Bàn tay nắm lấy cổ tay cậu khô ráo mạnh mẽ, ấm áp vô cùng.
Đường Chung vốn không muốn khóc, bây giờ lại càng muốn khóc hơn. Ngón tay mềm mại lau qua khóe mắt còn để lại chút tê dại, cậu cố gắng cúi thấp đầu, một giọt lệ lớn như hạt châu rớt xuống đất.
Đối mặt với “tình huống bất ngờ” như vậy, Doãn Kham có chút luống cuống. Trên đầu ngón tay vẫn còn ướt, anh muốn hỏi xảy ra chuyện gì, Đường Chung đã mở lời trước: “Chờ một chút, chờ một chút, sẽ tốt lên thôi, cậu, cậu đừng nhìn.”
Bàn tay của Doãn Kham cứ hạ xuống rồi nâng lên, hơi dời tầm mắt đi, im lặng không lên tiếng đứng với cậu.
Phàm là có tin tức tố, bất kỳ thứ gì cơ thể tiết ra đều sẽ chứa mùi của nó, nước mắt cũng không ngoại lệ. Lúc Đường Chung khóc cơ hồ không phát ra âm thanh, chỉ có những tiếng thút thít và thở dốc, Doãn Kham còn có thể ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ thơm ngát khi chất lỏng bốc hơi.
Có lẽ là do cảm thấy quá mất mặt nên Đường Chung chỉ khóc một lúc là nín ngay. Nhưng mà vì cố gắng ngừng khóc, nước mắt miễn cưỡng mới dừng được thì bắt đầu nấc lên, nói càng lúc càng lắp: “Tôi chỉ là… hức tức giận, vốn còn một cái bánh ngọt nữa, bị… hức rớt xuống đất, tôi bèn để Kẹo Hồ Lô ăn… Hức.”
Bầu không khí vốn ngưng trệ bị tiếng nấc không đè nén được của cậu làm cho dịu xuống, Doãn Kham nói: “Không sao, đều là anh em, nó ăn chẳng khác gì tôi ăn.”
Đây là lần đầu Đường Chung nghe Doãn Kham đùa giỡn, cơn kinh ngạc qua đi, trong lòng cũng thả lỏng: “Nó ăn nhiều lắm, trên mặt toàn là… hức bơ.”
Đến giờ cơm tối, trước cửa chung cư người đến người đi, hai người chuyển tới khoảng đất trống sau lưng chung cư cũ.
Thở mấy hơi dài, Đường Chung rốt cuộc không nấc nữa, lúc này mới bắt đầu thấy ngại, chỉ vào ví tiền trên tay Doãn Kham, xấu hổ nói: “Cái này, cậu thấy sao?”
Doãn Kham đưa mắt nhìn, nói: “Đẹp lắm.”
Đường Chung cảm thấy anh đang nói cho có lệ, nhất định phải bắt anh mở ra nhìn. Doãn Kham bèn mở ra, hai cánh ví ngắn được cắt may chỉnh tề, tay nghề khéo léo, mắt thường hoàn toàn không nhìn ra là làm thủ công.
Bên trong còn nhét một tờ tiền lẻ mười đồng, Đường Chung giải thích: “Bà nội nói ví tiền mới không thể để trống, ảnh hưởng tài vận, phải nhét chút tiền.”
Được cậu nhắc nhở, Doãn Kham đút tay vào túi, sờ một lúc lâu mới lấy ra hai đồng xu bỏ vào ví.
Trên mặt Đường Chung cuối cùng cũng coi như để lộ nụ cười, trong đôi mắt có tia lấp lánh, ngoài miệng lại giả bộ ghét bỏ: “Sao cậu còn nghèo hơn cả tôi vậy.”
Buổi chiều ra ngoài quên mang theo tiền, tiền xu này là để sẵn trong túi để đi xe công cộng, Doãn Kham không giải thích, hùa theo cậu: “Ừ, nghèo.”
