Lâm Diệp đi ba bước chậm bốn bước nhanh, lời Lục Hàn Thuyên nói cô đều bỏ ở ngoài tai.
Chỉ vừa kịp bật định vị Lâm Diệp đã không chờ được khi con đường có ngã rẽ, hình bóng người đàn ông vội vàng đi vào trong hẻm nhỏ khiến Lâm Diệp chỉ vội bỏ điện thoại vào túi quần.
Vừa mới thấy hắn khuất ở hẻm, Lâm Diệp chạy đến vậy mà cuối cùng lại mất dấu.
Tự nhiên bốc hơi chính là chuyện không thể nào, xung quanh hẻm nhỏ cũng chẳng có chỗ trốn, rốt cuộc đã chui vào ở góc nào.
Lâm Diệp chẳng hiểu ăn phải gan hùm mật gấu gì, nhìn trái phải con đường thưa chỉ toàn sỏi đá, lập tức đi vào con hẻm.
Con hẻm nhỏ có dốc thẳng lên, như dẫn lên một cái núi, đường hẻm lót đá cuội có to có nhỏ, đi nhiều nên thành đường mòn.
Đây dù sao cũng là trung tâm, nên chuyện hẻo lánh cũng khó nói.
Rốt cuộc cô đã đi đến phương trời nào, Lâm Diệp không rõ.
Bạo dạn đi trên con hẻm dang hai tay là sờ được bờ tường, con đường không lớn lắm, cứ thế mà đi thẳng lên trên.
Cuối con dốc đỗ xuống của hẻm nhỏ, Lâm Diệp nhìn thấy một căn nhà tụ đầy rêu, xung quanh có mấy cái cây đã bị đốn trụi, dường như là được dọn cho sạch.
Ngoài căn nhà gỗ kia hình như không có căn nhà nào nữa, đây vốn dĩ là ban ngày nhưng bởi vì che bởi tán cây xanh um xung quanh mà có chút âm u.
Tia sáng len qua cành lá, rơi xuống đất loang lổ từng mảng, gió thổi qua cành lá lay động thay đổi cái bóng dưới chân Lâm Diệp.
Cô đi đến chỗ nhà gỗ, đưa tay đẩy cửa bên trong.
Cánh cửa có một cái móc sắt kiểu cũ dùng để gõ, Lâm Diệp không cần gõ mà trực tiếp đẩy một cái.
Trước mắt Lâm Diệp chính là một gian nhà cũ không có bất kỳ ai, dưới sàn có nước bẩn giống như ai đó vừa tẩy rửa thứ gì đó.
Căn nhà tối âm u vì ánh sáng chiếu vào không rõ, nếu về đêm nơi này sẽ càng tối um chẳng khác nào một cái động kín.
Nhìn thì giống nhà hoang, nhưng thật ra nơi này vẫn có người thường xuyên lui tới, bàn cũ bên kia đặt một cái thớt chặt thịt, không có dao nhưng lại có dấu vết đo đỏ dọn chưa sạch.
Bên trong một chút có mấy tấm vải trắng treo từ trần xõa xuống, người không biết chắc cho rằng nơi này từng bị quỷ ám, đến cả bùa chú nguệch ngoạc cũng vẽ y như thật.
Không có nắng, không thể nhìn sâu vào bên trong tối om kia, Lâm Diệp cũng chẳng vội bước vào bởi vì mục đích của chính mình đã sớm đạt được.
Lâm Diệp cẩn thận ngửi mùi hương lăn tăn trong khoang mũi, cảm nhận dư vị của ít máu tươi vẫn còn mới, lại thêm mùi thuốc sát trùng của bệnh viện đọng lại, lòng ngực cô giống như bị ai chèn ép, khó thở ho khụ một tiếng.
"Tôi biết anh ở trong đó, không cần trốn nữa!"
Lâm Diệp cất giọng nói lanh lảnh, không tỏ ra giận dữ hay truy trách, cô chỉ lớn tiếng một chút để người bên trong nghe thấy.
Phía trong những tấm vải lụa trắng kia, một người đàn ông cằm chặt con dao trong tay, hắn đứng đó chăm chăm nhìn ra Lâm Diệp ở ngoài.
