Ăn Xong Chùi Mép

Chương 28

Trở lại phòng khách sạn, Lục Tuyển Chi rốt cục dừng bước, bàn tay nóng hổi vẫn nắm chặt tay tôi, tôi lén nhìn thì phát hiện sắc mặt anh rất khó coi, lồng ngực thở phập phồng, môi trắng bệt, vẻ như kìm nén cơn giận.

Để anh giải toả áp lực, tôi vội lên tiếng phá vỡ sự im lặng, lảng sang truyện khác, “Tổng giám đốc, anh khát không? Tôi đi lấy nước cho anh ha…”

Anh nghiêng mặt, quắc mắt nhìn tôi, không nói lời nào.

Tôi xấu hổ ho một tiếng, “Không khát hả? Vậy tôi đi lấy khăn cho anh lau mồ hôi.”

Vẻ mặt anh không thay đổi liếc tôi, bàn tay càng lúc càng nắm chặt hơn, vẫn không chịu lên tiếng nói gì.

Tôi rùng mình rụt cổ, sợ sệt nói, “À, Tổng giám đốc, anh còn đang bệnh, lên giường nằm nghỉ đi…”

Mắt anh nhắm lại, mặt mày lạnh tanh bước tới gần.

Thấy anh sắp nổi điên lên, tôi lập tức cúi đầu thoả hiệp, “Tổng giám đốc, tôi… tôi… biết mình sai rồi còn không được sao?”

Vẻ mặt ông chủ Lục giờ mới thả lỏng đôi chút, nhẹ gật đầu, “Rất tối. Nói đi, sai cái gì?”

Nghĩ đến vừa rồi mình thiếu trách nhiệm chăm sóc anh, tôi chân thành sám hối, “Tôi không nên chưa rót nước vào ly mà đã đi khỏi, hại anh tỉnh dậy mà không có nước uống…”

Anh bỗng lườm tôi, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm, hít sâu một hơi, “Còn gì nữa không?”

Còn hả? Còn cái gì sai nữa? Tôi vắt hết óc suy nghĩ, vẻ mặt vô cùng hối hận, nói, “Tôi không nên cứ vậy mà chạy ra gặp Sầm Vũ Minh.”

Anh chớp mắt, hài lòng gật đầu, “Xem ra cuối cùng cô đã biết bản thân sai ở đâu.”

Thấy sắc mặt ông chủ Lục hồng hào trở lại, người đời bảo rèn sắt phải còn khi nóng, tôi tức thì tiến lên một bước nhận lỗi lầm của mình, “Phải, tôi thật sự biết sai rồi, vừa rồi không nói anh tiếng nào đã đi, đáng lẽ tôi phải nên để lại lời nhắn cho anh rồi hẵng đi mới đúng…”

Nói còn chưa dứt lời, sắc mặt Lục Tuyển Chi bỗng nhiên tối sầm, đôi mắt đẹp đen láy trừng trừng nhìn tôi, cau mày, như thể hận không thể giết tôi ngay tại chỗ.

Cái người này đúng thiệt là tâm trạng thất thường, khó hầu hạ thật mà! Tôi chẳng muốn phải ăn nói khép nép nhận lỗi nữa, hùng hồn la lên, “Đừng có nói tôi, Tổng giám đốc anh cũng sai đó thôi, anh vừa rồi không nên huỷ hoại thanh danh của tôi, cái ảnh kia cũng không nên giữ lại, nếu để cho đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy thì nguy cho tôi rồi…”

Nói đến đây, tôi chợt nhớ đến mấy nữ đồng nghiệp như lang sài hổ báo, nếu để cho bọn họ hiểu lầm tôi và Tổng giám đốc, từ đây về sau tôi còn dám lăn lộn trong công ty nữa sao, đến cả công việc bát cơm bát vàng hiện tại cũng bể luôn, khỏi hỏi cũng biết mẹ sẽ trừng trị tôi thế nào…

Bỗng nhiên cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình buông lỏng, Lục Tuyển Chi như muốn nói gì đó, chợt ngồi phịch xuống ghế sofa, hai mắt nhắm nghiền thở hổn hển, bộ dạng ỉu xìu.

“Tổng giám đốc, anh sao vậy?” Tôi lo lắng sờ trán của anh, đúng thật là nóng như lửa đốt.

