Editor: Ngọc Trâm
Beta: Tân Tử Miêu
Dựa theo lẽ thường, Hình Thiên Du cùng đi ra một lúc với Ân Hàng Ma, trên đường hai người không phải tay nắm tay thì chính là người này cõng người kia, dù thế nào cũng không thể lạc mất nhau mới đúng.
Nhưng Hình Thiên Du là ai? Hình Thiên Du là người mà một ngày có thể tự mình đi lạc hai ba lần.
Vì vậy khi Ân Hàng Ma đi đến con suối nhỏ lấy nước, hắn cảm giác có chút mắc tiểu, bèn tìm một bụi cỏ rậm rạp giải quyết xong một trong ba cái gấp, rồi sau đó đương nhiên liền vui vẻ gặp phải chuyện lạc đường.
Dĩ nhiên, tất cả mọi người đều biết người lạc đường không phải Ân Hàng Ma mà là hắn.
Và dĩ nhiên, Hình Thiên Du lại cho rằng người lạc đường là Ân Hàng Ma mà không phải hắn.
Vì vậy, hắn liền ở tại chỗ chờ nha chờ, đợi hơn nửa canh giờ cũng không thấy Ân Hàng Ma trở lại.
Hình Thiên Du lo lắng: Mình quả nhiên phải cùng đi với Tiểu Ma, mới một khắc không thấy hắn liền lạc đường.
Bao phục đều ở chỗ mình, trên người Tiểu Ma không tiền không lương khô, nếu đói thì phải làm sao! Nghe nói trên núi này có sơn tặc, Tiểu Ma có phải bị bắt đi rồi không?
Hình Thiên Du càng nghĩ càng lo lắng, quyết định không đứng đợi một chỗ nữa, phải đi tìm người mới được.
Nhưng mà, ai từng đi qua đường núi đều biết, nếu như căn bản không quen đường, sẽ cảm thấy phong cảnh trong núi không khác nhau lắm.
Vì vậy, sau khi đi được một đoạn thời gian uống cạn chung trà, Hình Thiên Du nghi hoặc: mình lạc đường rồi đúng không? Tại sao nơi này thật giống như đã từng đi qua? Ngay sau đó, hắn lại lắc đầu liên tục: Bản thân mình anh minh thần vũ như vậy, sao có thể có chuyện lạc đường? Ngược lại là Tiểu Ma, nhỏ như vậy đã có chút hồ đồ không nhận được đường đi rồi.
Hình Thiên Du suy nghĩ một chút, dùng một chưởng đem mấy cái cây trước mặt đánh đổ.
Hắn cứ đi mấy chục bước, lại đánh một chưởng.
Vừa đánh còn vừa nghĩ, làm như vậy, nếu mà Tiểu Ma rơi lại phía sau mình thì có thể dựa vào những cây này tìm được đường chính xác, mình thật quá thông minh!
Liên tiếp đánh mấy chục chưởng ra ngoài, Hình Thiên Du có chút hoài nghi, chẳng lẽ Tiểu Ma không đi con đường này a, sao lâu như vậy cũng không gặp được người? Hay là đi về con đường phía Tây kia tìm một chút? Đang chuẩn bị đánh về phía Tây một chưởng, lại nghe cách đó không xa có tiếng nữ tử khóc kêu cứu mạng.
Hình Thiên Du trong lòng có chút sợ hãi.
Hắn ngược lại không phải sợ sơn tặc gì, mà là sợ cô gái hô cứu mạng đó.
Trước khi hắn rời thôn một ngày Ngân Yêu Vương còn kể cho hắn nghe câu chuyện về yêu ma trong núi giả trang thành nữ tử gặp nguy hiểm sau đó ăn thịt người đi đường, khiến hắn nghe được tiếng nữ tử kêu cứu trong lòng cũng có chút kinh hoàng: Không phải là yêu quái chứ? Nhưng nghe qua có vẻ có hô hấp, yêu quái có cần hô hấp không nhỉ?
Trong đầu tuy là nghĩ như vậy, bước chân lại không tự chủ được chậm rãi đi tới nơi phát ra âm thanh.