Lâm Diệp đưa tay phủi phủi bụi trong lớp không khí, lại ho lên mấy tiếng khụ khụ đầy khó chịu.
"Anh sợ tôi sao? Bất quá, tôi cũng không thể làm gì được anh!" Lâm Diệp cảm thấy mũi mình không tốt, giống như có thứ gì đó trong không khí liên tục bám lên mũi cô, dính dính rất khó chịu.
Phủi mãi cũng không thấy lớp bụi li ti kia tan đi, Lâm Diệp hắc xì một hơi, nước mắt theo đó cũng ứa ra.
"Tại sao lại theo dõi tôi?"
Bên trong, người đàn ông cằm con dao bước ra.
Trước mắt Lâm Diệp đã tá hỏa, cô biết đối phương có vũ khí nhưng lại không ngờ con dao đó cũng quá to đi.
Dao...!Chính là dao chặt thịt lợn.
Còn người đàn ông, từ dáng người cho đến khí chất, nghề nghiệp bình thường cũng không giống như đi kẻ đi bán thịt lợn.
Lâm Diệp lùi về sau một bước, người đàn ông cằm con dao to hầm hầm lửa giận hướng về cô.
"Không làm chuyện xấu thì sợ gì người ta theo dõi!"
"Vậy cô cho rằng tôi làm chuyện xấu!" Hắn đen mặt, chất vấn Lâm Diệp.
Cô thấy hình như mình bị dị ứng thì phải, mũi liên tục ngứa, còn không ngừng cảm thấy khó chịu.
"Ngược đãi động vật thì không phải làm chuyện xấu?" Lâm Diệp nhíu mày.
Đối phương nhìn cô rất lâu, trên người Lâm Diệp nổi lên mấy dấu mẫn đỏ, mũi cứng bắt đầu cứng lại không ngửi được mùi nữa.
"Cô bị dị ứng?" Đối phương nghiêm túc.
Lâm Diệp thấy mình sắp không xong rồi, nhìn xuống chỗ cẳng tay lộ ra trong không khí, cả người cũng đỏ cả lên, mũi vừa đau vừa khó chịu.
"Tôi..." Lâm Diệp nói không nên lời.
Cô đi bắt người, cuối cùng lại trở thành đối tượng bị người ta bắt.
Lâm Diệp muốn bỏ chạy, nhưng chân cô tê cứng không động đậy được, cả người cũng nặng hơn bình thường.
Đối phương chẳng hiểu thế nào lại vứt con dao trên tay xuống đất, bước đến chỗ Lâm Diệp.
Lúc anh ta đưa tay sờ trán cô cả người Lâm Diệp run lên.
"Anh..."
"Cô bị dị ứng rồi! Nhanh đến bệnh viện đi!"
"Anh...!Không phải...!Anh..."
"Đúng vậy! Đây là chỗ tôi giết những con thú mà cô cho rằng nó là động vật!" Người đàn ông nói xong thì quay người chuẩn bị rời đi.
Lâm Diệp lắc đầu: "Đừng đi..."
"Diệp Diệp!" Lục Hàn Thuyên gọi lớn.
Dục Minh quát lên với người đàn ông đáng nghi: "Đứng lại!"
Giọng Lục Hàn Thuyên vang lên phía sau lưng, anh cùng Dục Minh chạy tới chỗ Lâm Diệp.
Cô ngã ngồi dưới đất thấy đối phương đang nhanh chóng chạy thoát, Lâm Diệp chỉ tay về phía hắn: "Anh ta...!Bắt lấy anh ta..."
Dục Minh đuổi theo trong một khắc, Lục Hàn Thuyên ở lại với cô, anh thấy Lâm Diệp thở nặng không ra hơi, mặt đỏ lừ lên lại thêm tay chân nổi mẩn đỏ như bị ngứa.
Lục Hàn Thuyên bế thóc Lâm Diệp lên tay: "Diệp Diệp! Em còn nghe anh nói không?"
"Có! Hàn Thuyên..."
"Anh đưa em đến bệnh viện! Chờ anh!"
***
Bế Lâm Diệp trên tay, Lục Hàn Thuyên nhanh chóng đem cô rời khỏi con hẻm.
