Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh!

Chương 8


Màn đêm bên ngoài ngày một dày, trong không khí chứa đựng sức nóng đã loãng đi không ít.

Trong căn biệt thự hai tầng, Lâm Diệp đang ngoan ngoãn ăn cơm, Lâm Hạo ở bên cạnh gấp thức ăn cho chị gái khiến mẹ Lâm cực kì hài lòng.

Lâm Diệp bận rộn sẽ quên mất việc chăm sóc bản thân, đến mức đỗ bệnh thế này chính là kết quả của quá trình cô ngược đãi mình.

Đang ăn cơm thì cửa nhà có tiếng chuông, Lâm Hạo buông đũa tự giác đứng lên đi mở.

Cậu bước ra khỏi bếp, Lâm Diệp cũng xoay đầu lại chăm chú ăn cơm.

Mẹ Lâm buộc miệng nói: "Muộn thế này, ai còn đến đây không biết!"
Lúc mở cửa nhà, vầng sáng soi từ trong ra hiện rõ bóng dáng hai người đàn ông.

Một người là cảnh phục màu xanh, nghiêm trang cởi mũ cầm ở bên người.

Một người, quần tây áo sơ mi, giày da sạch sẽ, tóc tai gọn gàng.

Hai người một già một trẻ, thể hiện được sự điển trai, thành thục, ổn trọng trong cử chỉ.

"Chú Lý!" Lâm Hạo gọi một tiếng liền nép người sang một bên.

Lý Thuần Nguyên ngó vào trong nhà, nhỏ giọng: "Mẹ cháu trói Lâm Diệp về nhà rồi đúng không?"
Lâm Hạo cười, chỉ vào nhà bếp: "Chị ở trong! Chú mau vào đi! Anh cũng vào đi!"
Lục Hàn Thuyên gật đầu cảm ơn mới đi vào, Lâm Hạo cho hai người thay dép đi trong nhà mới đi bên cạnh trò chuyện mấy câu.

Nhìn chú Lý xong lại nhìn Lục Hàn Thuyên, Lâm Hạo tự nhiên: "Hai người cùng vào ăn cơm đi!"
Quan sát căn biệt thự tầm trung của Lâm Diệp, Lục Hàn Thuyên thầm tán thưởng, nhìn trước sau nhà theo kiểu cách hiện đại nhưng không quá khoa trương.

Cảm giác trong nhà có phụ nữ không tệ, chuyện gì cũng gọn gàng.

Lúc đi vào nhà bếp, anh nhìn thấy Lâm Diệp đang ngồi ăn cơm.

Nhìn thấy chú Lý cô liền cười: "Chú Lý! Chú đến rồi!"
Lâm Túc xoay đầu theo tiếng gọi của Lâm Diệp, Lý Thuần Nguyên bước vào phòng bếp, Lục Hàn Thuyên cũng theo phía sau.

Ba giây vui vẻ của Lâm Diệp trở thành kinh ngạc, cô đứng bật dậy nói không thành lời: "Đội trưởng Lục? Sao...!Sao anh ở đây?"
Lâm Hạo nhìn Lâm Diệp bằng ánh mắt kinh ngạc, ban nảy còn tưởng Lục Hàn Thuyên là cháu trai hoặc là ai đó quen biết với Lý Thuần Nguyên, khi nghe Lâm Diệp gọi anh là đội trưởng đến cả mẹ Lâm cũng hết hồn.

Lục Hàn Thuyên bước lên một bước, trong ánh mắt của mọi người, anh gật đầu chào hỏi một cách lịch sự.


Lý Thuần Nguyên giúp anh phá giải sự khó xử: "Cậu ấy là Lục Hàn Thuyên, là đội trưởng đội cảnh sát thành phố B!"
Trong căn phòng đột nhiên im ắng sau lời giới thiệu của Lý Thuần Nguyên, Lâm Diệp và Lâm Hạo nhìn mẹ, gương mặt Lâm Túc giống như sắp nổi giận đến nơi.

Không phải bà ghét cảnh sát, chỉ là bà không thích cô gái bướng bỉnh Lâm Diệp dấn thân vào những chuyện rắc rối, có khi còn liên lụy bản thân.

Tính khí Lâm Diệp bà còn không hiểu hay sao?
"Đã ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn cơm đi! Tiểu Lục chắc vất vả lắm nhỉ, nào...!Ngồi đi!"
Mẹ Lâm hiếu khách nên nhiệt tình đứng dậy, còn kéo Lục Hàn Thuyên ngồi xuống ghế, trước ánh mắt của mọi người bà nhìn Lý Thuần Nguyên: "Sao anh không ngồi đi, còn định chờ em mời sao?"
Sau đó bà nhìn Lâm Hạo: "Còn không lấy chén đũa!"
"A..." Lâm Hạo kêu một tiếng, gật đầu nhanh chóng: "Dạ! Con đi lấy ngay!"
Mẹ Lâm nhìn đến Lâm Diệp, trừng mắt với cô một cái.

