Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh!

Chương 114

Lục Hàn Thuyên vừa mở cửa phòng liền bắt gặp bóng dáng quen thuộc, nhìn mọi thứ thay đổi lại nhìn cô gái nhỏ nay đã dày dặn hơn trước, thâm tâm anh như mặt hồ nổi sóng lại tự nhiên tĩnh lặng dịu êm.

Ngồi trước gương trang điểm nhìn người đàn ông, anh vẫn mặc tây trang lịch sự, chưa từng thấy anh lần nào thoải mái mặc quần áo ở nhà.

Lâm Diệp chỉ hỏi: "Hoàn Hoàn ngủ rồi sao?"

Lục Hàn Thuyên gật đầu, anh đi đến sau lưng cô, tay nắm lấy vai cô, lại hơi khom lưng cúi xuống, lúc anh đưa môi chạm vào cần cổ nhẹ, Lâm Diệp thấy anh hít sâu một hơi, lại thở ra như trút được gánh nặng.

Mùi thơm thanh mát từ người phụ nữ này khiến anh ngày đêm nhớ nhung, anh từng lầm tưởng người phụ nữ khác là cô nhưng đến khi anh chạy đến thì nhận ra khuôn mặt đó không giống.

Anh từng mơ thấy những cảnh tượng xưa cũ, nơi giấc mộng anh chạm được cô, gần gũi chân thật đáng tiếc lúc tỉnh lại trên người toàn là vết thương, cuộc sống mấy năm dường như không dễ dàng.

"Mau đi tắm đi! Em chuẩn bị nước ấm cho anh rồi đấy! Thời tiết ngày càng lạnh, tuần tới Hoàn Hoàn còn phải tham gia trại đông, chắc em sẽ đưa con mua thêm ít quần áo!"

Lục Hàn Thuyên không nói gì, chỉ âm thầm gật đầu.

Mãi anh vẫn không buông tay Lâm Diệp lúc này mới nhìn anh cẩn thận hơn, không phải cô nhìn lầm mà sự thật Lục Hàn Thuyên có một hình xăm trên cổ, bên trái gần với vành tai.

Anh cũng bắt gặp ánh mắt cô nhưng giữa sự tò mò muốn biết và sự trân trọng những quá khứ cô không thể chạm đến, Lâm Diệp lại tránh đi không hỏi, cô đứng lên mỉm cười khi đối mắt với anh, thật dịu dàng tình cảm: "Em lấy đồ ngủ cho anh, mau đi tắm đi!"

Lục Hàn Thuyên đi vào phòng tắm, Lâm Diệp nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách xuống sàn nhà, cô đi đến mở tủ lấy cho ăn áo ngủ trắng sạch sẽ.

Dường như rất lâu rồi cô không thấy mình tận tâm đến vậy, nhìn lại chính mình trong gương thật giống cô vợ nhỏ chăm sóc chồng hết mực, họ còn có với nhau một đứa con gái đáng yêu.

Khóe mắt Lâm Diệp có chút cay, cô dụi dụi rồi đi đến gõ cửa phòng tắm. Lục Hàn Thuyên không khóa trái, anh ở bên trong cất giọng trầm thấp: "Vào đi, anh không khóa cửa!"

Lâm Diệp mở cửa đi vào, lướt ngang qua anh xong với bóng dáng mảnh mai, cẩn thận đem áo ngủ mắc vào tủ đồ, lại đi ngang qua lưng anh chuẩn bị rời khỏi.

Bước chân cô rất vội vàng không hề do dự thêm giây nào, tay đang đặt trên tay nắm cửa định mở, Lục Hàn Thuyên cách đó không xa lên tiếng: "Có bận không?"

Lâm Diệp nhỏ giọng, bảo "không". Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Vậy đến kì lưng giúp anh đi!"

Xoay đầu nhìn người đàn ông bên trong bồn tắm, hai tay rắn rỏi đặt lên thành bồn, làn da màu đồng cổ gần như chuyển thành màu nâu, ban nảy vội vàng muốn đi Lâm Diệp không để ý, lúc này mới nhìn thấy rõ mồn một hình xăm trên cổ anh.