Cả người Lâm Diệp nóng lạnh không rõ, nhưng da thịt lại đỏ lên thành mảng, đến hai má cũng nổi mụn li ti như bóng nước.
Lâm Diệp được đưa đến bệnh viện cũng là hai mươi phút sau, Dục Minh gọi điện cho Lục Hàn Thuyên báo cáo đã bắt được đối tượng bỏ chạy.
Anh gật đầu dặn dò thêm mấy câu thì tắt điện thoại thì quay trở lại phòng bệnh của Lâm Diệp.
Thấy cô đã tỉnh lại, anh cũng đỡ lo hơn.
Lúc anh bế cô trên tay Lâm Diệp đã ngất đi, theo bác sĩ nói thì chậm chút nữa đã không cứu được cô.
Người đàn ông trong ánh nắng ấm áp lại tỏa ra khí lạnh của tảng băng ngàn năm, Lâm Diệp mỉm cười trêu chọc: "Mặt anh xị xuống làm gì?"
Lục Hàn Thuyên đi đến, anh ngồi xuống ghế bên cạnh giường của cô, cẩn thận ngắm nhìn gương mặt ửng hồng còn vương lại sau cơn dị ứng.
Anh không nói gì nhưng Lâm Diệp thấy anh thở ra một hơi như trút bỏ được gánh nặng, cô có cảm giác trong người đầy tội lỗi.
Người đàn ông vươn cánh tay lớn áp lên đỉnh đầu cô, bàn tay vuốt mái tóc cô trong lo sợ, tay kia anh nắm lấy bàn tay đang truyền nước của Lâm Diệp đưa lên miệng hôn một cái.
Dáng vẻ Lục Hàn Thuyên chính là "muốn mắng" nhưng lại "không nỡ mắng".
Anh nắm tay cô, cái nắm da diết đầy nội lực, siết chặt đến mức các ngón tay Lâm Diệp bị bóp lại đầy đau đớn.
"Cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào không thoải mái không?" Lục Hàn Thuyên hận mình không phải bà là bác sĩ, nếu phải anh có thể giúp cô kiểm tra thân thể thêm một lần.
Lâm Diệp gật gật đầu: "Có!"
"Chỗ nào? Anh gọi bác sĩ cho em!"
Người ta thành thật quan tâm, mặt mũi Lục Hàn Thuyên vừa đỉnh đạc nghiêm chỉnh vừa là người đàn ông trăm năm có một, nhưng rơi vào tay Lâm Diệp lại biến thành trò đùa.
Cô kéo tay anh đặt lên ngực mình, cách lớp vải quần áo bệnh nhân, Lục Hàn Thuyên cảm nhận được trái tim cô đang đập những nhịp êm ả, thình thịch từng tiếng bình ổn.
"Tim em khó chịu? Hay hô hấp không tốt? Anh gọi bác sĩ, giúp em kiểm tra một chút!"
Anh sốt sắng cả lên đến mức bật dậy khỏi ghế, Lâm Diệp chính là sợ cái tính lo được lo mất của anh.
Cô kéo anh lại lắc đầu: "Không cần bác sĩ đâu!"
"Tại sao?" Lục Hàn Thuyên giờ phút này chẳng hiểu sao lại mất đi khả năng suy luận.
Lâm Diệp muốn giận anh cũng không giận nổi, lại kéo tay anh ý bảo anh ngồi xuống.
Chờ khi anh ngồi xuống, cô gái nhỏ đem tay anh luồng vào trong áo mình.
Cái sự tình gì đang diễn ra?
Lục Hàn Thuyên lúc này mới hiểu ý, khi anh chạm được vào da thịt mềm mại của cô, Lâm Diệp cắn môi dưới tỏ ra ngại ngùng nhưng thật sự có ngại hay không cả hai đều biết.
"Em còn trêu anh được hả! Cô nhóc nghịch ngợm này!" Lục Hàn Thuyên nghiến răng, nghiến lợi, từng chữ qua kẽ răng anh chỉ hận không thể nghiền nát thành tương.
Lâm Diệp chu chu môi, muốn lấy lòng: "Thôi mà, đừng có vậy chứ!"