“Cho nên không trả lời tin nhắn của tôi?” Kết hợp tình huống này, Đường Chung bắt đầu suy đoán, “Bởi vì tin nhắn đắt quá à?”
Doãn Kham sửng sốt một chút, lập tức hơi cong môi, cả khóe mắt lẫn đuôi mày đều trở nên dịu dàng: “Ừm, đắt quá.”
Một chiếc đèn bòng trên đỉnh đầu đã bị cháy, Đường Chung lầm bầm một câu “Vậy lần sau vẫn nên viết giấy thôi”, nói xong ngửa đầu nhìn lên bầu trời, thở một hơi dài, than thở: “Cũng lạnh vậy rồi, sao còn chưa có tuyết rơi?”
Dù biết Đường Chung nhất định là gặp phải chuyện không vui, bây giờ đang đánh trống lảng sang chuyện khác, nhưng Doãn Kham vẫn không hỏi “Xảy ra chuyện gì”.
Đường Chung không muốn nói, anh sẽ không hỏi.
Doãn Kham ngẩng đầu lên, ngắm bầu trời đêm đen nhánh cùng người bên cạnh, nói: “Không có sao, không chừng mai sẽ có tuyết.”
Con ngươi lặng lẽ chuyển động, Đường Chung lén lút nhìn Doãn Kham trong bóng tối. Thiếu niên thân hình cao lớn mặt mày trầm tĩnh, đôi môi mỏng đẹp hơi hé, thở cùng một bầu không khí với mình.
Chỉ khi đứng bên cạnh anh mới có cảm giác trầm lắng an tâm, có thể rũ bỏ những quá khứ khiến người ta sợ hãi, ao ước về tương lai tốt đẹp nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Cho dù đứng trong bóng tối cũng phải giãy dụa đứng lên, cắn răng liều mạng tiến về phía trước, không phải là vì để gặp người như vậy, sóng vai đứng chung một chỗ với anh sao?
Đường Chung lén dịch một bước nhỏ sang hướng Doãn Kham, hai bóng người trên mặt đất chồng lên nhau, thân mật tựa vào nhau.
Lại có được một bí mật nhỏ mới, Đường Chung mừng thầm không thôi.
Một học kỳ sắp kết thúc, trước khi tuyết đầu mùa rơi chính là thi học kỳ.
Đường Chung mấy ngày nay chỉ lo cong mông chạy bài, trước giờ vào thi tiếng anh thì tới phòng số hai hít một hơi âu khí của học sinh giỏi, nghĩ ra được vài đáp án, lần này phần nghe sai mất một câu, nhưng phần điền vào chỗ trống lại đúng hết.
Hạ Gia Huân so bài với Doãn Kham cứ kêu rên thảm thiết, lúc này đến cả Thích Nhạc cũng không có cách nào an ủi cậu ta: “Tiếng anh của bạn Doãn rất xuất sắc, theo kinh nghiệm trước đây, đáp án của cậu ấy chính là đáp án chuẩn.”
Tô Văn Uẩn cười trên sự đau khổ của người khác: “Chúc mừng nhé, về nhà sắp bị mẹ cho ăn lươn rồi.”
Lần thi toán này được sắp xếp vào đầu chiều, trước khi thi Doãn Kham đứng trên hành lang vừa chơi yoyo vừa giảng vi phân và tích phân cho Đường Chung, Hạ Gia Huân đi ngang qua không nhịn được ghen tị mà nói: “Anh Doãn sao lại nỡ như vậy, rõ ràng em quen anh trước mà, sao anh lại đối tốt với nó như thế?”
Trong lòng Đường Chung vốn có quỷ, nghe xong lại thấy như có hàm ý khác, vội nói: “Không đúng không đúng, tôi chỉ xin được chỉ bài thôi.”
