Tự mình trải nghiệm, Đường Chung phát hiện chủ nhiệm lớp nói không sai, quét sân thể dục quả thật rất có hiệu quả trên phương diện đuổi lạnh giữ ấm.
Quét qua quét lại đã quét đến tháng mười hai, bạn học quét với Đường Chung đã có sự thay đổi, mấy ngày nay Hạ Gia Huân đều tới. Tuy rằng cậu ta không làm gì cả, chỉ giả vờ giả vịt quét vài ba chiếc lá cây, sau đó chạy sang sân tập xà kép chơi.
Doãn Kham cứ cách ngày lại đến, Đường Chung cũng không rõ rốt cuộc anh đặc biệt đến đây giúp mình hay chỉ là lên sớm quá tiện đường qua đây đi dạo. Lúc này anh đang đứng bên đường chạy, bị Thái Hiểu Tình kéo sang một bên trao đổi đề tiếng anh, Đường Chung cầm cái xúc rác vừa quét lá rụng vào trong, vừa tận dụng cơ hội nhìn sang hai người bên kia.
Thái Hiểu Tình cao một mét sáu lăm, được tính là cao gầy trong giới beta nữ, đứng bên cạnh Doãn Kham phải ngước cổ lên, Doãn Kham cúi đầu xem đề, gò má bị Thái Hiểu Tình che khuất. Từ góc độ này thấy chiều cao lẫn hình thể của hai người đều rất vừa vặn, trong lòng Đường Chung nổi lên chút khó chịu đến mức vô lý, thẳng lưng tập trung quét tước, giả bộ phía sau không có ai.
Hạ Gia Huân ở khu bên kia đang hút thuốc lá, Tô Văn Uẩn quơ tay múa chân nói gì đó với cậu ta, hiển nhiên là đang đấu võ mồm. Cảm thấy mình là người lạc đàn duy nhất, nhiệt lượng vừa tích lũy thông qua vận động ban nãy nháy mắt biến mất, Đường Chung cô đơn không thôi, thầm nghĩ sao Thích Nhạc còn chưa tới.
Chưa đợi được lớp trưởng, Doãn Kham đã tới trước.
Anh vẫn kiệm lời như ngày thường, thò bàn tay không rút khỏi túi quần dù chỉ bài nãy giờ vươn ra, nhặt chiếc chổi cao sư khác nằm trên đường chạy, giúp cậu quét sân.
Trong lòng Đường Chung lại vui vẻ, trên mặt không dám biểu lộ quá nhiều, tầm mắt rũ xuống nhìn chằm chằm mặt đất: “Cậu không đến lớp đọc sáng à?”
“Không đi.” Doãn Kham nói, “Ồn muốn chết.”
Đường Chung cứ đắc ý mãi, hoàn toàn không để ý sân thể dục giờ này rõ ràng còn ồn hơn trong phòng học, lén lén lại gần phía Doãn Kham, lúc anh đổi tay cầm chổi, ánh mắt nhạy bén nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay anh.
“Sao vết thương còn chưa khỏi nữa?” Đường Chung ném chổi đi, vội vã nắm cổ tay anh, một tay khác bẻ ngón tay ra, thấy vết thương kia không những không lành mà còn trở nên dài hơn, hít sâu một hơi: “Đã qua lâu vậy rồi, xảy ra chuyện gì… Đám người kia ngầm tìm cậu gây chuyện à?”
Tay của Đường Chung rất lạnh, Doãn Kham vốn định rút tay về, nhất thời giữ im: “Không sao, không ai đến gây chuyện.”
Đường Chung bỗng nhớ tới gì đó, ngẩng đầu quan sát mặt anh: “Vết thương trên mặt đã lành rồi, rõ ràng năng lực tự chữa của cậu không sao mà.”
Bị một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm một lúc lâu, Doãn Kham hơi mất tự nhiên dời mắt đi: “Ừ, không sao, có thể là lúc ngủ không cẩn thận cào rách.”