"Em không sao là tốt rồi! Còn việc em không nói gì với anh liền tự ý bỏ đi, về sở anh sẽ nghiêm khắc kiểm điểm lại em!" Lục Hàn Thuyên tuy là nói vậy, nhưng thâm tâm anh không nỡ.
Lâm Diệp nắm được điều này, cho nên vẻ mặt bên ngoài tỏ ra đáng thương ăn năn, nhưng bên trong đang suy tính cười cợt.
"Sao phải về sở chứ! Ở đây cũng được mà!"
Lục Hàn Thuyên nghe xong lời này mặt anh đen lại, đây là gì hả? Không cần liêm sỉ nữa?
"Da mặt của em sao ngày một dày vậy?" Anh điểm lên trán cô, tức giận mắng một câu.
Lâm Diệp bĩu tình không thèm chấp, cô nhướng mắt: "Thay vì về sở kiểm điểm công khai, anh có thể...!Kiểm điểm khi chỉ có hai người không?"
Lục Hàn Thuyên híp mắt, hờ hững nhìn cô gái.
Lâm Diệp cười cười: "Hay là chờ em khỏe lại, chúng ta về khách sạn kiểm điểm!"
"Lâm Diệp! Em ngày càng không có liêm sỉ!"
"Không cần thiết!"
"Hửm?"
"Ở cạnh anh không cần liêm sỉ!"
"Vậy sao?" Lục Hàn Thuyên nhướng mày khiêu khích.
Lâm Diệp cười tà, giọng ngọt nũng nịu câu dẫn bạn đội trưởng nào đó: "Đội trưởng Lục! Ngực em khó chịu muốn chết!"
Lục Hàn Thuyên nhịn xuống việc muốn cắn chết cô, anh nhẫn nại để tay ở trong áo Lâm Diệp, lại cẩn thận giúp cô xoa xoa.
Xoa một lúc anh lại hỏi: "Thế nào giáo sư Lâm! Thoải mái chứ?"
Lâm Diệp gật đầu họa theo: "Thoải mái! Tay đội trưởng Lục vừa to vừa ấm, người tập thể lực đúng là biết cứng biết mềm, xoa rất thoải mái!"
Lục Hàn Thuyên cười tà: "Vậy đội trưởng đây cũng không ngại phục vụ giáo sư Lâm đâu!"
Lâm Diệp hài lòng: "Được đó! Thật tốt quá đi!"
May mà phòng bệnh chỉ có mỗi Lâm Diệp nằm, nếu không với cái sự bức ép nhét cẩu lương này, mọi người xung quanh sẽ lên máu, gấp rút yêu cầu gọi cấp cứu.
***
Lâm Diệp dạo này truyền nước hơi nhiều, lại thêm cứ năm bảy hôm lại đến bệnh viện, Lục Hàn Thuyên cảm thấy không ổn chút nào.
Tính cách ngang ngược đó, anh có canh giữ đằng trời, gắn định vị lên người cô, kể cả có bắt ép cô nghe theo Lâm Diệp cũng một vài hôm ngoan, mấy hôm tới lại đâu vào đấy.
Đỡ hơn một chút Lâm Diệp muốn về điều tra án, Lục Hàn Thuyên không đồng ý, muốn cô về khách sạn nghỉ ngơi.
Nhưng cô nằng nặc đòi theo anh, kết quả anh cũng đành phải cho cô theo.
Lâm Diệp vẫn còn mấy cái bông như muỗi đốt ở trên tay, chưa lặn đi tí nào cần phải chờ bôi thêm một hai lần thuốc.
Lục Hàn Thuyên đến giờ mới biết Lâm Diệp bị dị ứng với những thứ như lông chó, mèo.
Đó là lý do, Lâm Diệp không nuôi thú cưng, Tiểu Bạch ở nhà phải dọn nhà liên tục.
Phòng thẩm vấn người đàn ông đã bỏ chạy kia, Lâm Diệp đứng ở ngoài quan sát, chỉ có Dục Minh và Lục Hàn Thuyên vào trong.
Anh ta cởi bỏ khẩu trang, cởi mũ lưỡi trai đi liền lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, có chiều cao, có nhan sắc, khả năng y tế cũng có.