Lâm Diệp cười gượng, lại cuối đầu chăm chỉ ăn cơm, làm ra bộ dạng vô tội.

Khi Lâm Hạo đặt chén xuống trước mặt hai người đàn ông, chú Lý rất tự nhiên.

Chuyện này ông đã làm nhiều thành quen, chỉ có Lục Hàn Thuyên là không dám động đũa.

Anh đưa mắt nhìn Lâm Diệp, cô biết anh ngại vì lần đầu gặp mặt mà mẹ cô đã nhiệt tình mời cơm, nhưng cô cũng đâu thể làm gì được.

Cũng may có Lâm Hạo, cậu thấy Lục Hàn Thuyên mất tự nhiên liền đi đến mở tủ lạnh lấy ba lon bia, đặt xuống cho Lý Thuần Nguyên và anh.

"Chú Lý! Anh Lục! Cùng uống đi!"
Mẹ Lâm không nói gì, Lý Thuần Nguyên cho phép nên Lục Hàn Thuyên cũng không từ chối, chỉ là anh uống không nhiều.

Đàn ông với nhau lúc có bia rượu cũng dễ nói chuyện, xuyên suốt bửa ăn Lục Hàn Thuyên nói không nhiều lắm chủ yếu là chú Lý và Lâm Hạo nói, mẹ Lâm lâu lâu sẽ chen vào hỏi han anh vào câu.

Dáng vẻ nghiêm khắc của Lục Hàn Thuyên cũng giảm đi không ít, không biết có phải vì đối diện với sức ép là mẹ Lâm nên anh hòa hoãn hay không, nhưng Lâm Diệp thấy anh như một người đàn ông đối diện với một vũ trụ to lớn, cả người cũng thu lại.

Mỗi lần mẹ Lâm Diệp gọi đến anh, Lục Hàn Thuyên liền vâng dạ mới trả lời, sự ngoan ngoan gần như sợ hãi khiến Lâm Diệp buồn cười.

Ai mà ngờ được, đội trưởng Lục cũng có lúc rón rén...!
Cơm tối ăn rất nhanh, mẹ Lâm cùng Lý Thuần Nguyên và Lục Hàn Thuyên nói chuyện ngoài sofa, trong bếp chỉ có mỗi Lâm Diệp và Lâm Hạo chịu trách nhiệm dọn dẹp rửa bát.

"Chị! Anh Lục là đội trưởng đội cảnh sát thật à?" Lâm Hạo tò mò, hỏi dò chị gái.

Phong thái của Lục Hàn Thuyên rất nghiêm khắc, ánh mắt sắt lạnh tựa dao còn mang theo chít sát khí.

Không cẩn thận, có khi sẽ bị anh lột hết mọi tâm tư.


Lâm Diệp gật đầu: "Đúng vậy!"
"Trông anh ấy ở trước sức ép của mẹ còn thở không nổi, huống hồ là em!" Lâm Hạo thở dài, sót thương cho Lục Hàn Thuyên.

Đúng là đứng trước mẹ thì mọi người đều không dám nói gì, cả chú Lý là đại tá của Sở cảnh sát cũng bị mẹ Lâm đè bẹp.

Lâm Diệp rùng mình: "Đừng nói nữa!"
Lâm Hạo gật gật đầu, phụ chị gái úp chén lên giá trên.

Mãi một lúc sau, chỉ có tiếng chén bát va vào nhau loạng choạng, khua nhau trên giá.

Bỗng nhiên, Lâm Hạo đưa mắt nhìn ra cửa thì thấy người đàn ông nghiêm khắc kiệm lời đứng ở đó, không hề có tiếng động.

"A! Anh Lục!" Lâm Hạo giọng nói vừa phải, nhìn Lục Hàn Thuyên xuất hiện ở cửa.

Lâm Diệp xoay đầu nhìn về phía anh, mấy giây liền nói: "Anh cần gì sao? Có cần tôi lấy giúp không?"
"Nói chuyện với tôi!" Lục Hàn Thuyên thản nhiên.

Lâm Hạo hiểu ý vội vàng rửa sạch tay rồi rời bếp, lúc đi ngang qua Lục Hàn Thuyên còn xoay đầu lại nháy nháy mắt với Lâm Diệp có chút ý đồ.

Lâm Diệp nhíu mày nhìn Lâm Hạo rời đi, cho đến khi trong nhà bếp chỉ còn hai người.

Lục Hàn Thuyên kéo ghế ngồi xuống, Lâm Diệp vẫn tiếp tục rửa bát.

