“Nghĩ lại thì Vũ Viên đúng là khó lường, nghe nói công pháp hắn tu luyện không tầm thường chút nào cả, mỗi lần ra tay đều xuất hiện dị tượng.”
“Có lẽ cơ hội của chúng ta không có nhiều rồi.
Ngươi xem trong đám bọn hắn chúng ta có thể so được với ai chứ.”
Đám người xung quanh có phần lạc đi, lần này xuất hiện nhiều cái tên khiến bọn hắn vô cùng kiêng dè, dù ở mặt nào thì cũng không so sánh được.
“Hừ, chỉ là bọn chúng có xuất thân cao hơn thôi, nếu cho ta lượng tài nguyên như bọn hắn thì cũng không thua kém bọn hắn chút nào.” Một thanh niên không phục nói.
“Nói như vậy chắc ngươi sớm thành tử sắc đệ tử rồi nhỉ.” Một người khác bên cạnh bĩu môi chế giễu.
“Ha ha, xuất thân không quan trọng, dù sao cũng phải tự nỗi lực bằng chính bản thân mình thôi, có phải không người anh em.
Thấy ngươi ở đây một mình, có phải lần đầu tới đây?” Bên cạnh Trần Lâm là một người thanh niên bộ dạng chất phát, cười nói với hắn.
Trần Lâm gật đầu, mặt mỉm cười, rất lễ phép trao đổi vài câu với người thanh niên.
“Anh em, hiện giờ các thế lực đều sớm chuẩn bị xong, trăng đã lên cao e rằng Cam Bộc cũng sắp chín, không bằng chúng ta liên thủ lần này đi? Các ngươi thì sao? Chúng ta cùng nhau hợp sức, cùng tiến cùng lui, chắc hẳn đám người kia cũng phải kiêng kỵ phần nào.” Người thanh niên vội mở miệng khuyên Trần Lâm và mấy người bên cạnh.
Bị thanh niên này nói một phen, đám người xung quanh có phần hơi động tâm, cuối cùng có gần chục người kết bè hướng tới một chỗ trống chuẩn bị lên kế hoạch tham dự.
Trần Lâm không đi chung với bọn hắn, hắn không muôn dẫm vào vũng nước đục này, với lại hắn quen hành động một mình, kết hợp với người khác chỉ làm bản thân vướng bận hơn mà thôi.
Ngay lúc này, bên ngoài xuất hiện một đám người, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Chỉ thấy năm người từ bên ngoài đi tới, năm người này vây quanh một thanh niên trẻ tuổi.
Thanh niên này nhìn rất trẻ tuổi, khuôn mặt vô cùng điển trai trang phục vô cùng chỉnh tề sạch sẽ, trông hắn giống như đang đi dạo chứ không phải trải qua vô số cuộc chiến mới tới được đây, cả người toả ra khí thế bất phàm.
“Là Thiên Sơn, hắn vậy mà thật sự tới đây.
Nghe nói Lĩnh Hồng sơn tới một hoàng sắc đệ tử, vậy chuyện này là thật rồi, sao lúc trước không hề gặp qua hắn.”
“Đúng vậy, thật là không ngờ tới được, cứ tưởng lần này chỉ có mỗi lục sắc thôi, không ngờ cũng kinh động đến cả hoàng sắc.”
Phía sau thanh niên có bốn người hướng bên ngoài đi tới, nhìn thoáng qua thì bọn họ ai cũng bất phàm cả, chỉ là không thể so sánh với người thanh niên kia.
Không khó để đoán bọn họ là người cùng thế hệ, nhìn trang phục đều thuộc đệ tử Lĩnh Hồng sơn cả.
Bọn họ đi tới gần mặt hồ nhìn về gốc cây phía xa, trên đường mọi người đều nhao nhao tránh đường.
— QUẢNG CÁO —
Ai cũng nhìn ra sự bất phàm của Thiên Sơn không muốn đắc tội, thậm chí còn muốn lấy lòng hắn.
