Ẩn Trung

Chương 16

Liên hoan ăn mừng hội thao thành công được tổ chức vào trưa chủ nhật.

Lớp 11-3 có tổng cộng năm mươi bảy học sinh, tham gia hội thao chưa đến hai mươi người, vậy mà liên hoan lại có mặt rất đông đủ, Thích Nhạc đặt trước năm bàn tròn có ghế riêng, suýt nữa là không đủ ngồi.

Giáo viên chủ nhiệm là thầy Tôn cũng tới, thấy vị trí ngồi chật ních, chủ động đi sang quầy bar bên kia ngồi, rảnh rỗi cầm mic lên chọn bài “Tận trung báo quốc”, đứng trên bục hát không đủ tiêu sái không đủ dũng cảm, học sinh dưới bục nghe thấy hoa mắt váng đầu, chỉ thiếu nước chúc đầu xuống bàn.

Khó khăn lắm mới hết một bài, mắt thấy thầy Tôn lại muốn hát thêm bài “Xin hỏi đường ở lối nào”, Hạ Gia Huân vội giơ tay: “Để lớp phó văn nghệ lớp mình hát một bài được không? Nghe nói cậu ấy hát rất hay, em còn chưa được nghe bao giờ đây.”

Các bạn học vì để tránh ma âm nhiễu tai, dồn dập vỗ tay phụ họa.

Tô Văn Uẩn đang gắp một con tôm to lột vỏ, vừa lột được một nửa thì bị mọi người ồn ào bắt lên hát, tâm trạng thật sự không thể tốt hơn được nữa, hát bài “Hồng đậu” một cách đầy ai oán, vừa hát vừa phóng ánh mắt sắc lẹm như dao về phía Hạ Gia Huân.

Đường Chung cùng Tô Văn Uẩn ngồi ở bàn đông người nhất, Tô Văn Uẩn đang ở trên bục, cậu lập tức giả bộ nhìn sân khấu mà ngó chiếc bàn phía tây kia, Doãn Kham ngồi ở giữa bàn, không biết vì sao không động đũa, mà đồ uống thì đã uống vài ngụm.

Hôm nay anh không mặc đồng phục học sinh mà mặc chiếc sơ mi khoác áo bò, bên dưới mặc quần bò đi giày thể thao, tóc dường như đã được cắt gọn lại, phần tóc mái hơi dựng lên để lộ cái trán cao, lúc uống đồ uống còn hơi ngước cổ lên, từ góc độ này nhìn sang sẽ thấy phần yết hầu đẹp mắt.

Đường Chung nhịn không được mà nhìn thêm vài lần, xoay đầu lại uống nước liên tục.

“Mộc Đông Đông uống nước thấm giọng hả, cũng muốn lên hát một bài phải không?” Thái Hiểu Tình ngồi đối diện ủng hộ cậu, “Hát đi hát đi, tôi chưa nghe cậu hát bao giờ.”

Đường Chung suýt nữa thì bị sặc, đặt cốc xuống lắc đầu liên tục: “Không được không được, tôi không biết hát.”

Thái Hiểu Tình: “Tôi không tin, nhạc thiếu nhi chắc phải biết hát chứ, hát “Little star” được không?”

Đường Chung không muốn học sinh trong lớp ăn mất ngon, trợn mắt nói dối: “Không biết thật mà, hồi tiểu học tôi toàn trốn tiết học nhạc.”

Hát xong một bài, Tô Văn Uẩn quay lại chỗ ngồi tiếp tục lột tôm, Thái Hiểu Tình tìm cậu ta hỏi dò: “Có phải Mộc Đông Đông không biết hát thật không?”

Đường Chung ho nhẹ một tiếng, đẩy đĩa giấm sang phía Tô Văn Uẩn, Tô Văn Uẩn thầm hiểu, nhai tôm đã bóc vỏ, nhồm nhoàm nói: “Thật đó, cậu ấy hát như đọc bài vậy, không có tông điệu gì cả.”

Phía đông có bạn chặn giúp, nhưng phía tây lại không được như vậy.