Tô Văn Uẩn ngồi chung một phòng thi với Đường Chung thò đầu ra từ trong cửa sổ: “Cậu là học sinh tiểu học à mà còn so đo?” Trách Hạ Gia Huân xong còn phát thêm giấm: “Mộc Đông Đông cũng thế, chúng ta đã quen biết nhau bao nhiêu lâu, lúc này mới một học kỳ mà cậu đã thân với bạn Doãn hơn, hầy, chỉ nghe người mới cười, nào thấy người cũ khóc(1).”
Chờ hai người kia đi rồi, Đường Chung lo lắng giải thích với Doãn Kham: “Tôi không thân hơn… với cậu, cũng không muốn cậu với tôi… sao đây, hai người bọn họ nói nhảm đấy.”
Doãn Kham cầm sách trên tay lật qua một tờ, không chút để ý mà thì thầm: “Chỉ nghe người mới cười, nào thấy người cũ khóc.”
Đường Chung quẫn bách đến mức hận không thể tìm được một cái lỗ chui xuống, tay chân cũng luống cuống: “Không không không cậu không phải người mới.”
Doãn Kham nâng mắt lên nhìn cậu: “Vậy là?”
Trên mặt Đường Chung nóng như bị lửa thiêu cháy, may mà có mấy thứ bôi lên mặt che đi. Cậu vòng vo một hồi lâu mà vẫn không cho ra được đáp án, ngập ngừng nói: “Về sau… về sau sẽ nói cho cậu.”
Chỉ cần là người thân thiết một chút sẽ biết người như Đường Chung thoạt trông liều lĩnh, nhưng thật ra từ trước đến giờ luôn kiên định, không nắm vững sẽ không tùy tiện hành động.
Vì lần đầu có loại tâm tư này với người khác, nên Đường Chung thiếu thốn kinh nghiệm không thể làm gì hơn là xin tư vấn từ người mình tin tưởng.
Vào ngày khai trường hôm sau, cậu kề tai nói nhỏ với Tô Văn Uẩn ngồi bên cạnh: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Tô Văn Uẩn đảo mắt nhìn cậu: “Muốn chuyển Doãn phi lên chính thức, đày tớ vào lãnh cung à?”
Đường Chung vừa định nói không phải, nghĩ kỹ lại thì thấy hình như cũng đúng thế, xấu hổ vò đầu bứt tai, nghẹn cả hồi mới nhả ra được một câu: “Đừng, đừng gọi cậu ấy như vậy.”
“Thế gọi cậu ta là gì?” Tròng mắt Tô Văn Uẩn chuyển động, nhớ tới xưng hô mà các cô gái trong lớp theo đuổi tặng cho anh, nén giọng lại: “Anh Doãn?”
Nghe thấy hai chữ này, cả người Đường Chung nổ tung, cứ như chính cậu mới là người nói “anh” vậy.
Tô Văn Uẩn thấy từ cổ đến tai cậu đều đỏ bừng, rốt cuộc cũng nhận ra được gì đó: “Không phải cậu…”
“Hả?” Đường Chung kéo khóa áo ra quạt gió, “Gì?”
Dáng vẻ giấu đầu hở đuôi này khiến Tô Văn Uẩn càng lúc càng bình tĩnh, nheo mắt lại nói: “Chẳng lẽ cậu thật sự…”
Đường Chung hối hận vì đã hỏi cậu ta: “Không có gì không có gì, đừng đoán.”
Tô Văn Uẩn lại không có ý định buông tha cậu, nhéo lỗ tai cậu chất vấn: “Có phải cậu vay tiền cậu ta không!?”
Đường Chung: “… Đương nhiên không phải.”
“Vậy cậu căng thẳng gì?”
Đường Chung nuốt một miếng nước bọt, thầm nghĩ vẫn nên thẳng thắn để tránh đêm dài lắm mộng. Chỉ lo tên Tô Văn Uẩn ngu ngốc chịu không nổi, bèn phải nói vòng trước: “Chúng ta quen biết cũng lâu rồi, cậu chưa từng thấy tớ đối xử, để ý với ai như thế đúng không?
