Ẩn Trung

Chương 41

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời như muốn đổ cơn mưa nhưng vẫn chưa thể mưa, bởi vì khoảng thời gian tan học đã biến thành thời gian cho mấy đôi yêu nhau hẹn hò.

Ngồi trên bậc thang xi măng trước cửa tiệm may, trên đỉnh đầu có một bóng đèn tròn phát ra ánh sáng mờ nhạt, Đường Chung nghiêng đầu tựa vào người Doãn Kham, nhìn xuống chiếc bóng trên mặt đất của hai người: “Sao anh xấu tính vậy, học ai đấy?”

Đây là sau khi làm hòa thì bắt đầu ôn lại chuyện cũ. Bởi vì lúc đó không nén giận được mà đá ghế, Doãn Kham đuối lý ho nhẹ một tiếng: “Không xấu.”

Đường Chung học tư thế lười biếng dựa vào mình của anh trong rạp chiếu phim, cọ mặt vào vai anh: “Hừ, rõ là xấu luôn, lúc trước còn mắng em cút đi nữa.”

Nói đi nói lại rồi vòng về cái năm mới quen kia, Doãn Kham cũng hết cách: “Vậy em mắng lại đi.”

Đường Chung nhịn cả hồi lâu, rốt cuộc cũng không nói ra: “Bỏ đi bỏ đi, đại nhân không chấp tiểu nhân.”

Chủ yếu vẫn là do luyến tiếc, nếu mắng anh rồi, đi đâu mới tìm được bạn trai tốt như vậy?

Biết ý của cậu, Doãn Kham không nhịn được cười, Đường Chung dựa vào người anh nhận ra anh khẽ cười đến mức người run lên, lập tức ngẩng cổ trừng mắt: “Anh còn cười hả?”

Biểu cảm trên mặt Doãn Kham vốn không rõ ràng, chỉ cần thu lại là sẽ mất tích không thấy vết. Anh lấy một vật mềm mại nóng hổi ra từ trong lòng, nhét vào tay Đường Chung: “Quà tạ lỗi.”

Đường Chung đã sớm ngửi thấy mùi của đồ ngọt trên người anh, cúi đầu nhìn thì thấy đó là một bọc bánh hoa mai được đựng trong cốc giấy, mở túi nhựa ra cắn vào quả táo đỏ phía trên cùng đầu tiên, lúng búng nói: “Em còn tưởng là kẹo hồ lô cơ đấy.”

“Hôm nay không mở hàng.” Doãn Kham nói, “Ngày mai mua cho em.”

Đường Chung rất dễ dụ gật đầu, gặm tiếp một miếng bánh hoa mai: “Không cần đâu, cái này cũng không khác kẹo hồ lô là bao, đều ngọt cả.”

Con chó phía sau cửa sắt nghe thấy tên mình nhiều lần, đưa chân trước vừa cào cửa vừa gọi ư ử.

Hé cửa thả nó ra, chó con buồn bã lúc này mới yên tĩnh lại, tìm một chỗ trống bên cạnh hai người nằm sấp xuống, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào bánh hoa mai trên tay Đường Chung, khi thì vẫy đuôi, khi thì thè lưỡi liếm mép.

“Tao nói cho mày nghe nè chó ngốc, đừng mơ tưởng đến bánh hoa mai của tao nữa.” Đường Chung chỉ vào cái mũi ướt của nó, “Đây là anh mày mua cho tao, mày muốn ăn thì tự hỏi xin anh ấy đi.”

Kẹo Hồ Lô như nghe hiểu, sủa hai tiếng rồi chuyển hướng qua Doãn Kham, chiếc đuôi lắc càng dữ hơn.

Doãn Kham buông tay: “Anh cũng không có.”

Kẹo Hồ Lô phát ra một tiếng nghẹn ngào đáng thương, đôi tai to lại cụp xuống.

Cảnh này khiến Đường Chung cảm thấy mình như đang hành hạ chú chó, nhẹ dạ xé một miếng chia cho Kẹo Hồ Lô.

Đảo mắt qua con chó há miệng rồi khép lại, hăng hái chiến đấu với miếng bánh ngọt, Đường Chung xoa đám lông bóng loáng trơn mượt như nước, như lơ đãng hỏi: “Lá thư kia, cái mà Thái Hiểu Tình gửi anh ấy, anh đã đọc chưa?”

