Ẩn Trung

Chương 59

Thời gian trôi đi như vớt nước vào lòng bàn tay, càng nắm chặt lại thì lại càng trôi nhanh.

Đảo mắt đã hết một năm, một ngày trước tết, Đường Chung mua rất nhiều đồ ăn, không quay về nhà mình mà lại ngồi trước cửa nhà Doãn Kham chờ anh về.

Điều không may là hôm nay Doãn Kham phải tăng ca, bận đến khi trời tối mới về nhà được, ra khỏi thang máy thấy một cục tròn đen như mực ngồi trước cửa, còn tưởng Đường Chung đưa gì qua, đi vào nhìn mới phát hiện là người, kinh ngạc nói: “Đợi lâu chưa? Sao không gọi cho tôi?”

Đường Chung đứng lên hoạt động gân cốt, cười đến vô phế: “Đợi không lâu lắm, em cũng vừa xong việc về nhà.”

Đi vào nhà mới ý thức được Doãn Kham vừa nói gì, thử hỏi dò: “Về sau… Có thể gọi điện cho anh à?”

“Nếu có chuyện quan trọng.” Doãn Kham nói.

Đường Chung suy nghĩ, mấy chuyện như lần trước ngất xỉu mới coi như quan trọng, hỏi cũng bằng không.

Nhưng cậu không buồn. Có thể để cho cậu vào nhà, nguyện ý cho cậu cơ hội là cậu đã thỏa mãn lắm rồi.

Bữa tối đón năm mới phải nấu thật phong phú, Đường Chung mua một đống gà vịt thịt cá, còn mua một cân tôm sú, lấy chỉ tôm xong còn chụp ảnh gửi qua cho Tô Văn Uẩn, lại nhận được con dao bầu đẫm máu.

Tô to lớn: Một mình cậu ăn được nhiều vậy à?

Mộc Đông Đông: Ai nói tớ ăn một mình?~

Tô to lớn: Đi phát cơm chó thì biến đi.

Đường Chung cười khà khà, đặt di động xuống quay đầu nhìn lại, cải bắp ngâm trong bồn nước đã được Doãn Kham vớt ra, đặt trên thớt cắt.

“Để em.” Đường Chung vội tiến lên cướp dao, “Tay anh không phải để thái rau.”

Doãn Kham không đưa cho cậu, hạ dao xuống cái rắc, suy nghĩ một chút, hỏi: “Thế dùng để làm gì?”

Đường Chung nói như đó là chuyện hiển nhiên: “Dùng để cầm dao giải phẫu chứ sao, còn để đàn piano nữa.”

Mi mắt Doãn Kham rũ xuống, không nói gì nữa.

Đồ ăn bưng lên bàn, Đường Chung được chủ nhân cho phép nên đi mở TV, tiếng nhạc của chương trình đón giao thừa tràn ngập khắp phòng, tâm trạng cũng mềm mại tung bay cùng tiếng nhạc vui vẻ.

Đường Chung vừa lột vỏ tôm vừa hát mấy câu, thấy Doãn Kham phía đối diện đặt đũa xuống, nhanh chóng thu gọng lại: “Ảnh hưởng tới anh ăn hả? Em không hát nữa, không hát nữa đâu.”

Doãn Kham quay mặt đi, đẩy chiếc cốc đặt trên bàn tới phía trước Đường Chung, bên trong đựng nước nóng vừa đun trước khi ăn cơm.

“Uống ít nước ngọt thôi.” Anh nhắc nhở Đường Chung.

Đường Chung cắn đũa nói liên tục hai chữ “Ồ”, nhận lấy cốc nước uống một ngụm thấm giọng, cảm thấy cốc nước ấm này còn ngọt hơn nước có ga.

Gần đây quá trình ở chung của hai người như đã tìm được một loại cân bằng đầy vi diệu, khiến Đường Chung có ảo giác nếu không đề cập tới chuyện kia thì sẽ tốt đẹp.

Một bữa cơm bình tĩnh hài hòa, sau khi ăn xong lại cùng nhau uống trà như thường lệ.