Đến khi thấy rõ tình thế trước mắt, Hình Thiên Du không tự chủ "Oa" lên một tiếng: Xe ngựa này thật là lớn thật là đỏ a! Đáng tiếc Yêu Vương không cho phép hai người bọn họ ngồi xe ngựa, bằng không sớm đã đến trong thành, Tiểu Ma cũng sẽ không lạc đường.
Chỉ thấy hồng liêm của xe ngựa kia đã bị vén lên, tân nương tử vốn nên che khăn đội đầu đứng ở bên thi thể đang không ngừng chảy máu của phu xe mà thét lên, khăn đội đầu đã sớm bị thổi tới bụi cỏ, đỏ tươi như máu.
Cách đó không xa, chừng mười tên gia đinh đang bị một đám lỗ mãng bận quần áo lam lũ cầm đại đao đánh cho liên tiếp bại lui.
Chỉ trong chốc lát, có người bị một đao chém đứt bả vai, nhất thời máu tươi giàn giụa, tiếng thét chói tai không ngừng.
Nghe thấy tiếng kinh hô của Hình Thiên Du, nhân mã hai bên đều tới tấp nhìn sang, thấy chẳng qua chỉ là một thiếu niên áo trắng đeo bao phục, liền không thèm để ý, chỉ dừng lại trong chốc lát, liền tiếp tục chém giết.
Nhưng ở trên sườn núi khá cao, có một đại hán râu quai nón theo thanh âm nhìn lại.
Hình Thiên Du còn đang ngẩng đầu đánh giá cỗ xe ngựa lớn kia, cảm giác có một đạo ánh mắt cứ một mực đánh giá mình, liền tò mò nghiêng mặt.
"Ầm"
Đại hán râu quai nón cảm thấy có một cái gì đó hung hăng đánh vào lòng mình một cái, lập tức phân phó người bên cạnh: "Đi, đem tiểu tử kia dẫn tới đây cho ta!"
Bên người đại hán là một gã trung niên đầu hoẵng mắt chuột, trên tay cầm một cái quạt lông gà quan sát chiến cuộc.
Nghe thấy đầu lĩnh sai bảo, gã bèn nhìn một cái, liền cảm thấy đại não trống rỗng, sau đó lên tiếng: "Trại chủ, thiếu niên này, những thứ nam nam nữ nữ trong trại kia căn bản không ai có thể so sánh."
"Còn cần ngươi nói?" Trại chủ không chớp mắt nhìn chằm chằm Hình Thiên Du, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, không khỏi mở cờ trong bụng, cười ngây ngô đẩy quân sư nhà mình: "Còn không mau dẫn hắn tới cho ta?"
"Dạ" Quân sư quạt mo thấy chiến cuộc đã định, liền hạ chỉ thị: "Các huynh đệ, đồ đạc lẫn người đều mang lên núi cho ta.
Ngoài ra, mấy người các ngươi, dẫn tiểu tử bạch y kia tới đây."
Sơn trại của đại hán râu quai nón không hề cũ nát lộn xộn.
Ngược lại, từ ngoài cổng trại tới đình viện bên trong, nhìn qua tuy không tinh trí, nhưng lại lộ ra một cảm giác dứt khoát sạch sẽ, khiến cho người ta rất thoải mái.
Cổng trại, tuy nói là cổng nhưng thật ra thì chỉ là mấy cây gỗ lớn dựng lên thành cái cổng, phía trên có một tấm bảng gỗ viết sáu chữ lớn "Cản đường cướp bóc đại trại".
Hình Thiên Du nhìn sáu chữ kia hồi lâu, đột nhiên chợt nói: "Các ngươi không phải gọi là Hắc Phong trại sao?"
Trại chủ vốn đang nhìn y cảm thán thần tiên bỗng nhiên sắc mặt cổ quái:
"Tại sao phải gọi là Hắc Phong trại?"
"Người kể chuyện kể rằng, hết thảy các trại cướp bóc, nếu không gọi Hắc Phong trại thì liền kêu là Hắc Vân trại."
