An Tri Ngã Ý

Chương 53

Hơn nửa tháng không đi làm chính thức, Thích Thời An và Thẩm Đa Ý đều đặt mông trả  hết nợ của từng người. Đặc biệt là Thẩm Đa Ý, cậu vừa thăng chức lên làm quản lý đã bắt đầu xin nghỉ, tình hình thực tế trên bàn làm việc không thể nhìn nổi.

“Quản lý Thẩm, bản sắp xếp công việc đã được in ra hai bản để trên bàn của ngài, ngài xem thử có cần thay đổi gì không?” Nghỉ phép liên tục hai tuần, các đồng nghiệp có lẽ đều đã hiểu tình hình, cô bé trợ lý cũng chẳng kêu gào gì, vừa tới đã nhanh chóng sắp xếp công việc.

Thẩm Đa Ý nhanh chóng xem qua: “Buổi sáng có hẹn hai khách hàng bàn chuyện thời gian khá là eo hẹp, huấn luyện buổi chiều sẽ kéo dài nửa giờ, những cái khác thì không có vấn đề gì nữa, cảm ơn cô.”

Đang nói, Chương Dĩ Minh từ bên ngoài đi vào, sau khi đẩy trợ lý hành chính đi chỗ khác bèn nói: “Thế nào rồi, ông nội cậu hồi phục tốt chứ?”

“Vâng, trước mắt khá là ổn định.” Dùng lời của bác sĩ mà nói, là một loại ổn định yếu ớt, nhưng cũng coi như là ổn định. Thẩm Đa Ý rót cho Chương Dĩ Minh một chén trà, nói: “Cảm ơn anh Chương tiên sinh, gần đây liên tục bắt anh làm giúp công việc của tôi.”

Chương Dĩ Minh trả lời: “Khách khí làm gì, dù sao cũng là tạo lợi nhuận cho công ty. Đúng rồi, ngày mai tới Triết Tư giải quyết cuộc họp bị hoãn, lần đầu tiên cậu tham dự, phải chuẩn bị thật nghiêm túc, Du Tư rất mạnh mẽ đó.”

Thẩm Đa Ý tò mò hỏi: “Không phải chủ trương là giao lưu hả, sao nghe cứ như sắp có một màn giương thương múa kiếm vậy?”

“Họp giao lưu không phải là chương trình trò chuyện muôn màu, bản chất của nó là hoa sơn luận kiếm, mọi người cùng cạnh tranh tài nguyên cạnh tranh danh tiếng, cùng phân cao thấp.” Chương Dĩ Minh uống hết trà, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng làm việc, “Nhưng cậu cũng phải nhường em ấy một chút, tôi đây toàn là nằm xuống cho em ấy tùy ý chém, nếu cậu chiếm thế thượng phong thì phải có chừng mực.”

Thẩm Đa Ý buồn cười nói: “Tôi nhớ rồi, chắc chắn sẽ làm một quý ông mà.”

Bận rộn cả ngày, buổi tối vẫn trở lại bệnh viện trông nom giường bệnh như cũ. Ông Thẩm đã mặc áo len mỏng rồi, ông ngồi dựa vào đầu giường, ôm radio nghe ‘Bạch mi đại hiệp’, không gây thêm phiền phức cho người ta.

Thẩm Đa Ý và Thích Thời An ở phòng khách bên ngoài tăng ca, trên bàn trải đầy tài liệu và hợp đồng, trên màn hình máy tính của từng người cũng theo dõi số liệu giao dịch theo thời gian thực.

Thích Thời An nói giống như thì thầm: “Hồi đó bác sĩ nói gì?”

Thẩm Đa Ý cũng thì thầm trả lời: “Bác sĩ nói tình hình tạm thời ổn định rồi, nước biển cũng đã truyền xong, còn dặn dò một số việc chú ý mà người nhà cần biết nữa.”

Bác sĩ còn nói, khiến tâm trạng ông cụ vui vẻ là quan trọng nhất. Ám chỉ phía sau câu này ai nghe cũng hiểu được, nhưng Thẩm Đa Ý tình nguyện không nghe thấy.

“Ý là chuẩn bị xuất viện hả?” Thích Thời An gần đây đều luôn đòi hỏi sự ổn định, “Hay là ở lại quan sát thêm đã, đừng vội.”

