Quả nhiên Rầm một
tiếng, phượng hoàng ngã phịch xuống đất. Ánh sáng choá loà toả ra xung
quanh, lửa bỗng bùng lên bao bọc lấy hoả phượng bên trong.
Không gian thần điện vốn nhỏ bé, nay ánh lửa thậm chí đã lan tới cả bốn người họ.
Minh Dạ và Mặc Quân đứng ở phía trước, tạo ra phòng ngự chắn cho hai người phía sau.
Khung cảnh thực sự rất đẹp, hùng tráng. Cột máu trên người hoả phượng đã biến mất, nó thu mình lại, ánh mắt khép hờ, đuôi mắt dài nhìn hết sức mĩ lệ
thần thánh.
Ánh lửa vẫn bùng lên, cuốn phượng hoàng lại thành một quả cầu. Con phượng hoàng nằm ở trung tâm quả cầu, đôi cánh rộng lớn đã khép lại.
Mặc Quân thì thầm.
- Phượng hoàng... Dục hoả trùng sinh...
Cô nàng Vân Nhã Nhã này tổ chức nhiệm vụ cũng thật khá. Ít nhất thì, hiện tại, Trầm Tử Quân cảm thấy rung động mãnh liệt.
Đẹp đến vậy, thần thánh đến vậy.
Nhưng mà, trên đời này có mấy ai có được cơ hội thứ hai để làm lại như hoả phượng hoàng?
Ta là manh muội muội đứng phía sau lưng Mặc Quân, không có cách khác, thầy thuốc rất yếu. Chỉ là, bỗng dưng nhìn bóng lưng đơn bạc kia, tại sao
Tiêu Sơ Mạc lại thấy hình như tâm tình hắn* có chút tiêu điều.
Hắn* : chỉ Trầm Tử Quân. Tiêu Sơ Mạc không biết Trầm Tử Quân là nữ nên vẫn giữ nguyên là hắn.
Giữa thần điện, âm thanh uy nghiêm trong trẻo vang lên.
- Ta đang tự thiêu để tái sinh lần nữa. Trong khoảng thời gian này, xin hãy đi tìm Bạch điểu, lấy lại gốc rễ của phượng hoàng!
Cuốn sách trong balo của Trầm Tử Quân đã có nhiệm vụ mới, tìm diệt Bạch
điểu. Cô mở sách, đọc một lượt. Cũng không có nhiều điều cần chú ý lắm.
Có lẽ cũng vẫn là một hồi ác chiến.
Khoé mắt đưa dư quang về phía quả cầu lửa khổng lồ đã im lìm, Mặc Quân xoay người ra ngoài. Ba người nối gót theo sau.
Khung cảnh bên ngoài thần điện vẫn là lần đầu họ thấy được. Là một hành lang
dài làm bằng đá, trên vách tường chạm khắc những hoa văn xưa cũ, nhiều
nhất vẫn là phượng hoàng giương cánh.
Không khí cổ xưa đã tố cáo
rằng, nơi đã từng trang nghiêm như vậy, nơi ở của phượng hoàng, nay chỉ
còn là dĩ vãng của một thời huy hoàng đã bị sự tàn nhẫn của thời gian
vùi lấp.
Mong manh đến thế.
Mặc Quân trầm mặc đi phía
trước, ba người vẫn theo sát đằng sau. Trầm Tử Quân ngồi bên ngoài, mắt
nhìn chăm chú màn hình. Ở một nơi nào đó, Sói xám và manh muội có phải
cũng đang tự hỏi như thế này hay không? Tò mò xem Mặc Quân là ai, dáng
vẻ thế nào? Và nếu...một ngày nào đó không còn online nữa, liệu cái tên
Mặc Quân có phải cũng như tộc hoả phượng, bị lãng quên hay không?
Trầm Tử Quân cười tự giễu, sao lại yếu đuối thế này.
Nơi ở của Bạch điểu là ở trên núi cao trong một địa điểm mà cuốn sách chỉ ra. Mặc Quân mím môi lao đi trước.
Khung cảnh đẹp tuyệt chỉ xuất hiện trong bản đồ nhiệm vụ. Mây trắng mỏng mảnh bao trọn lấy ngọn núi. Ánh nắng nhạt chiếu vào làm không gian bừng lên
màu sắc tươi đẹp.
Chỉ là, khuôn mặt của Mặc Quân càng thêm trầm
trọng. Không gian rộng lớn thế này, càng lên cao càng thấy quỷ dị. Cả
ngọn núi to lớn không có lấy một sinh vật sống, ngay cả âm thanh cũng
không có.
Cả núi không có lấy một con chim?
Lên tới nơi, cả bọn sững sờ. Đây... lại là một cái thần điện nữa?
[Tổ đội] Sói xám muốn ăn thịt cừu: Sư phụ, cái này...?
Trầm Tử Quân cau mày nhìn thần điện trước mặt, không khác mấy so với nơi
giam giữ hoả phượng hoàng. Không biết, Bạch loan là con gì?
[Tổ đội] Mặc Quân: hẳn là không sai đâu.
Đi dần vào trong, không khí lại càng âm u lạnh lẽo. Vách tường cũng khắc
những con phượng hoàng đang bay lượn.... Là phượng hoàng đúng không nhỉ?
- Các ngươi đang tìm gì?
Giọng nói trong trẻo vang lên giữa không gian vắng ngắt, kẻ trầm ổn như Sở Lôi Dạ cũng không nhịn được mà giật mình thót tim.
Chỉ thấy đằng sau lưng họ, một cô gái thanh tú tươi mát đang tò mò nhìn.
Mái tóc dài mượt búi thành kiểu lưu vân kế, y phục màu tuyết, trên tay
đang cầm một cái giỏ đựng ít trái cây. Cả người lộ ra một vẻ thanh xuân
tươi trẻ, trong veo như nước.
Đây hẳn là NPC thiết lập để cung cấp thức ăn cho Bạch loan đi?