"Người kể chuyện" đang ăn bánh nướng ở Ân gia thôn đột nhiên: "Hắt xì!!!"
Quân sư quạt mo không nhịn được: "Còn kêu là Hắc Vân bảo a!" Nói xong chợt ngẩng đầu một cái, thấy Hình Thiên Du tựa hồ chẳng hề chú ý đến hắn, không khỏi vỗ ngực một cái thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhịn không được oán thầm: Rõ ràng là nhìn như thần tiên, sao lại có công phu tốt như vậy?
Quân sư quạt mo nhớ tới vừa nãy....
Hán tử cầm đại đao dọn dẹp của hồi môn của tân nương, vây quanh một cái rương nhỏ mà reo hò: "Đại vương, nơi này có đến mấy trăm lượng bạc ròng, chúng ta giàu to rồi!"
Hình Thiên Du vốn không định khoanh thay đứng nhìn người ta bị cướp tiền.
Y thấy, mấy trăm lượng có là bao, trong bao phục của y còn có hơn vạn lượng kia.
Nhưng bạc quang nhanh chóng lóe lên trước mắt y, vì vậy y nhịn không được mà nhìn sang, sau đó kinh ngạc, lôi cổ áo của quân sư quạt mo hỏi: "Nơi đó chỉ có mấy trăm lượng?"
Quân sư quạt mo không ngờ tới một nhân vật ngoan ngoãn ngây thơ tựa như thần tiên, lại giống như thư sinh trước mắt sẽ có thân thủ nhanh như vậy, trong lòng thất kinh đồng thời lại liếc mắt lên trời: Công tử này ở đâu ra, thường ngày chỉ cần 10 lượng đã đủ cho một đám người trong trại ăn một bữa thật lớn.
Cái gì gọi là "chỉ có mấy trăm lượng"? Chỗ đó nếu không phải mấy trăm lượng chẳng lẽ là hơn vạn lượng hả? Kêu bọn họ đi đoạt quốc khố sao?
Sau đó, Hình Thiên Du làm một động tác ai cũng không nghĩ tới.
Y buông quân sư quạt mo ra, sau đó mở bao phục của mình, hỏi: "Nơi này có bao nhiêu bạc?" Quân sư quạt mo cùng trại chủ râu quai nón nhao nhao biểu thị, đột ngột bị chói mù mắt: Tiểu tử này rốt cuộc cõng mấy trăm lượng bạc lên đường vậy? Y cõng không thấy nặng sao!?
"Bao nhiêu?"
"Có hơn năm trăm lượng..." Quân sư quạt mo lộp bộp mở miệng, sớm biết vậy liền cướp của tiểu tử này.
"Chỉ có năm trăm lượng..." Hình Thiên Du bộ dạng như rất bị đả kích, trại chủ kia nghe thanh âm y đầy thất lạc, cũng không biết có nên an ủi y hay không.
Nghe thanh âm nhỏ bé này đi! Làm cho trong lòng hắn dao động a dao động.
Nhưng mà nghe nội dung câu chuyện này, là hơn năm trăm lượng bạc! Cả sơn trại của hắn có thể không cần kiếm ăn trong mấy năm nữa! Trong lòng trại chủ đang xoắn xuýt, chỉ thấy Hình Thiên Du song chưởng hợp lại, vỗ lên túi bạc một cái: "Ân Tiểu Ma, ngươi là tên đại lừa gạt!"
Sau đó...
Đỡ trán.
Nghĩ đến tràng cảnh vừa rồi, quân sư quạt mo không khỏi giật mình một cái.
Y làm thế nào mà vỗ một chưởng liền đem hơn năm trăm lượng bạc đánh thành một cái đĩa tròn, đồng thời trên mặt đĩa tròn còn bốc lên hàn khí vậy?
Cái này là luyện công từ khi còn trong bụng mẹ sao?
Quân sư quạt mo trộm liếc Hình Thiên Du một cái, tận đáy lòng không khỏi cảm thán lần thứ 101: Thật là nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo a!
