[Ân Tôn] Cộng Quân Thử Dạ Tu Trầm Túy

Chương 18


Mười ba tháng tám
Giờ Tý
Đêm tĩnh lặng gió ngừng thổi, ánh trăng sáng, sao trời thưa thớt.
Khai Phong phủ.
Bạch Ngọc Đường ngồi cạnh bàn, lẳng lặng nhìn ánh nến nhảy múa, vừa lau Vân Trung Đao.
Triển Chiêu ngồi bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, buồn bực: Hai lão đầu đến cùng đã chạy đi đâu? Ngoại công đuổi theo Thiên Tôn, sao cả đêm còn chưa trở lại? Ai nha, Thiên Tôn dễ xấu hổ, so ra còn không bằng Tiểu Tứ Tử a, cư nhiên trốn mất, Tiểu Tứ Tử cũng chỉ đỏ mặt mà thôi!
Y cũng không lo lắng hai lão đầu xảy ra chuyện gì, Ân Hậu cùng Thiên Tôn một chỗ, ai có thể làm cho họ gặp chuyện không may a.
Đột nhiên, Triển Chiêu hít mũi một cái, mắt sáng rực lên: "Mì xào thập cẩm, bên trong còn có nhân tôm tươi."
Triển Chiêu một tiếng "mì xào thập cẩm" này kêu đến khí thế ngất trời, ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng nghe thấy, hỏi: "Cha, Miêu Miêu sao lại đói bụng rồi? Buổi tối Miêu Miêu ăn tận ba bát cơm lớn, còn ăn vỉ bánh bao lớn, đêm xuống lại muốn ăn mì xào thập cẩm? Dễ đói như vậy, Miêu Miêu có phải là bị bệnh rồi hay không?"
Công Tôn cũng thật lo lắng: "Ăn nhiều như vậy là có chút không bình thường, ngày mai xem một chút."
Ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng lo lắng nhìn y - Miêu Nhi, phải ngươi hay không, không phải một canh giờ trước vừa ăn xong hay sao?
Triển Chiêu buồn rầu đến chẳng muốn tốn hơi thừa lời - gia chỉ là tham ăn chứ không phải thùng cơm! Ta là nói có mùi vị mì xào thập cẩm, lẽ nào ngươi không ngửi được sao?
Bạch Ngọc Đường dùng sức hít mũi một cái, sau đó lắc đầu -- Không ngửi được.
Nhưng mà...
Hình như là có động tĩnh gì...
"Mì xào thập cẩm càng lúc càng gần!" Triển Chiêu vẻ mặt nghiêm túc.
Bạch Ngọc Đường cạn lời: Mì xào còn biết tự mình chạy đến trước mặt mèo này hay sao? Nhưng nghe tiếng gió thổi không tầm thường này, hình như là người quen...
"Mì xào thập cẩm tới rồi!" Đây là Triển Chiêu.
"Nghe nói Ân Hậu muốn thành thân cùng với Thiên Tôn!" Đây là ngươi mặc áo hỏa hồng ngồi xổm ở bệ cửa sổ Lâm Dạ Hỏa.
"Nghe nói Thiên Tôn phải gả đi rồi!" Đây là cao tăng đắc đạo trong mắt lóe lên vô hạn tia sáng nhiều chuyện Vô Sa đại hòa thượng.
Đêm hôm khuya khoắc, ngọn đèn dầu ở hậu viện Khai Phong phủ tắt không bao lâu lại sáng lên.
Mọi người đều bị tinh thần bát quái của thầy trò Vô Sa làm cho sợ ngây người.
Vốn dĩ, Lâm Dạ Hỏa hiếm có khi một không làm chuyện ngu ngốc một hai không đùa cẩu mà chuẩn bị về Hỏa Phượng đường làm chút chuyện đứng đắng, Vô Sa hòa thượng chuẩn bị theo đồ đệ vừa đi vừa ăn, sau đó Túc Thanh nhận được bồ câu đưa thư của vị biểu cô cô thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi thực tế đã ngoài sáu mươi nào đó, trong thư Diệp Tử Thiền dùng giọng điệu mà nàng cảm thấy nghiêm trang kỳ thực là cực kỳ ngu ngốc biểu đạt 3 chuyện:
1: Chính đạo coi là một P*, trăm năm trước đã phi lễ Thiên Tôn đến thương tích đầy mình.
*điểm trừ, điểm không tốt
Ma cung, Thiên Sơn, sớm muộn cũng phải lo liệu hỉ sự đệ nhất của hai đạo chính tà.Cái này là trọng yếu nhất, Thiên Tôn phải gả đi.
Sau khi xem xong, Túc Thanh sâu đậm bị chấn kinh rồi, cái gì gọi là "Ân Hậu phi lễ Thiên Tôn đến thương tích đầy mình", loại chuyện như vậy thực sự không thể nghĩ sâu có được không? Bọn họ rốt cuộc làm gì đến mức "thương tích đầy mình", cái này cần bao nhiêu kịch liệt a?
Lâm Dạ Hỏa ở một bên thấy mặt Túc Thanh càng lúc càng đỏ liền cảm thấy hiếu kỳ, vốn dĩ thư của Diệp Tử Thiền gửi cho Túc Thanh hắn không muốn xem, nhưng thấy dáng vẻ thuộc hạ nhà mình đều đỏ đến sắp nổ tung, Lâm Dạ Hỏa không thể không lấy thân phận đường chủ đến quan tâm một chút.