Lúc này đây, nhìn Lục Tuyển Chi yếu ớt, tôi thình lình nảy một ý nghĩ tà niệm trong đầu. Hình tượng ông chủ Lục đó giờ đều vui vẻ hăng hái, hiếm khi yếu ớt như lúc này, bình thường kêu anh xoá tấm hình hôn môi đó thì lại không chịu, mà cả khi thừa dịp anh ngủ lén lấy điện thoại xoá tấm hình cũng thất bại, giờ thời cơ đã ở trước mắt….

Thời cơ đã đến không tận dụng mới là ngu, để giữ vững công việc đành phải giậu đổ bìm leo, nghĩ vậy, tôi chậm rãi đưa tay vô túi quần ông chủ Lục.

Mà do Lục Tuyển Chi đang ngồi, túi quần dính sát vào đùi anh, tôi tinh tường cảm nhận được hơi ấm từ da anh, túi rất sâu đấy, tôi phải cẩn thận từng li từng tí chạm tới đáy, đụng phải một vật cứng hình vuông, có vẻ là một ví da, chẳng lẽ điện thoại nằm trong túi quần bên kia sao?

Vì thế, tôi đổi sang tìm túi quần kia, ngặt nỗi ông chủ Lục đang ngồi nghiêng, túi bên kia còn dính sát hơn, hơi thở anh ngày càng dồn dập, nhiệt độ cơ thể ngày càng cao, tay tôi nóng đến độ đổ cả mồ hôi, từng chút từng chút một sờ đến chỗ sâu nhất, cuối cùng sờ đến một vật cứng, lần này thì không có hình vuông nữa, mà là một hình trụ, tôi ngẩn người mới hiểu là mình sờ được gì, đôi má đỏ bừng như nung. Tinh lực của ông chủ Lục quả là mạnh mẽ thật, đã bệnh đến vậy còn có thể dũng mãnh như hổ !

Ý thức mình tìm nhầm mục tiêu, tôi vội vàng rút tay lại, thình lình bị một vật nặng đè xuống, thấy hoa mắt, chóng mặt, tôi chưa kịp phản ứng gì thì cả người đã nằm trên ghế sofa, hai mắt trợn to nhìn khuôn mặt điển trai đỏ ửng của ông chủ Lục gần trong gang tấc, đôi mắt sâu thẳm chất chứa cảm xúc mãnh liệt, khác hẳn hình tượng nho nhã trí thức hàng ngày, lúc này ông chủ Lục như…. một con sói mắt phát ra ánh sáng màu xanh lá cây trong đêm tối.

Nghĩ vậy, tôi hoảng sợ hô lên, “Tổng giám đốc?”

Ánh mắt Lục Tuyển Chi sáng rực nhìn tôi, hơi thở nóng hổi phả bên tai tôi, “Tôi khát quá…”

Cảm thấy lỗ tai mình tê dại, tay chân bủn rủn, tôi vội vàng đứng phắt dậy, “Anh chờ một chút, tôi đi rót nước cho anh!”

Lục Tuyển Chi vẫn vững như Thái Sơn đè lên tôi, giọng nói khàn khàn, ánh mắt nóng rực, “Hạ Diệp, tôi đợi không kịp nữa rồi…”

Giọng nói vừa dứt, trước mắt tôi tối sầm, đôi môi bỗng nóng lên, nói cũng không nói được gì, Lục Tuyển Chi thật sự rất khát nước, đôi môi anh nóng hổi điên cuồng hôn tôi, như thể muốn hút khô tôi, trong đầu tôi như có cơn sấm sét vừa nổ uỳnh uỳnh rền vang, lập tức trở nên trống rỗng, toàn thân căng lại, không dám thở.

Sự thật chứng minh Lục hồ ly là người có thù ắt trả, không hề chịu tí thiệt thòi nào, một lát sau, bàn tay to nóng hổi của anh bắt đầu sờ soạng đùi tôi, xem như hai chúng tôi đã huề nhau.

Lại một lát sau, đầu tôi bắt đầu choáng váng, ý thức mơ hồ, giống như bị Lục Tuyển Chi lây bệnh vậy, toàn thân nóng ran chịu không thấu, hai má nóng lên, thở hổn hển, toàn thân nóng hừng hực như lửa đốt, suýt nữa là đốt cháy tôi ra thành tro bụi… Tuy nhiên, cũng may là bị ông chủ Lục lây bệnh, tiền thuốc men sẽ do ông chủ Lục trả hết…

Lại một lát sau, Lục Tuyển Chi xem chừng như muốn lấy lại cả vốn lẫn lời, bàn tay nóng hổi rờ đến ngực tôi… Đôi mắt đen láy rực lửa nhìn tôi chằm chằm, hai mắt chứa đầy cảm xúc mãnh liệt, tôi sững sờ nhìn anh, bị cuốn thật sâu vào đôi mắt nóng bỏng kia, trong lòng dâng lên sự rung động khác thường, nhất thời quên mất phải phản kháng lại.

