Xa Lôi nhìn người thiếu chủ một chút rồi hỏi :
- Thiếu chủ, chỉ nghĩ rằng câu chuyện họ Văn họ Trần đều là chuyện bịa?
Tề Ngọc Phi đáp :
- Đó cũng chỉ là chuyện ức đoán, nhưng người chủ cũ của tòa trang viên này họ Trần thì có thể là thật vì chính chuyện đó có nhiều người biết.
Xa Lôi cau mặt :
- Nhưng tại làm sao họ dời nhà mà không một ai ngó thấy? Chẳng lẽ cái chuyện như thế mà họ lại phải giấu diếm, lén lút dời nhà lúc nửa đêm.
Tô Ngọc Phi nói :
- Nhưng nếu nhà họ Trần cũng như bọn mình, họ ra đi chỉ mang theo chút vật dụng nhẹ nhàng thì phỏng xem dân cư có hay biết được gì hay không?
Xa Lôi gật gật :
- Thiếu chủ, tấm ngân phiếu đó có phải đã chuyển qua nhiều người? Ý thuộc hạ nghĩ...
Tề Ngọc Phi nói :
- Ý của ngươi ta biết, nếu quả như thế thì chúng ta đã toi công đến Trịnh Châu phải không?
Xa Lôi hỏi :
- Nhưng thiếu chủ cho rằng có thể như thế sao?
Tề Ngọc Phi đáp :
- Bây giờ thì chưa có thể nói đúng hay không đúng, tuy nhiên, đối với gã họ Vân này có nhiều điểm khả nghi, một mình hắn ở trong tòa trang viện rộng, lớn, dân cư không ai biết hắn làm gì, hắn lại có tài khoản khá lớn tại Thông Ký Ngân Hàng, trong nhà có một phong thơ cháy còn một góc, thơ đó chứng tỏ khả nghi, từ nơi hắn có thể truy ra nhiều việc.
Khang Anh đứng lên nôn nóng :
- Không biết tại sao không thấy động tịnh gì cả...
Tề Ngọc Phi nói :
- Có thể hắn đi xa, cũng có thể hắn rất ít ở nhà này.
Hắn đứng lên và nói tiếp :
- Chúng ta ra ngoài, Khang Anh nói đúng, ở ngoài canh phòng có lẽ thuận lợi hơn.
Chưa đi được mấy bước. Xa Lôi vọt đứng lại cau mày hỉnh mũi :
- Sao có mùi hôi quá?
Khang Anh nói :
- Chắc gần cầu tiêu.
Xa Lôi lại hỉnh hỉnh lỗ mũi và lắc đầu :
- không phải, nhà tiêu ở phía sau, mùi hôi bốc từ trong nhà, vả lại mùi hôi không giống cầu tiêu.
Khang Anh vùng cản :
- Ôi, kệ cha nó, hôi thối gì cũng mặc, nhà của anh sao mà lo dữ vậy?
Vừa nói, hắn vừa đi thẳng ra phía cửa Xa Lôi nói :
- Không, hình như là...
Hắn bước thẳng vào vén cánh cửa gian phòng bên chái dòm vào...
Khang Anh nói :
- Khéo đi lo chuyện bao đồng...
Nhưng Xa Lôi đã leo trở ra, mắt hắn ngời ngời :
- Thiếu chủ, có mấy cái lu lớn thiếu chủ hãy vào xem.
Tôn Ngọc Phi cau mày :
- Có phải...
Xa Lôi đáp :
- Mỗi lu đều có thây người.
Khang Anh kêu lên :
- Đúng rồi, lỗ mũi của anh hay lắm.
Bây giờ thì hắn lao vào trước, Xa Lôi và Tề Ngọc Phi vội lao theo.
° ° °
Thường thường những nhà giàu, bên chái nhà đều là những cái lu lớn, họ dùng làm nhiều việc, hoặc chứa nước mưa, hoạc làm tương, làm mắm, chái nhà này cũng có nhiều cái lu lớn.
