Đêm khuya, bên vách núi.
Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn vách núi mây mù bảng lảng, thử vận khinh công nhảy lên vài lần, tất cả đều thất bại.
Lẩm bẩm: "Thật sự rất cao, không thể ra bằng chỗ này."
Quay người lại liền thấy Lương Phượng đang âm u đứng ở phía sau.
"Má ơi —"
Lượng Phượng đầy mặt lạnh lùng: "Ngươi nửa đêm không ngủ, đứng ở chỗ này làm gì."
Tiêu Dương: "Đi ngoài, không được sao?!"
Sắc mặt Lương Phượng hơi dịu xuống: "Bên ngoài rất lạnh, ngươi mới khỏi bệnh xong, việc gì phải chạy đến tận chỗ này để... đi ngoài."
Tiêu Dương: "Không khí ở đây tốt."
Lương Phượng: "Vậy ngươi xong việc chưa, xong rồi thì theo ta trở về."
Tiêu Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể theo Lương Phượng trở về, vừa đi vừa hỏi: "Ta tự thấy võ công mình không tệ, ngươi đã đứng sau ta bao lâu? Tại sao ta một chút cũng không biết?"
Lương Phượng không quay đầu lại: "Ngươi vừa dậy ta đã biết, vẫn theo ngươi nãy giờ."
Tiêu Dương toát ra một người mồ hôi lạnh: "Ngươi ngủ cách vách với ta, ta đứng dậy ngươi đã biết?"
Lương Phượng: "Ừm, ngươi động một cái ta cũng biết."
Tiêu Dương thầm nghĩ, vậy vừa rồi mình vận khinh công muốn nhảy lên vách núi không phải y cũng thấy sao?
Lương Phượng: "Cho nên vừa rồi ngươi làm gì ta cũng biết, nhưng lần này tạm thời coi như ngươi đi ngoài. Nếu có lần sau, ta nhất định sẽ truy cứu."
Tiêu Dương tiến lên vài bước, bắt lấy cổ tay mỹ nhân, nhìn y nói: "Ngươi truy cứu? Tại sao ngươi lại không cho ta đi? Thích ta sao?"
Lương Phượng nhíu mày: "Tại sao?....... Ta muốn ngươi ở lại với ta."
Tiêu Dương nhếch môi, mắt sáng loè loè: "Muốn ta ở lại là kết quả, không thể coi là lý do, ngươi ngay cả một lý do đàng hoàng cũng không nói được lại giam ta ở nơi này, ta không phục!"
Lương Phượng nhìn Tiêu Dương: "Ta đây thích ngươi, cho nên muốn ngươi ở lại."
Tiêu Dương: "......"
Đây không biết là đáp án hắn muốn đâu được chứ?
–—
Kỳ thật rất muốn edit là "Đây không biết là đáp án hắn muốn đâu OK?"