Ân Sư Thừa Hoan

Chương 13

Hôm nay Tần Duyệt có tiết tự học buổi tối, y ở phòng học dạy ba tiết. Lúc tan học ra có trận gió thu ban đêm thổi qua, y nắm chặt áo khoác, lúc này mới phát giác thời gian đã vào tháng 11.

Mới vừa kết thúc công tác cả ngày, Tần Duyệt vốn tưởng khi trở về có thể nhìn bộ dáng Tôn Xán Tình dính người nghênh đón mình, nhưng trong ký túc xá không có một bóng người, xem ra đêm nay Tôn Xán Tình lại là khi y ngủ mới có thể lại đây.

Tuy chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng trong lòng Tần Duyệt có chút mất mát, y nghĩ nghĩ lại cảm thấy là mình làm kiêu, đại khái là vì tới mùa thu hiu quạnh, coj người cũng dễ sinh ra cảm xúc tiêu cực.

Tần Duyệt vừa tắm xong không bao lâu, Tôn Xán Tình đã đến, Tần Duyệt vừa lau tóc vừa hỏi hắn:

"Đêm nay lại theo chân bọn họ cùng nhau đi chơi?"

Tôn Xán Tình dừng một chút, sau đó gật gật đầu, nói: "Vừa mới ăn khuya trở về, cùng Mạnh Triết Vũ và Tề Tiếu Hoan bọn họ."

Tần Duyệt thuận miệng nói đùa: "Chính mình ăn no cũng không mang một phần ăn khuya cho tôi, bụng tôi bị đói đây."

Tôn Xán Tình lập tức ra cửa đi, "Tôi đi mua chút đồ ăn cho lão sư."

Tần Duyệt ngăn cản hắn, "Đừng đi, đã muộn như thế, trước khi ngủ tôi không ăn cái gì."

Hai người nằm xuống giường, Tần Duyệt ngửi được trên người Tôn Xán Tình có mùi hương, rất dễ ngửi, tràn ngập gợi cảm, lại không phải hương vị vốn thuộc về hắn, Tần Duyệt hỏi: "Cậu xịt nước hoa?"

Tôn Xán Tình gật đầu, tự mình cúi đầu ngửi một chút, "Ân, ngửi không tồi đi? Tôi mới mua."

Tần Duyệt buồn cười, "Ban ngày xịt không tính, như thế nào khi ngủ còn xịt cái này."

"Vì để lão sư ngửi thấy."

Hắn thò lại gần ôm Tần Duyệt, "Có phải hay không càng gợi cảm, càng hấp dẫn người?"

Tần Duyệt cảm giác một bàn tay ấm áp vói vào áo ngủ mình, từ eo bụng một đường vuốt ve đến ngực, cuối cùng ở bên trái đầu v* y xoa vài vòng, hắn thở nhẹ:

"Tôi càng cảm thấy hương vị của em càng dễ ngửi."

Tôn Xán Tình xoay người áp trên người Tần Duyệt, cố ý làm ra biểu tình bất mãn, "Lão sư thật không hiểu phong tình."

Nói xong cởi bỏ cúc áo y.

Tần Duyệt bắt được tay hắn, nói: "Hôm nay mệt mỏi, lần sau đi."

Tôn Xán Tình cũng không kiên trì, ôm y lại hôn lại sờ soạng một hồi, lúc này mới vừa lòng từ trên người y lăn xuống.

Hôm sau dự giờ xong vừa vặn cũng đến giờ tan học giữa trưa, Tần Duyệt cùng mấy lão sư khác quan hệ không tồi cùng đi căn tin trường học ăn cơm. Vài người mới vừa ngồi xuống, Mạnh lão sư vừa giảng xong cũng gia nhập vào.

Mạnh Triết Vũ giống Tôn Xán Tình, đều là lão sư mới vào năm trước. Hắn là người nhiệt tình hoà đồng, chủ động hỏi vài vị đang ngồi đánh giá hắn giảng bài vừa rồi, vài người cường điệu đề ra chút kiến nghị, không bao lâu đề tài chuyển đi nơi khác.

Mạnh Triết Vũ nói: "Để dạy được tốt nhất, tôi chuẩn bị trước một tuần, kết quả hôm nay vẫn biểu hiện quá khẩn trương."

Cố lão sư bên cạnh an ủi: "Kỳ thật hôm nay cậu làm khá tốt, không khí lớp học lại sinh động, khi đi tôi nhìn tổ trưởng vẫn luôn gật đầu đâu."

Mạnh Triết Vũ sang sảng cười vài tiếng:

"Tối hôm qua tôi ở trong ký túc xá nói cả đêm với gương, xem ra vẫn có chút tác dụng."