Bên cạnh quầy bar có một chiếc đàn Yamaha điện tử, có lẽ là do cái tên miệng rộng Hạ Gia Huân kia bép xép, nói Doãn Kham biết đàn piano, ép anh lên đó bộc lộ tài năng, cho nên người bên dưới rất sôi nổi, âm thanh truyền đến cả phía bên bàn Đường Chung.

Có cơ hội quang minh chính đại quay đầu nhìn, đương nhiên Đường Chung sẽ không bỏ qua.

Cậu ngậm đũa xoay qua chỗ khác như đang hóng trò vui, chỉ thấy Doãn Kham cúi đầu nhíu mày giữa vòng vây của mọi người, ngồi im một lúc lâu mới lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không biết.”

“Sao có thể chứ.” Hạ Gia Huân là người đầu tiên không tin, “Em đã thấy bằng khen của anh ở nhà rồi, cấp mười đó.”

Thứ hấp dẫn của nam sinh thời nay ngoài vận may tốt thành tích cao thì biết chơi nhạc cụ cũng tính là một điểm tốt. Doãn Kham vừa mới chuyển đến mà tháng thi đầu tiên đã vượt điểm, biểu hiện hôm trước ở hội thao cũng thu hút rất nhiều sự chú ý, lúc này nghe nói anh còn biết chơi piano, hiện đã có nữ sinh lên kế hoạch cưa cẩm.

Dưới sự mong đợi của dân chúng, Doãn Kham vẫn tỏ vẻ không sợ sóng gió, nhấp một hớp nước ngọt, không nhanh không chậm nói: “Bằng khen là mua, không biết thật.”

Đường Chung: “…”

Tôi ít học, cậu đừng có lừa tôi được không.

Các bạn học khác tất nhiên cũng không tin, bầu không khí trong phòng ăn rất thích hợp, có kẻ xem trò vui không sợ lớn chuyện bảo Doãn Kham không đàn thì phải uống, bịch bịch bịch mở ra ba chai bia đặt trước mặt anh.

Doãn Kham đứng lên, trong lòng Đường Chung rất hồi hộp, cho rằng với tính tình của anh chắc chắn là muốn hất tay đi, không ngờ anh lại cầm lấy một chai bia, ngẩng đầu tu ừng ực, trong tiếng vỗ tay cùng tiếng huýt sáo xung quanh mà một hơi uống sạch ba chai bia.

Mọi người ăn cơm xong ở lại trong phòng khách chơi, Đường Chung cùng Thái Hiểu Tình quyên góp một bộ bài, đánh hai ván thì Thích Nhạc từ bên ngoài trở về, Đường Chung nhường lại chỗ cho cậu ta chơi.

Thích Nhạc vừa xếp bài cho Đường Chung vừa đưa cho cậu một tấm ảnh: “Đây là ảnh chụp hội thao, tôi không mang cặp, Mộc Đông Đông cầm giúp tôi đi.”

“Ảnh? Có Doãn Kham không, cho tôi xem với.”

Thái Hiểu Tình nhanh chóng thả bài xuống, giật lấy túi giấy từ trong tay Đường Chung, lấy ảnh bên trong ra, sau đó cùng mấy nữ sinh ríu rít cười đùa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thảo luận “Tấm này đẹp quá” “Tấm này cũng đẹp trai quá” các loại.

Đường Chung cũng muốn xem, xung quanh đều là người chen chúc cậu, rướn cổ lên cũng không thấy, may mà Thích Nhạc bổ sung một câu “Đừng làm hỏng đấy, mấy thứ này phải dùng để gắn báo tường trong phòng học”, túi giấy sau khi chịu đủ mọi chà đạp rốt cuộc cũng quay về tay Đường Chung.

Tìm một góc an tĩnh ngồi xuống, Đường Chung lấy chồng ảnh kia ra xem.