“Lúc kết vảy sẽ hơi ngứa.” Đường Chung cúi đầu nhìn lên vết sẹo dữ tợn kia, lông mày nhăn thật chặt, “Sao cậu lại ngủ xấu như vậy, hết đạp chăn lại cào vết thương.”
Doãn Kham đang tìm câu trả lời thích hợp trong đầu, trên sân thể dục đông đúc bỗng truyền tới một giọng nữ: “Không đi học tiết đọc sáng còn ở đây làm gì?”
Là cô Đới dạy tiếng anh ôm một xấp bài thi đi ngang qua.
Hạ Gia Huân vội dập tàn thuốc, Tô Văn Uẩn luống cuống chặn giúp cậu ta, Thái Hiểu Tình là người bình tĩnh nhất trong cả đám, cất giọng nói: “Thưa cô, bọn em đang quét sân thể dục ạ.”
“Quét sân thể dục cần nhiều người vậy à?” Cô Đới đứng chống nạnh, “Mấy hôm nay Đường Mộc Đông không lên học tiết đọc sáng rồi, cậu định thi tiếng anh bằng cái giọng địa phương ngọng kia của cậu à?”
Đường Chung vốn muốn trốn ra phía sau Doãn Kham, kết quả trốn không kịp, đau khổ thò đầu ra trả lời cô: “Đây là ngày cuối cùng rồi, em quét xong sẽ về đọc ngay!”
Tức giận chỉ tập trung lên đầu một người, trông dáng vẻ của cô Đới thì không định lại đây, mấy người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ cô Đới lại đổi mục tiêu tiếp tục mắng: “Còn cậu Doãn Kham nữa, tháng trước thi viết chỉ viết có hai hàng rưỡi, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ, tháng này thi còn dám giở trò gian, mấy người các cậu, tiết tiếng Anh sau đứng hết cho tôi!”
Trên đường trở về phòng học, Hạ Gia Huân vẫn nghĩ không ra: “Anh Doãn viết văn hai dòng rưỡi, sao chúng ta lại bị phạt đứng?”
Tô Văn Uẩn trợn trắng mắt: “Vừa rồi cậu còn hút thuốc đấy, có lẽ là cô thấy được, mấy người chúng ta đều không có kết cục tốt, đây chính là chịu tội chùm trong truyền thuyết.”
Tan tiết đầu tiên của buổi sáng, Đường Chung nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy “chịu tội chùm” này phải trách mình đầu tiên, nếu Doãn Kham ngồi yên trong phòng học, cô Đới chưa chắc đã tức giận, như thế thì tốt rồi, lần thi tháng sau Doãn Kham sẽ không thể bỏ trống câu hỏi nữa.
Đường Chung cảm thấy áy náy viết một tờ giấy: Tháng này cậu thi cứ vượt biên đi, tôi sẽ không chê cậu là cún đâu.
Chữ “cún” không viết bằng chữ Hán, mà là vẽ một con Cinnamoroll thè lưỡi thay thế.
Doãn Kham trả lời: Không sao, tôi có thể bỏ trống đề toán.
Đường Chung: “…”
Đúng là lo lắng vô ích.
Cậu suy nghĩ một chút, viết câu hỏi chưa kịp đặt ra lúc còn ở sân thể dục: Tay có đau không?”
Doãn Kham không viết lại, chỉ dùng bút gạch ngang dưới hai chữ “Không đau”.
Đường Chung trả lời: Vậy thì tốt.
Dù là nhắn tin hay là chuyền giấy, Đường Chung đều quen thói là người kết thúc. Đáng ra mọi chuyện đến đây là xong, không ngờ năm phút sau, tờ giấy được chuyển về, Doãn Kham viết hai chữ xuống dưới cùng: Còn cậu?
Đường Chung bất ngờ được hỏi sau khi vui mừng thì lại cảm thấy kỳ quái —— bộ mình từng nói mình đau chỗ nào à?