Thẩm Đa Ý nói: “Theo ý em thì ở trong này lâu dài, ngộ nhỡ tái phát bệnh tốt xấu gì bác sĩ và y tá cũng ở rất gần, có thể tối đa hóa nắm lấy thời cơ cấp cứu. Nhưng ông nội sống chết gì cũng không muốn, ông nói chuyện rủi nói tới thì sẽ nhanh tới thôi, cho dù bác sĩ có canh giữ ở bên cạnh cũng vô dụng.”

Thích Thời An không phản bác, anh nhớ lại lần đó cùng tán gẫu về Bình thư với ông Thẩm ở nhà hàng Hạ Thiên, trong mắt ông cụ bắn ra ánh sáng rực rỡ, mà bây giờ lại ôm radio ngồi bất động, trông giống như một pho tượng thạch cao, thân hình còm cõi.

Trên mặt Thẩm Đa Ý tràn đầy hoảng hốt, ngoài miệng lại nói lời an ủi, nhưng không biết là đang an ủi Thích Thời An, hay là an ủi chính mình: “Bác sĩ nói, rất nhiều bệnh nhân sau khi xuất viện đến mấy năm sau cũng không có chuyện gì, ông nội vừa nghe thấy lại càng không muốn ở lại đây nữa, em ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, phí hoài sinh mệnh và thời gian ở bệnh viện, vậy kéo dài tuổi thọ còn có ý nghĩa gì nữa chứ, chỉ để thở thôi sao?”

Thích Thời An ôm vai Thẩm Đa Ý: “Vậy quan sát thêm hai ngày nữa, kết thúc họp giao lưu là tới kỳ nghỉ quốc khánh rồi, chúng ta đón ông nội về nhà, vui vẻ trải qua ngày lễ.”

“Ừ, áo lông em mua cho ông ngoại còn chưa tặng nữa, ngày mai cầm tới cho anh nhé.”

“Đừng đưa cho anh.” Thích Thời An nhân cơ hội mời, “Quốc khánh có rất nhiều ngày nghỉ, em tới Can hưu sở tự mình tặng cho ông cụ, ở lại ăn bữa cơm nữa.”

Thẩm Đa Ý gật đầu, Thích Thời An lại nói: “Không cần xem như chính thức gặp mặt phụ huynh, chỉ là tới nhà chơi thôi, lúc này em quá mệt mỏi rồi, muốn để em trở lại bình thường.”

Bọn họ làm xong liền rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi, ban đêm thay phiên nhau trông coi, nhân tiện còn có thể xem tin tức bàn giao dịch buổi đêm. Cuộc họp giao lưu ngày hôm sau chín giờ sẽ bắt đầu, bọn họ trực tiếp xuất phát từ bệnh viện, đồng thời chạy tới tài chính Triết Tư.

Phòng tiếp khách đã sắp xếp xong xuôi, nhưng hội nghị vẫn chưa bắt đầu, cấp trên trực thuộc của Thẩm Đa Ý là Chương Dĩ Minh, cậu thấy đối phương đang nói chuyện với Du Tư, thế là chẳng đi qua làm phiền.

Đến sau sắp tới thời gian hội nghị, mới không nhịn được đi tới. “Chương tiên sinh, Du tiểu thư.” Thẩm Đa Ý đến gần, “Cuộc họp giao lưu sắp bắt đầu rồi, tôi là lần đầu tiên tham dự, hy vọng hai người sẽ chỉ bảo nhiều hơn.”

Du Tư mặc đồ rất quy củ, nhưng lại mang khuyên tai rất khoa trương, nói: “Quản lý Thẩm, cậu đừng khiêm tốn, thật ra tôi vừa thương lượng với anh ta, có thể để cố vấn cao cấp của chúng tôi tới tham dự buổi huấn luyện của cậu được không đó.”

Chương Dĩ Minh nói: “Toàn bộ tài sản trí tuệ đều thuộc về Minh An, em như vậy là đang cướp đó, nhưng nếu như em là người nhà ông chủ, vậy thì có thể nói kiểu khác rồi.”

“Chương tiên sinh, nội dung huấn luyện sau khi thăng cấp đều là do tôi làm, toàn bộ tài sản trí tuệ đều thuộc về tôi.” Thẩm Đa Ý thay Du Tư gỡ bẫy, “Rốt cuộc ngài có muốn xem lại tài liệu của tôi lần nữa hay không, nếu không sẽ không kịp đâu.”