Vì vậy, hắn nhìn thư mấy lần, sau đó bị rung động: "Ân Hậu cùng Thiên Tôn chuẩn bị thành thân?"
Vô Sa đang đợi cơm, cộng thêm mọi người ở Hỏa Phượng đường nhao nhao phun tập thể, Vô Sa "hưu" một cái đứng lên, hỏi: "Là hai người bọn họ phân biệt muốn cưới vợ hay là thành một đôi?"
Lâm Dạ Hỏa ngây người: "Ân Hậu cưới, Thiên Tôn gả."
Vô Sa đoạt tin đến xem, vỗ bàn một cái.


"Đồ đệ, vi sư đi Khai Phong xem náo nhiệt!"
Sau đó biến thành quả cầu bắn đi.
Lâm Dạ Hỏa sau hai giây thất thần, quả đoán biểu thị: "Sư phụ, ta cũng đi!"
Mọi người bị bỏ lại Hỏa Phượng đường biểu thị đầu óc rất hỗn loạn, đường chủ chạy, sư phụ của đường chủ cũng chạy mất, vậy bọn họ bây giờ trở về hay không trở về?
Trở về, đường chủ không ở, phải giúp đường chủ xử lý hết thảy việc lớn nhỏ ở Hỏa Phượng đường, đi theo đường chủ, có thể chứng kiến sự kiện náo nhiệt nhất giang hồ.
Cái này còn cần phải chọn sao? Quyết đoán theo đường chủ đi Khai Phong a!
Đợi sau khi mọi người của Hỏa Phượng đường rời đi, những người ngồi bàn bên cạnh yên lặng một hồi, sau đó chợt bùng nổ.
"Chờ đã." Rõ ràng còn chưa tới Trung thu, lại ở trong phòng, còn là vẫn đang mặc quần áo, Triển hộ vệ lại cảm thấy có chút lạnh.

"Cái gì gọi là những người ngồi bàn bên cạnh? Lúc đó ngoại trừ người của Hỏa Phượng đường còn có người khác?"
Lâm Dạ Hỏa xem đó là chuyện đương nhiên gật đầu: "Đương nhiên là có a, người của Hỏa Phượng đường ta chỉ cần một bàn là đủ."
Triển hộ vệ thanh âm run rẩy: "Cái gì gọi là chỉ cần một bàn là đủ?"
Vô Sa xuất ra tuyệt chiêu tất sát: "Lúc đó chúng ta đang ở Thái Bạch lâu ăn cơm chiều, kia sinh ý thật tốt quá, trễ một chút liền một cái bàn cũng không có."
Sấm sét giữa trời quang.
Triển Chiêu cảm thấy nhân sinh từ nay về sau ảm đạm vô quang rồi.
Bạch Ngọc Đường hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Thái Bạch lâu? Có ăn mì xào thập cẩm không?"
"Đương nhiên, đây chính là chiêu bài của Thái Bạch lâu."
Bạch Ngọc Đường đỡ trán - Miêu nhi, cái mũi này của ngươi cũng quá linh, người ta buổi chiều ăn cái gì ngươi cũng có thể đoán được.
Tiểu Tứ Tử giơ lên tay nhỏ bé hiếu kỳ: "Thái Bạch lâu có phải là huynh đệ của Thái Bạch cư không?"
Triển Chiêu hai mắt rưng rưng nhìn ngoài cửa sổ: Nếu như Thái Bạch lâu thực sự là huynh đệ của Thái Bạch cư thì tốt rồi.