Cậu nhanh chóng tìm được lý do cho mình —— có lẽ là chuyện “phát sốt” lần trước, dù sao tình trạng mấy ngày trước của cậu không tốt chút nào, trong mắt người khác như bị một lần bệnh nặng.
Được Doãn Kham quan tâm, trong lòng Đường Chung nở hoa, sau khi cân nhắc thì nhấc bút viết thật nghiêm túc: Không sao, bệnh kia của tôi không đáng kể, bây giờ tôi có thể chạy một hơi tám vòng ba ngàn mét!
Nói thì nói thế, ngoại trừ hội thao bị kéo đi cho đủ nhân số, cơ hội chân chính để phát huy căn bản không tới phiên đứa thấp bé nhẹ cân như Đường Chung.
Tháng sau thi lần thứ ba, trường trung học số Mười Lăm liên kết với trường số Sáu gần đó tổ chức một trận bóng rổ hữu nghị, thi đấu theo nhóm lớp. Ngoại trừ Doãn Kham kiên trì nói sẽ không chơi bóng rổ, tất cả những nam sinh cao trên mét tám của lớp 11-3 đều bị gọi đi.
Hạ Gia Huân thiếu một cm nữa là đủ vào đội tuyển, lúc cả đội đùa giỡn bảo Tô Văn Uẩn chia cho cậu ta vài cm, nói qua nói lại một lúc lâu, lại nói cậu ta cũng không dùng tới.
Tô Văn Uẩn cao khoảng mét bảy, miễn cưỡng đạt tới chiều cao trung bình của beta, còn thấp hơn Đường Chung một chút. Đường Chung sốt ruột thay cho bạn, giúp cậu ta phản bác lại Hạ Gia Huân: “Tô Tô ít hơn tôi hai tháng, cũng đang trổ mã(1) như tôi đấy.”
Cuộc tranh tài này liên quan đến vinh dự của trường học, những học sinh không tham gia thi đầu bị sắp xếp cho đi cổ vũ.
Đường Chung thừa dịp chen chúc ngồi bên cạnh Doãn Kham, vừa xem vừa thuyết minh cho anh. Doãn Kham không nói lời nào chỉ yên lặng nghe, Đường Chung tưởng anh nghe không hiểu, nhiệt tình giảng quy tắc chơi bóng rổ cho anh.
Có thể là do quá nhàm chán, Doãn Kham nâng tay lên bẻ khớp, phát ra tiếng ma sát kèn kẹt.
Đường Chung cảm thấy rất ngầu, cũng cùng thử một chút, nhưng mà bẻ mãi vẫn không nghe thấy gì.
“Tại sao chứ?” Đường Chung chưa từ bỏ ý định mà bẻ mấy lần, bẻ tới mức xương cũng đau, “Đều là beta, sao cậu kêu mà tôi không kêu?”
Không biết câu nào chọc Doãn Kham cười, anh nhếch miệng nở nụ cười: “Bởi vì cậu đang trổ mã.”
Trận chung kết đánh rất lâu, điểm số đang rơi vào thế giằng co, hai người câu được câu mất tán gẫu.
Biết được Doãn Kham lớn hơn mình một tuổi, trọng điểm của Đường Chung lại lệch đi: “Sinh nhật cậu vào tháng một?”
Doãn Kham: “Ừ.”
Đường Chung kinh hãi: “Không phải là tháng sau sao? Tôi còn chưa chuẩn bị gì cả!”
“Đừng mời cơm,” Doãn Kham biết cậu muốn nói gì, đã sớm phòng hờ, “Quà thì miễn đi.”
Đường Chung thử hỏi dò: “Cậu ở nhà đón sinh nhật với mẹ à?
Doãn Kham không biết nên trả lời mình không tổ chức sinh nhật ra sao, sợ Đường Chung nghe xong lại hỏi tại sao, bèn “Ừ” một tiếng.
“Vậy à…” Đường Chung tiếc nuối.
