Trên đường, Trầm Tử
Quân cũng đã làm quen sơ qua với ba vệ sĩ theo sát mình. Bình thường
Trầm Tử Quân khá ôn hoà, dễ kết bạn, mà ba người vệ sĩ kia cũng không
phải thực sự lạnh tanh như vẻ bề ngoài.
Lúc tới căn biệt thự lớn
của nhà Rollya đã là gần trưa. Vệ sĩ lái xe thẳng vào trong hoa viên.
Trầm Tử Quân ngồi bên dưới, mắt nhìn ra bên ngoài, cười châm chọc.
Hoa viên vô cùng rộng lớn, có cả đài phun nước, hoa cỏ đều được chăm sóc kĩ càng. Thỉnh thoảng có người hầu đi qua, đều mặc đồng phục phẳng phiu
đẹp đẽ.
Đã xuống dốc đến vậy rồi, vẫn còn sĩ diện? Nếu không phải Lạc Triết thông qua ba của hắn biết được bên trong tập đoàn Roy đã mục
ruỗng đến xác xơ thì chắc Trầm Tử Quân cô cũng nghĩ là dòng họ Rollya
vẫn như xưa mất.
Vẫn còn... nuôi người hầu, quản gia, xưng hô vẫn là
tiểu thư, lão gia. Ăn uống dùng đồ bằng bạc, trên bàn ăn dù ít hay nhiều người cũng phải có ít nhất mười hai món.
Thực giống như, một xã hội Châu Âu cổ đại giữa lòng đô thị.
Có điều, phải xem chi phí lớn như vậy có gánh nổi hay không đã. Còn như “nhà mẹ đẻ” này, Trầm Tử Quân chỉ thấy thực mỉa mai.
Xe dừng trước cửa lớn nhà chính, hai bên người hầu xếp hàng chỉnh tề, đứng im lặng cúi đầu chờ Trầm Tử Quân xuống.
Cửa xe mở ra, đôi giày cao gót màu rượu vang thiết kế tinh tế gõ xuống nền
lát đá cuội đã mài phẳng. Trầm Tử Quân cầm túi xách xuống xe.
Bên trong đã nhận được tin Trầm Tử Quân tới, rất nhanh một trung niên chừng bốn mấy tuổi cùng một cô gái tầm tuổi Trầm Tử Quân ra đón.
- Alan, con đến rồi!
Trầm Tử Quân cau mày, đẩy gọng kính râm cất vào túi, thản nhiên.
- Xin tiên sinh hãy gọi tôi là Trầm Tử Quân.
Người đàn ông trung niên gượng cười không nói, cô gái bên cạnh đã dịu dàng.
- Em nói thật là... Tên của em là Alan Rollya mà!
Trầm Tử Quân vừa bước chân vào nhà vừa cười nhạt nhìn thoáng qua cô gái kia. Tóc vàng, mắt nâu hạt dẻ, lại thêm chiếc váy trắng nhẹ nhàng làm cô ta
trông trẻ hơn rất nhiều, giống như con búp bê thuỷ tinh.
Alan
Rollya? Nói nhảm, Trầm Tử Quân cô cũng không muốn làm cô lọ lem cho bọn
họ đùa giỡn. Mơ mộng cái gì, cô cũng không ham cái dòng họ này. Khi ba
mẹ cô mất, bọn họ có tỏ thái độ gì không?
Phòng khách trang hoàng cũng rất đẹp, nhưng hoàn toàn không xứng tầm với bề ngoài. Trầm Tử Quân rất tự nhiên tới ngồi trên sopha, mắt cũng không nháy im lặng chăm chú
thưởng thức bộ móng tay giả màu đỏ rượu mới mua khi nãy. Ba người vệ sĩ
phân chia đứng phía sau cô.
Tia sáng trong mắt người đàn ông
trung niên loé lên. Ba người này có một người ông biết. Là một trong mấy vệ sĩ cao cấp của một tập đoàn phần mềm. Có một lần ông đi gặp đối tác
đã đâm phải hắn, ấn tượng còn một chút.
Quả nhiên khả năng của cô cháu gái này không tồi, nhất định không được để thoát.
Trầm Tử Quân âm trầm cười. Ánh mắt càn rỡ kia giống hệ ánh mắt khi năm ngoái cô đưa Lạc Triết tới cùng, ánh mắt toan tính đáng khinh. Đã là thời đại nào rồi, tại sao cái dòng họ này vẫn cứ ngu ngốc giữ vững những thứ lạc hậu tới đáng thương như vậy. Hôn nhân chính trị ư? Khốn kiếp!
Trầm Tử Quân không nói , người đàn ông và cô gái gợi chuyện mãi đều chỉ nhận được nụ cười nửa vời, nhất thời giận dữ im lặng.
Không khí lâm vào trầm mặc.
Người từ từ đến, ai nhìn thấy Trầm Tử Quân cũng đều cố gắng tươi cười bắt
chuyện. Chỉ là, cô cũng vẫn giữ trầm mặc, cuối cùng cũng không ai muốn
tự đi tìm mất mặt nên ngượng ngùng rời qua chỗ khác.
Đợi người
tới đông đủ, mọi người dời bước qua phòng ăn. Ba vệ sĩ vẫn kè kè đi theo Trầm Tử Quân, không ít người thấy mà không thể làm gì.
Nhà ăn
này cũng không phải đúng nghĩa chỉ là nhà ăn. Đây còn là nơi tổ chức
”họp mặt gia đình” một năm một lần. Tất nhiên hôm nay chính là cái ngày
đó.
Trầm Tử Quân ánh mắt rủ xuống, trong túi xách là một bản hợp
đồng và một ít giấy tờ. Sau khi ba mẹ mất được hai năm, cô được đón tới
”họp mặt gia đình“. Từ đó trở đi, Trầm Tử Quân đều liều mạng dốc sức học tập, mỗi năm dù hận đến mấy vẫn đều tới nơi này chọc tức bọn họ. Có
chút hiếu chiến trẻ con.... Trầm Tử Quân nắm túi xách trong tay, yếu ớt
cười. Sẽ không còn như vậy nữa.