Vấn đề là, Thái Bạch lâu tuy là đầu bếp tốt, nhưng chỗ càng tốt hơn chính là nó chính là nơi buôn bán cùng trao đổi tình báo, có chuyện bát quái gì, mặc kệ thật giả đều truyền đi rất nhanh a!
Sáng mai, toàn bộ giang hồ đều biết chuyện Ân Hậu cùng Thiên Tôn muốn thành thân, mà hai đương sự lại hoàn toàn không biết chuyện...
Triển Chiêu đã không cách nào tưởng tượng phản ứng của ngoại công nhà mình cùng với Thiên Tôn sau khi biết bản thân "bị thành thân"
Nghĩ đến sự kiện này, Bạch Ngọc Đường cũng cau mày - Đây cũng không phải là vấn đề chỉ năm cái bánh trung thu liền có thể giải quyết.
Thầy trò Vô Sa ở một bên cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, bọn họ ngay cả cơm tối cũng không ăn hết, từ Thái Bạch lâu đến Khai Phong, từ chạng vạng bay đến nửa đêm, cũng không phải đến xem Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu "phiền não vì trưởng bối", bọn họ là cầu bát quái a!
Lâm Dạ Hỏa ngồi xổm một bên, vừa lấy miếng dưa leo đắp mặt vừa nghe hay tiểu hài tử tinh lực vô cùng thịnh vượng kể chuyện đã qua - Cũng không biết đêm hôm khuya khoắt thế này hắn tìm đâu ra dưa leo, nghe thấy sửng sốt một chút: Ai cha, không ngờ Ân Hậu cùng Thiên Tôn ràng buộc sâu như vậy a, không ngờ Ân Hậu khi còn bé dáng dấp giống hệt Tiểu Tứ Tử a, không ngờ Thiên Tôn ngốc như vậy a.
Khi nói đến thân thế Ân Hậu, Lâm Dạ Hỏa ngốc rồi.
"Sao còn có thần thú a?" Lâm Dạ Hỏa quay đầu nhìn sư phụ nhà mình đang cầm nửa trái dưa leo ăn đến vui sướng.

"Ân Hậu chẳng lẽ không phải mèo, mà là hồ ly?" Nói xong lại liếc nhìn Triển Chiêu vẫn đang xoắn xuýt, kỳ quái: Không thể a, hậu nhân giống mèo như thế, tổ tiên sao có thể là hồ ly?
Vô Sa buông tay.

"Sao ta biết được? Ta chỉ biết Ân Hậu lão quỷ kia địa vị kỳ thực rất lớn, Yêu Vương nói trên người hắn có huyết mạch truyền thừa gì đấy, chính là cái loại thần thần bí bí rất trâu ấy, cụ thể cũng không có nói tỉ mỉ qua, ngược lại Yêu Hồ tộc bọn họ nghiêm chỉnh chính là rất thần bí.


Còn về cái gì mèo với hồ ly..." Vô Sa nhìn về phía Triển Chiêu bởi vì nói đến ngoại công nhà mình mà hai mắt lóe sáng.