Đợt tiếc nuối này kéo dài đến khi trận thi đấu kết thúc vào giữa trưa, lớp mười một trường trung học số Mười Lăm dùng ưu thế nhỏ nhoi mà thắng, tiếng hô hào của các bạn học suýt chút nữa làm chấn động cả sân thể dục, Đường Chung không vui lắm, đứng một bên vừa vỗ tay vừa thở dài.
Nhưng mà sống thì vẫn phải sống tiếp, dù sao chỉ cần có tiền là được.
Trước đây vì kỳ phát tình đã làm trễ mất mấy ngày làm ăn, tói nay không có tiết tự học, tan học cũng sớm hơn thường ngày, Đường Chung định nhân dịp trời chưa tối mà tới cầu Trời bày sạp một lát.
Chuông tan học vừa reo, cậu đã đeo chiếc cặp được sửa soạn lao ra khỏi phòng học như một cơn gió.
Trái với vẻ sốt ruột của cậu, Doãn Kham quen tan lớp rồi mới thu dọn cặp sách, hưởng thụ sự yên lặng sau khi người cuối cùng rời khỏi phòng. Lúc chạm mặt Đường Chung hoảng hốt vòng về, còn tưởng cậu để quên đồ.
Doãn Kham gọi cậu lại: “Cửa phòng học khóa rồi.”
Đường Chung dồn sức chạy, bị Doãn Kham nắm một bên quai đeo cặp lôi lại: “Sao hoảng hốt vậy?”
Đường Chung dừng bước, vẫn chưa hết kinh hoàng, thấy rõ người trước mặt mới thở phào một hơi: “Tôi, tôi thấy mấy người kia trên sân thể dục.”
Doãn Kham không cần hỏi cũng biết là mấy người nào.
Vừa xuống dưới tầng đã thấy mấy nam sinh alpha mặc đồng phục trường trung học số Một đứng trên sân chơi bóng rổ, tám phần mười là sau khi tranh tài xong trà trộn vào mượn sân chơi. Kẻ dẫn đầu trong ba kẻ lần trước không ở đây, chỉ có hai tên lâu la trong đội ngũ chơi bóng, dường như không chú ý tới bên này.
Hai phía trường đều có cổng đi ra, nhưng đều phải đi qua sân thể dục. Doãn Kham chọn con đường cách xa sân bóng rổ một chút, lúc đi ngang qua lớp mười thì không có vật chắn phía trước, quay đầu nhìn lại, bước chân của Đường Chung phía sau càng lúc càng nhẹ, dán vào tường không dám đi nhanh.
Đường Chung sợ thật sự, lần trước trong trạng thái thiếu ánh sáng mà người kia còn nhận ra cậu, không chừng hai tên lâu la kia cũng có thể.
Thậm chí cậu bắt đầu muốn rút lui, muốn tới nhà vệ sinh soi gương xem thuốc màu trên mặt có đủ dày không, tóc tai có đủ loạn không, hoặc là cứ trốn trong đó đến lúc những người kia đi mới thôi.
Trong lòng đang rối loạn, Đường Chung bất ngờ được ném một chiếc áo lên đầu.
“Mặc đồng phục của tôi vào, bọn chúng sẽ không nhận ra cậu.” Doãn Kham bỏ áo lại, quay người tiếp tục tiến lên, “Đi.”
Đợi đến lúc rời khỏi trường học, Đường Chung cẩn thận ló ra nửa cái đầu, thấy đám người kia không đuổi theo mới vỗ ngực mấy lần: “Dọa chết tôi rồi.”
Doãn Kham thấy trán cậu toàn là mồ hôi lạnh, bộ dáng sợ sệt không phải đang giả bộ, hỏi: “Sao trước đây bọn chúng lại bắt nạt cậu?”
Đường Chung sững sờ, chợt nở nụ cười, thả lỏng nói: “Không làm sao cả, chỉ chút mâu thuẫn nhỏ thôi, bọn chúng là lũ hẹp hòi, thù dai tới như vậy.”