Lục Tuyển Chi dĩ nhiên rất hài lòng với phản ứng của tôi, khoé miệng nhếch lên tạo một vòng cung mỉm cười tuyệt đẹp, cúi đầu hôn vào cổ tôi, đôi môi nóng rực mà mềm mại lại có chút ướt át, rồi hôn lần xuống phía dưới, tôi cảm thấy một dòng điện xẹt ngang người, đầu óc bỗng nhiên tỉnh táo đôi chút, gắng gượng một chút lí trí còn sót lại, hét toáng lên, “Tổng giám đốc, không thể!”

Động tác Lục Tuyển Chi cứng đờ, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nháy nheo lại nhìn tôi, “Tại sao không thể? Vừa rồi chính em là người khơi mào trước, anh là một người đàn ông bình thường, huống chi còn đối mặt với cô gái mà mình thích…”

Tiếng sấm nổ rền vang trong đầu tôi, hở…. Thích? Ông chủ Lục còn trẻ lại tướng mạo xuất chúng, là tinh anh của xã hội, làm sao có thể thích một nhân viên nhỏ nhoi không có thân phận, một người rất bình thường như tôi? Hồi đó lúc xem cổ tích “Cô bé lọ lem”, nói thật tôi hoàn toàn không cảm động, giờ việc này xảy ra trên chính bản thân mình, tôi mới cảm thấy được sự vui sướng là thế nào, đương nhiên trong đó cũng có chút hão huyền của thiếu nữ…

“Hạ Diệp, em không thích anh sao? Không thích anh hôn em như vậy sao?” Lục Tuyển Chi dịu dàng khẽ hôn lên xương quai xanh của tôi, đôi mắt đẹp tràn đầy sinh lực, giọng nói khàn khàn mang theo dụ dỗ, “Thích không? Nói thích đi…”

“Vâng, em thích…” Nhìn ánh mắt nồng nàn, tôi buột miệng thốt ra, đúng vậy, một người đàn ông ưu tú như vậy lam sao tôi không thích cho được, trong khoảng thời gian ngắn ở chung này, anh đối xử đặc biệt tốt với tôi… Chẳng qua là tôi rất đỗi bình thường, mà anh lại quá ư tài giỏi, tôi tự biết thân biệt phận của mình, không dám tơ tưởng đến tình yêu nam nữ, tối nay ông chủ Lục bất ngờ tỏ tình, khiến tôi vui sướng không thôi…

Nghe xong câu trả lời của tôi, ánh mắt Lục Tuyển Chi hiện lên sự vui vẻ, cả người hớn hở vui mừng, từ từ cúi xuống, tôi sực nhớ ra một điều, chần chừ nói, “Nhưng mà vẫn chưa đủ lãng mạn…”

Lục Tuyển Chi dừng lại, híp mắt, cười hỏi, “Thế nào mới gọi là lãng mạn?”

“Ví dụ như trong tiểu thuyết tình cảm, trước khi XXOO, nhân vật nam chính sẽ nói những câu nói kinh điển trong tình yêu.” Nhận ra được sự dung túng và yêu mến trong ánh mắt anh, tôi khắc khoải chờ mong. Thầm nghĩ chắc hẳn anh sẽ nói những câu đại loại như “anh mãi mãi yêu em, sẽ chăm sóc em cả đời, không bao giờ rời xa em”.

Lục Tuyển Chi không hổ danh là tinh anh của xã hội, phản ứng rất lanh lẹ, vừa nghe tiếng cởi quần áo sột soạt thì đã thấy cơ thể cường tráng của anh lồ lộ khiến tôi chảy nước miếng ròng ròng, anh nhướng mày, ánh mắt tà mị chọc ghẹo tôi, “Hài lòng với những gì em thấy chưa?”

Tôi suýt nữa là hộc máu…

Anh khẽ cười, cả người áp xuống, bàn tay nóng hổi sờ lung tung trên người tôi, nhen nhóm ngọn lửa nóng bỏng khắp cơ thể, khiến nó trỗi dậy một cách mãnh liệt…

Cuối cùng, vô vàn ngọn lửa bao trùm lấy, mọi thứ trước mắt tôi dần mờ ảo, ý thức trong đầu cũng trở nên mơ hồ…
Bình Luận (0)
Comment