Một dãy năm lu
Chỉ năm cái lu thôi, nhưng cũng đã choán gần một gian, vì năm cái lu này quá lớn Mỗi lu đều có nắp đậy kín như lu mắm, Khang Anh với tay hé một nắp, hắn buông tay thối lui ụa khan mấy tiếng, mùi hôi thối không làm sao chịu nổi!
Xa Lôi chỉ cửa sổ ăn thông bên kia và nói :
- Ban đầu tôi cứ tưởng mùi hôi hối từ bên kia, không dè vô đây đụng mấy cái lu.
Tề Ngọc Phi vận công nín hơi, đưa tay dỡ một nắp lu, trong đó có nước vàng lềnh bềnh, không phân biệt được tuổi tác chỉ có thể nhận ra đây là thây của đàn ông.
Tề Ngọc Phi dở nắp thứ hai, lu này thây đàn bà, cũng không thể đoán tuổi, thây trần truồng co quắp.
Lu thứ ba có thể thấy, có lẽ là con nít mới nhét được hai như thế.
Lu thứ năm cũng là đàn bà, nhưng thân hình hơi nhỏ, có lẽ là con gái.
Lu thứ sáu là một lão già, vì còn thấy được râu.
Tề Ngọc Phi mím môi, đôi mắt hắn ngời ngời.
Khang Anh nói :
- Thiếu chủ, có phải...
Tề Ngọc Phi thở ra :
- Sợ rằng đây là toàn gia họ Trần
Khang Anh nói :
- Như vật là không có chuyện dời nhà, toàn gia thọ hại.
Tề Ngọc Phi chặc lưỡi :
- Vợ chồng chủ nhà và hai đứa trẻ thêm cặp nam nữ trẻ tuổi có thể là người làm công, không một người sống sót, và nữ chủ nhân và nữ công nhân đều bị hãm hiếp trước khi chết, hung thủ quả thật là tàn nhẫn.
Hắn thu lại vòng tay, nhìn năm cái lu to giọng thật buồn :
- Chư vị hãy yên nghỉ, Mộc Xương Tô đã chứng kiến cảnh này nguyện sẽ vì chư vị mà báo thù.
Hắn khoát tay cho Khang Anh và Xa Lôi quay trở ra ngoài.
Thấy vẻ mặt của chủ nhân hơi nặng, Hải Minh và Nhạc Tấn không dám hỏi, nhưng Khang Anh và Xạ Lôi cũng đã nói cho họ biết tình hình bên trong.
Mãi đến canh ba tòa trang viện vắng hoe
° ° °
Mỗi đêm, cứ chiều tối đèn đốt lên rồi lại tắt đèn, nhà nào cũng thê, không ai trông đợi thời gian. Vì thời gian là bất biến.
Nhưng đặc biệt đêm nay thì giờ quá chậm, có lẽ chỉ chậm với người trông đợi.
Phải khó lắm mới đến canh ba. Ngoài tòa trang viện vẫn lặng im phăng phắc.
Tề Ngọc Phi ngoắc bốn tên thuộc hạ tập trung :
- Cho đến bây giờ, ta cũng chưa dám xác định gã họ Vân và con người mang tấm ngân phiếu này có quan hệ gì không, nội cái cảnh hắn giết người nhận xác vô lu cũng đủ chứng tỏ hắn là kẻ tàn ác, như thế, chúng ta đã thấy thì không thể bỏ qua, bây giờ chuyện giăng bẫy chờ mồi kể không kết quả, phải thay đổi phương thức điều tra, năm người chúng ta chia làm hai hướng, Hải Minh, Nhạc Tân đến Thống Ký Ngân Hàng, cố bức bách tên quản lý xem có được manh mối gì không, Khang Anh và Xa Lôi theo ta đến Án Sát phân ty, coi thử họ Vân có phải người của họ hay không, trong một tiếng đồng hồ sau, tất cả tập trung tại chỗ mình để ngựa rồi quyết định.
Tề Ngọc Phi nhìn Hải Minh và Nhạc Tấn dặn dò :
- Phải nhớ, khi không cần thiết thì đừng làm tổn thương người bừa bãi, những chuyện khác không cần, chỉ hỏi xem hình dáng gã họ Vân ra sao, làm nghề gì là đủ, nghe chưa?