Vốn muốn bịa ra một câu chuyện bắt nạt chốn vườn trường để tạo chân thật, nhưng Doãn Kham thông minh như vậy, Đường Chung chỉ lo để lộ sơ hở, nói ít sai ít, nói một câu vậy là được. Cũng không phải không muốn nói thật, nhưng khả năng “Nói thật” này đã sớm bị Đường Chung bác bỏ.
Bởi vì câu chuyện này nghe quá mức u ám, cũng quá giả tạo. Tâm tư bị kéo về buổi đêm giá lạnh gió Bắc rít gào một năm trước, ngôn từ ngả ngớn đùa cợt, điệu cười không có ý tốt, còn có bóng dáng duỗi tay với cậu, nước lạnh dội lên người buốt tới tận xương, Đường Chung nổi cả da gà, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Doãn Kham không truy hỏi, cứ như tin cậu: “Sau này ra ngoài đừng mặc bộ này nữa, bọn chúng nhận ra cậu qua quần áo.”
Hôm nay Đường Chung vẫn mặc áo khoác gió bên ngoài đồng phục, cúi đầu nhìn mình mặc bộ quần áo cũ đã hai ba năm, còn đeo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thẫm từ hồi cấp hai tới giờ, nhất thời hiểu ra: “Thì ra là vậy.”
Bấm ngón tay tính toán đã sắp hết năm, năm nay Đường Chung định mua cho mình và bà nội vài bộ quần áo mới. Bình thường cậu rất ít khi mua quần áo, chỉ lúc nào chắp vá không mặc nổi nữa mới suy xét mua tiếp.
Nghĩ đến việc sắp có đồ mới mặc, tâm trạng Đường Chung liền tốt lên, xin ít kinh nghiệm từ Doãn Kham: “Cậu nói xem tôi nên mua áo bông hay áo lông? Áo bông mặc hai năm sẽ hết ấm, nhưng áo lông thì đắt quá… À chiếc áo khoác bò lần trước cậu mặc đi liên hoan mua ở đâu vậy, giá bao nhiêu?”
Quần áo mang từ thủ đô đến, giá cả cụ thể Doãn Kham không nhớ rõ. Nhưng đây không phải là trọng điểm, anh nói: “Đồ kia không giữ ấm được.”
“Tôi biết, nhưng mà nó đẹp.”
Cậu mặc thì càng đẹp —— câu này Đường Chung ngại nên không nói.
“Mua áo lông đi.” Doãn Kham suy nghĩ một lát, nói, “Mua chiếc tốt chút, mặc được mấy năm.”
Đường Chung cười rộ lên: “Tư tưởng lớn gặp nhau rồi, tôi cũng nghĩ vậy.”
Nói xong lại hắt xì một hơi, hắt xì xong mới nhớ ra đồng phục của Doãn Kham vẫn còn trên người mình, vội vàng cởi ra trả lại: “Mau mặc lên, coi chừng bị lạnh.”
Doãn Kham không nhận, nghiêng đầu liếc mắt nhìn bàn tay ngoài trời đông bị lạnh đến đỏ bừng của cậu: “Túi.”
“Ồ đúng, có túi.” Đường Chung vội nhét tay vào túi áo gió của mình.
Doãn Kham trầm mặc một lát, nói: “Túi của tôi.”
Đường Chung nghe mãi không hiểu: “Sao? Chẳng lẽ túi của cậu ấm hơn của tôi? Chẳng trách cậu cứ đút vào rồi là không nỡ lấy ra.”
Doãn Kham không nói, nhận lấy áo của mình, lấy ra một đôi bao tay từ túi, nhét vào ngực Đường Chung: “Tôi không dùng tới cái này, cậu cầm đi.”
Tiết học đọc sáng hôm sau, Đường Chung chôn mặt sau quyển sách tiếng Anh dựng thẳng, trốn sau đó ngắm nghía bao tay mới của mình.
Bao tay năm ngón xù lông màu hồng nhạt đáng yêu, độ lớn vừa khớp với chiều dài ngón tay cậu, lồng vào bọc sát vào da, vô cùng ấm áp. Đáng tiếc lên lớp không được đeo bao tay, nếu không chắc chắn cậu sẽ đeo cả ngày.