Có người cường đại Trần Lâm không ngoài ý muốn, nơi này quá nữa thì đã cường đại hơn hắn nhiều rồi, nhất là thế lực đứng sau lưng những người này là thứ mà hắn vô cùng kiêng kỵ.
Trong số đó đến từ Lĩnh Hồng sơn.
Điều đặc biệt ở Thiên Sơn là hắn khác hoàn toàn với những người ở đây.
Từ Thường Chấn, Đào Hải hay là Vũ Viên cũng không so sánh tới được.
Từ hắn có một cái khí thế khác biệt, thường chỉ những cường giả mới có, hắn khinh thường ngạo thị những người còn lại.
Khi Thiên Sơn xuất hiện, Trần Lâm liền có cảm giác uy hiếp đến từ hắn, khí thế mà hắn toả ra tựa như con thú dữ đang chực chờ săn đón con mồi.
Cảm giác đè nén này làm cho hắn vô cùng khó thở.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình nhỏ bé đến vậy, Thường Chấn hay Đào Hải cũng không mang cho hắn cảm giác này.
Mặc dù vậy, điều này làm kích phát lên cái gọi là sức mạnh thiếu niên bên trong hắn, Trần Lâm tin tưởng chỉ cần cho hắn thời gian nhất định sẽ không thua kém đám người này.
Siết chặt nắm tay hắn liền đưa ra quyết định.
Nhưng tất cả nằm ở thì tương lai, không phải hiện tại, bây giờ Trần Lâm chỉ có thể đóng vai một nhân vật quần chúng mà thôi.
Trò chơi này vốn không dành cho hắn.
Lúc này đang là đêm khuya, trăng đang lên rất cao, tất cả mọi người đều đang căng thẳng chờ đợi.
Sau Đại Thử sẽ là Lập Thu, trong tiết khí này có một ngày mà rất nhiều người chờ đợi nó tới.
Chính là rằm.
Hôm nay cũng chính là ngày đó, trăng trên cao vô cùng sáng, ánh trăng toả xuống mặt hồ rồi lại chiếu lên toàn bộ gương mặt xuất hiện ở đây.
Mỗi người mang một tâm trạng khác nhau.
Có người căng thẳng, có người mong chờ, có người kích động, thậm chí có người hững hờ, Trần Lâm cũng là một trong số đó.
— QUẢNG CÁO —
Trung thu này sẽ không có ánh đèn, không có kéo quân.
Trung thu này sẽ là một đêm của máu và chém giết, liệu rằng cho còn mấy người còn sống, liệu rằng ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng đây.
Thế giới sẽ diễn biến theo cách riêng của nó, đây là lúc Trần Lâm sẽ được chứng kiến khuôn mặt của thế giới này.
Những tu luyện giả, những người cùng thế hệ của hắn, Trần Lâm muốn biết rốt cuộc thế giới này thú vị đến thế nào.
Hắn chỉ cần hoá thân thành một người bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn, từ xa lẳng lặng quan sát cuộc chiến.
Giống như Trần Lâm, không ít người mang tâm lý đứng ngoài xa quan sát nhất cử nhất động diễn ra.
Không phải bọn họ ôm cây đợi thỏ hay muốn làm ngư ông đắc lợi, mà chính là thực lực không đủ, nếu không lượng sức lao lên thì có mấy mạng cũng không đủ sài.
Nhưng nếu có cơ hội bọn họ cũng không ngại ở phía sau đâm tới một dao.
Đêm khuya thanh vắng, một đám người tụ tập tại thác nước, từng đợt khí lạnh thổi vào người làm lòng người giá buốt.
Không ai cảm nhận được cái lạnh, bởi vì trong không gia có một hương thơm thổi tới.
Cam Bộc đã chín.
Thời gian trôi qua hương thơm ngày một đậm hơn, từ mùi hương bên ngoài đã cảm nhận được tu vi có chút dịch.
Điều này phần nào đoán được lượng linh khí nồng đậm tới cỡ nào.
Ai nấy đều kích động, trái cây có khẳ năng làm tăng thêm một tầng cảnh giới, phải biết để tăng lên một cảnh giới không phải là chuyện dễ dàng gì.