“Ừm, đúng vậy.” Tô Văn Uẩn gật đầu, “Cậu chỉ thiếu nước tặng luôn quả tim cho cậu ta thôi.”
Đường Chung chớp mắt: “Cho nên, cậu hiểu ý tớ chứ?”
Tô Văn Uẩn ngẩn ra: “Không hiểu.”
Đường Chung không nói cậu ta chậm hiểu ở phương diện khác, cái này nói thẳng ra vừa thẹn vừa hoảng, ghé vào tai cậu ta lí nhí: “Tớ, tớ thích cậu ấy.”
Tô Văn Uẩn vẫn còn ngẩn ra: “Gì?”
Đường Chung nhắm mắt lại quyết tâm: “Tớ nói, tớ thích Doãn Kham, là loại thích mà muốn hẹn hò với cậu ấy.”
Tô Văn Uẩn sửng sốt một lúc lâu, sau khi tỉnh táo lại thì khiếp sợ nhìn Đường Chung: “Đã bảo phải cùng nhau tìm alpha, cùng ăn no chờ chết rồi mà?”
Bởi vì làm “Kẻ đào ngũ” nuốt lời đầu tiên, Đường Chung lần này không ngóc đầu lên trước mặt bạn thân được.
“Cậu nói xem cậu ta có gì tốt?” Tô Văn Uẩn tận tình khuyên nhủ, “Ở cái loại phòng hư nát kia, nghèo quá đáng quá thể, hai cậu ở cùng nhau nghèo càng thêm nghèo, về sau sống sao nổi? Có định mua nhà sinh con hay không?”
Đường Chung không nghĩ xa tới như vậy, nghe cậu ta nhắc đến thì “Bùm” một tiếng đỏ mặt, nâng tay sờ sờ tuyến thể sau gáy: “Cậu ấy trừ nghèo ra thì chỗ nào cũng tốt.”
“Tớ thấy cậu dính dopamine(2) nhiều quá nên hỏng não rồi.” Tô Văn Uẩn đột nhiên hóa thân thành thầy Tôn, chỉ hận mài sắt không thành kim, “Không phải cậu ta chỉ đẹp trai chút, thành tích tốt chút thôi sao? Beta như chúng ta về sau ra xã hội có cơ hội gần như là số không, dù cậu ta có giỏi đến đâu nữa cũng là một beta không lật được trời, chẳng lẽ cậu muốn ở cả đời trong khu ổ chuột sao?”
Đường Chung bị cậu ta nói tới mức ủ rũ: “Cũng không thể chỉ trông chờ người khác đổi vận được, bản thân cũng phải cố gắng.”
Tô Văn Uẩn: “Cậu còn chưa đủ phấn đấu à? Cậu là người cố gắng nhất tớ từng thấy, kết quả là có cuộc sống như vậy?” Lời vuột khỏi miệng mới nhận ra hơi sai sai, bổ sung một câu: “Không có ý xem thường cậu, có câu nhiều việc không phải cứ cố gắng là xong.”
“Ừm, tớ biết.” Đường Chung vẫn lạc quan cười cười, “Tục ngữ còn bảo môn đăng hộ đối đấy, beta nên sống cùng beta, alpha làm gì có ai dễ tìm như vậy. Cứ coi như tìm được thì tớ cũng không chịu nổi cuộc sống phụ thuộc, mấy lời trước đó chỉ là bông đùa thôi.”
Tô Văn Uẩn suy tư một lát, vẫn còn đang nghi ngờ: “Thế cậu ta thì sao, có ý gì với cậu không?”
Đây là chỗ Đường Chung thắc mắc, cũng là chỗ đau của cậu, nghĩ đến ngày sinh nhật đó Doãn Kham lau nước mắt cho mình, lại tự tin lên: “Hình như cậu ấy có người thích rồi, có thể có chút… hảo cảm với tớ?”
Tô Văn Uẩn gật đầu: “Ít nhất không phải ghét, vậy là vẫn có cơ hội.”