Hình Thiên Du không có thời gian chú ý quân sư quạt mo đang xoắn xuýt, y bị hấp dẫn bởi một con vật màu xám vì gặp người lạ mà tru lên: "Cái kia, cái kia!"
Trại chủ nhìn theo hướng y chỉ, chợt: Đó là con sói nuôi trong sơn trại.
Sơn trại bọn họ không có người đi tuần, cơ bản chỉ dựa vào con sói này trông coi, tiểu thần tiên sợ rằng cả đời chưa từng thấy sói bao giờ!
Quân sư quạt mo cũng có chút dương dương đắc ý: Tiểu tử ngươi võ công dù cao tới đâu, cũng không thể một không sợ sói hai không sợ cọp a~
Hình Thiên Du xông lên phía trước, ôm cổ sói, cọ liên tiếp vào đầu nó: "Con chó này thật đẹp, thật soái!
Trại chủ cạn lời: "Đó là sói, không phải..."
Sói xám lắc đầu muốn tránh khỏi "ma trảo": Gào~~~
Hình Thiên Du vỗ đầu nó: "Tới, cẩu cẩu không phải kêu như vậy.
Cẩu cẩu hẳn là phải sủa gâu gâu, tới, sủa một cái coi.
Sói: Gào~~~Ô~~~Gâu gâu"
"Con chó này sủa thật hay, lại sủa một lần" cọ cọ.
"Ô~~~ Gâu gâu~~~"
"Ngao ngao ngao, thật là đáng yêu, làm lại làm lại" cọ cọ cọ.
"Ô~~~ Gâu gâu~ Ô~~~Gâu gâu~~~"
...
Trại chủ: "..." tình huống vi diệu gì đây?
Quân sư quạt mo: "..." Đây là loại tiết tấu thần kỳ gì?
Những người khác trong trại: "..." Lẽ nào đây không phải sói mà là chó?
Sói Tiểu Cẩu: Nhân loại ngu xuẩn, các ngươi không cảm nhận được sự uy hiếp của con người này sao?
"Đến, gâu gâu một tiếng."
"..."
"Này, ngươi có sủa hay không hả?" Lại vỗ đầu sói.
"Gâu gâu! Gâu gâu!" Ta khuất phục dưới dâm uy của tên nhân loại này, ta là một con sói không có tiết tháo (ㄒoㄒ)~~.
Bạch Ngọc Đường nghe Thiên Tôn kể lại "trận đầu" của người, trong đầu còn rất nghi hoặc: Hơn năm trăm lượng rất nặng sao? Hơn năm trăm lượng rất nhiều sao?
Triển Chiêu cũng khó hiểu, vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường, chỉ vào túi tiền của hắn, ý là-- Chuột, trong túi có bao nhiêu tiền?
Bạch Ngọc Đường mở túi tiền ra.
đếm--- Khoảng mấy ngàn lượng.
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, đưa tay xách xách lên, xác định -- Không nặng a!
"Ngoại công, hơn năm trăm lượng rất nặng sao?"
Ân Hậu cùng Thiên Tôn thấy hai người bọn họ dựa sát vào nhau còn tưởng có chuyện gì, nghe xong câu hỏi, bật cười: "Hơn một trăm năm trước cũng không có ngân phiếu, cho dù có, khi đó cũng là loạn thế, không có bất kì tiền trang nào có thể giao dịch.
Năm trăm lượng vào lúc ấy, là hiện ngân chân chân thực thực."
Bao Duyên liên tục gật đầu: Loại đồ chơi như ngân phiếu này phải tới triều Tống mới có, lưu hành sớm nhất tại Xuyên Thục, sau đó chỉ có sau khi thay triều đổi đại.
Trước Tống triều, quả thực không có ngân phiếu.
"Hơn năm trăm lượng đều là hiện ngân?" Triển hộ vệ suy nghĩ một chút, hơn mấy chục cân, luyện lực cánh tay sao?
Bạch viên ngoại không khỏi cảm thấy có chút may mắn: May mà mình sinh ra ở thời đại có ngân phiếu, nếu không dựa theo tính tình Thiên Tôn, há không phải mỗi ngày mình xuất môn đều phải dùng xe ngựa chở theo rương tiền.