“Thái Hiểu Tình?” Doãn Kham tỏ vẻ nghi hoặc.

“Bạn cùng bàn trước đây của em, giờ chuyển qua lớp 12-3 rồi, cô ấy… rất thích anh.”

Doãn Kham được nhắc nhở, hơi hơi nhớ ra: “Ồ.”

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy câu trả lời phần sau đâu, Đường Chung trợn tròn mắt: “Vậy thôi hả? Hết rồi?”

“Anh đã nói với cô ấy mình có người yêu rồi.” Doãn Kham nói, “Thư cũng không thấy.”

Nghe được đáp án mình muốn nghe, trong lòng Đường Chung lập tức nhẹ nhõm hẳn, quay đầu lại cảm thấy thẹn với bạn cùng bàn cũ: “Nếu anh từ chối thì nên nói rõ ra, đừng hung dữ quá, cô ấy rất tốt bụng.”

Chỉ là mắt nhìn hơi kém mà thôi, nhìn trúng nam sinh đã có chủ.

Doãn Kham duy trì tư thế chống đầu gối, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua Đường Chung: “Kẹo mút kia có ngon không?”

Tiễn anh tới dưới nhà, Đường Chung mới nhớ ra kẹo mút trong miệng anh là quà mà Thái Hiểu Tình hối lộ cho cậu ngày hôm đó.

Đúng là tự đào hố chôn mình, Đường Chung hối hận phát điên, nghĩ một lát lại nghĩ đến khoảng cách giữa hàng cuối cùng tổ bốn và tổ một gần cửa sổ, mặt mày hớn hở như bắt được đuôi cáo: “Anh thấy cả rồi à? Dấm tinh.”

Doãn Kham không có ý kiến gì về trò lấy gậy ông đập lưng ông của cậu, nhấc chân đi vào trong hành lang.

Đường Chung ôm Kẹo Hồ Lô, nắm lấy móng nó phất tay tạm biệt: “Mau tạm biệt anh mày đi.”

Kẹo Hồ Lô: “Gâu gâu!”

Đường Chung lớn tiếng nói: “Nó nói tạm biệt anh trai!”

Cậu tự cho là mượn cớ phiên dịch rồi sẽ không ai phát hiện được tâm tư của mình, Doãn Kham đã bước một chân lên bậc thang đột nhiên quay lại: “Thiếu vế rồi.”

“Hả?” Đường Chung chẳng hiểu ra sao.

Doãn Kham chỉ vào Kẹo Hồ Lô: “Nó gọi anh là anh trai, vậy gọi em là gì?”

Nghĩ đến cái tên đặc biệt lưu trong di động kia, Đường Chung nói: “Chắc cũng gọi là anh thôi… Dù sao cũng cùng họ với em.”

“Còn em, em gọi anh là gì?”

Đường Chung nhìn lên trời giả ngu: “Oa —— thời tiết hôm nay thật đẹp, không nóng không lạnh, chắc chắn sẽ ngủ ngon đây.”

Quay đầu chạy về nhà như được bôi dầu ở chân, điện thoại trong túi rung lên, thấy là tin Doãn Kham gửi tới, Đường Chung nuốt nước miếng, cho là Doãn Kham sẽ vạch trần hành vi xưng huynh gọi đệ “đầy xấu hổ” giữa cậu và Kẹo Hồ Lô, không ngờ anh lại gửi qua mấy chữ: Nó nên gọi em là chị dâu.

Quả nhiên đêm nay Đường Chung ngủ rất ngon.

Buổi sáng lúc cho Kẹo Hồ Lô ăn, bất thình lình nhớ tới chữ “chị dâu” kia, trong lòng thì ngọt mà mặt mũi đỏ bừng, kéo một bên tai của Kẹo Hồ Lô: “Đều tại mày đấy, cứ gọi anh loạn xạ cả lên.”

Kẹo Hồ Lô vô cớ bị nhéo: “Áu?”

Vừa tới trường đã nhận được tin tốt —— Doãn Kham đạt giải nhất trong kỳ thi vật lý.

Đường Chung cao hứng đến mức hoa tay múa chân, đứng bên dưới tờ thông báo chúc mừng trước cửa trường học, bảo Tô Văn Uẩn chụp cho cậu vài tấm hình.