Hôm nay Đường Chung pha trà hoa quả mật ong, lần đầu không căn chuẩn, run tay một cái đổ nhiều mật ong quá, thành phẩm ngọt tới phát ngấy, Đường Chung hảo ngọt cũng uống đến le lưỡi, bảo Doãn Kham đừng uống: “Uống thứ này sẽ tăng đường huyết mất, chờ em pha cốc mới.”

Doãn Kham nói không cần, cầm lấy cốc Đường Chung để ở một bên, pha thêm chút nước sôi vào, quấy lên tiếp tục uống.

Nhớ ra đây là chiếc cốc ban nãy mình dùng, trong lòng Đường Chung ngọt ngào khôn tả, cúi thấp đầu nâng khóe miệng, thầm nghĩ lần sau lúc bỏ mật ong phải bỏ nhiều hơn nữa mới được.

Ôm ý định muốn đón năm mới với Doãn Kham, Đường Chung sau mười giờ vẫn ở trong nhà anh không đi.

Hôm nay Doãn Kham vẫn không mang việc về, ngồi trên sofa nâng sách y học lên đọc. Đường Chung cầm lấy một quyển bên cạnh làm bộ đọc một lát, đọc mãi không hiểu bèn khép lại trả về, cầm di động lên chơi rắn săn mồi.

Trước khi chơi game phải tắt tiếng, nhân tiện xem WeChat có thông báo mới không. Tất cả thành viên trong nhóm “Sáu vui vẻ thiếu một” đều đang bận, Thích Nhạc và Thái Hiểu Tình ở nhà với bố mẹ, Tô Văn Uẩn và Hạ Gia Huân đón năm mới ở bên ngoài, mọi người từng người gửi lì xì xong đều im lặng, dùng hành động giải thích cuộc sống hiện thực quan trọng hơn mấy triết lý nhân sinh.

Hôm qua Hạ bé bỏng sau khi “chịu đòn” lần hai thì được kéo vào nhóm, tuy rằng đến nay vẫn không nói gì, nhưng Đường Chung phát tiền lì xì đã chịu nhấn vào, điều này làm Đường Chung thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ mới đúng với cái tên sáu thiếu một, Đường Chung quay đầu nhìn lén Doãn Kham ngồi bên cạnh, có lẽ là tha thiết trong lòng quá mãnh liệt, quá rõ ràng, Doãn Kham như nhận ra điều gì đó, nghiêng đầu qua: “Sao thế?”

“Không có gì không có gì.” Đường Chung liên tục lắc đầu, chuyển sang đề tài không liên quan gì, “Hôm nay trên mạng náo nhiệt thật đấy.”

Gần đây Đường Chung đã học được cách chơi Weibo.

Trước đây tài khoản chính thức của cậu là do công ty hỗ trợ quản lý, bây giờ cậu tự mình đăng ký, một tuần liên tục ngày nào cũng đăng Weibo, chỉ hận không thể báo danh một ngày ba lần sáng trưa chiều.

Thần tượng cao lãnh trước kia chỉ đăng bài liên quan đến công việc nay bỗng đột nhiên lắm lời, những người hâm mộ há hốc mồm, cho là công ty thay quản lý cho cậu, lập tức kéo nhau đi bình luận khuyên cậu đăng bài ít thôi, đi trên con đường cao lãnh dễ dàng được nhận làm gương mặt thương hiệu hơn.

Phùng Khiết và Tiền Tiểu Đóa cũng nghĩ như vậy, nói đang bàn bạc sắp xếp cho cậu làm gương mặt thương hiệu cho một hãng nước hoa, bảo cậu bớt nói đi một chút, đừng có thân thiện quá. Đường Chung đã từng ngửi loại nước hoa kia, sạch sẽ lại thanh lãnh, mà công ty cũng lên kế hoạch sản xuất nước hoa hương tin tức tố của cậu.

Hoạt động này ở giới giải trí rất thường thấy, Đường Chung đã từng thấy một nữ nghệ sĩ omega cùng debut với mình, rõ ràng mùi tin tức tố là mùi cay gay mũi, công ty lại nói thành mùi trà sữa. Dù sao phần lớn fan cũng không ngửi được, hoàn toàn có thể qua mặt, nói gì tin đó.