Đường Chung: “……”
Điểm xuất phát thấp vậy sao?
Tô Văn Uẩn lại hỏi: “Cậu quyết tâm chưa?”
Đường Chung vì để thể hiện kiên định mà nắm tay đập lên ngực mình hai lần: “Quyết tâm rồi!”
“Xác định không phải là vì hưng phấn nhất thời?”
Đường Chung lần đầu tiên động tâm không biết thời gian bao lâu thì nằm trong phạm vi “hưng phấn nhất thời.”
Cậu quay đầu nhìn về hàng phía sau, Doãn Kham đang ôm tay dựa lên ghế ngồi ngủ gà ngủ gật, lúc ngủ gương mặt vẫn lạnh lùng.
Đường Chung nhìn một chút, khóe miệng suýt nữa thì kéo tới tận lỗ tai: “Chỉ cần thấy được cậu ấy, tớ đã rất vui rồi, cậu ấy cười với tớ một cái, tớ cảm thấy không khí thật ngọt ngào.”
Rốt cuộc không khí có ngọt hay không Tô Văn Uẩn không biết, nhưng nên theo đuổi người ta như thế nào thì vẫn biết rõ hơn Đường Chung chút.
Kỳ nghỉ đông của trường trung học số Mười Lăm được sắp xếp để đi cắm trại, được chia thành hai địa điểm cho mọi người chọn, một là du học nước M mười ngày chín đêm, cái còn lại là đi du lịch ngâm suối nước nóng trên núi trúc thành phố N ba ngày hai đêm.
Tất nhiên cái sau là chuẩn bị cho các học sinh có điều kiện gia đình dưới mức trung bình, mục đích chính là để mọi người ai cũng được đi, năm sau nộp báo cáo hoạt động lên bộ giáo dục còn dễ nhìn hơn chút.
Cho nên “Quan trọng là tham gia” bề ngoài là giả, kiểm soát nhân số để đủ chỉ tiêu cụ thể là thật. Đường Chung chưa bao giờ tham gia hoạt động tập thể vượt quá năm mươi đồng, vốn định ỷ vào quan hệ không tồi với lớp trưởng mà tìm cớ lỉnh mất, Tô Văn Uẩn lại nhất định phải kéo cậu cùng đi suối nước nóng, để cho cậu dù đập nồi bán sắt cũng phải đi.
“Anh Doãn của cậu cũng đi, ba ngày hai đêm đấy, cơ hội bồi dưỡng tình cảm hiếm có khó tìm.” Tô Văn Uẩn chỉ vào phiếu báo danh cho cậu xem, “Lớp chúng ta ở chung với lớp bốn, cậu nghĩ thử đi, lớp bốn có mấy em gái đưa thư tình hết ba ngày hai đêm này, cậu yên tâm nổi không?”
Đường Chung vốn không quá kiên định lập tức bị thuyết phục, lấy năm trăm đồng giấu dưới ga trải giường đã lâu, đập lên bàn Thích Nhạc, oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang báo danh.
Thời gian xuất phát đã định vào năm ngoái, ngày thứ ba của kỳ nghỉ đông.
Đường Chung sáng sớm đã đến cổng trường, là người đầu tiên lên xe. Tô Văn Uẩn cũng tới sớm, cách lúc khởi hành còn nửa tiếng, cậu ta đưa di động cho Đường Chung chơi: “Lên mạng tra xem làm sao để vừa ngâm suối nước nóng vừa thả thính đi.”
Cái vấn đề ngu ngốc này chắc chắn không tra ra được đáp án, Đường Chung ham học hỏi sốt ruột, ngồi tựa vào cửa sổ chếch màn hình vào bên trong, lén lút mở diễn đàn omega nổi tiếng toàn quốc, đăng bài mới lên —— tôi là một omega, thích một beta.
Trên diễn đàn toàn bộ đều là nặc danh, lượng người tham gia rất lớn, chỉ chốc lát sau đã có một loạt bình luận, tất cả đều là dấu chấm hỏi.