Một đường họa tiết hình sói với đôi mắt đỏ kiêu ngạo, thân thể vươn dài tỏ ra sức mạnh, Lâm Diệp nhìn rất lâu cũng sợ Lục Hàn Thuyên đang chờ liền đi đến, cô đem ghế nhỏ đặt sau lưng anh rồi ngồi xuống.

Hai người cách nhanh một cái bồn tắm, anh ngồi thẳng người để cô dễ dàng hoạt động, Lâm Diệp dùng tay xịt ít sữa tắm thoa nhẹ lên, chà sát từ trên xuống.

Lâm Diệp động tác nhẹ nhàng từ tốn, tay cô chạm đến đau lòng ngực cô đau đớn đến đó, tấm lưng trần rắn chắc cô từng biết bây giờ có vô số vết sẹo, khiến cho lưng anh có vô số hình thù kỳ dị.

Người đàn ông này đã phải đấu tranh bao nhiêu để đổi lại được mạng sống này mà quay về? Rốt cuộc trong bốn năm qua, anh đã làm gì để thành ra thế này.

Không còn nhẵn nhụi như trước, lúc này nó xù xì thô rát, mà bàn tay mềm của cô đều có thể cảm nhận hết, mỗi dây thần kinh xúc giác lúc này đều hoạt động tuyệt đối, đem anh toàn bộ thâu tóm vào trí óc cô.

"Ngày mai là cuối tuần, em có phải sẽ đưa Hoàn Hoàn về không?" Lục Hàn Thuyên đột nhiên lại nói đến vấn đề này.

Lâm Diệp muốn gật đầu nhưng lại không nỡ, lúc trước còn cho rằng anh vô trách nhiệm cho đến khi cô quan sát thấy cách Lục Hàn Thuyên chăm sóc con gái, cách anh giáo dục con cũng thật khác cô.

Hoàn Hoàn lắm chuyện của bây giờ chính là thành quả nhiều ngày cùng bố nói chuyện, Lâm Diệp không thể phủ nhận công sức của anh.

"Nếu anh không nỡ thì cứ giữ con bé ở lại vài hôm! Dù sao cũng là cuối tuần, cũng không phải đi học!"

Lâm Diệp đột nhiên dừng động tác, Lục Hàn Thuyên nắm tay cô, anh quay đầu nhìn lại muốn xem xem biểu cảm của Lâm Diệp lúc này.

Khi anh nhìn thấy cô gái trong mơ thật sự đang hiện diện, anh thấy mình sống đúng là không uổng phí.

"Diệp Diệp! Em biết rõ, anh không phải chỉ vì mỗi mình Hoàn Hoàn!"

Lâm Diệp không nhìn anh, tránh né đôi mắt anh mà không hề che giấu, đem tay đang bị anh nắm lấy rút ra, đứng lên: "Hoàn Hoàn là con anh, nếu không phải vì Hoàn Hoàn anh cũng không hao tâm tốn sức như vậy!"

Giọng cô có chút mất mát, Lục Hàn Thuyên biết cô vẫn còn day dứt chuyện bị anh lừa dối. Lâm Diệp đang cho rằng, nếu không phải vì Hoàn Hoàn anh cũng sẽ không ngày trước ngày sau lấy lòng cô.

"Em ra ngoài đây, còn lại anh tự lo đi!" Nói xong cô túm váy rời khỏi.

Màn trời quá dày, đêm đen tịch mịch không thấy hết được mọi thứ. Chỗ ánh sáng chiếu tới là chỗ sự thật rõ ràng có thể nhìn, chỗ ánh sáng không chiếu tới là âm sơn cùng cốc cùng những điều chẳng dám để lộ.

Lục Hàn Thuyên tắm xong thì Lâm Diệp đã lên giường đi ngủ, anh thấy cô gái không quan tâm mình đương nhiên xót xa, chỉ là anh không có quyền phán xét.