"Tôi mang tui xách cho cô! Còn có chuyện cũng muốn cô cho ý kiến!" Lục Hàn Thuyên cất giọng trầm thấp, thanh âm có lực nhưng không vội.

Lâm Diệp gật đầu, Lục Hàn Thuyên rất lâu cũng không nói gì.

Hai người ở cùng một chỗ mà đến cả câu nói bình thường cũng không nói được, Lục Hàn Thuyên không vội nhưng sự nhẫn nại của Lâm Diệp khiến cô phải lên tiếng trước: "Nghi phạm chắc đã tìm được!"
"Phải! Nhưng lại có chứng cứ không ở hiện trường!"
Chuyện này cũng dễ hiểu, chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ tính toán được điều gì bất lợi cho mình, nghi phạm đương nhiên cũng sẽ tìm được cách.

Lục Hàn Thuyên nhìn bóng lưng nhỏ đang rửa bát, cô trong chiếc váy ngủ trắng, búi tóc cao trở thành dáng vẻ đơn thuần.

Khác với bộ quần áo ban sáng, Lâm Diệp bây giờ nhẹ nhàng thanh thoát.

"Quá trình thẩm vấn không có gì bất thường sao?"
Dù sao cũng là người bình thường, chỉ sợ nghi phạm biết thuật tâm lý, nếu không chắc chắn sẽ có sai sót.


"Mọi chuyện rất tốt, không có gì đáng ngờ! Chỉ là..." Lục Hàn Thuyên đẩy ghế đứng lên, cất bước đi đến chỗ Lâm Diệp.

Lúc anh tựa người vào thành bếp, Lâm Diệp cũng tiện đó xoay đầu.

Hai người đứng bên cạnh nhau, như có gì đó thôi thúc, cô biết Lục Hàn Thuyên là người đàn ông với đầy đủ các tố chất, chuyện phụ nữ nhìn vào anh liền có cảm giác dựa dẫm là hết sức bình thường.

Cả Lâm Diệp cũng vậy, hai bàn tay bên trong làn nước mát không khỏi run lên.

Ánh mắt anh nhìn cô, gương mặt nghiêng thu hút.

Lâm Diệp thấy mình kì lạ, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy người ưa nhìn, sao cô lại rung động?
"Chỉ là cái gì?" Lâm Diệp cố điều chỉnh tâm trạng, cô nhìn Lục Hàn Thuyên nữa cười nữa không.

Anh nhìn cô, chằm chằm không do dự như muốn trực tiếp đối chấp: "Cô ta không sợ!"
Không sợ?
Đúng là sẽ khiến người khác nghi ngờ, dù sao cũng chỉ là một cô gái, đối diện với mấy người đàn ông trong sở cảnh sát liệu có thể giữ bình tĩnh bao lâu?!
Lâm Diệp không nói gì, nhón người kéo tủ bếp trên, úp chén vào cẩn thận, sau khi cô đóng tủ mới rút khăn bên cạnh lau tay.

Vừa chuyển hướng cô vừa nói: "Tôi phải xem băng ghi hình! Anh có mang theo chứ?"
Lục Hàn Thuyên lắc đầu: "Không có!"
Lâm Diệp đi đến mở tủ lạnh, lấy ít hoa quả đặt xuống bàn ăn cơm, lại đi lấy dao gọt.

Lục Hàn Thuyên đứng đó, chỉ nói: "Tôi chỉ đem khẩu cung."
Mở tủ lấy đĩa sứ, Lâm Diệp gật đầu: "Không sao, tôi xem qua khẩu cung, ngày mai đến sở cảnh sát xem băng ghi hình cũng được!"
"Được! Vậy tôi về trước! Ngày mai gặp!"
Lâm Diệp còn chưa kịp nói gì, Lục Hàn Thuyên đã quay người rời khỏi phòng bếp.

Sau đó cô nghe thấy mẹ giữ anh lại, cố ý muốn mời anh ngồi thêm một lúc nhưng Lục Hàn Thuyên nói còn nhiều việc cần giải quyết, vậy là đã ra về.

Mấy phút sau Lâm Diệp vừa bày biện trái cây lên đĩa thì Lâm Hạo chạy vào: "Chị! Anh Lục gửi trả túi xách, còn có một tập hồ sơ!"
Lâm Hạo lắc lắc đồ trong tay, Lâm Diệp không mấy quan tâm đến những thứ đó, nhướng mắt đến đĩa trái cây rồi ra lệnh cho cậu em trai: "Giúp chị mang trái cây ra cho mẹ và chú Lý đi, tài liệu cứ để đó!"
Sau khi phòng khách bị chiếm dụng, Lâm Diệp xin phép lên phòng xem tài liệu.

Lâm Hạo cũng xin phép trở về phòng để làm việc, ngày mai phải đến công ty sớm.

Lâm Diệp ngồi cả buổi trước máy tính, gần như không nghỉ giây nào.