Nắm chắc một chút thời gian cuối cùng để chuẩn bị, ánh đèn tối lại cuộc họp giao lưu chính thức bắt đầu. Triết Tư là công ty chủ sự, Du Triết phải mở màn trước. Thẩm Đa Ý ở dưới chỗ ngồi ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên cảm thấy duyên phận thật sự rất kỳ diệu.

Lúc trước cậu vốn là tới Triết Tư phỏng vấn, nhưng Du Triết tán thưởng cậu lại không tuyển cậu, mà giới thiệu cậu cho Thích Thời An. Thế cuộc xoay chuyển, thoáng một cái đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Nhân viên tham dự hội nghị đều là nhân viên cao cấp của mỗi công ty, đúng như Chương Dĩ Minh từng nói, mang tiếng là trò chuyện muôn màu, thực chất lại là hoa sơn luận kiếm. Người của Ủy Ban chứng khoán đang ở đây, mỗi một công ty đều muốn thể hiện trình độ tốt nhất của mình.

Thẩm Đa Ý hơi chỉnh lại cà-vạt, tiếng vỗ tay vang lên, Thích Thời An chấm dứt bài thuyết trình, từ trên bục phát biểu trên sân khấu đi xuống. Cậu đứng dậy nhận gậy, lưng thẳng tắp mà đứng trên bục: “Đáy chính về cơ bản đã hoàn thành, nên bộ phận tư vấn của công ty Minh An lần này sẽ phân tích về ‘Giá thị trường của thương phẩm giao dịch có kỳ hạn’.”

Một chùm ánh sáng, một mặt tường chiếu, ngồi đầy tinh anh. Thẩm Đa Ý đứng trên bục đĩnh đạc nói, tham dự cuộc họp quan trọng đầu tiên sau khi cậu thăng chức lên quản lý. Có người trầm ngâm nhíu mày, có người liên tiếp gật đầu, cậu không chút rung động mà liếc mắt nhìn, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người Thích Thời An.

Cậu ở ngoài sáng, anh ở trong tối, ánh mắt giao nhau, bọn họ dùng ánh mắt cùng tạo ra một giấc mộng chung.

Cuộc họp giao lưu kết thúc mỹ mãn, mọi người khách sáo vài câu với nhau sau đó rời đi, sau cùng phòng tiếp khách chỉ còn lại mấy người. Chương Dĩ Minh và Du Tư đã biết quan hệ của Thích Thời An và Thẩm Đa Ý, lúc nói chuyện riêng với nhau, giọng điệu rất thân thiết. Du Triết vẫn chưa hay biết gì, đứng ở một bên im lặng nghe.

“Đúng rồi, lúc trước có phải anh có tới bệnh viện quân khu không?” Thích Thời An nhớ lại ngày chuyển viện cho ông Thẩm, anh ở hành lang nhìn thấy Du Triết. Sau khi nghe được Du Tư lập tức hỏi: “Anh, thân thể anh không thoải mái hả?”

Du Triết trả lời: “Không, tới lấy chút thuốc thường dùng, nhân tiện lấy chút thuốc bột cho Thự Điều, tới mùa đông dễ bị cảm.”

“Không có chuyện gì là được rồi.” Thích Thời An nhìn thời gian, vẫn còn việc phải làm, bọn họ chuẩn bị trở về Minh An. Trước khi đi anh vỗ vỗ vai Du Triết, nói: “Kỳ nghỉ Quốc khánh bớt chút thời gian uống một ly, có chuyện muốn nói với anh.”

Du Triết gật đầu: “Được, anh cũng có chuyện muốn nói với cậu.”

Ngày nghỉ lễ những năm trước Thẩm Đa Ý đều sẽ cùng ông Thẩm về hẻm Lá Thu, năm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng ông cụ vừa xuất viện, mùa thu lại hay nổi gió lớn, cho nên không thích hợp để ra ngoài, cần phải tĩnh dưỡng.

Thẩm Đa Ý đi sớm về sớm, giữa buổi chiều đã về, Lâm Du Châu may cho cậu một bộ đồ ngủ, cậu vừa về đã thay vào mà khoe khoang. Ông Thẩm ngồi trên sô pha, đắp chăn, xem ti vi, vì không được về hẻm mà rầu rĩ không vui.