Thái Hiểu Tình cùng bàn cũng ngẩn ra, nhìn thấy khuôn mặt si mê của Đường Chung khi nhìn găng tay, cùi chỏ hơi chạm vào cậu: “Mộc Đông Đông, có phải cậu đang hẹn hò không?”
Đường Chung lập tức ngồi thẳng dậy: “Hẹn hò gì? Không thể nào.”
Thái Hiểu Tình cầm một chiếc găng tay sang xem: “Cái này do ai đưa?”
“Tự mua.” Đường Chung nói dối.
Thái Hiểu Tình cười nhạo một tiếng, trên mặt đầy vẻ “Bà đây không tin.” Cô lấy di động ra, lên mạng tìm một trang web đưa cho Đường Chung xem: “Này, hàng kinh điển của hãng này đấy, cậu xem giá tiền đi.”
Đôi mắt Đường Chung trợn tròn, đầu tiên là bị ba con số màu đỏ dọa cho giật mình, sau đó lại bị dòng giới thiệu bên cạnh dọa sợ —— là sản phẩm giữ ấm được omega chào đón nhất trong ba năm liên tục.
“Dùng… dùng cho omega?”
Thái Hiểu Tình thu di động lại: “Cho nên mới hỏi ai tặng cậu mà biết chọn thế.”
Đường Chung bắt đầu nói lắp: “Cậu, cậu ấy nói là nhặt được trong nhà.”
“Vậy thì giỏi rồi.” Thái Hiểu Tình phân tích, “Không chừng là mua rồi định tặng cho omega nào đó, kết quả là không tặng được.”
Đường Chung nhớ tới hôm qua hỏi đôi găng tay này từ đâu ra, Doãn Kham trả lời là “Nhặt được trong nhà.”
Vì vậy cậu cứ theo vậy mà nghĩ, đồ được omega chọn mua đắt như thế… Mua được định đưa cho omega nào đó… Sau đó không đưa được… Nên tiện tay cho mình?
Đường Chung lập tức xì hơi, thầm nghĩ chẳng trách Doãn Kham đối với người nào cũng lạnh như băng, thì ra anh thích omega.
Dùng sách tiếng Anh che đầu lại, Đường Chung như không xương nằm gục xuống bàn, hai má dán vào bao tay mềm mại, trốn ở nơi người khác không thấy nuốt chua xót tràn khỏi cổ họng, len lén nghĩ —— omega được Doãn Kham xem trọng chắc đẹp lắm…
Mà ở chỗ ngồi đơn cuối hàng tổ bốn, tâm tư của Doãn Kham cũng không đặt lên việc học tập, một tay nâng sách tiếng Anh, một tay cầm điện thoại bấm.
Mùa mua sắm cuối năm, nơi nào trên mạng cũng có quảng cáo. Thoáng nhìn một đôi bao tay hồng nhạt trên trang web, một đống lời quảng cáo hấp dẫn đập vào mắt —— tặng cho omega ấm áp nhất mà bạn yêu thương vào mùa đông này.
Nhớ tới sáng nay Đường Chung bước vào phòng học phất đôi tay đeo găng màu hồng mà anh tặng chào hỏi anh, Doãn Kham âm trầm tắt màn hình, thả di động lên mặt bàn, chống cằm như không có chuyện gì nhìn ra cửa sổ, giấu đi biểu cảm nhỏ bé thầm biến hóa cùng tâm tư không ai thấy.
Tác giả có lời muốn nói: Đường: Gato đến nỗi quên luôn chuyện mình là một omega!
*******************
Chú thích:
(1) Trổ mã: Còn có thể hiểu là dậy thì.
Lảm nhảm: Mùa noel này các cô đã được người yêu tặng quà chưa nào? Để anh Doãn tặng cẩu lương cho ăn đỡ nhé =)))))))))) Btw các cô đừng học theo anh Doãn bẻ khớp nhé, có hại cho khớp lắm, còn bị to tay nữa.