mình đột nhiên nóng lên. 


"Ngài tin tưởng ta sao?" – Thiếu niên nhìn chằm chằm người thanh niên đang mỉm cười ôn hòa này.


"Ta tin tưởng."


"Ngài kỳ vọng ta sao?"


"Ta kỳ vọng."


"Vậy như ngài mong muốn."


*****


"Hoàng tử Aristos đã đến giờ buổi lễ bắt đầu." – Thị nữ bên ngoài khẽ gõ cửa.


Dù không đến được đáp trả nhưng nàng vẫn nghiêm túc mà lui xuống. Aristos từ trong mộng tỉnh lại. Hắn bình tĩnh ngồi dậy, ngoại bào từ trên vai chảy xuống để lộ làn da hơi ngăm đầy săn chắc. Aristos vuốt ngược mái tóc ra sau. Hắn hơi cúi người nhịn không được vươn tay sờ lên vết sẹo mờ nhạt trên ngực. Hắn không ngờ bản thân lại mơ thấy chuyện 10 năm trước hơn nữa còn chi tiết đến như vậy.


Tuy nhiên kể từ khi đánh ngất hắn rồi biến mất, thần Achilleas không xuất hiện thêm một lần nào nữa. Thiếu niên bình tĩnh khoác lên mình một trường bào màu trắng nạm vô số đá quý bên trên. Sau đó hắn cầm chiếc lông chim ưng được chuẩn bị sẵn trên bàn, buộc lên tóc mình.


Cửa bật mở. Bên ngoài ngập tràn tiếng nhạc cùng tiếng reo hò. Aristos nở một nụ cười như ánh mặt trời, từ từ hòa nhập với dòng người đang không ngừng nhảy múa.


Lễ hội này mang tên là "Phiên tòa". Mọi người cùng nhảy múa như muốn trút bỏ tội lỗi của mình trong phiên tòa của các vị thần. Các vị thần sẽ ngồi trên vị trí cao nhất để quan sát xem mùa màng năm nay có bội thu hay không và loài người có xứng đáng để được thần tha thứ hay không. Đến cuối buổi lễ, đứa trẻ của thần sẽ dâng tặng cho các vị thần món quà do bản thân mình chuẩn bị. Nếu thần đều hài lòng thì năm sau mùa màng sẽ lại bội thu.


Thân là một trong 5 vị thần, Mạc Nhiên không muốn cũng phải đi. Cậu hơi nghiêng đầu, cố dùng đôi mắt bị "Trò chơi" làm cho cận 7 độ này cố tìm xem nhân vật chính của thế giới này đang đứng ở đâu.


"Mạc Nhiên, chúng ta mau đi thôi."


Tay trái truyền đến cảm giác đau đớn. Mạc Nhiên cúi người nhìn cô nhóc khoảng 12, 13 tuổi đang bất mãn nhìn mình.


"Mạc Nhiên không cần nhìn bọn họ. Bọn họ không xứng để ngài nhìn." – Thiếu niên tóc trắng bên cạnh cũng khó chịu đến khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại.


Hai đứa trẻ này chính là hai lá bài ma sói cậu phải đánh đổi đôi mắt để triệu hồi. Lá bài thợ săn vì muốn có mái tóc giống Mạc Nhiên nên đã biến nó dài ra khiến cậu nhóc càng trông có vẻ giống một thiếu nữ. Vì vậy khi lựa chọn đồ cho hai đứa trẻ, Mạc Nhiên dứt khoát để cậu nhóc mặc đồ con gái. Dẫu vậy thiếu niên không hề bất mãn ngược lại còn vui vẻ dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ cánh tay người thanh niên.


"Em rất thích! Chỉ cần đồ của Mạc Nhiên, em đều thích."


Điều này khiến Mạc người chơi có chút áy náy muốn đổi lại trang phục cho cậu nhưng thiếu niên nhất quyết không chịu cởi ra ngược lại còn đi khiêu khích lá bài còn lại. Bài bảo vệ vì thế nước mắt ngắn dài khóc lóc cũng muốn Mạc Nhiên mặc đồ cho mình.


Mạc Nhiên thở dài ôm đầu. Đúng là con cái khi làm cha mẹ mới hiểu được nỗi lòng cha mẹ mình mà.


"Đi thôi Black, White." - Mạc Nhiên liền kêu lên hai cái nick name mình đặt cho hai lá bài. 


Cậu không tiếp tục tìm Aristos nữa mà cùng hai thiếu niên tiến về vị trí đã được chuẩn bị sẵn. Dù cậu đang ở trong trạng thái ẩn mình nhưng khi xuyên qua dòng người, bọn họ vẫn theo bản năng mà dẹp đường cho Mạc Nhiên đi. Đây chính là đặc cách của thần.