“Ông nội, chán hả.” Thẩm Đa Ý ngồi xuống bên cạnh, đấm chân cho ông Thẩm, “Trước khi đi con đã hỏi ông có đi không, là ông nói không đi mà, dì quản gia có thể làm chứng đó.”

Ông Thẩm nói: “Ông như vậy tới đó cũng chỉ khiến bọn họ lo lắng, chẳng bằng không đi, chủ yếu là con đó, về không thể nào yên tĩnh được một chút, còn vô cùng đắc ý nữa.”

Thẩm Đa Ý dịch chăn cho ông Thẩm: “Ngày mai con còn tới Can hưu sở đó, có phải là ông lại muốn xoi mói con không.”

“Cái này thì không xoi mói, con đi đi, cảm ơn người ta cho tử tế.” Ông Thẩm hơi buồn ngủ, mới bảy giờ thôi, mà ông đã chẳng mở nổi mắt, “Đa Ý, con và Tiểu Thích đều là những đứa trẻ ngoan ……….. Các con đều tốt.”

Thẩm Đa Ý giơ tay ôm lấy một bên mặt ông Thẩm: “Ông nội, thật ra con có một bí mật muốn từng chút từng chút nói cho ông biết, cho nên ông phải đi chậm một chút, đợi con nói xong đã.”

Đầu ông Thẩm lệch đi, dựa ở trên trán Thẩm Đa Ý: “Ông biết hết rồi.”

Thẩm Đa Ý không dám động đậy, ôm ông Thẩm ngẩn người. Cậu chẳng quan tâm truy xét xem mình để lộ lúc nào, chỉ muốn xác nhận tâm tình của ông Thẩm vào giờ khắc này. Trong nháy mắt hoảng sợ bắt đầu lan tràn, cậu nắm chặt cánh tay ôm ông Thẩm, hốt hoảng bày tỏ sự áy náy.

Ông Thẩm ngẩng đầu vỗ vỗ chân cậu: “Con muốn ghìm chết ông hả, lá gan sao lại nhỏ vậy.”

“Ông nội …….”

“Bí mật của con, ông đã sớm biết rồi.”

Ông Thẩm nhắm mắt lại: “Ông yên tâm rồi, con cũng yên tâm đi.”

“Cháu ngoan, ông mệt rồi.”

Bên tai Thẩm Đa Ý chỉ còn lại tiếng hít thở, giống như một cái ống bễ cũ đang đều đều hoạt động vậy, không biết vào khoảnh khắc nào sẽ đột nhiên ngừng hoạt động. Cậu cõng ông Thẩm vào phòng ngủ, đắp chăn kín người ông, cho dù dời qua dời lại như thế nào, đối phương cũng chẳng mở mắt ra.

Tắt đèn, cậu nằm xuống bên cạnh, sau khi từ bệnh viện về, cậu toàn ngủ cùng ông Thẩm. Ban đêm sẽ tỉnh dậy vô số lần, sẽ ở trong bóng tối nhìn chằm chằm hình dáng mơ hồ của ông Thẩm mà ngẩn người.

Đến lúc bình minh cậu mới có thể thở ra một hơi, vui mừng vì lại qua được một ngày.

Sáng hôm sau ông nội Chíp Bông tới gõ cửa, mời ông Thẩm tới nhà ăn cơm, hai cụ già muốn ăn mừng ngày lễ. Từ lúc ông Thẩm xảy ra chuyện rồi nằm viện, tới lúc xuất viện, ông nội Chíp Bông vẫn luôn cảm thấy trong lòng áy náy, bởi vì ngày hôm đó ông Thẩm mang Chíp Bông ra ngoài chơi.

Thẩm Đa Ý thay quần áo cho ông Thẩm xong, giao xe lăn trong tay cho ông nội Chíp Bông, nói: “Người đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này đuổi tới chẳng ai có thể tránh né được. Ngày đó còn dọa Chíp Bông sợ, hôm nào con mua cho nó món đồ chơi.”

Chờ tất cả đều sắp xếp ổn thỏa, cậu cũng thay quần áo chuẩn bị tới Can hưu sở.

Trong Can hưu sở hết sức náo nhiệt, Thẩm Đa Ý lần thứ hai tới đây, xách theo vài túi quà, vẫn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng thét vang dội của ông Hoắc. Sau khi Hoắc Hâm nhìn thấy cậu bèn nhìn xung quanh một chút, không chờ cậu gọi người đã dẫn đầu hỏi: “Đa Ý, ông nội không tới hả? Để ông cụ tới cùng ăn một bữa cơm tốt biết bao, dì cử lính cần vụ qua đón ông nhé.”