“Không biết còn tưởng cậu đạt giải đó.” Tô Văn Uẩn nhìn Đường Chung giơ tay nâng bảng báo có tên Doãn Kham, tạo dáng hệt như mấy bà trung niên hay làm khi chụp ảnh, ghét bỏ nói, “Cậu ta còn ở trong phòng học, cậu tội gì phải chạy đến đây chụp chung với một tờ giấy?”

Đường Chung chụp xong liền chạy tới lấy di động mở ra xem, nở nụ cười rộng đến mang tai: “Anh ấy đang bận, tớ chụp ảnh với tên của anh ấy cũng không khác gì chụp với anh ấy.”

Mà Doãn Kham đang bận thật.

Đây đã là mùa thu thứ hai của thành phố N, anh đã hoàn toàn vứt bỏ mọi suy nghĩ hỗn loạn trong hai năm qua khi tới đây, trên bàn chất một chồng sách ôn thi thật cao, trong đó có một cuốn là thể lệ chiêu sinh của đại học y thành phố N, anh đã dùng bút đỏ khoanh vào những chỗ quan trọng bên trong.

Anh chưa nói chuyện mình đạt giải với Lâm Ngọc Xu, lần trước khi thổ lộ muốn ở lại đây, anh đã có thể thấy bà không muốn đồng ý từ vẻ mặt miễn cưỡng của mẹ. Tuy rằng sau đó bà chỉ khéo léo khuyên anh, nói nếu muốn học y thì thi vào đại học y ở thủ đô cũng không tệ.

Còn về phía bên thủ đô thì càng không cần báo, người cha trên danh nghĩa của anh chỉ phụ trách chi tiền, thi thoảng ông nội sẽ gọi điện tới như đang quan tâm anh, thật ra Doãn Kham biết bọn họ đều cùng một giuộc, nếu như thật sự quan tâm đứa trưởng tôn này như anh, vậy cớ gì vẫn giữ thái độ thờ ơ không quan tâm?

Mấy người lớn kia ai cũng có suy tính cho riêng mình, Doãn Kham nắm rõ họ như lòng bàn tay, tự vạch ra hướng đi tương lai cho bản thân, nếu lỡ điều kiện không phù hợp thì thi đại học là đường lui kín kẽ nhất của anh.

Tuy rằng trường trung học số Mười Lăm không phải là trường điểm nhưng vẫn rất xem trọng kỳ thi đại học, từ khi lên lớp mười hai đến nay, tần suất thi thử đã tăng lên rất nhiều, gần như đã đạt tới trình độ tất cả các môn mỗi tuần một lần.

Trong khoảng thời gian thi đến chết lặng này, Đường Chung còn phải tìm thời gian để đi kiếm tiền, không thể nói là không vất vả.

Lại một ngày cuối tuần bận rộn, Đường Chung đang tất tả làm việc trong một studio ở gần nội thành mà chị Trần giới thiệu, dọc đường đi chân run đến mức đứng không nổi, lúc được Doãn Kham khom gối cõng lên còn nhắc mãi tới chuyện chưa góp đủ tiền đi ăn Michelin.

Sau khi vào thu, khí trời trở nên se lạnh khiến Đường Chung bị cảm nhẹ, Doãn Kham dùng trán cụng vào khuôn mặt chôn trong hõm vai anh của Đường Chung, thấy nhiệt độ bình thường mới yên lòng khuyên nhủ: “Michelin không có tám sao, đừng tiết kiệm nữa.”

Đường Chung bĩu môi: “Em biết mà, nhưng anh đạt giải nhất rồi, ít nhất cũng phải đi ăn Michelin một sao chứ.”

Cậu đột nhiên nói như vậy, Doãn Kham cũng không cảm thấy lúng túng: “Ăn cũng chẳng có gì ngon, còn không bằng giữ lấy chỗ tiền này để đi chơi.”

Mí mắt khép lại một lúc lâu giờ chớp chớp mấy lần, lông mi nâng lên để lộ đôi con ngươi, Đường Chung hỏi: “Nghỉ đông ư?”

“Ừ.” Doãn Kham áng chừng người bên trên một chút, không nhanh không chậm nói, “Không phải muốn tới thủ đô chơi sao?”

Hứng thú của Đường Chung bị khơi dậy: “Có phải nghỉ đông là có thể thấy tuyết không?”

“Ừ.”

“Trên mạng nói tuyết ở thủ đô rất giống cát, gió thổi cái là bay lên, có thật không?”