Lâm Diệp liền biết anh ta không phải bán thịt heo mà vốn dĩ là một vị bác sĩ thú y.
Còn việc anh ta tại sao lại giết động vật, xem chừng phải hỏi rõ.
"Tên là gì?" Lục Hàn Thuyên đang hỏi để lấy khẩu cung.
Đối phương đan hai tay vào nhau, thành thật trả lời: "Trần Dũng!"
"Tuổi?"
"30!"
"Nghề nghiệp?"
"Bác sĩ thú y!"
"Buổi sáng có mặt ở công viên Đông Xã làm gì?"
Trần Dũng ậm, ừ mấy tiếng, cúi mặt nói: "Vứt xác!"
"Vứt xác gì?"
"Vứt xác động vật!"
Lục Hàn Thuyên dửng dưng: "Vứt xác động vật hay vứt nội tạng người?"
Trần Dũng ngẩng lên, ánh mắt kinh hoàng hiện rõ, anh ta kêu gào: "Tôi không có giết người, vứt nội tạng người gì chứ? Tôi chỉ vứt xác động vật thôi, ba con mèo một con chó, chưa...!chưa từng giết người!"
"Vậy sao?" Lục Hàn Thuyên giống như tiện miệng thốt ra.
Trần Dũng gật mạnh đầu khẳng định, ngồi xuống ghế trong bất an: "Đúng vậy! Tối qua tôi bắt được ba con mèo, nhìn thấy một con chó đi lạc nên mới đem nó vào nhà cũ giết chết, buổi sáng đến công viên Đông Xã vứt xác, chẳng...!chẳng hề biết gì cả!"
"Vứt ở đâu?" Lục Hàn Thuyên nhìn Trần Dũng.
Anh ta phải mất thời gian nhớ lại, năm sáu giây gì đó thì rụt rè nói: "Tôi không nhớ! Chỉ nhớ vứt bừa đâu đó, dù sao cũng có người dọn!"
"Tại sao phải giết chúng?"
Trần Dũng lúc này từ đôi mắt lo sợ chuyển thành cái nhìn hận thù với Lục Hàn Thuyên, hai người đàn ông đối mắt với nhau.
Lâm Diệp nhìn thấy bạn đội trưởng của mình đúng là có phong độ, anh ngồi trên ghế lưng thẳng hiên ngang, chẳng biết với nội tâm của Trần Dũng anh đã thâu tóm được chưa, nhưng mắt anh sắc bén tựa như một con sói đã rình được con mồi.
Trần Dũng hận thù đến đỏ cả hai mắt, anh ta thở nặng một hơi như mỉa mai, khinh bỉ cũng có đau đớn dồn nén rất lâu.
Khi người ta chạm vào vết thương của bạn, chẳng biết nó có lành hay chưa, theo cơ chế tự nhiên bạn sẽ giống như vậy, tự vệ, né tránh và sẵn sàng đối đầu.
Trần Dũng cũng vậy, khi được hỏi lý do.
Anh ta gần như căm phẫn, cả người căng thẳng cứng cả lên.
"Bọn chúng có lỗi gì sao?" Lục Hàn Thuyên lại nghiêm túc hỏi một câu.
Lời của anh khiến Trần Dũng rơi vào trầm tư, rất lâu cũng không thấy anh ta nói gì.
Lục Hàn Thuyên lại nói: "Một năm qua chó mèo hoang ở Đông Xã đều là bị anh giết? Có người báo, thú cưng nhà họ nuôi chẳng may đi lạc, cũng không hiểu thế nào biến mất không tìm được tung tích."
"Nếu như không có chúng, có khi...!có khi họ đã không chết!" Trần Dũng trừng to hai mắt nhìn mặt bàn trong vô định, lời nói nhỏ nhưng rõ ràng từng chữ, ẩn sâu trong câu nói là sự bất lực cùng cực.
Một người đàn ông phải đến mức nào mới rơi vào tuyệt vọng như vậy?
Lâm Diệp khoanh hai tay trước ngực, đứng chờ bên ngoài phòng quan sát, nghe rõ câu chuyện đang kể lại bên trong phòng thẩm vấn..