Doãn Kham có vài tấm, một thân mồ hôi, chạy nhanh như gió, khuôn mặt vô cảm nhận thưởng…. Còn có trước khi tiếng súng nổ ra hiệu chạy, Doãn Kham trong hình đầu gối chạm đất chống hai tay đỡ người, thân thể banh ra như một dây cung kéo căng, ngẩng đầu chăm chú nhìn đường chạy phía trước, góc chụp chếch này khiến khuôn mặt thâm thúy lộ rõ từng đường nét, ánh nắng sau giờ ngọ bao phủ một tầng nắng ấm màu vàng lên người anh.

Đường Chung nhìn chằm chằm tấm ảnh này rất lâu, lâu đến mức nhớ lại ngày mưa tầm tã trước cổng trường kia, dưới ô có một người trông thảm hại và một người thờ ơ không liên quan gì tới mình, một người táo tợn một người cố gắng tránh né, tuy không tính là gặp gỡ lãng mạn gì, nhưng lại có ma lực khiến người ta phải hồi tưởng vô số lần.

Chơi đến hơn bốn giờ chiều, mọi người bắt đầu lục tục rời đi.

Đường Chung cùng Tô Văn Uẩn ở lại thu dọn tàn cục với Thích Nhạc, nhặt được mấy món đồ tùy thân để quên của bạn học dưới đáy bàn và trên ghế. Lúc tính tiền để về, Thích Nhạc ôm túi giấy đếm ảnh, đếm đi đếm lại hai ba lần vẫn thấy thiếu một tấm.

“Lạ thật, rõ ràng là năm mươi tấm mà, sao giờ chỉ còn bốn mươi chín tấm.” Thích Nhạc lẩm bẩm.

“Ây dà thiếu có một tấm thôi mà.” Tô Văn Uẩn sốt ruột muốn về nhà, đẩy cậu ta đi lên trước, “Thầy Tôn không nhàm chán đến mức đi đếm từng tấm đâu, có khi còn bảo cậu tự làm đi cho đủ số ấy.”

Thích Nhạc bị cậu ta thuyết phục, bỏ cả túi giấy lẫn đồ để quên của bạn học vào giỏ xe, phất tay một cái đạp xe rời đi.

Nhà Tô Văn Uẩn cách nơi này khá xa, phải ngồi xe bus về, Đường Chung tiễn cậu ta lên xe, một mình đi bộ về, đi qua quán cơm ban nãy tổ chức liên hoan, bất ngờ nhìn thấy một nam sinh cao to mặc áo khoác bò đi ra từ bên trong.

Là Doãn Kham.

Đây không phải là lần đầu hai người tiện đường về nhà, Đường Chung nhanh chân đuổi tới: “Tôi còn tưởng cậu đã sớm về rồi.”

“Đi tới nhà vệ sinh chút.” Doãn Kham nói.

Đường Chung hỏi: “Sao thế, uống nhiều nên khó chịu à?”

Doãn Kham chỉ trả lời bằng một chữ: “Không.”

Đường Chung đứng gần quan sát khuôn mặt trắng bệch của anh, còn có thể ngửi thấy mùi cồn trên người anh, thầm nghĩ người này cũng bướng quá, rõ ràng trên mặt hiện rõ vẻ khó chịu còn sống chết không chịu nhận.

Nhưng cậu không dám nói ra khỏi miệng, thấy phía trước có một cửa hàng tiện lợi, Đường Chung bảo Doãn Kham chờ cậu một lát, chầm chậm chạy vào, chỉ một lát sau đã cầm một bình trà chanh mật ong đi ra.

“Này.” Đưa trà cho Doãn Kham, Đường Chung nói, “Mật ong giải rượu, dù thứ này là đồ pha sẵn nhưng chắc cũng có chút tác dụng đấy.”

Doãn Kham không nhận: “Không cần, cậu uống đi.”

Đường Chung lười khách khí với anh, thẳng tay thả luôn bình trà vào một bên túi áo: “Vừa nãy tôi đã uống hai chén trà đen lớn rồi, kính nhờ đừng để tôi thấy chữ “trà” trong tháng này nữa.”

Doãn Kham mím chặt môi, bất đắc dĩ nhận lấy.

