Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh!

Chương 99


Nắng nhẹ nhàng rơi dưới sàn nhà, cửa sổ mở để gió bay vào mang theo không khí lạnh của trời cuối thu.

Lâm Diệp ngồi trên ghế gỗ ngoài sân vườn, Lục Hàn Thuyên ngồi bên cạnh cô.

Rất lâu cũng không ai nói với ai lời nào, từ ngày anh tỉnh lại dường như giữa hai người hình thành một bức tường ngăn cách.

Lâm Diệp không cảm thấy thoải mái dễ chịu khi ở bên cạnh Lục Hàn Thuyên như trước, anh cũng không còn ân cần dịu dàng với cô.

Tựa như, ai cũng thay đổi đến nổi đối phương chẳng còn nhận ra nữa.

Nói là đưa anh ra ngoài hóng gió, thay đổi không khí nhưng chẳng ai biết được, cả quãng đường ngoài im lặng thì cô và anh không có lời nào cất lên.

Lục Hàn Thuyên trầm lắng như nước khiến cho Lâm Diệp lo sợ, tình trạng chung của anh cũng tốt hơn trước nhưng vẻ lãnh đạm kia cứ bao phủ xuyên suốt.

Bác sĩ có nói việc về nhà chăm sóc hay ở lại bệnh viện cũng chẳng đáng bận tâm, tùy vào lựa chọn của người nhà.

Lâm Diệp muốn quan sát thêm tại bệnh viện nhưng dường như Lục Hàn Thuyên không thích, nhưng anh không nói cứ bỏ mặc đó để cô tự giải quyết.

Ngày anh mới tình lại, Lâm Diệp đã rất hoảng hốt vì Lục Hàn Thuyên rất ngại đối diện với cô.

Hầu như những lần thấy cô trong phòng bệnh anh đều như muốn phát tiết một cái gì đó bên trong cơ thể mình, những lúc như vậy Lâm Diệp chỉ có thể tránh mặt đi.

Còn việc vệ sinh cá nhân đều nhờ hết vào Lâm Hạo, tuần trước Lâm Hạo đã nghỉ việc tại ngân hàng, dự định sẽ đứng ra kinh doanh.

Thời gian này, cậu nỗ lực rất nhiều.

Thời gian rảnh rỗi cũng tiện thể giúp Lâm Diệp để mắt đến Lục Hàn Thuyên.

Ngoại trừ Lâm Hạo và Dục Minh, Lục Hàn Thuyên không chịu gặp mặt ai khác.


Hôm nay anh đồng ý đi dạo cùng cô, có lẽ đây là chuyện vô cùng lớn lao đối với Lâm Diệp.

Lẩn quẩn cả buổi ở ngoài vườn của bệnh viện, Lục Hàn Thuyên thấy không thoải mái nên muốn quay trở lại phòng.

Nhìn thấy anh rời đi, Lâm Diệp tức tốc đuổi theo phía sau, cô vươn tay nắm lấy bàn tay Lục Hàn Thuyên với mong muốn anh có thể chờ mình.

Kết quả, người đàn ông dừng bước rồi đưa mắt nhìn Lâm Diệp khi cô vừa chạy vào anh.

Mắt anh từ từ bọc phát một sự tức giận vô hình, đối diện với những thái độ trước nay chưa từng có ấy trái tim cô gái nhỏ run lên, cảm giác xa cách kỳ lạ bao phủ lên thân thể.

Dù bàn tay anh rất ấm áp, dù cô đã chạm được vào anh nhưng tại sao? Tại sao cô lại...!Có cảm giác như, đây không còn là Lục Hàn Thuyên mà cô quen biết.

Hiểu ánh mắt phẫn nộ của anh, Lâm Diệp vội vàng rút tay về.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh cao cao tại thượng điểm huyệt thân thể mình, gượng gạo: "Em không cố ý!"
Lục Hàn Thuyên nhìn cô rất lâu, đôi mắt anh rõ ràng không hề có chút tình cảm ngọt ngào nào dành cho Lâm Diệp, sau khi cô ngập ngừng khó xử anh đổi lại bằng sự lạnh nhạt: "Em về trước đi!"
Nói xong anh xoay người bỏ đi.

Câu nói đầu tiên, cũng là câu nói cuối cùng.