Triển Chiêu gãi gãi mặt: Dựa vào cái tính một ống đựng bút liền xài đến mười vạn lượng của Chuột, nếu như không có ngân phiếu, chẳng phải muốn hắn mỗi ngày đều phải kéo theo xe ngựa để chở tiền?
"Khi đó bạc đáng giá hơn so với bây giờ sao?" Bạch ngũ gia vẫn rất là nghi hoặc, hơn năm trăm lượng bạc cũng không đủ để Thiên Tôn mua hai bức họa.
Còn mười lượng bạc, Bạch Ngũ gia biểu thị, ngay cả bữa ăn ngon cũng không đủ!
Ân Hậu gật đầu: "Trước khi Đại Tống lập quốc, vài đồng tiền là có thể ăn một bữa thật ngon."
Bàng Dục ở một bên che miệng: "Thứ như tiền đồng này, trên người tiểu hầu gia sẽ chưa từng nhét qua đâu.
"Thiên Tôn vì sao lại mắng ngoại công là tên lừa gạt?"
Nghe được câu hỏi của Triển Chiêu, Ân Hậu chợt bật cười, Thiên Tôn ở một bên khoát tay liên tục: "Không cho nói không cho nói!" Muốn che miệng Ân Hậu lại.
Ân Hậu sao có thể để cho y che, vừa tránh vừa giải thích: "Lão quỷ này từ nhỏ đã không biết một lượng bạc nặng bao nhiêu, trị giá bao nhiêu, còn tưởng rằng một trăm lượng bạc ròng vẫn chưa lớn bằng nắm tay tiểu hài tử.
Khi còn bé ta không phải đã tặng y một cái tọa bình, nói là mấy trăm lạng bạc sao? Sau này y biết một bao quần áo toàn là bạc chỉ có hơn năm trăm lượng, cảm thấy ta nói cái tọa bình kia mấy trăm lượng là lừa y."
Thiên Tôn thấy bưng bít không thành, cũng không che nữa, ở một bên cãi chày cãi chối: "Khi đó trên người ngươi cũng không có vác một bao bạc lớn, ta làm sao biết mấy trăm lượng bạc của ngươi là ở đâu ra?"
Đám người Triển Chiêu nghe đến đó cũng thật tò mò: Cũng đúng, mấy trăm lượng của Ân Hậu mang theo như thế nào?
Ân Hậu thấy Triển Chiêu trừng mắt mèo vẻ mặt tò mò nhìn mình, không khỏi buồn cười, gõ gáy của y: "Trên đời này ngoại trừ bạc còn có vàng! Cho dù là không có tiền, cũng không biết lấy đồ đổi sao?" Tiểu tọa bình là hắn dùng vài miếng vàng lá cùng khối ngọc trên người đổi lấy.
Mọi người tỉnh ngộ: Cứ nói chuyện bạc, đều quên mất mua đồ không phải chỉ có một phương thức là trả bạc.
Tiểu Tứ Tử nghe được bạc là hiện ngân liền bắt đầu chụm đầu nói nhỏ với Tiêu Lương, sau khi biết được hơn năm trăm lượng còn nặng hơn so với chính mình liền kính phục mà nhìn Thiên Tôn: "Tôn Tôn khí lực của người thật lớn nha!" Có thể cõng bao phục nặng như vậy chạy khắp núi, thật nam tính!
Thiên Tôn kiêu ngạo mà ưỡn ngực: Đương nhiên!
"Thế nhưng...!" Tiểu Tứ Tử bóp ngón tay hiếu kỳ, "Tôn Tôn người không phân biệt được cẩu cẩu cùng lang lang à? " Tại sao phải kêu sói học sủa tiếng chó?
Tiểu Tứ Tử mới hỏi xong đã bị Công Tôn vỗ cái mông nhỏ: "Con có thể phân biệt chó cùng sói sao?"