Đến khi chú Lý ra về, mẹ Lâm cũng tắt tivi đi ngủ.

Đèn phòng không sáng, chỉ vừa đủ nhìn rõ vật thể, mà Lâm Diệp ngồi ở chiếc ghế sofa đơn chỉ chứa đủ một người, cuộn chăn đọc khẩu cung.

Lời khai của Đàm Thanh, trên dưới không có sơ hở, vừa hợp lý để cô ấy có chứng cứ ngoại phạm.

Trước ngày phát hiện thi thể, Đàm Thanh đi công tác, nhưng xe của cô ấy cho bạn mượn lại theo hướng hiện trường mất dần 3 tiếng sau mới quay lại, trùng hợp là vào buổi tối.

Bên cạnh có trợ lý, Đàm Thanh cũng không làm gì được, đây chính là nhân chứng hữu hiệu nhất.


Muốn kết tội một người có phải là hung thủ hay không, vốn dĩ không đơn giản, bây giờ chỉ phát hiện một nghi phạm, cũng chỉ có thể nghi ngờ cô ấy là hung thủ.

Nhưng...!Đàm Thanh còn có một tòng phạm.

Mà người này là ai? Lâm Diệp, phải xem xét lại.

Việc này...!Lâm Diệp cũng chẳng suy tính thêm được, mọi chuyện phải dựa vào nổ lực điều tra bên phía Lục Hàn Thuyên.

Từ lúc nhận lại túi xách từ chỗ Lục Hàn Thuyên, Lâm Diệp vẫn chưa xem đến mọi thứ bên trong, cô cằm ngược túi xách lên, đổ mọi thứ bên trong ra bàn, từng vật va chạm nhau rơi bộp bộp trên bàn kính, bên trong có khăn giấy, son, điện thoại, ngoài ra cũng không có gì khác.

Lâm Diệp lấy điện thoại mở ra kiểm tra, nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ, số điện thoại lạ không lưu tên, cô có chút thất thần.

Tra trên mạng xã hội, số điện thoại đăng ký với một tài khoản có tên Lục.

Như có thần giao cách cảm, đột nhiên cô nhận được lời mời kết bạn từ đối phương.

Xem một lượt trang cá nhân của đối tượng, tiểu sử không có, hình ảnh không có, lại nhìn đến lời mời kết bạn, Lâm Diệp nhận ra đối phương là ai, cô ấn đồng ý.

Tiếng tin nhắn liền vang lên.

Lâm Diệp ấn vào cuộc trò chuyện với người tên Lục tuy xa mà gần kia, dòng tin nhắn ngắn gọn nhưng lại hàm chứa.

[Buổi chiều gọi cho cô để hỏi thăm sức khỏe, phát hiện túi xách bỏ lại ở văn phòng]
Chẳng hiểu thế nào Lâm Diệp lại cười, trong ánh đèn điện thoại soi sáng cả gương mặt, hai mắt cô lấp lánh, mái tóc dài xõa xuống eo, hai lọn tóc nhỏ rơi hai bên vai phản xạ ánh đèn, ngón tay thon dài nhanh chóng soạn tin.

Mỗi một lần gõ phím màn hình đều vang lên tiếng cộc cộc như đang gõ vào thanh gỗ.

[Đội trưởng vất vả rồi! Cảm ơn anh đã lo lắng!]
Ấn gửi dòng tin nhắn, Lâm Diệp tựa lưng ra sau, cô kéo chăn đang che người lên một chút, hương ánh mắt ra cửa sổ phủ rèm.

Lục Hàn Thuyên nhìn tin nhắn cô gửi qua, khóe môi anh có chút hài lòng, ánh mắt cũng dịu đi như thể câu trả lời của cô khiến anh tự hào.

Anh ấn tin nhắn, vài chữ ngắn gọn: [Vẫn chưa ngủ sao?]
Lâm Diệp: [Đang xem hồ sơ anh gửi! Anh cũng chưa ngủ đấy thôi!]
Lục Hàn Thuyên: [Nghỉ ngơi sớm đi.]
Lâm Diệp gửi một biểu tượng động hình chú gấu đang gật gật đầu cho anh, mãi lâu cũng không thấy anh xem tin nhắn, cũng không thấy anh hoạt động nữa.

Nhìn trời đêm, Lâm Diệp mơ hồ nhớ đến ban sáng.

Cả ngày hôm nay, như một thế giới khác với cô, mọi thứ giống như thay đổi.

Vụ án đầu tiên, người đầu tiên gặp, cả những thứ nhỏ nhặt khác, một thanh socola.

Lâm Diệp thở dài vén chăn lên rời khỏi sofa, dọn dẹp tài liệu lúc lâu cô mới lên giường đi ngủ..

Bình Luận (0)
Comment