Mặc dù mọi người đều ngầm hiểu, nhưng Đường Chung không tán thành chuyện đó cho lắm, thậm chí còn hơi chột dạ. Nghĩ nếu đã không thể đăng Weibo, vậy thì cậu trả lời tin nhắn nhiều chút vậy, coi như quà tặng cho fan.

Còn hơn một tiếng nữa là đến ngày tết tây, hộp tin nhắn của Đường Chung như nổ tung, phần lớn là chúc phúc, còn có những fan khác chia sẽ chuyện cười và video thú vị. Đường Chung vừa xem vừa cười nhưng không dám ồn quá, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc Doãn Kham đọc sách.

Lúc lướt đến một bài hát tiếng Anh mà một fan quen thuộc gửi cho mình, Đường Chung dừng tay lại, đọc tên bài hát một lần: “Sweeter Than F… Fiction.”

Trước đây khi còn đi học, lúc cậu đọc tiếng Anh sẽ không tự chủ được mà đọc ra tiếng, bây giờ cũng như thế. Đường Chung vừa niệm lời bài hát vừa thử dịch ra, lắp bắp đọc đến câu thứ ba, còn tưởng âm thanh mình phát ra không lớn: “Slipped when you started running… running, chạy trốn, slipped, nghĩa là gì nhỉ?”

“Nghĩa là té ngã.” Doãn Kham ngồi một bên nói.

Đường Chung giật nảy mình, ngồi thẳng lên: “Đúng, nghĩa là té ngã, suýt nữa thì quên mất.”

Doãn Kham đưa tay lật một trang sách qua: “Cậu đi nước nào?”

Anh đang hỏi năm ấy lớp mười hai cậu đột nhiên ra nước ngoài. Đường Chung không chút nghĩ ngợi: “Đi Mỹ.”

“Bang nào?” Doãn Kham hỏi tiếp.

Đường Chung vừa trả lời trôi chảy bắt đầu chột dạ, ngón tay không tự chủ được mà nắm góc áo: “Bang? Ở, ở bang thủ đô, em quên mất tên rồi.”

Ánh mắt Doãn Kham chuyển từ trang sách sang người Đường Chung, giọng nói vẫn bình thản trước sau như một: “Lúc học năm ba tôi từng được học trao đổi ở Mỹ hai năm.”

“Trùng hợp vậy à? Vậy không chừng chúng ta từng gặp nhau trên đường đấy.” Đường Chung xoa mũi, cứ như đang xấu hổ, “Em trạch lắm, bình thường đều không ra khỏi cửa, cho nên tiếng anh cũng không tốt.”

Trong ánh mắt Doãn Kham mang theo chút nghiền ngẫm, đôi môi mấp máy như định nói gì đó, cuối cùng nuốt ngược trở vào.

Tiếp đó, anh đọc lại câu tiếng anh mà Đường Chung đọc không hiểu kia thêm một lần nữa: “Slipped when you started running. Khi em bắt đầu cố gắng trốn chạy thì bị trượt ngã.”

Nghe anh phiên dịch, Đường Chung ngây người một lát, sau đó nở nụ cười vô tâm vô phế: “Vậy thì đứng dậy chạy tiếp thôi!”

Năm mới thời tiết mới, ngày tết trôi qua, công việc hàng ngày của Đường Chung nay lại có thêm một việc —— học tiếng anh.

Tiếng anh của cậu có khẩu âm khá nặng, năm cấp ba có người thầy tốt như Doãn Kham đã chẳng đâu vào đâu, bây giờ tự học lại càng thêm khó.

Đường Chung ngầm liên lạc với Thích Nhạc, lý do cũng dùng lý do như để lừa Doãn Kham, thấy Thích Nhạc tin tưởng không chút nghi ngờ, trái tim lơ lửng mới hạ xuống, không còn kiêng kị chuyện tiếng anh mình không tốt nữa, lấy cớ cần cho công việc để mời thầy dạy tiếng anh Thích Nhạc dạy cậu.

“Bây giờ làm minh tinh còn phải tinh thông ngoại ngữ nữa à?” Thích Nhạc thở dài nói, “Đúng là ba trăm sáu mươi nghề không có nghề nào dễ dàng.”

Đường Chung cười cười: “Có ai nói không đúng đâu.”