“Thật.” Doãn Kham cảm thấy mình như đang dỗ trẻ con, “Bay được, còn có thể xây người tuyết rất to.”

“Nhưng mà chúng ta còn chưa được đi chơi biển nữa.” Nghĩ đến mùa hè vừa rồi không thể đi biển vì ti tỉ lý do, Đường Chung lắc đầu than thở, “Tim đang đập, tiền đang cháy, nghèo khổ khiến đầu em phải lắc.”

Doãn Kham bị dáng vẻ giả bộ u sầu của cậu chọc cười: “Mùa đông năm nay ngắm tuyết, mùa hè sang năm ngắm biển, mua vé xe lửa sớm chút, bằng không sẽ tốn rất nhiều tiền.”

Hiếm khi nghe thấy Doãn Kham nói câu dài như vậy, tất cả đều liên quan tới tương lai, trong lòng Đường Chung cứ lơ lửng như suy nghĩ của cậu, bay đến thủ đô tuyết trắng cách đó ngàn dặm, rồi lại bay đến nơi sóng bạc đầu ở phía nam.

Thế giới rộng lớn như vậy, còn có rất nhiều nơi đang chờ bọn họ nắm tay nhau đi chu du.

“Được, chúng ta đi từng nơi một, đầu tiên phải vạch kế hoạch đến thủ đô đã.” Đường Chung nheo mắt lại, hít hà mùi hương dễ ngửi trên người Doãn Kham, “Để em ôm anh ngửi một chút, coi như trải nghiệm mùi vị của biển trước đi!”

Lúc về đến nhà, Đường Chung còn vui vẻ mà ngâm nga, lấy bộ áo lông mua từ năm ngoái ra nhìn trái nhìn phải, thầm nghĩ với độ dày này chắc cũng chịu đựng được cái lạnh ở thủ đô nhỉ?

Thật sự không thể không thêm quần áo bên trong rồi.

Nghĩ đến đâu làm đến đó, Đường Chung chạy ra ngoài cửa hàng xin bà nội may cho mình một cái áo hai lớp mới, nói là đã hẹn bạn đến thủ đô chơi vào kỳ nghỉ đông.

Bà nội sảng khoái đồng ý, lấy thước đo đạc cơ thể cho Đường Chung, thấy cậu cao lên ba cm thì vui lắm, lại thấy chiều rộng của vai eo không đổi thì cười không dừng được: “Con mang cái cơ thể này đến phương Bắc thì sao chịu nổi mùa đông đây?”

Đường Chung sờ sờ tuyến thể sau gáy, nghĩ đến ngày đó hai alpha trên sân bóng rổ đứng gần mình như vậy, cậu vẫn không cảm thấy sợ lắm. Lại nhớ đến ngày làm phẫu thuật cách đây ba năm, tuy rằng di chứng chưa biến mất hoàn toàn, nhưng việc khó ngửi ra tin tức tố của alpha là chuyện tốt đối với cậu, không ngửi ra có thể tránh khỏi việc sợ hãi không tự chủ, khiến cậu giống một beta bình thường hơn.

“Không sao đâu ạ.” Đường Chung an ủi bà nội, “Bà lót áo bông dày thêm giúp con là được rồi.”

Huống gì còn có lò sưởi chạy bằng cơm tên Doãn Kham ở đó, cậu không hề sợ chút nào.

Trong căn nhà chung cư cũ cách đó không xa, Doãn Kham bước trên hành lang cũng đang nghĩ đến chuyến đi tới thủ đô.

Ngồi xe lửa hạng phổ thông phải tốn mười mấy tiếng, có thể loại trừ luôn, tàu cao tốc mất hơn bốn tiếng cũng khá ổn, chỉ là không thể để Đường Chung biết giá vé. Doãn Kham định mua trước trên mạng, sau khi lấy vé rồi sẽ cố không để cho Đường Chung nhìn thấy, đợi đến lúc lên tàu là không sao nữa, dù cậu bạn kia có xót tiền vé thì cũng không thể nhảy tàu đi trả vé được.

Suy nghĩ một lúc lâu, trong lòng bỗng dưng có cảm giác đang lên kế hoạch lừa người ta ôm về nhà ăn tết, trong cổ họng bật lên một tiếng cười khẽ, khi Doãn Kham dùng chìa khóa mở cửa, trên mặt còn giữ lại nụ cười chưa nguôi.

Mãi đến khi đối diện với một người phụ nữ xa lạ.