Ông Hoắc xách theo lồng chim đi tới: “Anh Thẩm giờ chắc là đang tĩnh dưỡng, nhà chúng ta ồn ào như thế, người ta đâu chịu nổi.” Dứt lời nhìn về phía Thẩm Đa Ý, “Sau này có rất nhiều cơ hội, ta còn đợi cùng ông nội con câu cá đó. Đi, tới trong sân hóng gió với ta một lát.”

Thẩm Đa Ý để quà xuống, theo ông Hoắc đi tới trong sân, cây đào trong sân giờ đã sớm chẳng còn hoa nữa rồi, lá cũng bắt đầu úa vàng. Cậu ngồi xuống ghế nhỏ, sau khi nhận lấy lồng chim liền mở khóa lồng ra.

Mẫu Đan vỗ cánh bay lên đầu cành cây, đứng ở chỗ cao kêu loạn, như binh lính đang đứng gác. Ông Hoắc nhàn nhã ngửa mặt trên ghế dựa, nói: “Đa Ý, ngày đó ở bệnh viện nói chuyện với ông nội con, ông nội con vô cùng rộng lượng.”

Thẩm Đa Ý nói: “Người từng trải qua nỗi đau lớn của đời người, nếu như vẫn gượng dậy được mà không bị đánh bại, vậy về sau chắc chắn sẽ rộng lượng và nghĩ thoáng hơn rất nhiều.”

Vừa dứt lời, một tiếng huýt sáo từ cửa phòng truyền đến, Mẫu Đan phản ứng nhanh nhất, run rẩy cánh liền bay qua. Thích Thời An dựa vào cột trụ bằng đá hoa cương ở cửa lầu, một tay xỏ vào túi, một tay giơ lên cho vẹt đậu lên.

Anh vừa ngủ dậy, vội vàng rửa mặt xong liền đi ra đây, tóc còn có chút lộn xộn. Ánh mắt nhìn tới, Thẩm Đa Ý ôm lồng chim rỗng ngồi ở trong sân, ông Hoắc lắc lư trên ghế dựa, một già một trẻ tạo thành một bức tranh phong cảnh.

Ông Hoắc vô cùng tự giác, vung tay nói: “Thối đức hạnh đứng đó cũng không thèm lên tiếng, tuyên bố muốn người đây mà, con đi chơi với nó đi.”

Thẩm Đa Ý cũng chẳng khách khí thêm vài câu, trực tiếp đứng lên: “Ông ngoại, vậy con để lồng ở đây nhé.”

Ngón tay vừa nhấc, Thích Thời An tiễn Mẫu Đan đi, sau đó cùng Thẩm Đa Ý đi vào nhà, lên lầu. Anh ở tạm phòng khách một đêm, giường lớn xa lạ không chăm sóc được thân thể tôn quý của anh, giờ vừa đóng cửa, lại từ đằng sau ôm lấy Thẩm Đa Ý, than thở một tiếng: “Sống lại rồi …..”

Thẩm Đa Ý bị ép tới mức thân thể nghiêng về phía trước: “Cũng ngủ thẳng đến gần trưa rồi, còn có mặt mũi mà trách giường không tốt.”

“Mệt mà, cái tên Chương Dĩ Minh khốn kiếp kia dẫn Du Tư và Thự Điều đi du lịch, ném một đống chuyện lỡ dở cho anh.” Thích Thời An ngửi cố áo Thẩm Đa Ý, “Ông nội đâu, ở nhà một mình hả?”

“Tới nhà Chíp Bông rồi.” Thẩm Đa Ý trả lời, “Ngày đó phát bệnh không phải là ông dắt Chíp Bông đi công viên về sao, ông nội Chíp Bông áy náy, hôm nay hai ông cụ cùng nhau tụ tập ăn mừng ngày lễ.”

Đang nói chuyện, điện thoại Thích Thời An vang lên, cầm lên thấy là Du Triết, anh bắt máy nói: “Quốc khánh vui vẻ, giờ gọi tới có việc gì thế?”

Thẩm Đa Ý tiện tay cầm quyển tạp chí lên xem, láng máng nghe thấy Du Triết hỏi buổi tối có thời gian không uống một ly.