Nói gì thì anh chưa từng cho cô một lời cầu hôn nào tử tế, cũng không cho cô chiếc nhẫn cưới nào đàng hoàng, đến hôn lễ lại càng không. Vậy mà... Cô vẫn tình nguyện sinh con cho anh, nuôi dưỡng Hoàn Hoàn bằng những thứ tốt nhất, và anh ở trong tâm trí con gái lại là một "siêu anh hùng".

Lâm Diệp cảm nhận được chăn dày bị xốc lên, một bên giường lún xuống, Lục Hàn Thuyên loay hoay một lúc sau cùng lại vươn tay đem cô ôm vào, cứ như vậy anh mới nằm yên.

"Diệp Diệp! Anh yêu em!"

Lục Hàn Thuyên hôn lên má nhỏ lộ ra, anh cho rằng cô đã ngủ cũng định đi ngủ.

Lưng cô dán vào ngực anh, hơi ấm này lâu rồi không được cảm nhận làm cô mở mắt, Lục Hàn Thuyên vừa nhắm mắt lại nghe thấy trong ngực phát ra giọng nói.

"Ngoại trừ nói yêu em anh không còn gì để nói sao?"

Anh choàng tỉnh, muốn xoay người cô lại nhưng Lâm Diệp nhất mực dính vào ngực anh.

Lục Hàn Thuyên như đang cười, anh nói: "Anh còn muốn nói, anh rất muốn cưới em, muốn em bằng lòng dọn về đây, cả nhà chúng ta ba người sẽ vui vẻ hạnh phúc."

Lâm Diệp giống như được dỗ ngọt, miệng anh toàn đường mật nghe sao cũng không giống một cảnh sát hình sự, giống nhất là tên lừa đảo muốn dụ dỗ con gái người ta về nhà.

Đang yên đang lành đột nhiên cảm thấy cổ mình ngứa ngáy khó chịu, luồng hơi nóng rực từ phía sau phả lên, định phản bác đẩy anh ra vô tình lại bị anh cọ trúng, Lâm Diệp giật mình muốn trốn.

Người đàn ông thấy ánh mắt cô từ bình thản chuyển thành kinh ngạc không thể không cười, anh đem Lâm Diệp lật ngửa ra giường còn mình cũng thay đổi tư thế, liền chân liền tay đè trên người cô.

"Lục... Lục Hàn Thuyên!"

"Gọi ông xã!"

Anh sửa lời cô.

Lâm Diệp trừng mắt: "Anh không phải!"

Lục Hàn Thuyên kɧıêυ ҡɧíɧ nhướng mắt với cô, khóe miệng anh nhếch lên ý cười ma mị: "Thật sự không phải?"

Gọi thế này thà cô đi chết còn hơn, hai người chưa kết hôn, bất quá anh chỉ có thể xem là bố ruột của Hoàn Hoàn trên danh nghĩa họ có cùng huyết thống, còn trên giấy tờ chẳng có lấy chút thân phận nào.

Lâm Diệp dùng tay chống lên ngực Lục Hàn Thuyên ngăn cản anh không đè thấp hơn nữa, hai người một nam một nữ tư thế trên dưới thân mật.

"Diệp Diệp! Em còn ngại sao?"

"Anh không ngại sao?"

Bị cô hỏi ngược, anh bật cười thành tiếng. Da mặt Lục Hàn Thuyên đã không còn nữa, nói gì đến ngại hay không.

Lâm Diệp giận dỗi xoay đi: "Tránh ra, mai em vẫn phải đến trường!"

Lục Hàn Thuyên từ sớm "súng lên nòng" bây giờ chỉ chờ cô gái nhỏ "cướp cò".

"Anh nghẹn sắp chết rồi, em không thương xót sao?" Ai đó không biết xấu hổ.

Lâm Diệp lườm nguýt: "Bốn năm qua cũng đâu thấy anh lần nào quan tâm, bây giờ mới nhớ đến em sao?"