“Nào, chào dì Lưu đi con.” Lâm Ngọc Xu ngồi trên ghế sofa vẫy tay với anh, “Chúng ta có thể tìm được nhà ở thành phố N nhanh như vậy cũng là do bà ấy giúp đỡ, học bạ của con cũng là do bà ấy nhanh chóng sắp xếp, bằng không chúng ta đến đây có lẽ còn phải chạy vạy nhiều.”

Doãn Kham đè thấp khóe miệng thu lại biểu cảm, bước lên nghiêm túc nói: “Chào dì.”

Người phụ nữ họ Lưu ước chừng ngoài bốn mươi, trang điểm rất đậm, quần áo cũng rất thời thượng, lúc vung tay nhấc chân còn mang theo ý phong trần ngả ngớn, tạo ra sự tương phản mãnh liệt với Lâm Ngọc Xu lạnh lùng cứng nhắc.

Nhưng tính cách thì không khác mấy người lớn tuổi là bao: “Lớn vậy rồi à, lần trước đây gặp cháu vẫn còn được mẹ ôm trên tay cơ đấy.”

Doãn Kham châm thêm nước cho hai vị trưởng bối, lúc tới gần ngửi thấy mùi trên người dì Lưu, do dự mà nâng mắt, thấy lông mày Lâm Ngọc Xu cau lại như không kiên nhẫn, bèn để ly xuống rồi trở về phòng.

Cửa phòng vừa đóng, người phụ nữ họ Lưu đã quay lại cười nịnh hót với Lâm Ngọc Xu: “Con trai cô cũng được lắm, vừa cao vừa đẹp trai, thành tích lại tốt, lớn vậy rồi chắc được nhiều omega quấn lấy lắm đây.”

Lâm Ngọc Xu nâng trà lên uống một hớp, lạnh lùng lảng tránh câu nói của bà ta: “Nào có, nó học trường beta thôi.”

Nếu không phải vì năm ngoái lúc bọn họ đến thành phố N, người phụ nữ này đã giúp họ không ít bận, Lâm Ngọc Xu sẽ không cho bà ta vào nhà.

Dù sao vào lúc không có nơi nương tựa đã lợi dụng người phụ nữ nhiệt tình hơi quá này để bám vào thành phố N, hơn nữa còn không phải chỉ một lần, Lâm Ngọc Xu miễn cưỡng đè nén sự chán ghét xuống, trên mặt thì bình tĩnh, trong lòng lại đang tìm cách nhanh chóng kết thúc đề tài đuổi người đi.

Hiển nhiên người phụ nữ họ Lưu kia không biết trong mắt Lâm Ngọc Xu, giới tính omega của mình là nguyên tội(1), dùng mấy năm học đại học ngắn ngủi cũng không thể biết được khuôn mặt thật của người bạn cũ thoạt trông thanh cao này, chỉ xem như bà đang khiêm tốn: “Chẳng phải trường học cũng chỉ thừa ra một bức tường thôi sao? Tôi thấy con cô không biết đã bị omega nào câu mất rồi đấy.”

Vết nhăn giữa ấn đường càng thêm rõ, Lâm Ngọc Xu để lộ vẻ mặt khó chịu: “Nói gì vậy?”

“Không tin thì cô đi hỏi nó đi, có phải đang yêu đương hay không.” Người phụ nữ kia chớp mắt, đè thấp giọng nói xuống, “Cả người nồng mùi omega lắm.”

Lâm Ngọc Xu sững sờ: “Chắc cô nhầm thôi?”

“Tôi từ lúc mười bốn tuổi đã phân hóa, làm omega ba mươi năm rồi, sao có thể nhầm được?” Người phụ nữ họ Lưu không ngừng cười khanh khách, “Mùi tin tức tố của omega thanh mát đạm nhạt, hơn nữa con trai cô còn dính rất nhiều, có lẽ là ở bên nhau cũng lâu lắm rồi đây.”

*****************

Chú thích:

(1) Nguyên tội: Là những tội lỗi mà con người phải gánh vác lấy từ lúc sinh ra đến lúc chết đi. Theo giáo lý, nguyên tội còn là tội cho tổ tông truyền lại cho mình, khiến con người có bản năng phạm tội.

Bánh hoa mai (梅花糕):

454193d15e6748519c4a529a3a9b7e68
Bình Luận (0)
Comment