Thích Nhạc nói muốn học giỏi tiếng Anh, đặc biệt là phát âm thì cách tốt nhất là phải có hoàn cảnh tốt để học tiếng, nếu xung quanh đều là người nói tiếng Anh, vậy thì dễ rồi.

Đường Chung thuộc loại người được dạy theo kiểu nhồi thức ăn cho vịt, để cho cậu nhớ hết những gì đã học, lúc mở miệng nói thì đi tong, câu sau vả câu trước đôm đốp.

Cậu lấy hết dũng khí đăng ký vào một lớp salon tiếng Anh, cuối tuần chuẩn bị đầy đủ đi tới tham gia, từ xa trong quán cafe đã thấy một bóng người trông rất quen, đến gần vừa thấy là Doãn Khiêm, không chút suy nghĩ co giò bỏ chạy.

Tuy rằng đã qua nửa tháng ước định, thỉnh thoảng Đường Chung vẫn nhận được tin nhắn quấy rầy của Doãn Khiêm, thời gian là đêm khuya, nguyên cái màn hình điện thoại ngập tràn “Mơ thấy em” “Rốt cuộc tôi không bằng tên alpha khốn kiếp kia chỗ nào” “Omega bé bỏng như em thật là hấp dẫn” khiến Đường Chung kinh hồn bạt vía, nếu không phải vì để tiện cho Doãn Kham liên lạc, cậu đã sớm đổi số rồi.

Tuy rằng dù Doãn Kham biết số cậu nhưng vẫn không có ý chủ động liên lạc.

Buổi salon tiếng Anh không thành, Đường Chung đột nhiên có nửa ngày rảnh rỗi.

Cậu thơ thẩn đi bộ trên đường, gió mùa đông ở thủ đô gào thét, mặt trời trên đầu cũng khó có thể trung hòa giá lạnh. Ỷ vào việc mặc đồ kín không ai nhận ra, Đường Chung cứ vừa đi vừa đút tay vào túi áo ngẩn người, suy nghĩ miên man nếu như không xảy ra chuyện kia, có lẽ cậu và Doãn Kham đã nắm tay nhau đi trên con đường này rất nhiều lần rồi.

Sau cơn buồn rầu bỗng dậy lên một chút may mắn. Nếu như lúc đó cậu theo Doãn Kham đến thủ đô, chỉ sợ con đường này sẽ chỉ đi được một lần, về sau không còn cơ hội nữa.

Đường Chung cứ đi như thế, rốt cuộc vẫn theo đến chốn cũ.

Cổng bệnh viện người đến người đi, rất hợp với câu bên ngoài náo nhiệt bên dưới cất giấu chết chóc cùng hoang vắng.

Thật ra Đường Chung không thích bệnh viện, cậu đã từng ở trong đó rất nhiều ngày đêm, ý thức khi thì tỉnh táo khi thì hỗn loạn, điều duy nhất cảm nhận được vĩnh viễn chỉ có những cơn đau kéo dài dày vò cậu.

Ngửa đầu nhìn về phía tòa nhà mà Doãn Kham đang ở trong đó, Đường Chung hé miệng thở nhẹ ra một hơi, thầm nghĩ làm bác sĩ cũng tốt, sẽ không còn nhiều người đau khổ khi được anh chữa bệnh nữa, bảo nghề này cao cả cũng không quá chút nào. Nhớ lại lần trẹo chân kia thấy Doãn Kham mặc áo blouse trắng, Đường Chung không khỏi nheo mắt lại, cứ như bị tia sáng kia chiếu đến mức không mở nổi mắt.

Đứng loanh quanh ngoài cửa một lúc, Đường Chung nhìn xuống đồng hồ, chuẩn bị xuất phát đi mua đồ ăn. Lúc gần đi thì thấy một nhóm người tụm năm tụm ba đi ra khỏi tòa nhà, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, lớn tiếng cãi nhau gì đó.

Từ trong tiếng nói chuyện bắt được từ “Làm loạn trong bệnh viện”, trong lòng Đường Chung căng thẳng, kéo một thanh niên trong số đó ra hỏi chuyện gì, người kia sợ hãi không thôi, nói: “Ở chỗ khoa phân hóa có một bệnh nhân cứu không được, gia đình đang ở bên kia làm loạn, bảy tám bác sĩ cũng cản không được.”