"Ai nói anh không quan tâm? Rõ ràng là anh có gọi cho em, tuy là không nói gì nhiều nhưng mà anh phải thừa nhận, anh thật sự nhớ em!"

"Có quỷ mới tin anh!"

Cô gái dán cho anh ánh mắt không tin tưởng, Lục Hàn Thuyên cười giễu, khó xử hết chỗ nói.

Lâm Diệp nhìn cổ áo ngủ của anh lộ ra l*иg ngực lớn, ngay ở vị trí gần trái tim có một vết thương tròn đã lành miệng.

"Lần đó..."

Anh nói gì đó cô không quan tâm, trực tiếp đưa tay đem áo ngủ của anh kéo xuống. Nữa người trên vì vậy mà bại lộ, ánh đèn ngủ nhạt nhòa lại càng làm nổi bật thứ in hằn trên da thịt anh.

Đêm tối lập lòe, hình dáng vết đạn xoáy sâu vào ngực anh, miệng vết thương nhìn rất kinh khủng như con sâu lớn đυ.c một lỗ trên người anh rồi đóng kín vết thương lại.

Lâm Diệp đưa tay chạm vào, ngón tay cô lúc vươn đến còn khẽ run.

Sự mát lạnh nhanh chóng xâm nhập thân thể anh, nơi ngón tay cô chạm vào dần dần ấm áp, bàn tay nhỏ áp lên ngực anh như đang muốn bao bọc trái tim bên trong.

Giọng cô nghẹn ngào: "Có đau không anh?"

Lục Hàn Thuyên nắm lấy tay cô, anh kéo lên môi hôn nhẹ: "Không đau, đã sớm không đau nữa!"

Anh không đau nhưng tại sao cô lại đau như vậy, trái tim như bị hàng ngàn cái kim đâm vào, trước mắt cô hỗn loạn rối bời, nước mắt theo đó rịn ra chảy xuống.

Dòng thủy tinh trong suốt lăn trên khóe mắt, rơi sang hai bên, Lục Hàn Thuyên kéo cô ôm vào đem cô gái nhỏ vuốt ve trấn an.

"Diệp Diệp! Đừng khóc, là anh không tốt!"

Lâm Diệp khóc lớn hơn, Lục Hàn Thuyên càng thêm căng thẳng: "Ngoan nào em! Diệp Diệp! Anh xin em, xin em đừng khóc!"

"Hàn Thuyên, có phải em xấu tính lắm không, có phải em đáng ghét lắm không?"

"Không có! Diệp Diệp rất ngoan, rất tốt bụng. Là anh xấu tính, là anh không nghĩ đến cảm nhận của em!"

Dỗ dành bao nhiêu cũng không được, Lục Hàn Thuyên càng nói Lâm Diệp lại càng sinh ra tự trách cứ thế cô khóc nhiều hơn, khóc sướt mướt như đứa trẻ bị người lớn trách phạt.

Hoàn Hoàn từ ngày ở cùng anh cũng chưa lần nào khóc thế này, Lâm Diệp bây giờ còn khó dỗ dành hơn cả con gái.

"Diệp Diệp ngoan! Đây chỉ là vết thương cũ không mấy ảnh hưởng. Anh thật sự không đau nữa."

Lâm Diệp nước mắt nước mũi tèm lem, mèo nhỏ đáng yêu này thật khó dỗ dành. Anh vươn tay rút khăn giấy trên tủ đầu giường, lau sạch nước mũi và nước mắt cho cô.

"Có thật không?"

"Em thật đáng yêu, nào... đến đây ông xã thương!" Lục Hàn Thuyên vừa kéo cô nằm xuống vừa dùng lời dụ dỗ.

Lâm Diệp muốn đạp anh ra khỏi người mình, người đàn ông này dù cô có khóc thì căn bản anh cũng không thể đứng đắn.

Thấy anh đem áo ngủ cởi ra, để lộ thân thể trần trụi cường tráng, Lâm Diệp mặt đỏ tía tai muốn lùi về cũng không còn cơ hội.

