Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh!

Chương 27


Ngoài ban công lớn rộng rãi bày một bộ bàn ghế thạch anh đơn giản, Lâm Diệp hay ngồi để hóng mát khi phòng khám không có khách.

Chỉ là mùa hè khá nóng, lại thêm Lâm Diệp trời sinh ghét nóng bức, điều hòa lúc nào cũng phải mở để duy trì nhiệt độ cơ thể cô ở mức ổn định.

Nắng hắt vào ban công, rơi lõm tia nắng bị cái mát mẻ bên trong rửa trôi một nữa.

Với thời tiết này Lâm Diệp sẽ không lựa chọn ra ngoài ăn trưa, cô gọi cơm mang đến, cũng chọn ban công phòng khám làm địa điểm ăn cơm.

Lâm Diệp ăn uống trước nay đều chọn mấy món dễ bỏ vào bụng, lại không thích mấy món quá dầu mỡ vào buổi trưa.

Suy nghĩ một lúc cuối cùng quyết định chọn một món canh cùng một món cá, ăn xong cũng không ám mùi phòng khám.

Đang ăn thì có người gõ cửa, nghĩ là trợ lý nên Lâm Diệp cũng tiện miệng nói: "Vào đi!"
Động tác ăn cơm nhẹ nhàng không vội, thịt cá đã được bỏ da lóc xương, nêm nếm lại khá vừa miệng.

Bình thường ăn cơm mẹ nấu Lâm Diệp sẽ ăn rất nhiều, hiếm khi tìm được một quán ăn vừa miệng nên cô vô cùng tận hưởng.

Cho đến khi người đi vào không phải cô nhóc trợ lý, lúc này Lâm Diệp mới ngây người ở trên ghế, đối phương thấy cô đang ăn cơm cũng không muốn làm phiền.

Bóng dáng cao lớn, nghiêm túc tỏa ra một sự lãnh đạm.

Chỉ cần thở thôi cũng biết trong người anh có bao nhiêu quyền lực.

Thấy người đàn ông đi đến ngồi xuống ghế sofa, động tác tự nhiên đến độ còn chưa để cô kịp mở miệng mời, đối phương như có như không đã tự ý đặt mông xuống, đem tài liệu trong tay đặt xuống bàn.


Một tia chán ghét nhảy dựng lên trong đầu Lâm Diệp, trong lòng thầm mắng chửi đối phương.

Nghĩ lại chính mình đang ăn cơm, Lâm Diệp chỉ đành an ủi bằng cách nghĩ trời đánh tránh bữa ăn, bỏ mặt anh cô im lặng, không nói.

Lâm Diệp vẫn xem như đối phương không tồn tại, chăm chỉ ăn cơm.

Đồ đến miệng rồi, không thể vì lửa giận bốc lên mà bỏ dở.

Ăn trước, ân oán tính sau!
Chẳng hiểu thế nào Lâm Diệp giống như cố ý câu giờ, nhìn đồng hồ trên tay đã chạy gần nữa tiếng kể từ khi anh ngồi xuống, cô gái mới thu dọn mọi thứ trên bàn.

Cô dọn dẹp, lau chùi, lại xịt khuẩn phòng bệnh một lúc.

Nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ từng bước, từng động tác, anh cảm thấy bản thân quá kiên nhẫn.

Lâm Diệp đứng lên, di chuyển đi đến chỗ bình nước nóng đặt trong phòng, bình nước trà trong tay cạn sạch lại được cô chăm thêm nước rồi đầy ắp.

Cô vừa đóng nắp vừa liếc thấy tài liệu trên bàn.

Thâm tâm Lâm Diệp có ý mỉa mai, hôm nay có vẻ rảnh rỗi còn có thời gian đến chỗ cô ngồi hơn nữa tiếng.

Lâm Diệp dù trong lòng rõ như ban ngày nhưng vẫn cố ý kéo dài thời gian để cho anh ngồi lâu thêm một chút.

Lục Hàn Thuyên vốn nhẫn nại thành thói, cô càng gây khó dễ anh lại càng không để bụng.