Đường Chung quay đầu chạy vào trong bệnh viện, đi vào trong lầu, người trong thang máy đông như mắc cửi, cậu quyết định chạy lên cầu thang.

Khi sắp đến gần tầng ba nghe thấy tiếng la hét ồn ào không giống ngày thường, ngay sau đó trong lúc hỗn loạn nhìn thấy bóng người quen thuộc kia, trong nháy mắt Đường Chung thót cả tim, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì trong khoảng nửa phút, chỉ dùng bản năng chen vào đám người, kéo tay Doãn Kham hỏi anh có chuyện gì, còn bị thương chỗ nào khác ngoài mặt hay không.

Lại có mấy người đi lên, bảo vệ nơi bệnh viện cũng ra tay, cản cản khuyên khuyên, tình cảnh hỗn loạn.

Gần mười phút sau mới dẹp loạn được tình huống khôi hài này, người nhà bệnh nhân ngồi trên ghế ngoài hành lang che mặt gào khóc, người nghe tin chạy tới hóng hớt khiến hành lang vốn đã chật hẹp nay không còn chỗ đứng, Đường Chung đang không ngừng hít thở sâu tìm lại ý thức, chắp vá chuyện đã xảy ra từ cuộc đối thoại giữa bên lãnh đạo và y tá.

Chuyện cũng không phức tạp, một bệnh nhân omega tháng mười năm ngoái làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể ở đây, từ sau mùa đông cơ thể ngày càng sa sút, người nhà cho là phản ứng bình thường hậu phẫu thuật, chờ đến lúc nhận ra được vấn đề nghiêm trọng đưa đến bệnh viện thì bệnh nhân đã lên cơn sốc. Bác sĩ chủ nhiệm khoa phân hóa lập tức dẫn theo trợ thủ đến tiến hành cấp cứu, nhưng vẫn không thể cứu được, một tiếng trước người nhà nhận được giấy báo tử, chịu đả kích tới cùng cực, trong cơn kích động đã đẩy hết trách nhiệm lên người bác sĩ, do đó dẫn đến cuộc hỗn loạn này.

Doãn Kham chính là trợ thủ trong lần cấp cứu này, anh cũng tham dự cắt bỏ tuyến thể hồi tháng mười năm ngoái. Người nhà như phát điên dùng tay cào cấu bác sĩ Lưu, anh đứng chắn trước mặt thầy mình, bị mẹ bệnh nhân dùng móng tay sắc bén cào vào hai má, bây giờ vẫn đang đứng thẫn thờ trong đám người, trông như không biết mình bị thương, vết thương đang chảy máu.

Y tá Giang Dao cầm cồn sát trùng và mấy miếng bông chạy vội tới, thấy một nam thanh niên đeo khẩu trang đang kéo tay Doãn Kham, ánh mắt hơi tối. Rốt cuộc vẫn là lo cho vết thương của Doãn Kham, cô dùng miếng bông thấm cồn chấm lên mặt anh, Doãn Kham đột nhiên có phản ứng, nghiêng mặt tránh miếng bông chạm lên da.

Giang Dao vẫn còn sững sờ, nam thanh niên đứng bên cạnh nói: “Để tôi.”

Vào phòng nghỉ ngơi, đóng cửa lại ngăn cách sự ồn ào bên ngoài, yên tĩnh hiếm thấy khiến thần kinh căng chặt cũng dần lắng xuống.

Doãn Kham ngồi dựa vào chiếc ghế sát tường, bàn tay vừa rồi còn cầm dao giải phẫu đặt trên đùi, cẩn thận nhìn lại mới thấy nó hơi run rẩy.

Đây là lần đầu tiên có người qua đời trước mặt anh từ sau khi anh vào bệnh viện, nhịp tim kéo thành một đường thẳng tắp, lúc tiếng “Tít” chói tai phát ra liên tục, trong đầu anh mờ mịt, hơi thở cũng theo đó mà tạm dừng.