Tiểu Tứ Tử bưng mông chu cái miệng nhỏ nhắn: "Có thể phân biệt a!" Tiểu Tứ Tử còn rất chăm chú: "Cẩu cẩu thật ngoan ngoãn thật khả ái, lang lang hung hăng." Tiêu Lương ở một bên lắc đầu: Lần trước ở Lang Vương Bảo bé đã nói với Cận nhi thật nhiều về cách phân biệt sói và chó, kết quả Cận nhi một điểm cũng không có nhớ kỹ.
Thiên Tôn ủy khuất nắm ngón tay: "Nhưng mà sói cũng thật ngoan ngoãn thật khả ái." Rõ ràng giống như một con đại cẩu, y không biết là bình thường.
Ân Hậu khó có được ở một bên phụ họa: "Chó cùng sói quả thực là khó phân biệt." Ngay cả Lâm Dạ Hỏa yêu chó, còn thích học chó ngồi xổm, cũng đều đem sói xem thành chó.
Công Tôn nghe thấy lời của Thiên Tôn, nhịn không được nói: "Sói từ lúc nào trở nên ngoan ngoãn đáng yêu vậy?"
Triệu Phổ buông tay: "Có thể tất cả các động vật lớn đều sẽ biến thành tiểu động vật khả ái nhu thuận! Tựa như Tiểu Ngũ."
Tiểu Ngũ bây giờ đã triệt để lưu lạc thành một con mèo nhà to xác rồi.
Đừng nói là mấy cô nương ở Khai Phong Phủ lúc đầu sợ lão hổ muốn chết, ngay cả lũ mèo hoang bị Triển Chiêu hấp dẫn tới, cũng dám cào trên đuôi hắc hổ một trận.
Công Tôn nghĩ đến cảnh Tiểu Ngũ bị mèo cào đuôi toàn thân dựng lông lại bắt không được lũ mèo con đang kinh sợ ở trên cây, không khỏi buồn cười:
"Tiểu Ngũ chỉ sợ là lão hổ không có bộ dáng lão hổ nhất trong lịch sử rồi, ngay cả mèo cũng đánh không lại, thật là làm cho loài hổ mất mặt."
Tiểu Tứ Tử ở một bên nghe hai vị phụ thân thảo luận về Tiểu Ngũ, chen miệng nói: Ân Ân bảo mèo là sư phụ của cọp, đồ đệ bắt không được sư phụ không có gì mất mặt."
"Lão hổ bắt không được mèo còn không mất mặt sao?" Tiêu Lương hiếu kỳ:
"Vậy cái gì mới gọi là mất mặt? Giống như con sói này học sủa tiếng chó sao?"
Tiểu Tứ Tử lắc đầu liên tục: "Lang lang học sủa tiếng cẩu cẩu cũng không gọi là mất mặt, lang lang vẫn không bắt được dương dương, miêu miêu cũng đánh không lại thử thử, cái này cũng không gọi là mất mặt đâu!"
"Cái gì mà miêu miêu đánh không lại thử thử, nào có con mèo nào đánh không lại con chuột?" Ân Hậu nghe thấy sói không bắt được dê còn cảm thấy bình thường, sau khi nghe được một câu kia, trong nháy mắt bùng nổ: "Ngoại tôn ta sao có thể đánh không lại đồ đệ của lão quỷ kia?"
Thiên Tôn lập tức đắc ý: "Vốn là đánh không lại!"
"Đánh không lại cái gì, hai đứa tụi nó rõ ràng là ngang tài ngang sức!" Ân Hậu nổi giận, vung tay lên: "Chiêu Chiêu, hai đứa các con đánh cho lão quỷ hồ đồ này xem."
Triển Chiêu: "..." Vô tội trúng thương thật là khổ sở a.
Nghĩ đến lại ánh mắt u oán liếc Tiểu Tứ Tử: Tại sao phải nói là sói không bắt được dê, mèo đánh không lại chuột?
Tiểu Tứ Tử rụt vai, chu cái miệng nhỏ nhắn rất là ủy khuất: Bé nói rõ ràng là miêu miêu đánh không lại thử thử, cũng không phải nói là Miêu Miêu đánh không lại Bạch Bạch, ai biết Ân Ân lại phản ứng lớn như vậy?
