Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 1

[Vị hôn thê của tôi?]

Khi Chu Tích Tuyết tỉnh lại, máy bay vừa hay hạ cánh xuống nước Z vào lúc 19 giờ theo giờ địa phương.

Tác dụng phụ của thuốc quá mạnh, dù đã hơn hai mươi tiếng trôi qua, cô vẫn cảm thấy choáng váng. Cứ như thể trong cơ thể bị đổ quá liều caffein, đầu nặng chân nhẹ.

Ngoài ra còn có hai vệ sĩ vạm vỡ, một trái một phải, vững như bàn thạch canh chừng cô, khiến cô khó lòng thoát được.

Suốt chặng đường, Chu Tích Tuyết không khóc không làm loạn. Cô bình tĩnh lạ thường bước xuống máy bay, rồi lên xe, không muốn tiêu hao quá nhiều thể lực.

Cô đã không ăn gì hơn hai mươi tiếng, trong suốt thời gian đó chỉ uống một ít đồ uống chức năng.

Nhưng rất nhanh, cuộc gọi video bất ngờ từ Chu Hàn Phi khiến Chu Tích Tuyết vốn đang đói cồn cào thiếu chút nữa nôn khan.

“Chúc mừng cô em gái yêu quý của tôi sắp gả cho lão quỷ nhé.”

Ở đầu dây video call bên kia, mái tóc vuốt ngược của Chu Hàn Phi bóng loáng, tay kẹp điếu xì gà. Giọng điệu cà lơ phất phơ của anh ta cứ như thể não bộ bị lắc tung sau đó phát điên một cách khó hiểu: “Có điều xém là quên nói cho mày biết, nghe nói vị hôn phu của mày không chỉ là một kẻ điên có khuyết tật nhân cách nghiêm trọng, mà còn có xu hướng bạo lực nữa đấy.”

Chu Hàn Phi nói không sai, Chu Tích Tuyết chuẩn bị kết hôn, và đây cũng là lý do cô bị cưỡng ép đưa đến đất nước xa lạ này.

Thế nhưng, Chu Tích Tuyết không hề có quyền lựa chọn cho cuộc hôn nhân này. Cô biết rất ít về vị hôn phu lai Tây này của mình, ngay cả lần đến nước Z này cũng là trong tình trạng không tỉnh táo mà bị cưỡng chế đưa lên máy bay.

Chu Tích Tuyết không biểu cảm nhìn Chu Hàn Phi trong màn hình một giây, sau đó phun nước bọt vào anh ta.

“Phì!”

Đáng tiếc, nước miếng chỉ có thể phun lên màn hình điện thoại di động.

Chu Hàn Phi cười phá lên: “Cô em gái yêu quý của tôi ơi, chỉ mong mày sau này vẫn kiên cường như vậy. Mày không phải vẫn luôn muốn rời khỏi Chu gia sao? Gả đi rồi mày sẽ không còn liên quan gì đến Chu gia nữa, cho dù có ch*t ở bên ngoài thì đó cũng là chuyện của riêng mày thôi.”

Chu Tích Tuyết lười nhìn vẻ mặt ghê tởm của Chu Hàn Phi thêm nữa, cô một tay ném điện thoại của vệ sĩ ra ngoài cửa sổ xe. Hành động này khiến cô bị mắng một trận, nhưng cô chẳng bận tâm.

Không ai hay biết rằng, hai năm trước Chu Tích Tuyết đã cố gắng hết sức để thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật của một trường đại học ở nước Z. Cô cứ ngỡ mình có thể tung cánh bay cao, rời xa Chu gia. Thế nhưng, bất hạnh thay, giấy báo trúng tuyển của cô đã bị anh kế Chu Hàn Phi xé nát ngay trước mặt.

Số phận trớ trêu.

Chu Tích Tuyết chưa từng nghĩ, vòng đi vòng lại, giờ đây cô lại đặt chân đến đất nước này theo một cách thức như thế.

Đây cũng là lần đầu tiên cô ra nước ngoài kể từ khi trưởng thành.

*

Một giờ sau, chiếc xe ổn định rời khỏi nội thành với những tòa nhà cao tầng san sát, tiến vào vùng ngoại ô thưa thớt dân cư.

Nước Z là một quốc gia phát triển ở Tây Âu sử dụng tiếng Anh trong giao tiếp, cách Cảng Thành nơi Chu Tích Tuyết sinh sống hơn mười ngàn kilomet đường chim bay, và đến nay vẫn duy trì chế độ quân chủ.

Quốc gia này nổi tiếng với sự hoang sơ. Xe càng chạy tới trước, càng dễ bắt gặp những hàng cây xanh ngắt, vươn cao.