Ấy vậy mà...!Anh lại đuổi cô về.

Lâm Diệp nhất quyết không chịu, một hai đuổi theo, anh không dừng bước để chờ cô làm loạn nên vẫn dứt khoát bỏ đi.

Cho đến khi Lâm Diệp chạy đến chắn trước mặt anh, cô ôm lấy anh, mặt úp vào trong ngực anh, đau lòng kéo theo tủi thân khiến cô gái nhỏ kiên cường bỗng nhiên khóc lên bằng cách hét lớn.

"Lục Hàn Thuyên! Anh đừng lạnh nhạt với em như vậy!"
Lục Hàn Thuyên dừng bước chân, cả người bị Lâm Diệp giữ lấy sít sao, cơ thể cô dán chặt vào người anh từng hồi nức nở run lên.

Anh biết cô đang hỗn loạn trước thái độ mà anh bày ra, cũng rõ ràng thật muốn yêu chiều cô gái nhỏ này, cùng cô tay nắm tay, cười nói vui vẻ như trước.


Nhưng có lẽ, anh đã không còn xứng đáng với cô nữa.

Cô thuần khiết như vậy, anh lại dơ bẩn như vậy.

Lâm Diệp không chê bai, nhưng tự trong thâm tâm Lục Hàn Thuyên luôn cảm thấy xấu hổ.

"Bỏ tay!" Lục Hàn Thuyên dứt khoát, gở hai cánh tay trì nặng của Lâm Diệp đang siết lấy eo mình.

Cô ra sức lắc đầu, nhất quyết không chịu buông: "Hàn Thuyên, anh đừng như vậy! Em xin anh..."
"Lâm Diệp! Bỏ tay ra!"
"Em không muốn, tại sao em phải bỏ tay ra? Tại sao anh lại không cho em ôm anh? Em là bạn gái anh...!Em không muốn anh lạnh nhạt với em thì sao?..."
"Em đang chất vấn tôi sao?"
"Em..."
"Lâm Diệp, bỏ ra."
Lục Hàn Thuyên một câu liền đem Lâm Diệp kéo ra, đẩy cô ra một khoảng với anh.

Hành động xua đuổi bất ngờ khiến Lâm Diệp loạng choạng suýt té, khi cô nước mắt đầm đìa trên gương mặt nhìn về anh, khóe mắt đỏ hoe vẫn chưa khô chứa đầy trách móc.

Anh có đau lòng không? Nói không là nói dối.

Nhưng anh không muốn Lâm Diệp ở bên cạnh anh trong tình thế này, bây giờ anh có gì?
Không có gì cả.

Lục Hàn Thuyên mất tất cả, anh bất ngờ so với những tên tội phạm trước kia mà anh bắt là cùng một giuộc.

Bây giờ Lâm Diệp theo anh chỉ có thiệt thòi, anh không thể làm khổ cô gái mình yêu, càng không thể nhìn cô ngày ngày mệt mỏi đối chọi với cơn nghiện của mình.

Anh hiểu rõ anh mang đến cho Lâm Diệp bao nhiêu rắc rối, ngay từ đầu, ngay lúc này.


Mọi thứ dường như đã quá rõ ràng, đối với anh cũng như đối với cô.

"Lục Hàn Thuyên! Anh bị điên à?" Lâm Diệp giận dữ gào lên.

Cô quả thật tức giận đến nổi hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, gân tay cũng xanh cả lên.

Không gian bị hai người làm cho lạnh ngày thêm lạnh, cuối thu nên không thể tránh khỏi những cơn gió cứ len lỏi khiến người ta run rẩy.

Thì ra, thứ lạnh lẽo mà Lâm Diệp cảm nhận được không phải là thời tiết mà là lòng người.

Hai đầu mày Lục Hàn Thuyên nhíu lại, môi anh mím chặt tỏ rõ sự kiên quyết trong hành động, đôi mắt anh như vực thẳm không đáy, sâu rộng khiến Lâm Diệp bước hụt chân rơi xuống tận mười tám tầng địa ngục.

Người đàn ông trong bộ vest nghiêm nghị lịch sự, thế mà lại vừa đẩy cô ra một cách không hề do dự.