Vị thần khoác trường bào đen từ từ tiến lên tế đàn cao chót vót. Aristos đang vui vẻ nhảy múa cùng thần dân của mình bất giác dừng lại hướng mắt về phía tế đàn. Black đột nhiên nghiêng người dùng cơ thể nhỏ bé của mình cố gắng che lấp Mạc Nhiên. Thiếu niên trong bộ váy con gái khẽ mấp máy môi làm thành khẩu hình chỉ có mình Aristos đọc được.


Không cho ngươi nhìn hắn.


Không ai được nhìn hắn. Nếu ai nhìn ta sẽ móc đôi mắt của hắn.


Bàn tay nhỏ nhắn cuộn tròn trong ống tay dài rộng chợt biến thành bàn tay của robot với móng tay sắc nhọn.


Tuy nhiên Aristos lại chỉ nhìn thoáng qua tế đàn sau đó lại tiếp tục vui vẻ nhảy múa. Dường như hắn không nhìn thấy hai thiếu niên Black và White. Dường hắn cũng không nhìn thấy bốn vị thần đang vui vẻ vừa ăn uống vừa trò chuyện kia.


"Ôi đứa trẻ của chúng ta đã trưởng thành rồi." – Nữ thần của sự sống và gia đình Phaedia cảm động nhìn về phía Aristos. – "Năm nay Aristos cũng đã 17 rồi nhỉ?"


"Đúng vậy. Hắn đã trở thành người như chúng ta mong muốn." – Nam thần tóc vàng Calliope thỏa mãn mà rót rượu nho đầy li mình.


"Nhưng vị công chúa nước láng giếng cứ nhìn đứa trẻ của chúng ta suốt. Nó khiến ta khó chịu. Aristos đã được chú định bạn đời định mệnh là Cleatus."


Cleatus là con trai của một thẩm phán. Các thần lựa chọn hắn không phải vì muốn tạo dựng một tình yêu vang danh vương triều gì. Trong mắt họ, chỉ có nam tính áp đảo nam tính mới là kẻ mạnh mẽ nhất. Vậy nên nữ thần Phaedia quyết định lựa chọn bạn đời cho Aristos là nam. Sau khi hai người xác định quan hệ, Aristos sẽ ban phát hạt giống của mình cho hai cô em gái của Cleatus khiến các nàng mang thai thay anh mình.


Khi nghe đến cái kế hoạch đầy vô lý này Mạc Nhiên bất ngờ suýt nữa chất vấn nữ thần Phaedia. Cậu thật sự không hiểu các vị thần định nghĩa chung thủy là gì. Chẳng lẽ chung thủy là trái tim chỉ hướng về một người dẫu có thể ngủ với vô vàn cô gái khác sao? Tuy nhiên trong bốn vị thần cậu là người không có tiếng nói nhất vậy nên cậu chỉ có thể đứng nhìn các vị thần bày trò thôi.


Mạc Nhiên chợt nhớ đến chuyện năm đó. Sau khi ban phát lời chúc, các vị thần liền lấy đi của Aristos tính dục cùng tình yêu đối với những người khác. Chúng thần muốn hoàn toàn nắm thiếu niên trên tay, biến hắn trở thành con rối theo ý bọn họ.


"Công chúa vương triều Dimitris thật đáng ghét! Nếu cô ta tiếp tục kiếm cớ đến bắt chuyện với Aristos thì đứa trẻ ấy sẽ phản bội lời thề chung thủy của mình mất." – Nữ thần Phaedia càng ngày càng bất mãn với sự mời gọi đầy thô tục của công chúa Dimitris.


"Đơn giản lắm. Giết nàng là xong." – Thần hắc ám Bairbin bình tĩnh thưởng thức hoa quả trên bàn. – "Để dịch bệnh ăn mòn làn da trắng bóc của nàng, để lũ chuột ăn đi con ngươi lúc nào cũng mời gọi đàn ông kia. Cổ họng nàng sau đau rát khiến nàng không thể phát ra tiếng kêu đầy quyến rũ. Cả người nàng sẽ lạnh buốt khiến nàng chẳng thể mặc những bộ váy hở hang. Nàng đã bị thần phán tội."


"Nhưng như vậy hai nước sẽ xảy ra chiến tranh mất." – Người lên tiếng là thần quang minh. Rõ ràng giọng điệu của thần tràn ngập sự lo lắng nhưng ánh mắt kia lại ánh lên nét cười.


"Thì tính sao? Dimitris chỉ là vương triều nhỏ, Basillia muốn chiếm cũng chỉ mất phút chốc. Huống chi đây là lúc để đứa trẻ chúng ta lựa chọn thể hiện tài năng của mình."


"Đúng là đã lâu rồi chưa có chiến tranh. Ngài cũng cảm thấy nhàm chán phải không, thần Achilleas?"


Trước ánh mắt ôn hòa của thần Calliope, động tác nhai của Mạc Nhiên hơi dừng lại. Cậu liền đeo lên mình dáng vẻ lạnh lùng bí hiểm đẩy xa cách mà gật đầu.