Đường Chung cũng đầu đầy dấu chấm hỏi, quẹt mấy lần mới tìm thấy một bình luận bình thường: LZ(3) có ổn không? Alpha không thích, lại đi thích beta?
Chủ topic Đường Chung trả lời: Cậu ấy rất tốt, tôi thích cậu ấy.
Rất nhanh đã có bạn trên mạng nói: Beta dù tốt cũng có thể hơn alpha được sao? Cậu là một omega, không muốn được đánh dấu à?
Đường Chung: Tôi cảm thấy đánh dấu không quan trọng tới vậy.
Bạn nặc danh trên mạng: LZ là học sinh tiểu học ấu trĩ, giám định xong.
Đường Chung: …
Có một bạn mạng nhiệt tình đưa ra ý kiến: Cứ từ từ suy nghĩ thêm đi, từ bỏ việc đánh dấu là một chuyện rất nghiêm trọng đối với omega.
Cũng có người cảm thán: Ngày nay nhân số omega càng năm càng giảm, rốt cuộc là beta nào may mắn như vậy?
Đường Chung trả lời: Tôi biết cả đời không bị đánh dấu sẽ như thế nào, cũng biết rõ mình muốn gì.
Mọi người thấy chủ topic này có mắt như không, dồn dập khuyên từ bỏ không được, bèn chuyển đề tài sang topic: Thế LZ bây giờ tới bước nào rồi? Thổ lộ chưa?
Đường Chung bị hỏi đến nghẹn họng. Cậu không biết hiện tại được tính là bước nào, Doãn Kham rốt cuộc có bao nhiêu hảo cảm đối với cậu, trên tình bạn hay chỉ đơn thuần là bạn bè đều không rõ.
Cậu khác hẳn với những omega trên diễn đàn, phải chịu rất nhiều thiệt thòi về giới tính, chỉ nhận được những sợ hãi đến từ tin tức tố. Sự che giấu giới tính, không được ủng hộ cùng với sự tự ti sâu tận xương tủy khiến cậu sợ đầu sợ đuôi, nên việc đưa thư tình cho người khác, tự mình thổ lộ cũng không dám.
Đường Chung ngẩn ra một lúc, trong đầu bỗng hiện lên một từ rất hợp để miêu tả tình huống, cúi đầu đánh chữ vào: Tôi đang yêu thầm cậu ấy.
Ở một nơi khác, bản thân Doãn Kham không biết mình đang biến thành đối tượng hiếu kỳ trên diễn đàn omega.
Anh dậy trễ, lúc Hạ Gia Huân đến gõ cửa mới tỉnh, mơ màng nhớ ra hình như hôm nay có hoạt động phải tham gia, dùng mười phút đánh răng rửa mặt thay quần áo thu dọn vali, vừa tới nơi cũng là thời điểm xe lăn bánh.
Trong xe chỉ còn thừa lại một chiếc ghế sau, ngồi chưa được bao lâu, di động trong túi rung lên, nhận được tin nhắn của Đường Chung: [Vốn muốn giành chỗ cho hai cậu, nhưng mà giáo viên phụ trách không cho~ (không cần trả lời tin nhắn này)]
Doãn Kham ngẩng đầu, thấy Đường Chung ngồi hàng trước quay lại vẫy tay với mình, cũng nhấc tay lên vẫy lại với cậu.
Đường Chung cười tít mắt, lúc cười không biết nghĩ đến gì, vội vàng quay đầu lại, chỉ chừa một bóng lưng thẹn thùng cùng hai chiếc tai đo đỏ.
Từ trung tâm thành phố tới suối nước nóng núi trúc cách khoảng mười ba cây.
Trên đường có chút kẹt xe, lúc tới nơi đã gần giữa trưa, các bạn học lần lượt lấy thẻ mở cửa đi vào phòng ở, giáo viên phụ trách nhắc nhở mọi người dành thời gian sắp xếp, nửa giờ sau tập trung cùng đi ăn cơm.