“Hôm nay không được.” Ngày đó Thích Thời An nói cùng nhau uống rượu, chủ yếu chính là muốn nói chuyện của anh và Thẩm Đa Ý cho Du Triết biết, đều là bạn bè cả, chỉ có Du Triết vẫn chưa hay biết gì. Anh suy nghĩ một chút, dù sao cũng chuẩn bị nói rồi, dứt khoát tiết lộ luôn: “Hôm nay người yêu tôi tới nhà ăn cơm, trời có sập cũng đừng tìm tôi.”

Bên trong im lặng trong chốc lát, Du Triết giống như muốn xác nhận: “Cậu hẹn hò rồi hả?”

Thích Thời An vui vẻ trả lời: “Gặp cả mẹ tôi rồi, nếu không phải là chính sách có vấn đề, giờ chắc cũng lãnh giấy chứng nhận rồi.”

Thẩm Đa Ý ngồi trên sô pha xem tạp chí, nghe vậy liếc nhìn Thích Thời An, nhắc nhở anh đừng quá đắc ý. Thích Thời An nhận được cảnh cáo, ngoan ngoãn nói vào điện thoại: “Hai ngày nữa gặp nhau sẽ tỉ mỉ kể cho anh nghe, cúp đây, đến lúc đó tôi mời.”

Mùa thu và mùa đông phương Bắc luôn luôn khô hanh, lúc giữa buổi chiều vậy mà lại bắt đầu mưa, hạn hán gần một tháng, cơn mưa này quả thật làm cho người ta thích. Ông Hoắc mặc áo mưa chăm sóc cây đào của ông, Mẫu Đan ở sân thượng lầu hai cũng hưng phấn mà kêu loạn.

Trời tối càng sớm hơn, mới bốn năm giờ đã giống như là tới buổi tối. Bàn ăn dọn xong, bữa ăn này bắt đầu sớm, Hoắc Hâm nghe tiếng sét đánh bên ngoài bỗng nhiên vịn mép bàn bắt đầu cười.

Thẩm Đa Ý tò mò hỏi: “Dì, sao gì lại vui vậy ạ?”

Hoắc Hâm nói: “Lúc dì và chú con kết hôn, Thời An mới bốn năm tuổi, mới làm mẹ kế mà, dì lại cẩu thả, nên mỗi ngày đều nhắc nhở bản thân phải chăm sóc chu toàn cho nó.”

Thích Thời An xen mồm vào: “Một ngày hỏi con có đói bụng không tám mươi lần, sức ăn lớn như vậy đều do mẹ tạo thành đó.”

“Đi sang một bên đi.” Hoắc Hâm tiếp tục nói với Thẩm Đa Ý, “Có một lần mưa to, bên ngoài vừa sét đánh vừa có chớp, dì hỏi nó có sợ không, còn rất tư lợi mà nghĩ, nếu như nó sợ dì sẽ ngủ cùng nó, vừa vặn xúc tiến chút tình cảm. Kết quả nó tự chui trong chăn chơi game, còn bực mình nói ‘Không phải chỉ là hiện tượng thời tiết ầm ĩ chút thôi sao, có gì đáng sợ chứ’.”

Thẩm Đa Ý nghe xong vui vẻ cả nửa ngày, còn quay mặt qua nhìn Thích Thời An mà vui vẻ. Thích Thời An chẳng thèm để ý cậu, cầm chai rượu vang rót cho mọi người, chuẩn bị chính thức ăn cơm chúc mừng.

Người một nhà quây quần bên cạnh bàn ăn, bầu không khí rất ấm áp, không căng thẳng và khách sáo giống như “Gặp phụ huynh” chút nào. Thẩm Đa Ý cầm ly rượu, trịnh trọng nói: “Ông ngoại, chú, dì, con mời mọi người một ly trước.”

Thích Thời An rủ mắt cười, anh rất vui.

Ông Hoắc đại diện mọi người lên tiếng, nói: “Đa Ý, đây là lần đầu tiên con đến nhà chúng ta ăn mừng ngày lễ, chúng ta xem con như người trong nhà. Ta sẽ không nói trắng ra, đỡ khiến các con thấy xấu hổ, dù sao sau này đây chính là nhà con, chúng ta đều là người nhà của con.”