Người đàn ông nắm lấy eo cô, Lâm Diệp theo sức mạnh đó dần dần thấy kì lạ. Lục Hàn Thuyên cười vì cô vừa khóc bây giờ đã bị anh làm thành khẩn trương, dáng vẻ đôi mắt đỏ hoe thấp thoáng sắc ý khiêu gợi, anh không nhịn thêm được nữa liền sắn tới.

Hai người kịch liệt hôn môi, nỗi đau trong lòng Lâm Diệp dần dần được bù đắp, cô thấy dễ chịu khi được anh hôn, mặc kệ bàn tay kia không an phận rong ruổi.

Lục Hàn Thuyên sờ vào trong lớp váy ngủ mỏng manh chính là da thịt mát dịu như ngày hè của Lâm Diệp, từ trên lướt xuống sau khi đã mải mê vùng đồi núi cao cao.

Như một nghệ nhân anh phác thảo toàn thân Lâm Diệp, lúc đi ngang qua bụng nhỏ phẳng lì của cô, Lục Hàn Thuyên đột nhiên dừng động tác.

Lâm Diệp đang đắm chìm trong tình yêu của anh thì đột nhiên thấy anh đừng lại, Lục Hàn Thuyên đưa tay bật đèn muốn xem chính mình vừa sờ trúng cái gì.

Trên người Lâm Diệp, ngay tại bụng lệch qua phải một chút có một vết sẹo rất dày, ánh đèn sáng rực làm căn phòng mất đi sự lãng mạn nóng bừng vốn có.

Lục Hàn Thuyên vạch váy ngủ Lâm Diệp lên, anh nhìn chỗ tay mình còn đang chạm vào. Đúng là một vết thương rất dài, nhìn mấy đường da thịt dính vào nhau anh liền nhíu mày.

Lâm Diệp muốn đưa tay che lại, Lục Hàn Thuyên nghiêm mặt chất vấn: "Em từng phẫu thuật?"

Thấy cô gật nhẹ đầu, anh lại càng sốt ruột: "Sao phải phẫu thuật?"

Vết sẹo đó là lần Lâm Diệp sinh Hoàn Hoàn để lại, những bà mẹ khác nếu sinh mổ đường cắt cũng không lớn như của Lâm Diệp.

Lâm Diệp thành thật: "Hoàn Hoàn thể trạng tốt, nếu đường cắt nhỏ bác sĩ không thể mang con ra được, thành thử chỉ còn cách rạch vết mổ lớn một chút!"

"Em không sinh thường sao?" Lục Hàn Thuyên nhíu mày.

Tâm tình anh phức tạp ngổn ngang.

Lâm Diệp thủ thỉ: "Em không sinh được!"

Bởi vì lần đó cô suýt chút đã hại chết Hoàn Hoàn vì đột nhiên ngất đi mà đáng lẽ ra cô phải tỉnh táo để còn chịu đựng, phần là để tiếp oxy cho con, phần là dành sức rặn con ra, nhưng Lâm Diệp đã không làm được.

Lúc được đưa đến bệnh viện, tử υиɠ bị xuất huyết nghiêm trọng làm Hoàn Hoàn bị ngạt bốn mươi phần trăm, con thuận lợi sinh ra đã là may mắn nhất mà ông trời ban cho Lâm Diệp.

Người mẹ nào cũng mang nặng đẻ đau, chỉ riêng Lâm Diệp là không thể. Thiên chức làm mẹ cao cả như vậy, cô chỉ có thể đi một nửa chặng đường.

Lục Hàn Thuyên hôn lên trán nhỏ, lại hôn xuống chớp mũi sau đó là khóe mắt, trân trọng cô từng chút một.

"Diệp Diệp, em vất vả rồi!"

Lâm Diệp lắc đầu, mỉm cười hạnh phúc: "Không vất vả! Một chút cũng không thấy vất vả!"

Lục Hàn Thuyên vuốt tóc cô, lần nữa đặt nụ hôn lên trán kèm câu nói: "Cảm ơn em!"
Bình Luận (0)
Comment