Phòng ở là loại phòng hai người, dựa theo trình tự trên giấy báo danh, tên của Doãn Kham là do Hạ Gia Huân báo giúp, cho nên hai người được chia chung một gian phòng.
Hạ Gia Huân ham chơi, muốn lấy cái giường gần cửa sổ, lúc thu thập hành lý còn ngâm nga hát, đang sửa soạn dở thì nhận được cuộc điện thoại, khuôn mặt lại trở nên vi diệu.
Do dự một lúc lâu, vẫn nói với Doãn Kham: “Anh Doãn này, thương lượng với anh một chuyện.”
Trong gian phòng lầu trên, Tô Văn Uẩn nhận được một tin nhắn mà đứng lên, xách hành lý còn chưa kịp mở: “Đổi được rồi, tớ đi đây.”
Đường Chung vẫn không thể tin được: “Tớ ngủ ngáy thật à? Ồn đến mức phải đổi phòng sao?”
“Khò, ồn lắm.” Tô Văn Uẩn học hai tiếng heo kêu, “Cứ vậy đó, vang động trời xanh.”
“Hả, lúc tớ ngủ có thấy gì đâu, bà nội cũng chưa bao giờ nói với tớ.” Đường Chung lúng túng vò đầu, “Vậy cậu đổi với ai thế? Lỡ may người ta cũng không chịu được tớ ngáy…”
Tô Văn Uẩn đi ra ngoài: “Giáo viên sắp xếp, tớ không biết, lát nữa nhớ báo cho tớ là cục cưng xui xẻo nào đấy. Tớ đi trước đây, lát nữa gặp dưới lầu.”
Đường Chung lưu luyến không thôi tiễn người ta ra cửa, quay về phòng sửa sang đồ đạc của mình qua một lần, chừa đủ chỗ trống cho bạn cùng phòng sắp đến.
Vừa thu dọn vừa lo sợ nghĩ, rốt cuộc đổi với ai vậy? Ngoại trừ Tô Tô, có ai còn tình nguyện ở chung một phòng với mình sao?
Sau mười phút, cửa phòng bị gõ vang.
Đường Chung trước khi mở cửa đã nhẩm lại lời nói soạn sẵn trong đầu một lần, hít sâu một hơi mở cửa, nhìn thấy người đứng phía trước thì ngẩn ra.
Chỉ nhớ rõ một câu, theo thói quen mà nói: “Chào cậu, buổi, buổi tối tôi sẽ cố gắng không ngáy…”
Doãn Kham xách theo vali cũng kinh ngạc, trong lòng đột nhiên đọc thầm từ “Buổi tối”, tầm mắt hơi mơ hồ, hắng giọng một cái, nói: “Tôi cũng không ngáy.”
Tác giả có lời muốn nói: Đường: Để tôi xem là cục cưng xui xẻo nào đây!
Doãn: Là tôi.
Tô: Vung tay tiêu sái, làm người có công thầm lặng.
****************************
Chú thích:
(1) Chỉ nghe người mới cười, nào thấy người cũ khóc: Hai câu thơ trích trong bài “Giai nhân” của Đỗ Phủ, được sáng tác năm 759 khi tác giả qua Tần Châu, miêu tả một người đàn bà thời loạn lạc, anh em bị giết, bị chồng bỏ, sống cuộc sống nghèo khổ.
(2) Dopamine: Là một chất hữu cơ được tạo ra từ tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh và đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể. Dopamine còn được gọi là hormone hạnh phúc vì chúng có nhiều tác dụng tốt đối với tinh thần và thể chất của con người, và khi hormone này được giải phóng với số lượng lớn, con người sẽ cả thấy thích thú, hưng phấn, tràn đầy cảm hứng.
(3) LZ: Viết tắt của từ 楼主 /Lóuzhǔ/, ám chỉ người mở topic.