Chẳng có ai nói với ai mấy lời, Lâm Diệp đi đến gọi điện thoại cho trợ lý, bên ngoài rất nhanh đã nghe máy.

Lâm Diệp không tỏ thái độ, chỉ hờ hững muốn xác nhận: "Trong phòng chị có khách!"
Trợ lý bên ngoài tựa vào bàn tiếp khách, cười hì hì báo lại: "Anh ấy bảo là bạn của chị, em thấy cũng đẹp trai cho nên đã để anh ấy vào!"
Định luật đẹp trai thì nói gì cũng đúng sao?
Lâm Diệp gật gù như đã hiểu, con bé này là vì nhìn thấy sắc đẹp của nam nhân đang ngồi trên sofa kia mà bỏ qua nguyên tắc và quy tắc làm việc của chính mình.

"Sao đây anh Lục, có vấn đề tâm lý cần đến tôi sao?" Lâm Diệp mở nắp bình nước, đưa lên miệng uống một ngụm.

Vị trà nhàn nhạt, mùi lại rất thơm.

Căn phòng chiếu sáng từ bốn phía, tính cả đèn trần và ánh sáng mặt trời vừa vặn tạo thành không gian dễ chịu.

Điều tiên quyết của một phòng khám tâm lý chính là những thứ xúc tác đến nạn nhân, ví như trang trí, nhiệt độ, ánh sáng, độ ẩm, cả cách đặt bàn ghế, vị trí khám chữa bệnh đều là cả một quá trình ước lượng tỉ lệ.

Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Muốn chỉ giáo!"
"Chỉ giáo thì không dám! Nói đi, tôi biết anh không có nhiều thời gian, ngồi lâu như vậy chắc là muốn vào vấn đề lắm!"
"Phải, cô nói đúng! Cũng chỉ có cô mới giúp được!"
Anh không ngại thừa nhận sự quan trọng của Lâm Diệp, trước đó đúng là đắc tội với cô, nhưng anh đã cố gắng hạ thấp đi lòng tự trọng, vẫn kiên quyết vác mặt đến.

"Chuyện của Phùng Ti Ti đúng không?" Lâm Diệp đi đến sofa, đặt bình nước lên bàn.

Hành động đưa tay vén áo blouse, sau đó mới đặt mông ngồi xuống ghế, khí lực mà cô truyền sang cho người đối diện là cảm giác nghiêm khắc khó nói thành lời.


Thấy Lục Hàn Thuyên đẩy đến trước mặt mình một cuốn sổ bọc da với bìa màu đen và mấy tờ giấy vẽ với nội dung xáo trộn.

Lâm Diệp nghi ngờ rút một tờ, ba giây sau cô ngẩng lên.

"Làm sao anh có?"
Thấy cô chịu giúp đỡ, lại không tính chuyện cũ với mình Lục Hàn Thuyên khách sáo nói: "Sáng nay tôi đến nhà Phùng Ti Ti, tìm thấy trong phòng cô ấy có mấy bức tranh, lại có nhật ký thường ngày.

Tôi xem không hiểu, nghĩ bụng cô học tâm lý chắc sẽ hiểu nên mang đến!"
"Còn gì nữa không?" Lâm Diệp hỏi nhưng không ngẩng đầu lên, anh không thể nhìn thấy gương mặt cô cũng không biết cô đang nghĩ gì.

Toàn bộ sự chú ý của Lâm Diệp, cả ánh mắt lạnh nhạt đó đều rớt trên bức tranh mà Phùng Ti Ti đã vẽ.

Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu cô khi nhìn bức tranh vẽ lộn xộn là...!
Một con gián?
Sao lại vẽ con gián?
Mặc dù nét vẽ rối rắm chỉ toàn một màu mực đen, nhưng khi để ý sẽ thấy con vật trong tranh có nét của côn trùng, có hai râu dài, chẳng khác nào con gián.

Dưới góc tranh Phùng Ti Ti còn đề ngày vẽ là ngày 3 tháng 2, cách hôm nay cũng đã mấy tháng.