Thẩm Đa Ý ngửa đầu một hơi uống cạn ly rượu vang: “Cảm ơn ông ngoại, cảm ơn chú dì.”

Bên ngoài mưa to gió lớn, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, nhưng trong nhà đèn đuốc sáng trưng, lời hỏi han quan tâm cũng không ngừng. Điện thoại cố định trong phòng khách bỗng nhiên vang lên, dì Lí chạy lại nghe, sau đó đi tới nói: “Vũ cảnh ở cổng nói có vị Du tiên sinh tới tìm, hỏi có muốn cho qua không ạ.”

“Du Triết?” Thích Thời An dừng đũa lại, “Cho qua đi, lấy thêm bát đũa.”

Du Triết lẻ loi một mình, cũng là loại người liều mạng vì công việc, ngày lễ ba mẹ đều không ở bên cạnh, em gái cùng người khác đi du lịch, cũng đủ thảm.

Chưa tới hai phút, trong tiếng mưa gió ở bên ngoài còn xen lẫn cả tiếng phanh xe, dì Lí mở cửa chính ra, Thích Thời An đứng dậy đi ra cửa nghênh đón. Du Triết từ trên xe bước xuống, cầm dù băng qua sân trước nhà chính, còn cầm theo một túi hồ sơ bằng da.

“Có phải là một mình quá tịch mịch không, mưa to vậy mà còn tới nữa.”Thích Thời An đứng trong cửa, sau khi đợi đối phương vào nhà mới nói, “Vừa bắt đầu ăn cơm, anh lái xe nên đừng uống rượu.”

Anh nói xong quay người đi đến sảnh nghiêng: “Túi hồ sơ gì vậy, đừng nói vói tôi ngày lễ còn muốn tìm tôi nói chuyện công việc nhé.”

Hai người cao lớn vừa bước vài bước đã tiến vào sảnh nghiêng, Du Triết nhìn phía bên cạnh bàn ăn, hơi do dự: “Quản lý Thẩm?”

Thẩm Đa Ý cúi người lên tiếng chào hỏi, Hoắc Hâm và Thích Cảnh Đường cũng vẫy tay bảo Du Triết ngồi xuống. Thích Thời An dọn bát đũa ra, lúc này mới phát hiện khuôn mặt Du Triết lạnh lùng, giống như là có tâm sự gì đó.

“Ông ngoại, chú dì, thật ngại vì đã tới đây quấy rầy mọi người.” Du Triết đứng trước bàn ăn, không ngồi cũng không động, “Hôm nay con tới, là có chút chuyện muốn nói với Thời An, nhưng con nghĩ mọi người cũng có quyền được biết.”

Thích Thời An đứng bên cạnh chỗ ngồi của mình: “Chuyện gì?”

Hầu kết Du Triết chuyển động, dường như quyết tâm không nhỏ: “Chuyện này rất riêng tư, nói thật là anh vẫn đang phân vân.”

Thích Thời An trong nháy mắt đã hiểu nỗi băn khoăn của Du Triết, Thẩm Đa Ý đang ở đây, do đó Du Triết vẫn hơi chần chừ. Dù sao anh cũng định báo cho đối phương biết, dứt khoát nói thẳng: “Đa Ý ở đây cũng không sao, thật ra đối tượng kết giao mà tôi nói chính là em ấy.”

Thẩm Đa Ý trơ mắt nhìn Du Triết từ ung dung biến thành khiếp sợ, tháo vẻ mặt lạnh nhạt ra, chóp mày đuôi mắt đều nhanh chóng tràn ra một tầng bi phẫn. Thích Thời An cũng nhận ra, giải thích: “Có lẽ anh cảm thấy khá đột ngột, cơm nước xong tôi sẽ kể thật tỉ mỉ, nhưng anh cũng thấy rồi đó, bữa cơm hôm nay là chúng tôi gặp phụ huynh ——”

Thích Thời An vừa nói xong chữ cuối cùng, trước mắt đã bị nắm đấm của Du Triết tập kích, tiếng kêu của Hoắc Hâm và Thích Cảnh Đường vang lên cùng lúc, Thẩm Đa Ý ngay lập tức kéo ghế tựa ra đứng lên.

“Anh phát điên cái gì vậy?!” Cho dù Thích Thời An phản ứng cực kỳ nhanh, cũng chỉ miễn cưỡng tránh thoát, cằm bị đốt ngón tay cứng rắn quét qua, lập tức đỏ một mảng.