Tần Duyệt đột nhiên nhớ tới lời tối hôm qua Tôn Xán Tình nói, hỏi:

"Tối hôm qua không phải cậu cùng Tôn lão sư và Tề lão sư bọn họ cùng nhau ra ngoài sao?"

"Anh(Mạnh nhỏ hơn Tần nha) nói Tôn Xán Tình và Tề Tiếu Hoan? Không có, tối hôm qua cửa ký túc xá tôi cũng chưa ra, nào có tâm tư theo chân bọn họ ra ngoài chơi."

Mạnh Triết Vũ lại cười nói, "Lại nói, hai người bọn họ ra ngoài, tôi đi theo làm bóng đèn a."

Tần Duyệt nghe xong không nói chuyện, cúi đầu yên lặng ăn. Y không biết tối qua Tôn Xán Tình nói đến tột cùng là nói sai hay nói dối, cũng không biết tối qua cùng ra ngoài có phải hay không chỉ có hai người Tôn Xán Tình và Tề Tiếu Hoan, nhưng lời Mạnh Triết Vũ nói xác thật làm trong lòng Tần Duyệt có chút không thoải mái, giống như nói cho y Tôn Xán Tình và Tề Tiếu Hoan mới là một đôi.

Tối nay Tôn Xán Tình vẫn như cũ đến trễ, biểu tình lại có chút hưng phấn, Tần Duyệt phát hiện hắn gần đây tâm tình thực không tồi, liền hỏi:

"Đêm nay cũng cao hứng như thế?"

Tôn Xán Tình chui vào trong chăn:

"Đêm nay theo chân bọn họ đánh bài, thắng cả đêm đâu."

Tần Duyệt cười dịch hảo chăn cho hắn, "Vì cái này?"

Quả nhiên vẫn là trẻ con. Hai người nằm bên nhau, mũi Tần Duyệt giật giật, nói: "Như thế nào lại xịt nước hoa."

Tôn Xán Tình thổi khí bên tai y: "Tôi thích hương vị này, bất quá hết mới mẻ sẽ không xịt nữa."

Nói xong đột nhiên một phen kéo quần ngủ Tần Duyệt xuống, lại lôi kéo quần lót một chút, muốn cởi quần lót y ra.

Tần Duyệt nắm quần lót không cho hắn cởi, nói: "Còn muốn tới? Đã trễ như thế."

Tôn Xán Tình cọ cổ y, "Vài ngày không có làm, lão sư để tôi làm một lần đi, được không?"

Tần Duyệt nói ra suy nghĩ trong lòng, "Ai kêu cậu khuya mới lại đây, nếu muốn làm, ngày mai đến đây sớm một chút đi."

"Nhưng mà......"

Tôn Xán Tình vừa mở miệng lại đem lời nói nuốt trở vào, tiếp tục lôi kéo Tần Duyệt để y đáp ứng:

"Không cắm vào, vậy liếm một chút, không được sao, lão sư ──"

Tay chui vào quần lót Tần Duyệt xoa nắn côn th*t y.

Tần Duyệt vốn dễ mềm lòng, thân thể lại mẫn cảm, nơi nào chịu được hắn năn nỉ, chỉ phải thỏa hiệp, "Vậy cậu nhanh một chút, đừng làm lâu."

Tôn Xán Tình được đồng ý, lập tức vui sướng chui vào trong chăn, cởi quần lót Tần Duyệt ngậm lấy "tiểu Tần", hàm hồ:

"Lão sư cũng giúp giúp tôi."

Tần Duyệt cũng cởi quần Tôn Xán Tình, hai người nghiêng thân khẩu giao cho đối phương. Tôn Xán Tình một bên mút vào dương v*t Tần Duyệt một bên xoa nắn mông y, thỉnh thoảng dùng ngón tay đâm chọc hậu huyệt. Từ trước ra sau truyền đến khoái cảm làm Tần Duyệt rên ra tiếng. Y ra sức phun ra nuốt vào dương cụ Tôn Xán Tình, nhớ lại cảm giác bị côn th*t thô to này hung hăng xỏ xuyên qua thân thể, hậu huyệt co rút một trận.

Lúc này Tôn Xán Tình cắm ngón tay vào, trừu động vài cái, miệng dùng lực hút, Tần Duyệt lập tức bị lộng lên đỉnh, ở trong miệng Tôn Xán Tình bắn ra, Tôn Xán Tình tiếp tục ở trong miệng Tần Duyệt lại đĩnh động vài cái, cũng vui sướng bắn tinh.

Hai người sửa sang lại quần áo, lại ôm nhau thân mật chốc lát, mới thỏa mãn đi ngủ.

- -------------------------------

Đau tim quá...
Bình Luận (0)
Comment