Mặc Quân là kiếm sĩ cận chiến, nhanh chóng dẫn đầu hướng về phía mặt trời mà đi. Chắc hẳn nhiệm vụ sẽ có ở đó.
Quả nhiên, đi được chừng năm mười phút, đám Mặc Quân đứng khựng lại.
Khung cảnh vẫn thế, chẳng qua là trước mặt cô giống như có một lá chắn vô hình ngăn bước chân bọn họ.
[tổ đội] Minh Dạ: Quân Quân, cậu thử dùng ma pháp hệ hoả đánh vào xem?
Trầm Tử Quân mím môi. Thanh kiếm loé lên ánh bạc, quanh thân kiếm được bao
bọc bởi ngọn lửa hừng hực, loé sáng lên khi chạm vào bức tường trong
suốt kia.
Nhưng...không được?
Trầm Tử Quân lại gần nhìn
kĩ. Thì ra không phải vô hình, cô thoáng có thể thấy được hoa văn màu
vàng kim trên đó. Là một con phượng hoàng khổng lồ.
Keng! Kengg!
Thử vài lần đều không thể phá bức tường kia, Mặc Quân đứng im lìm như suy nghĩ điều gì.
Chợt, tà áo trắng muốt theo động tác quay người lại của Mặc Quân mà khẽ bay, tóc đen ba ngàn cũng động.
Ba người chỉ thấy... Trên tay Mặc Quân nhiều hơn một cây trường cung.
Cây cung bằng gỗ nhìn rất bình thường, lộ ra một chút cảm giác xưa cũ, có
điểm giống Nhưng Minh Dạ tinh mắt nhìn, quanh thân cung có một lớp màu
trắng nhạt yếu ớt.
Mãn cấp! Rõ ràng cây cung này còn mạnh hơn cả Xích kiếm Trầm Tử Quân hay dùng nữa.
Nên nói cách khác, thực lực của cậu ấy bằng hai người cộng lại rồi?!
Sở Lôi Dạ ngồi bên màn hình, tay cầm cốc nước đưa lên uống, mắt không rời trò chơi. Khủng bố thật!
Chỉ thấy vị thiếu hiệp áo trắng lôi trường cung ra, triệu hồi thú sủng Ngân Lang, chạy ra xa xa giương cung lên bắn vào lớp lá chắn.
Rầm một tiếng, quả nhiên không chịu nổi một kích.
Cảnh tưởng lập tức thay đổi. Trời đất mù mịt tối sầm, gió nổi khắp nơi, ầm ầm như bão táp.
Trong tình cảnh này, cả bốn người phía ngoài sắc mặt đều ngưng trọng. Không thể nhìn thấy nhân vật, không biết lối nào mà đi.
Trầm Tử Quân liên tiếp bắn ra ba mũi tên mang theo hệ hoả. Ánh sáng loé lên
một chút đủ để nhìn thấy họ đang ở một nơi hoang vắng, bốn góc có bốn
cái chậu đồng.
Mặc Quân chậm rãi dò dẫm tới gần, thi triển kĩ năng cấp thấp nhất là toạ ra lửa. Ánh lửa bén vào chậu đồng, cháy bùng.
Đến khi cả bốn chậu đồng được thắp lửa, bọn họ mới được chiêm ngưỡng khung cảnh ở đây.
Một thần điện.
Xung quanh đều trống rỗng, chỉ có ở trên cao, một con phượng hoàng bị khoá
đôi chân của mình lại, uy nghiêm sừng sững nhìn xuống bọn họ.
Phượng hoàng này to lớn hơn cả Chu Tước của Trầm Tử Quân nữa. Ánh mắt sáng quắc ngạo nghễ, đôi cánh rộng lớn lấp lánh mượt mà.
Quả thực đồ hoạ TMD nó đẹp!
Chửi thầm một tiếng, Minh Dạ lùi về phía sau, chú ý bảo hộ Ta là manh muội muội.
Trầm Tử Quân đứng đầu, vẫn không nhúc nhích. Bản nhiệm vụ này viết khá dài,
đại ý đây là con phượng hoàng cuối cùng trên thế giới.
Rất lâu về
trước, tộc hoả Phượng hoàng bị Bạch điểu hãm hại, nội bộ tan rã. Bạch
điểu đứng đầu là một con cái, tâm cơ thâm sâu, thực lực rất mạnh. Sau
khi hoả phượng tan rã, từng con từng con bị Bạch điểu bóp chết. Phượng
hoàng cuối cùng này vốn là người đứng đầu tộc, cuối cùng cũng bị giam
lại.
Nhiệm vụ đầu tiên, thử sức hoả phượng hoàng.
Mặc Quân rút ra trường cung. Nếu cô đoán không nhầm, nhiệm vụ này phải thực hiện bằng chức nghiệp chính.
Ầm!
Mặc Quân vừa động, hoả phượng hoàng liền ngửa cổ thét một tiếng dài, hai cánh rộng dài đập liên tục, lập tức phun lửa tấn công.
Cả bọn bị tập kích bất ngờ, rất nhanh Minh Dạ đã dựng một vòng bảo vệ. Hệ
thổ vốn là hệ có phòng ngự rất cao, nhưng cũng chỉ chống đỡ được một
chút. Khiên vỡ, cả bốn nhanh chóng vọt ra nhiều phía.
Cũng lúc này, trên đầu hoả phượng hoàng hiện lên một dây máu.
Mặc Quân triệu hồi Chu Tước, trong thần điện cổ kính liền vang lên tiếng
gào thê lương của phượng hoàng. Hai con đối mặt, Trầm Tử Quân nhanh
chóng leo lên Chu Tước tìm vị trí tấn công hoả phượng.
Cũng không rõ, điểm yếu của nó là gì?
Ta là manh muội muội đứng ở một vị trí gần đó, luôn tay né tránh công
kích. Nhiệm vụ của manh muội muội chỉ là giữ mạng mình và thêm máu, thêm kĩ năng khi cần thiết.
Chẳng qua là, không ai ngờ được Sói xám
vừa tấn công hoả phượng, cột máu chẳng mấy thay đổi, mà máu của chính
Sói xám vì dính phải một ngọn lửa mà tụt xuống còn một nửa.
Ta là manh muội muội vừa buff máu cho Sói xám, trong lòng trầm xuống, nhất
thời hơi nghi ngờ việc bốn người bọn họ có thể vượt qua nhiệm vụ đầu
tiên này hay không.