Rõ ràng một ngày nào đó cách đây không lâu, lúc anh đi kiểm tra phòng vẫn còn được bệnh nhân này cảm ơn một cách chân thành, lúc bệnh nhân xuất viện anh còn đặc biệt chạy đến đưa tiễn, tỉ mỉ kiểm tra đơn thuốc của cô, chúc cô thoát khỏi ràng buộc của tin tức tố thì khỏe mạnh sống lâu, hạnh phúc đến già.

Thời gian hồi phục cắt bỏ tuyến thể còn ngắn hơn cả tái tạo lần hai, mức độ hao tổn của người bệnh cùng cách điều trị cũng khác nhau. Lúc học y trên sách viết “Tuổi thọ của omega mất đi tuyến thể bị rút ngắn rất nhiều, nhưng không ngoại trừ tình huống được bảo dưỡng nên kéo dài”, khi chưa tiếp xúc với ví dụ thực tế, khó tránh khỏi ôm ấp những suy nghĩ ngây thơ, cho là đa số những bệnh nhân giải phẫu đều có thể bình yên sống tới mười mấy năm, thậm chí là hai mươi mấy năm, sống hết thọ và chết tại nhà.

Nhưng cấp cứu thất bại khiến anh như tỉnh ra, làm anh thấy rõ hiện thực tàn khốc, càng khiến cho anh hiểu rõ bác sĩ bé nhỏ như thế nào, có những người không phải anh muốn cứu là có thể cứu, trên đời có nhiều chuyện mà anh phải bó tay, không thể ra sức.

Bên tai truyền đến từng tiếng sột soạt, ý thức dần tỉnh lại, ánh mắt tan rã của Doãn Kham dần ngưng tụ, rơi vào người đứng trước mình.

Đường Chung nửa ngồi nửa quỳ trước mặt anh, dùng tư thế ngẩng đầu ngưỡng mộ, để miếng bông kề sát vào hai gò má anh.

Nhất thời Doãn Kham không phản ứng lại, rõ ràng vết thương truyền đến chút đau đớn, còn lại không cảm nhận được gì, anh nhíu nhíu mày, khiến Đường Chung sợ đến nín thở: “Đau lắm à? Em, em sẽ nhẹ tay hơn.”

Thật ra không liên quan đến việc nặng nhẹ, Doãn Kham chỉ đột nhiên phát hiện có Đường Chung ở đây, kinh ngạc không thôi. Vừa nãy tình cảnh hỗn loạn, anh không nhớ Đường Chung xuất hiện từ bao giờ, cũng không biết mình đến phòng nghỉ ngơi như thế nào.

Là một alpha, tính cảnh giác và sức quan sát của anh vô cùng lớn, nhưng khi ở gần Đường Chung thì lại mất hết tác dụng, thần kinh thả lỏng. Hệ thống cảnh giác của anh dường như chưa bao giờ phòng bị Đường Chung, hoặc là nói Đường Chung vẫn luôn nằm trong phạm vi “An toàn” trong lòng anh.

Đường Chung không biết Doãn Kham đang nghĩ gì, chỉ từ vẻ mặt lạnh lùng của anh mà suy nghĩ anh không thích người khác tới gần mình, hệt như ban nãy anh lạnh lùng từ chối vị y tá họ Giang kia. Cố gắng nhẹ nhàng tiêu độc vết thương trên mặt Doãn Kham, Đường Chung bèn đứng dậy muốn đi, định để không gian cho anh bình tĩnh.

Nhưng cậu vừa quay người, bàn tay đã bị người phía sau kéo lại.

“Đừng đi.” Doãn Kham thấp giọng nói, “Cậu đừng đi.”

Trong giọng nói là sự uể oải chưa bao giờ để lộ trước mặt người khác, cùng với chút yếu đuối rất khó phát hiện.

Bàn tay anh nắm lấy cánh tay mang theo hơi ấm khiến người ta yên tâm mà quyến luyến của Đường Chung, như rất nhiều năm về trước khi còn ở trên cầu Trời gió thu hiu quạnh, trong khúc quanh chung cư ánh sáng mịt mù, còn có những lúc đứng trên bậc thang trường trung học số Mười Lăm thành phố N trong cơn mưa đông lạnh cắt da cắt thịt, nắm rất chặt, rất lâu.

***************

Sweeter Than Fiction – Taylor Swift:
Bình Luận (0)
Comment