Hải Minh cúi đầu :
- Xin thiếu chủ hãy yên lòng, chúng tôi tự biết làm được việc.
Nhạc Tấn và Hải Minh vừa dợm bước đi thì Khang Anh vụt đưa tay ra hiệu :
- Đứng yên, thiếu chủ xem kìa Hắn đưa tay về phía cổng tòa trang viện.
Tất cả nhìn theo và cũng thấy một người áo đen đi nhanh vào cổng.
Hải Minh thiếu chút nữa đã nhảy lên :
- Tốt quá, hắn đã về, thật chẳng bõ công...
Người áo đen không nhảy tường như thầy trò Tề Ngọc Phi dự đoán, hắn mở cổng đi vào và khép lại ngay.
Xa Lôi kêu nho nhỏ :
- Thiếu chủ...
Tề Ngọc Phi thản nhiên :
- Thấy hết rồi phải không? Người đó như thế nào?
Khang Anh đáp :
- Người luyện võ.
Nhạc Tân trù trừ :
- Không có gì đặc biệt...
Tề Ngọc Phi cười :
- Có chớ, nhớ nghe, bên tay phải của hắn thiếu mất ngón tay út chỉ còn bốn ngón.
Khang Anh trố mắt :
- Trời tối quá mà Thiếu chủ thấy sao?
Tề Ngọc Phi cười :
- Con nhà võ mà hỏi chuyện thật ngớ ngẩn, trời tối hay sáng cũng thế, nếu không có một trình độ nội công đến một mức nào đó, có phải trời sáng từ đây đến đó cũng rất khó nhận ra.
Xa Lôi hỏi :
- Thiếu chủ, để yên cho hắn thật sao?
Tề Ngọc Phi lắc đầu trầm ngâm...
Xa Lôi nói :
- Chắc chăn trời sáng hắn mới trở ra.
Tề Ngọc Phi nói :
- Chúng ta chờ hắn đến sáng.
Hải Minh gãi gãi đầu :
- Tôi nghe ngứa răng quá hà.
Xa Lôi nói :
- Đâu phải một mình anh.
Khang Anh nói :
- Các anh có ai biết hắn vào để làm gì không?
Xa Lôi hừ một tiếng :
- Lăng ẳm, chỗ ở của hắn vào chỉ sợ bây giờ là hắn đã rút đầu vô mền rồi đó.
Nhạc Tân cười :
- Dám giết người làm mắm như thế thì hắn còn sợ cái quái gì.
Xa Lôi hừ hừ :
- Vái cho oan hồn hiện về bóp cổ hắn cho ngẹt thở.
Khang Anh lắc đầu :
- Thần thánh còn sợ kẻ ác huống hồ là quỷ, chỉ có chúng ta là họa may còn có thể, chắc đã đến lúc hắn nín thở chứ đừng nói đến nghẹt thở
Xa Lôi nói :
- Mình bốn, hắn một chưa chắc đến lúc rồi ai sẽ nhượng ai
Tê Ngọc Phi trầm giọng :
- Theo hắn
Chỉ chờ một tiếng đó thôi, bọn bốn người của Hải Minh chia ra bốn phía đuổi theo. Họ không tập trung vì sợ người áo đen rẽ sang ngõ khác.
Tề Ngọc Phi bám sát theo sau
° ° °
Trời hãy còn tối lắm và bốn phía lạnh tanh, chứng tỏ trời hãy còn khuya.
Người áo đen cắm đầu phi thân thật nhanh, hắn theo con đưòng lớn rồi lại quẹo qua hẻm, quanh đi quẩn lại một hổi rồi mới đứng trước một ngôi nhà nhỏ.
Hải Minh vội khoát tay ra sau, nhưng không cần cái đó, vì tất cả đều nhìn thấy.
Trước mặt người áo đen là hai cánh cửa nhỏ cũng sơn màu đỏ, ngay cửa có một chiếc đèn lồng.
Người áo đen xô cửa bước vào và khép trái cửa lại, bây giờ mới nghe thấy tiếng khua, có lẽ bên trong có chốt hoặc có khóa
Hải Minh nói :
- Thiếu chủ, hắn chui vào ổ rồi.