"Nếu thần Achilleas đã đồng ý vậy thì ngài cũng mau chóng châm ngòi chiến tranh. Chúng ta rất hi vọng sẽ nhìn thấy một màn biểu diễn đầy xuất sắc đấy." – Thần quang minh mỉm cười đột nhiên vươn người tự mình rót rượu cho người thanh niên.


Thần linh vốn không quan tâm đến mạng sống của con người. Thứ bọn họ chờ đợi chỉ là những vở kịch ở nhân gian mà thôi. Mạc Nhiên nhìn chằm chằm li rượu, cuối cùng cậu cũng lựa chọn nâng li lên rồi uống sạch.


Cùng lúc này đại tư tế cũng xuất hiện để tiến hành làm lễ. Aristos lịch sự mà rút lui. Mạc Nhiên hơi nghiêng đầu nhìn thiếu niên đứng trong bóng tối. Thiếu niên đứng rất gần cậu nhưng cậu chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ nhạt. Nhớ đến những lời vừa rồi của các vị thần, cậu cảm thấy Aristos có chút tội nghiệp liền búng tay một cái. Ngay lập tức trên tay thiếu niên xuất hiện một bông hoa màu đỏ.


Aristos hơi khựng lại nhưng sau đó hắn bình tĩnh mà giấu bông hoa vào trong vạt áo. Thiếu niên không hề phát hiện ra khóe môi hắn đã giương cao thành một nụ cười đầy hạnh phúc.


White vùi mình vào vạt áo của Mạc Nhiên hai mắt đỏ bừng. Mạc Nhiên vừa tặng hoa cho kẻ kia. Mạc Nhiên để ý kẻ kia. Thật chán ghét mà! Cậu muốn ăn thịt kẻ đáng ghét kia. Thiếu niên tóc trắng cố gắng kiềm chế sự điên cuồng bằng cách cắn đứt lưỡi mình nhưng rất nhanh chóng chiếc lưỡi mới lại mọc ra.


Black lại chẳng thể bình tĩnh như White. Nhân lúc Aristos đi ra ngoài, thiếu niên liền len lén đi theo hắn. Thiếu niên vươn móng vuốt muốn cứa ngang cổ ngũ hoàng tử nhưng hắn đã nhanh chóng tránh né được cậu.


"Ngươi là ai?"


"Chán ghét! Chán ghét! Chán ghét!" – Black trong bộ váy trắng tức giận không ngừng dậm chân.


Cậu không biết vì sao Aristos có thể nhìn thấy bản thân, ngay cả ba vị thần kia còn không phát hiện được vậy mà kẻ này lại có thể. Vì vậy hắn mới được Mạc Nhiên chú ý sao? Black cắn môi, nước mắt đã trực trào trên khóe mi. Cậu phải giết kẻ này nếu không Mạc Nhiên sẽ bị cướp mất.


"Cút đi!" – Black sở hữu khuôn mặt mĩ lệ đầy nước mắt liền không ngừng vươn móng vuốt về phía thiếu niên.


Nhưng Aristos vẫn tránh thoát được sự tấn công của cậu. Đột nhiên, bông hoa trong lồng ngực hắn rơi ra. Thiếu niên tóc vàng giật mình muốn vươn tay bắt lấy liền bị bị móng tay sắc như lưỡi dao của Black cắt qua.


Bông hoa xinh đẹp liền tan vỡ thành những mảnh nhỏ.


*****


Cho đến khi đại tư tế cho người tìm ngũ hoàng từ để kết thúc buổi lễ, máu trên tay thiếu niên mới ngừng chảy. Hắn dùng vải quấn sơ qua vết thương sau đó mang vẻ mặt thành kính mà bước đến trước mặt những vị thần.


"Ta đại diện cho toàn thể người dân Basillia dâng lên ngài những món quà quý giá nhất."


Aristos dâng tặng cho thần quang minh một rương ngọc ngà châu báu và một chiếc vòng nguyệt quế đính 200 viên kim cương.


Aristos dâng tặng thần sự sống và gia đình một chiếc áo choàng dệt bằng lụa bảy màu, được hoàn thành bởi 500 thị nữ cùng một chiếc đàn hạc được đúc từ ngà voi.


Aristos dâng tặng lên thần hắc ám một tấm da sói trắng cùng một thùng quả Yianis, loại quả chỉ xuất hiện ở trong khu rừng chết nổi tiếng.


Đại tư tế hài lòng nhìn biểu hiện hoàn mỹ của ngũ hoàng tử. Tuy nhiên khi đến lượt thần cái chết và chiến tranh, Aristos lại không mang thanh kiếm được rèn bởi thợ rèn tài giỏi nhất Basillia lên. Hắn tay không bước đến trước mặt Mạc Nhiên, trước sự thù địch của hai thiếu niên hắn vẫn bình thản mà nở nụ cười quen thuộc.


"Ta dâng trái tim của mình lên cho ngài. Ngài hài lòng với cống phẩm này chứ?" 

Bình Luận (0)
Comment