"Ngang tay cái gì?" Thiên Tôn mặc kệ, lớn tiếng để lộ bí mật: "Bình thường thì ngang tay, nhưng lúc ở trên giường rõ ràng Ngọc Đường ở trên Chiêu Chiêu ở dưới, lần trước ngươi cũng nhìn thấy, cho nên là Ngọc Đường thắng!"
Oanh--
Triển hộ vệ trong nháy mắt cảm thấy huyết dịch toàn thân đều trào lên đầu, càng trào càng nhiều càng trào càng nhiều, sau đó: "BIU" một cái, nổ tung.
Nhìn đến Bạch Ngọc Đường, tuy là cố gắng duy trì lãnh tĩnh, nhưng tay không ngừng run rẩy cùng với mặt càng ngày càng sưng đỏ đã bán đứng hắn.
Bạch Ngũ gia cắn răng, phun ra từng chữ: "Các người nhìn lén?"
Thiên Tôn không chút khách khí bán đứng Ân Hậu: "Chủ ý của hắn, hắn sợ con khi dễ ngoại tôn hắn."
Ân Hậu quét mắt nhìn y một cái: Lão quỷ này, rõ ràng là chủ ý của hai người.
Rõ ràng sợ ngoại tôn hắn khi dễ đồ đệ của mình.
Lại nói, cháu của hắn ngoan như vậy, sao có thể khi dễ người khác?
Nghĩ vậy, Ân Hậu mang theo ánh mắt "con sao lại không có chí tiến thủ như thế" nhìn Triển Chiêu: Tốt xấu cũng phải phản công một lần a, ba lần nhìn trộm thì cả ba lần cháu ngoan của hắn đều ở phía dưới, thực sự là quá không có chí tiến thủ!
Thiên Tôn vẫn còn dương dương đắc ý: "Ngươi và ta ngang tài ngang sức, Ngọc Đường lợi hại hơn so với Chiêu Chiêu, cho nên là ta thắng!" Đồ đệ ngoan, không chịu thua kém a!
"Ngươi thắng cái rắm!" Cả đời đánh ngang tay, lúc này ở phương diện truyền nhân bị Thiên Tôn đè ép, Ân Hậu làm sao có thể chịu phục, lúc này nói không suy nghĩ: "Lão tử đêm nay liền đè ngươi, xem rốt cục là người nào thắng!"
...
Ôi mẹ ơi, Tiểu Thanh, phương pháp trèo tường của ta không đúng có đúng không? Ta nghe cung chủ nói hắn muốn đè Thiên Tôn!"
Trên đầu tường cao to của Khai Phong phủ, chẳng biết từ khi nào đã đứng một hàng cô nương, khiến Triển Chiêu kinh hồn táng đảm: Hồng tranh hoàng lục thanh lam tử, trong Ma Cung còn có bao nhiêu dì không tới?
Lúc này Lam Hồ Ly đang bưng mặt lắc lư phía trước Diêu Thanh, Diệp Tử Thiền không biết nghĩ gì ở một bên hai má hồng hồng, Hồng Cửu nương khó có được lúc không lười biếng dựa vào người khác mà vẻ mặt nghiêm túc.
Triển Chiêu thấy hết hồn, rất ý vị mà mặc niệm: Mắt trái giật là tài mắt phải giật là tai, bên trái hung bên phải cát....!A, hai mắt cùng giật thì tính như thế nào đây?
Hồng Cửu nương hắng giọng nghiêm túc mở miệng: "Có nghe được lúc đầu Thiên Tôn nói cung chủ sờ mông hắn?"
Chúng mỹ nữ: "Có nghe được!"
"Có nghe cung chủ nói hắn muốn đè Thiên Tôn không?"
"Có nghe"
"Người của Ma Cung là những người biết chịu trách nhiệm đúng không?"
"Mỗi người đều chịu trách nhiệm, cung chủ đứng đầu!"
"Về sau sẽ hành lễ với Thiên Tôn như thế nào?
Chúng mỹ nữ nhất tề khom lưng, cho Thiên Tôn một cái vạn phúc: "Cung chủ phu nhân hảo!".