Ông Hoắc lên tiếng: “Tiểu Triết, con nhất thời không thể chấp nhận ta có thể hiểu được, nhưng vung nắm đấm cũng không đúng đâu.”

Du Triết mắt điếc tai ngơ, tiến lên dồn sức tóm chặt cổ áo Thích Thời An, giận  dữ, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu vậy mà lại nói mình thích đàn ông? Vậy Du Tư rốt cuộc là gì?!”

Tòa tháp trong lòng Thẩm Đa Ý bắt đầu nghiêng ngả, trong phút chốc cậu nhận ra có chuyện gì đó không thể không chế sắp xảy ra.

Thích Thời An nhíu mày hỏi ngược lại: “Liên quan gì đến Du Tư?”

Du Triết ở trước mặt trưởng bối, cơn giận dữ cuồn cuộn ngất trời mà chỉ trích: “Du Tư mười mấy tuổi đã thích cậu, cậu không biết hoặc không thích nó cũng không sao, bởi vì loại chuyện này quan trọng là hai bên phải tình nguyện. Nhưng lúc cậu và Chương Dĩ Minh thành lập Minh An, nó tới giúp đỡ bận rộn biết bao nhiêu, mọi việc xong xuôi mở hội chúc mừng, chẳng bao lâu sau nó liền bỏ mặc Triết Tư, bỏ mặc một thân anh trai tôi đây, vứt tất cả chạy tới Sydney. Cậu thật sự cho rằng nó thích mở phòng tranh hả? Ngần ấy năm là nó chạy tới đó sinh con!”

Ông Hoắc cũng đứng dậy, đụng ngã ghế, quát: “Con gì?! Liên quan gì đến Thời An?!”

Thích Thời An khiếp sợ nhìn Du Triết: “Con? Thự Điều là do Du Tư sinh?”

Trán Du Triết nổi gân xanh, anh dùng hết sức lực toàn thân, lại giống như bị rút sạch sức lực. Tay tóm cổ áo Thích Thời An dần dần buông lỏng, anh nói từng câu từng chữ: “Du Tư mang Thự Điều về, không chịu nói ba đứa bé là ai, anh biết nó không muốn dùng đứa bé mà ép cậu. Nó cũng vậy, người cậu như anh đây cũng vậy, đã chuẩn bị tư tưởng một mình nuôi con khôn lớn, nhưng cú điện thoại hôm nay của cậu khiến anh không thể nhịn được nữa. Lúc em gái anh vì đứa bé mà làm lụng vất vả, cậu lại cùng người khác kết giao, anh mẹ nó vì nó mà tâm ý khó yên ổn.”

“Cậu và Du Tư cùng nhau lớn lên, anh coi cậu như em ruột, cho nên dù trong lòng vừa hận vừa khuất, đến tận ban nãy lúc vào cửa anh còn muốn qua giải thích tử tế. Nhưng cậu lại có thể nói với anh cậu thích đàn ông, vậy lúc trước những chuyện cậu làm với Du Tư thì tính là gì hả?!.”

Thích Thời An khó có thể tin mà nhìn Du Triết, sau đó ra sức kéo Du Triết tới trước bàn ăn: “Tôi hoàn toàn không biết chuyện Du Tư và đứa bé, nhưng đứa bé và tôi chẳng có nửa phần quan hệ. Hôm nay ở trước mặt ba mẹ trưởng bối tôi, còn cả người yêu tôi, anh tốt nhất nên giải thích cho rõ ràng.”

Trong đầu Thẩm Đa Ý trống rỗng, nhưng vẫn lên tiếng: “Du tiên sinh, không phải anh hiểu lầm gì chứ.”

Du Triết vùng ra trừng Thích Thời An: “Có phải hiểu lầm hay không trong lòng cậu tự biết!” Anh cúi người nhặt túi hồ sơ trên đất lên, sau đó rút một tờ giấy chứng nhận từ bên trong ra.

“Bản báo cáo DNA này tôi lấy về một tháng trước, cậu ta có oan uổng hay không, mọi người tự xem đi.”

Mưa gió đột nhiên ngừng lại, nhưng Thẩm Đa Ý tựa như đang nghe thấy tiếng sấm rền.Ôi nghe như sét đánh ngang tai, cuộc tình này rồi sẽ đi về đâu chớ
Bình Luận (0)
Comment