Thiên Sơn nhìn trái cây chín phía trước, khuôn mặt hắn lạnh lùng không chút biểu tình, nhưng Trần Lâm phát hiện được trong con mắt hắn xuất hiện một tia kích động.
Khác với Thiên Sơn thì Thường Chấn thể hiện toàn bộ ra bên ngoài.
Hắn cởi trần để lộ một thân vạm vỡ, một tay cầm thanh đại đao cười lớn không chút cố kỵ.
Hắn không hề xem trọng những người ở đây, chí có mỗi Thiên Sơn mang cho hắn uy hiếp nhưng nếu trực tiếp giao chiến hắn cũng không sợ.
Đào Hải hay Vũ Viên vốn hắn không để trong lòng.
Đào Hải ánh mắt tham lam nhìn trái cây trước mặt, không hề che dấu ý muốn của mình, mặc dù có những người như Thiên Sơn nhưng hắn vẫn tự tin sẽ chiếm được một trái trong số đó.
Còn về Vũ Viên, hắn nhìn có vẻ âm trầm, không biết được là hắn đang nghĩ điều gì.
Tu vi của hắn cũng ngang ngữa với Đào Hải, nếu thực sự giao tranh tranh sẽ thực sự bất lợi cho hắn.
Vũ Viên là lực lượng đơn cô thế cô, chỉ có một mình hắn.
Mặc dù vậy có vẻ như hắn vẫn rất tin tưởng vào khả năng của mình.
— QUẢNG CÁO —
“Ha ha, của ta tất cả là của ta.” Lúc này có một tên điên cuồng cười lớn, hắn đã không nhịn nổi nữa rồi, không thể tiếp tục chờ đợi liền băng qua mặt hồ xông tới trước.
Xung quanh một vài người thấy hắn động thân liền vô cùng gấp, vốn đang tính lao lên nhưng so với hắn vẫn chậm một bước, ai biểu hắn đứng ở gần vị trí đó nhất.
Chỉ có những người như Thiên Sơn vẫn vô cùng hững hờ chờ đợi.
Trần Lâm vốn cũng kích động không kém, nhưng hắn biết mọi chuyện không thể nào đơn giản đến thế được.
Khi người nọ điên cuồng băng qua mặt hồ, hòng chiếm đoạt trái cây kia thì mặt hồ chợt có động tĩnh.
Bình thường thì mặt hồ vốn cũng không phải tĩnh lặng, nước trên thác trút xuống liên tục khiến nó không có phút nào bình yên, chỉ là lần động tĩnh này hoàn toàn khác so với bình thường.
Mặt hồ dậy sóng, ở ngay gần bệ đá kia như xuất hiện một vòng xoáy, xung quanh nước như nhận một luồng xung kích đẩy ra.
Những người bên ngoài nhao nhao tránh lui, không muốn tự nhiên bị ướt, một vài người không thèm để ý vấn đề này, vẫn đứng im quan sát mọi thứ.
Người nọ ở gần bệ đá nhất, thấy biến cố chợt xuất hiện làm cho hắn giật mình, khi bản thân chưa kịp hiểu chuyện gì thì từ dưới mặt hồ một đầu cự xà phóng ra.
Người nọ biến sắc vội quay người bỏ chạy, nhưng đã muộn.
Cự xà này vậy mà vô cùng nhanh không cho hắn bất kỳ cơ hội chuyển mình nào, một ngụm cắn lấy hắn rồi lao xuống biến mất trong mặt hồ.
Từ xa Trần Lâm thấy được toàn bộ sự việc, mọi chuyển xảy ra vô cùng nhanh đến cả hắn cũng bị bất ngờ bởi diễn biến này.
Vốn biết là trái cây kia không dễ dàng gì đạt được nhưng không ngờ kết quả lại xảy đến như thế này.
Phải biết người kia tu vi không phải thấp, tuy không bằng Trần Lâm nhưng cũng đã là Khai Lộ viên mãn, vậy mà không thể chống cự nổi một hơi..