"Cái gì mà mèo chín mạng, hồ ly chín đuôi yêu quái a, quỷ thần a các loại, đều là do giang hồ đồn đại đến quá thần, đó là do bọn họ chưa thấy qua lúc ngoại công ngươi thụ thương."
"Thụ thương?"
Bao Duyên cùng Bàng Dục biểu thị bọn họ và tiểu đồng bọn của bọn họ đều sợ đến ngây người, Ân Hậu thoạt nhìn trâu như vậy thực tế cũng trâu như vậy cũng có lúc thụ thương? Ách, kỳ thực lăn lộn giang hồ ai không thụ thương, vấn đề mấu chốt là lại có người có thể khiến cho Ân Hậu thụ thương! Ngoại trừ Ngân Yêu Vương cùng Thiên Tôn, ai có thể lợi hại như vậy?
Công Tôn ở một bên hỏi: "Là nói vết thương do trúng tên trên người lão gia tử sao? Nhìn có vẻ giống như bị vạn tiễn xuyên tâm vậy."
"Không phải giống." Vô Sa lắc đầu.

"Đó chính là vết thương sau khi hắn bị vạn tiễn xuyên tâm lưu lại."
"Cái gì?"
Triển Chiêu trực tiếp giậm chân.

"Người biết là ai làm không? Vết thương trên người ngoại công ta đến cùng là phát sinh chuyện gì?"
Mỗi lần thấy vết sẹo dưới cổ Ân Hậu, y cùng với mẹ y đều sẽ không khống chế được táo bạo phát điên, nhưng vô luận thế nào, Ân Hậu cho tới bây giờ cũng không có tiết lộ qua nửa câu với nữ nhi cùng ngoại công mình về lai lịch của một thân vết sẹo kia.
Công Tôn càng cảm thấy khiếp sợ: "Bị vạn tiễn xuyên tâm cư nhiên vẫn chưa..."
Chữ "chết" kia không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu ý của Công Tôn.

Tuy rằng Ân Hậu không chết đúng là chuyện đáng nên ăn mừng, nhưng càng khiến người ta cảm thấy kinh nghi là, nếu ngay cả như vậy cũng không chết, lẽ nào Ân Hậu thực sự có thân bất tử?
Công Tôn càng cảm thấy kinh dị hơn, người bị vạn tiễn xuyên tâm, tuy rằng cho tới nay vẫn chưa gặp được, lấy y thuật thế gian hiếm có hiện nay của hắn, cũng không cách nào xác định mình có thể cứu về người rõ ràng đã đặt một chân vào Diêm Vương điện này hay không...
Vô Sa thở dài, hai mắt nhắm nghiền.

"Năm đó vạn tên cùng bắn, hắn trực tiếp té xuống vực sâu vạn trượng, gần một năm, toàn thiên hạ không có nửa điểm tin tức của hắn.

Nhưng mà một năm sau, hắn lại đột nhiên xuất hiện, tinh thần càng tốt võ công càng cao hơn, nếu không phải vẫn còn vết thương trên cổ, mọi người đều sẽ hoài nghi hắn biến mất một năm kia là đi tinh tiến võ công.

Cho nên giang hồ mới xuất hiện những tin đồn, nói hắn là miêu yêu, nói hắn thực ra là từ mười tám tầng địa ngục bò lên."
"Cho nên..." Triển Chiêu siết chặt nắm tay, y hiện tại đã không còn quan tâm sau khi trời sáng toàn giang hồ sẽ xôn xao "chính tà đệ nhất hôn" nữa, y hiện tại chỉ quan tâm năm đó ngoại công chịu khổ.

"Vạn tiễn xuyên tâm cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"
"Kỳ thực ta cũng không rõ ràng lắm." Đột nhiên một câu như vậy, làm cho ngay cả Bao Duyên cũng nhịn không được nỗi kích động muốn đánh đắc đạo cao tăng một trận, bản thân không rõ ràng lắm còn nói nhiều như vậy, hại Triển đại ca tâm tình không tốt.

"Năm đó lúc ta chạy đến chỉ thấy được một màn cuối cùng.