Đi được một lát, Đường Chung do dự hỏi: “Có phải hôm trước thay tôi thi đấu đã rước thêm phiền toái cho cậu không?”

Khuôn mặt Doãn Kham tựa như rất nghi hoặc: “Sao?”

“Tôi biết cậu khiêm tốn mà, không muốn để lộ thực lực trước mặt người khác.” Đường Chung không biết nên biểu đạt ra sao, nói lắp, “Thi chạy thay tôi, còn giật giải nhất, cậu… cậu cũng không muốn phải không?”

Tuy cậu không hiểu vì sao Doãn Kham lại làm như thế, nhưng nếu anh đã làm vậy thì phải có lý do riêng, trong số quy tắc kết bạn của Đường Chung thì có một điều là tuyệt đối không can thiệp vào cách sống của đối phương, mà chuyện chạy ba ngàn mét đã khiến Doãn Kham phá vỡ quy tắc, cậu cảm thấy mình cũng phải chịu trách nhiệm.

Doãn Kham im lặng một lát, nói: “Không có.”

Cũng không biết là không ẩn giấu thực lực, hay là không phải không muốn giật giải nhất.

Đường Chung chưa bao giờ gặp phải beta nào lạnh lùng cao quý kiệm lời như vậy, cảm thấy đến chuyên gia đàm phán cũng chưa chắc đã có thể nói chuyện trôi chảy với anh, trong lòng thầm tính toán một chút, kết bạn thì phải có người nhường nhịn người kia rồi.

Cậu lại bắt đầu tìm đề tài khác: “Lại nói, tôi còn tưởng lần liên hoan này cậu sẽ không tới.”

Doãn Kham: “Lớp trưởng gọi.”

“Lớp trưởng cũng giỏi quá, tôi còn tưởng ai gọi cậu cũng không đi, không phải cậu sợ ồn nhất sao?”

“Ừ.” Đầu tiên Doãn Kham khẳng định rằng mình sợ ồn, sau đó nói, “Lớp trưởng nói nếu không đi sẽ trừ điểm hạnh kiểm, trừ đến mức nào đó sẽ bị phạt quét sân thể dục.”

Đường Chung: “…”

Lớp trưởng cố gắng quá, đáng học hỏi đáng học hỏi.

Cứ như vậy, Đường Chung cùng Doãn Kham, một người bị cả lớp ghét nhất, một người lạnh lùng đến mức không có bạn, thông qua mẩu giấy truyền tin mà trao đổi với nhau, còn thỉnh thoảng ngủ gật nên chạm mặt ngoài cửa phòng học, xây dựng được tình bạn tốt.

Có thể là chỉ có mình Đường Chung cho là bạn tốt mà thôi, vì thái độ của Doãn Kham từ đầu tới cuối vẫn không mặn không nhạt. Hệt như tiết trời thu thành phố N, khi thì gió thổi mưa rơi, khi thì ánh nắng ấm áp, thời tiết không thể xem là lạnh cũng không thể nói là ấm, mặc quần cộc thì hơi lạnh nhưng mặc đồ mùa thu thì quá khoa trương, nói chung là không biết nên phản ứng như thế nào mới có thể rút ngắn khoảng cách.

Mấy ngày trước buổi lập đông, Đường Chung nhân cơ hội điền thông tin liên lạc giúp cả lớp mà thu giấy lại thay lớp trưởng, lấy được số điện thoại của Doãn Kham, tối thứ sáu hiếm khi rảnh rang không có việc, rửa chân lên giường sớm cuộn tròn trong ổ chăn soạn tin nhắn.

Đầu tiên là gửi hai chữ thăm dò: [Có đó không ~]

Gần mười phút sau đối phương mới nhắn lại: [?]

Đường Chung hơi chột dạ: [Có phải bạn Doãn đấy không? Tôi là Đường Mộc Đông đây~]

Lần này nhắn lại nhanh hơn chút: [Chuyện gì?]

Lạnh nhạt tới mức khiến Đường Chung vừa mới ủ ấm chân xong nháy mắt đã lạnh xuyên tim.