"Phùng Ti Ti không học tâm lý học, nhưng trong bàn học có rất nhiều sách tâm lý!"
Lục Hàn Thuyên chỉ có ý thông báo, Lâm Diệp nghe xong lập tức ngẩng lên khi câu nói của anh vừa dứt.

Đôi mắt anh, chứa sự nghiêm trọng cùng nghi ngờ.

Dưới ánh sáng của mặt trời, anh ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, sắc mặt nghiêm túc mang theo sự dò xét với đôi mắt sâu.

Đàn ông thâm trầm sẽ rất khó dự đoán được trong lòng anh ta nghĩ gì, Lục Hàn Thuyên cũng vậy, đối mắt với cô mà anh chỉ có sự trầm lặng, tao nhã.


Bao bọc anh là mọi thứ mà thị giác có thể nhìn thấy, chẳng hiểu sao lại khiến ánh mắt Lâm Diệp thoáng chút khó chịu, một cảm giác khác thường len lỏi.

Nhìn thẳng vào mắt cô gái, Lục Hàn Thuyên phát hiện cô trưởng thành hơn những gì anh nghĩ, trong chiếc áo blouse trắng, thân hình mảnh mai thu hút.

Lâm Diệp mỉm cười, xuân quang động lòng người đối diện.

"Nghĩ gì vậy? Tâm lý học đọc nhiều một chút có thể giải trí, môn này rất tốt cho não! Con bé yêu thích tâm lý, cũng không đồng nghĩa anh áp đặt suy nghĩ lên ngành nghề của tôi được!"
Lục Hàn Thuyên nghe cô nói, anh không biện bạch mà còn mỉm cười: "Cô nhìn ra sao?"
Đối với nụ cười mê người kia, Lâm Diệp có chút rối trí, nhưng cô lại làm như không để tâm: "Đương nhiên! Tôi còn biết, sau khi ăn trưa xong thì anh liền đến tìm tôi!"
"Nhìn ra?"
"Nhìn ra!"
Lâm Diệp gật đầu, cô lại rút một bức tranh khác trong tập tranh của Phùng Ti Ti, vừa chiêm ngưỡng nghệ thuật vừa nói với Lục Hàn Thuyên bằng thái độ miễn cưỡng nói với anh: "Trên người anh có mùi của quán ăn gần trụ sở, ở đó chủ yếu là mấy món dầu mỡ mà áo vải thì dễ bám mùi.

Lại còn, lúc ăn uống Tiểu Bạch hoặc Tiểu Hắc đã vô tình đụng đũa vào ống tay áo của anh! Vết dầu vẫn còn dính lại ở đó!"
Lục Hàn Thuyên gật đầu thừa nhận lời cô nói là đúng, anh đã xắn tay áo lên thêm một nấc để không ai nhìn thấy, rốt cuộc vẫn bị Lâm Diệp phát hiện.

"Mấy thứ này tôi sẽ xem sau, nếu anh không phiền thì có thể ra về! Cửa ở bên đó, không tiễn!"
Công tư phân minh thì tốt đó, nhưng công tư như Lâm Diệp thì Lục Hàn Thuyên lần đầu tiên thấy.

Anh đứng lên, cô còn nghĩ anh sẽ ra về, loay hoay thu dọn tài liệu thì người đàn ông đi đến bên cạnh, ngồi xuống, Lâm Diệp hoảng loạn tránh đi.

Ba giây phản ứng, cuối cùng bị anh nắm lại.

"Đừng chạy! Tôi không làm gì cả!" Lục Hàn Thuyên nhìn lên, Lâm Diệp đứng đừ ra đó ở trên nhìn xuống.

Bàn tay lớn nắm lấy tay cô, từ góc độ của Lâm Diệp, Lục Hàn Thuyên mang theo chút bất lực.

Cô miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh anh, Lục Hàn Thuyên kéo tay áo blouse của cô lên một chút, vừa đủ để lộ ra một phần cổ tay..

Bình Luận (0)
Comment