Nhưng mà..." Vô Sa nhìn về phía Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

"Năm đó dù có thù hận nhiều đến mấy cũng chỉ là năm đó thôi, bây giờ trăm năm đã qua, cừu nhân của hai người bọn họ đã sớm chết hết, nơi nào cần hai người hậu bối các ngươi nhớ kỹ báo thù? Có một số việc, bọn họ không muốn nói, các người cần gì phải hỏi nhiều chứ?"
Giờ Dần canh ba.
Ngoài cửa thành Khai Phong phủ.
Hai bóng người một đen một trắng nhìn cửa thành đóng chặt trong màn đêm, đồng thời đánh cái ngáp thật to.
"Lão quỷ, chúng ta vì sao không đợi sáng mai trở về?" Thiên Tôn liều mạng vuốt mắt, gần đây hơn một tháng đều là ngủ sớm dậy sớm, hôm nay đột nhiên chạy đường dài như vậy, lại nháo cả đêm, cho dù là võ lâm chí tôn võ công vô địch, cũng đánh không lại đồng hồ sinh học hơn một tháng bồi dưỡng ra.
Ân Hậu trừng y: "Không phải là ngươi nói thi đấu sao?" Bản thân cũng hồ đồ đấu với y.
"Ta nói thi ngươi liền thi a..." Thiên Tôn nghiêng đầu, tựa trên vai Ân Hậu, hàm hàm hồ hồ hỏi.

"Hình như chúng ta thi xem người nào tới trước mà, là ai thắng?"
"Còn không phải giống như trước đây sao?" Ân Hậu tức giận, so cả đời đều là loại kết quả này.

"Hòa nhau."
Thiên Tôn cũng có chút buồn bực: "Lại hòa nhau a? Vậy bây giờ xem Ngọc Đường cùng Tiểu Chiêu ai sẽ tức giận."
"Giờ này tất cả đều ngủ say, còn ai tức giận với ngươi?" Ân Hậu bất đắc dĩ.

"Ngươi không phải Thiên Tôn à, còn khốn khổ như vậy sao?"
"Tôn Tôn cũng phải ngủ ngủ mà!"
"Ngươi xem ngươi là Tiểu Tứ Tử a!" Còn Tôn Tôn phải ngủ ngủ.
Thiên Tôn lại một bộ không quan tâm, cả người úp sấp trên lưng Ân Hậu, đầu nghiêng trên vai Ân Hậu: "Mặc kệ, chính là muốn ngủ."
Ân Hậu bất đắc dĩ: "Được, ngủ." Cảm giác bị bóc lột trăm năm trước lại trở về.
Một đêm, luôn cảm thấy cái gì cũng thay đổi, lại cảm thấy như cái gì cũng chưa từng đổi.

Phảng phất vẫn như trở về lúc trước, lại cảm thấy thủy chung vẫn là hiện tại.
Mang người lướt đến đầu tường thật cao, nhìn tóc đen rũ trên lưng, Ân Hậu cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi: "Nhiều năm như vậy ngươi không phải đều xem mái đầu bạc như bảo bối, sao đột nhiên lại bảo Công Tôn biến thành đen?" Còn nhớ rõ lần trước tóc biến thành đen, ngươi này phát cáu rất lớn.
"Ta tóc bạc ngươi tóc đen, này không phải có nghĩa là công phu của ngươi tốt hơn ta sao, đương nhiên phải đen trở lại, nếu không...!Ta phải chịu thua?"
"Có tác dụng không? " Ân Hậu nhịn không được ở nói thầm trong lòng, đều bạc hơn một trăm năm.
"Ai, hiện tại vấn đề kia, ngươi có thể trả lời ta không?"
"Vấn đề gì?"
"Năm đó ngươi bị vạn tiễn xuyên tâm, vì sao không chết?"
Ân Hậu cười cười: "Ta nói ngươi cũng sẽ không tin."
"Nói nghe thử xem." Thiên Tôn bị gợi lên hứng thú, cũng không cảm thấy mệt.

"Năm đó ta từng hỏi qua Yêu Vương, hỏi ngươi còn sống hay không, người nói còn.

Sau đó ta hỏi ngươi nếu còn sống, vì sao không tìm được ngươi, ngươi nói ngươi đã không còn ở trên thế giới này, đương nhiên không tìm được.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Nói đến rất ly kỳ." Nhớ tới một đoạn từng trải kia, Ân Hậu đến giờ vẫn cảm thấy kỳ diệu.