Nhưng ít nhất cũng không hỏi cậu vì sao có số mình. Đường Chung uống một viên thuốc an thần, sau đó nhắm mắt lại đếm ngược ba tiếng, nhảy bật dậy như một con cá chép, cắn răng run rẩy nhảy xuống giường lấy sách bài tập.

Khoảng cách từ cửa hàng may đến nhà lầu cũ chưa đến một trăm mét, Doãn Kham tắm rửa sạch sẽ, mặc áo phông xong thì đi ra, vào phòng vừa lau tóc vừa cầm điện thoại lên xem.

Mười phút trước Đường Chung gửi tới một tin nhắn ngắn: [Bài thi tiếng anh tuần này khó quá, bài điền vào chỗ trống đề số hai trang thứ ba phải chọn đáp án nào? Tôi thấy cả A và C đều đúng~]

Doãn Kham nhớ ra di động của Đường Chung là loại cục gạch đen trắng, đánh nhiều chữ như vậy chắc hẳn rất tốn sức.

Anh lật bài thi tiếng anh buổi sáng ra, tìm tới đề kia, đảo mắt nhìn đáp án bên trong dấu móc, cầm điện thoại lên trả lời: [Chọn D]

Đường Chung dùng một dãy dấu biểu đạt sự kinh hoàng: [Không phải chứ~~??!!!]

Doãn Kham vốn không định trả lời loại tin nhắn không có yêu cầu cụ thể này.

Anh đặt di động xuống rồi dọn dẹp lại bàn, lúc chuẩn bị tắt đèn bàn đi thì liếc mắt nhìn chiếc áo đồng phục vắt ở trên ghế, đóa hoa trắng trên tay áo vào ban đêm càng rõ hơn so với ban ngày.

Nhớ tới Đường Chung trước đây nói có gì không hiểu cứ hỏi cậu, Doãn Kham khẽ thở dài, cứ như nhận mệnh mà cầm di động lên soạn tin nhắn, cố gắng dùng thứ ngôn ngữ ngắn gọn nhất giảng giải đề bài.

Đường Chung cũng không ngốc, nền tảng tiếng anh không kém, chỉ cần nói một chút là hiểu, hiểu xong thì cảm ơn.

Doãn Kham nhìn hình thức cảm ơn đặc biệt đầy dấu ngã trên màn hình, vừa định nhắn lại “Không cần cảm ơn”, đáy mắt bỗng lóe lên, nhìn thấy có thứ gì đó đen sì chầm chậm bò từ góc tường tới.

Tám rưỡi tối, Đường Chung bỗng nhận được tin nhắn của bạn Doãn nhìn như không gì không làm được: [Thời tiết như thế này mà chỗ các cậu còn có gián à?]

Đường Chung vừa bò lên giường lập tức ngồi dậy: [Có chứ~! Cậu gặp à?]

Doãn Kham: [Ừ, trong phòng]

Đường Chung nhắn tin xác nhận với anh: [Có phải là đen đen~ tròn tròn~ có sáu chân hoặc tám chân~ trên đầu có hai cái râu~?]

Doãn Kham trả lời bằng một chuỗi ba chấm.

Đường Chung suy nghĩ, cảm thấy đống ba chấm này chắc chắn là đang bày tỏ nỗi sợ hãi.

Là một người lớn lên ở thành phố N, Đường Chung quanh năm suốt tháng làm bạn với tiểu cường, có thể do Doãn Kham đến từ phương bắc, không chừng đây là lần đầu nhìn thấy loại sinh vật đáng sợ trong lời đồn này, cho dù có ngầu chừng nào đi chăng nữa cũng khó tránh khỏi kinh hãi.

Ý thức trách nhiệm đột nhiên được sinh ra, Đường Chung không để ý tới khí trời rét lạnh, nhảy xuống giường mặc quần đi giày, ngón tay ấn phím thật nhanh: [Nhà cậu số mấy? Tôi tới ngay đây~!!!]

*****************

Tận trung báo quốc (精忠报国):
Bình Luận (0)
Comment