Lâm Diệp gật đầu, nỗi đau như cứa vào da thịt, đâm thẳng vào tim cô, mọi cảm xúc dường như đều vỡ òa trong một khắc.

Người đàn ông cô yêu nhất, người đàn ông cô tin tưởng nhất, người đàn ông vốn cứ tưởng sẽ dịu dàng cần mẫn chăm lo cho cô vậy mà lại có thể đưa tay đẩy cô ra.

Có trời mới biết, Lâm Diệp thất vọng nhiều thế nào, đau lòng nhiều ra sao.

Máu trong người cô cứ như bị người ta rút cạn, lồng ngực cô như có ai dùng tay ấn mạnh xuống, thật khó mà tưởng tượng.

Lục Hàn Thuyên...!Anh vậy mà đẩy cô ra?
"Lục Hàn Thuyên! Anh là tên khốn kiếp, anh thật sự...!Thật sự rất khốn kiếp!"
"Lâm Diệp! Chúng ta chia tay đi!"
Lâm Diệp vừa dứt câu, Lục Hàn Thuyên đã dội cho cô một gáo nước lạnh.

Lời chia tay kia...!Rõ ràng...!Là thật...!
Hai mắt cô trừng lớn như không dám tin, lặng lẽ nhìn về một điểm mà không hề lay động.

Trời đất trước mắt tối sầm lại, nghe anh nói xong nước mắt Lâm Diệp theo đó mà rơi xuống, nhưng cô không phát ra bất kì câu nói nào nữa.

Quay người rời khỏi nơi khiến mình đau lòng, Lâm Diệp chưa từng hối hận, cũng không có ý định nhìn lại.

Thấy cô rời đi, Lục Hàn Thuyên rút điện thoại gọi ngay cho Lâm Hạo.


Cậu rất nhanh liền nghe máy, xong Lục Hàn Thuyên cũng nói thẳng: "Lâm Diệp vừa rời khỏi bệnh viện, chắc sẽ về nhà.

Giúp tôi để mắt đến cô ấy!"
Để mắt?
Lâm Diệp là người trưởng thành, còn cần phải để mắt sao?
Nhưng câu từ của Lục Hàn Thuyên giống như là đang phó thác Lâm Diệp lại cho cậu?
Nghĩa là sao?
"Anh Lục! Anh đừng nói...!Anh và chị cãi nhau nhé?"
Lục Hàn Thuyên lãnh đạm: "Tôi và chị cậu đã chia tay.

Chăm sóc cô ấy, tôi xin lỗi!"
"Lục..." Lâm Hạo còn chưa kịp nói xong, Lục Hàn Thuyên đã tắt máy, cậu chỉ kịp vội gọi một tiếng.

Tút...!Tút...!Tút..." điện thoại ngắt kết nối.

Lâm Hạo bực bội đá bừa một cú, vừa nhìn điện thoại vừa mắng: "Muốn chăm thì anh tự đi mà chăm! Hai cái người này, đúng là những kẻ điên mà!"
Tuy là nói thế, nhưng Lâm Hạo vẫn lật đật gọi ngay cho Lâm Diệp, quên mất gọi lại cho Lục Hàn Thuyên hỏi tình hình phía anh.

Lâm Diệp vừa lái xe, vừa lau vội nước mắt.

Khoang xe như một mớ hỗn độn cảm xúc, nhạc giao hưởng mở thật to, còn cô liên tục khóc lớn.

Đến nổi, hai cánh tay Lâm Diệp run lên vội vàng thắng kít một cú.

Ôm vô lăng, cô gái gục mặt khóc lớn.

Điện thoại của Lâm Diệp cứ thế mà reo, nhạc giao hưởng vẫn tiếp tục phát, Lâm Diệp khóc không thể dừng lại.

Con người ta, rơi vào sự từ chối tuyệt vọng nhất chính là lúc, gần như có được lại trong gang tấc mất đi.

Người đàn ông vốn dĩ từng yêu thương chiều chuộng, nói lạnh nhạt liền quay lưng không ngoảnh lại, nói buông tay liền một hai buông tay.

"Lục Hàn Thuyên, anh cũng không khác gì người đàn ông khốn kiếp đó! Tôi hận anh, cả đời cũng không tha thứ cho anh!".

Bình Luận (0)
Comment