"Ngươi còn nhớ căn nhà trống ở Ân gia thôn không, Yêu Vương nói có con tiểu hồ ly bị đại yêu quái nuốt đến thế giới bên kia."
"Ừ." Thiên Tôn gật đầu, đại yêu quái trong căn nhà trống kia vĩnh viễn là hồi ức đen tối của y.

"Ngươi đừng nói ngươi cũng bị đại yêu quái nuốt đến thế giới bên kia đi?"
"Không phải thế giới bên kia, là cùng thời không với tiểu hồ ly."
"Sau đó thì sao, tiểu hồ ly cứu ngươi?"
"Không phải nó, là một người khác.

Có nhớ cái nữ nhân cưỡng bức tiểu hồ ly kia, nữ nhân kia sinh cho tiểu hồ ly một hài tử, được người đương thời gọi là tiểu thần tiên.

Đứa bé kia có một người bằng hữu, là thần y lợi hại nhất đương thời, là hắn đã cứu ta."
"Thần y?" Thiên Tôn kinh ngạc.

"Vạn tiễn xuyên tâm cũng có thể cứu sống, còn thần hơn Công Tôn a?"
Nghĩ đến thần y vừa tham ăn vừa tạc mao giống ngoại tôn mình kia, Ân Hậu không khỏi bật cười.

"Đừng nói, giữa thần y với thần y cũng thật là có chỗ giống nhau.

Hắn cùng với Công Tôn, ai cũng có sở trường riêng a! Nhưng mà, hắn cũng không phải lợi hại hơn Công Tôn bao nhiêu, mà là bởi vì rơi vào một thời không khác, vết thương do trúng tên trên người ta đã khôi phục rất nhiều." Thời gian, vĩnh viễn là liều thuốc tốt nhất, đại phu có y thuật cao minh nhất.
"Là vậy sao?" Thiên Tôn bị gợi lên lòng hiếu kỳ.

"Vậy còn tiểu thần tiên kia, sao lại gọi là tiểu thần tiên, là có cùng năng lực với Yêu Vương và Tiểu Tứ Tử sao?"
"Có một chút, nhưng rất yếu.

Yêu vương cùng Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ tay là có thể cầu mưa, hắn cầu mưa lại cần một đoạn thời gian, đồng thời sau khi cầu mưa còn tiêu hao thể lực."
"Yếu như vậy?" Đã thấy qua Ngân Yêu Vương cùng Tiểu Tứ Tử cầu mưa, Thiên Tôn vẫn cho rằng Yêu Hồ Tộc cầu mưa là chuyện rất dễ dàng, tùy tiện vỗ tay liền thành.
Ân Hậu bất đắc dĩ.

"Hắn cũng không phải tiểu ngân hồ thuần khiết, có thể cầu mưa đã là không tệ rồi.

Nói đến, ngươi vẫn chưa trả lời ta, cuối cùng là tại sao phải tiếp thu trị liệu của Công Tôn?"
Thiên Tôn lại dựa đầu vào vai hắn: "Ta không phải đã nói sao, tóc bạc biểu thị ta thua, đương nhiên phải đen trở lại."
"Cảm thấy ta sẽ tin?"
Thiên tôn xoa xoa mũi: "Thích tin hay không tùy ngươi."
Màn đêm thâm trầm trên đường lớn Khai Phong phủ, không tìm thấy phu canh gõ mõ, cũng không nhìn thấy sĩ binh tuần thành, chỉ có tiếng bước chân cực kì nhẹ.
Ở góc độ này nhìn xuống, Thiên Tôn mới dễ dàng thấy được vết sẹo như ẩn như hiện dưới cổ Ân Hậu.
Trên đời này, không có hồi ức nào nhớ lại sẽ chết người, chỉ có một thứ hồi ức nhớ lại sẽ khiến người ta đau lòng muốn chết.
Vết sẹo khắp người này, dường như chịu đựng thêm một lần nữa, chỉ là qua ký ức của một người, chẳng phải là, quả thật đáng buồn..

Bình Luận (0)
Comment