Tề Ngọc Phi gật gật đầu :
- Thấy rồi, chúng ta đợi ở ngoài.
Hải Minh hỏi :
- Thiếu chủ nghĩ rằng hắn sẽ trở ra vào buổi sáng?
Tề Ngọc Phi đáp :
- Không biết giờ nào, nhưng nhất định hắn sẽ trở ra.
Hải Minh hỏi :
- Thiếu chủ định đợi hắn ra rồi theo nữa?
Tề Ngọc Phi gật gật đầu :
- Đứng, cần phải xem hắn đến đâu, coi hắn có phải đến Án Sát phân ty hay không?
Hải Minh băn khoăn :
- Nhưng không biết bên trong cánh cửa đó...
Tề Ngọc Phi nói :
- Tạm thời đừng kinh động đến hắn, không sợ hắn vuột đâu.
Thình lình, cả hai cùng nín bặt, từ trong một ngõ hẻm có một tên gánh cái gánh, trên gánh có ngọn đèn nhỏ, trong gánh khói lên nghi ngút.
Cái dáng của hắn là đi bán tàu hũ.
Không tầu hũ không bán khuya, có lẽ hắn bán chè thưng.
Tên bán chè thưng vừa lúc lắc bước đi, vừa lè nhè như ngái ngủ, khi đến trước cánh cổng đó, hắn đặt gánh xuống ngồi nghỉ.
Hải Minh cau mày :
- Mẹ, cái thằng chết bầm, nghỉ ở đâu không nghỉ, lại đúng chỗ đó mà nghỉ.
Tề Ngọc Phi nhìn vào chỗ đó đăm đăm :
- Không sao, đó là công việc buôn bán của họ, cũng chẳng trở ngại gì về chuyện của ta.
Có tiếng cửa khua, từ trong đó lộ ra một người. Một người mặc áo màu lam, tuổi khoảng trung niên.
Hải Minh gấp gáp :
- Như vậy là trong đó có rất nhiều người...
Tên bán chè thưng đứng dậy cúi mình :
- Lão gia, công việc bận lắm phải không? Đến hơn nửa đêm mà vẫn còn phải đi...
Người áo lam gật gật coi như đáp lời và lật đật bỏ đi.
Tề Ngọc Phi khoát tay ra hiệu cho bọn ba người của Nhạc Tấn theo người áo lam, và nói nhỏ với Hải Minh.
- Hải Minh ăn chè thưng chơi nè.
Hải Minh chưa hiểu hết ý, nhưng hắn vẫn lộ ra, hắn bước lại chỗ gã bán chè thưng.
Thây có khách hàng, gã bán chè thưng vội vẫy tay :
- Khách quan, ăn chè vừa nóng vừa ngọt lịm.
Hải Minh đến trước gánh hắn khẽ ngồi xuống và có ngay một chén.
Hắn vừa ăn vừa lầm thầm nói chuyện và trả tiền bỏ đi, không lấy lại tiền thối.
Đến gần Tề Ngọc Phi, hắn lắc đầu :
- Nóng quá, húp muốn lột cả lưỡi.
Tề Ngọc Phi hất mặt :
- Sao?
Hải Minh đáp :
- Đúng y, tên vừa rồi là thám tử của Án Sát phân ty, hắn họ Quân, trong cánh cửa đó là chỗ làm việc riêng của hắn.
Tề Ngọc Phi gật đầu :
- Vừa rồi thấy thái độ của tên bán chè thưng là ta đã nghi ngờ rồi, đi chúng ta theo.
Hải Minh vội nói :
- Thiếu gia, bên trong còn tên áo đen.
Tề Ngọc Phi cười :
- Gã thám tử họ Quân vừa ra, ta thấy hắn có bốn ngón tay trên bàn tay phải, vậy theo ngươi thì nên đợi hay nên theo?
Vừa nói hắn vừa quay bước đi nhanh theo hướng bọn Nhạc Tấn vừa theo khi nãy.
Hải Minh sửng sốt và lật đật đi theo.