Bóng đêm chuyển động ngoài cửa sổ xe như nước mực đặc quánh, thỉnh thoảng ánh đèn đường lướt qua, chiếu xuống khuôn mặt tái nhợt của Chu Tích Tuyết một vệt sáng thoáng qua. Hệ thống thông gió đưa không khí mang hơi thở sương sớm của vùng ngoại ô vào khoang xe, nhưng vẫn không thể xua tan sự tĩnh mịch đang đọng lại quanh cô. Cổ tay mảnh khảnh của cô đặt trên tay vịn ghế da thật, có thể nhìn rõ những mạch máu màu xanh nhạt dưới làn da.

Chu Tích Tuyết lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người như con rối bị rút hết dây cót, không giãy giụa, cũng chẳng phản kháng. Rốt cuộc, cô chỉ là một thân yếu đuối, lại thiếu máu, thể trạng hư nhược, căn bản không thể thoát khỏi bàn tay của những vệ sĩ được huấn luyện bài bản kia.

Mọi chuyện đã không còn đường cứu vãn, chi bằng nghĩ theo hướng tích cực hơn, dù sao thì việc gì cũng có nhiều khía cạnh.

Tuy rằng cô bị ép buộc ra nước ngoài để gả cho một người đàn ông chưa từng gặp mặt, thậm chí còn được gọi là “kẻ điên”, nhưng ít ra cô đã thật sự rời khỏi thành phố mà mình chán ghét, rời xa những con người đáng ghê tởm kia.

Ít nhất, sau này cô sẽ không cần bị nhốt vào phòng tối, không cần sống hèn mọn, cũng chẳng cần chịu khinh nhục nữa.

Chu Tích Tuyết thầm tính toán, cứ đi một bước tính một bước vậy.

Không lâu sau, một tòa lâu đài cổ kính hiện ra không xa, và chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.

Chắc hẳn đã đến nơi.

Cửa xe tự động mở ra, Chu Tích Tuyết gần như bị vệ sĩ bên cạnh đẩy xuống một cách thô bạo, suýt chút nữa ngã chổng bốn vó.

Và khi cô ngẩng đầu lên, nhìn rõ tòa kiến trúc hùng vĩ trước mắt, cô thực sự bị chấn động.

Đập vào mắt là một tòa lâu đài cổ mang phong cách Gothic u ám.

Trên bức tường bên ngoài lâu đài cổ, những ngọn đèn đỏ sáng rực rỡ, chiếu lên các cột đá chạm khắc hoa văn, tạo cảm giác như những vết máu loang lổ đang nhanh chóng đổ xuống theo những họa tiết đó, cuồn cuộn không ngừng. Qua ánh sáng, có thể thấy trên tường vẫn còn rất nhiều dấu vết chiến hỏa năm xưa để lại.

Quỷ dị mà thần bí.

Tòa lâu đài cổ này có diện tích không nhỏ, ước chừng bằng ba sân bóng đá. Kết hợp với vườn cây ăn trái, hồ nước và các cảnh quan đi kèm, không khó để hình dung đây hẳn là một trang viên hiện đại được mở rộng và cải tạo từ lâu đài cổ sau này.

Điều đáng kinh ngạc là nó vẫn được bảo tồn hoàn hảo đến vậy.

Nhưng mấy tên vệ sĩ đi cùng Chu Tích Tuyết đột nhiên lộ vẻ khó xử:

“Chết tiệt, giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”

“Đương nhiên là đẩy người phụ nữ này vào rồi.”

“Nhưng cổng chính đóng rồi mà.”

“Cho dù có mở ra thì ai dám vào? Quái vật bên trong đáng sợ hệt như người đó vậy.”

“Oh, f*ck!”

Chu Tích Tuyết bỗng nhiên có chút phấn khích, sự tò mò càng thêm thôi thúc.

Trời ạ, điều này có sức hấp dẫn lớn đến nhường nào đối với một người thích xem các chương trình truyền hình thực tế sinh tồn, phim kinh dị, phim tài liệu về những điều kỳ lạ và phim tài liệu tội phạm chứ!

“Rốt cuộc người đó đã làm chuyện gì đáng sợ? Còn nữa, bên trong có quái vật nào?” Chu Tích Tuyết cuối cùng cũng không nhịn được mở lời hỏi tên vệ sĩ bên cạnh.

Tên vệ sĩ da đen đeo dây chuyền thánh giá trên cổ cúi xuống đánh giá Chu Tích Tuyết yếu ớt một cái, dường như cảm thấy cô đã là người sắp chết nên cũng không keo kiệt tiết lộ chút gì cho cô.

“À, gã đó quả thực là một tên điên không hơn không kém! Hắn là quỷ dữ, là kẻ bị Chúa nguyền rủa, phàm là người nào tiếp cận hắn đều sẽ trở nên bất hạnh!” Tên vệ sĩ da đen càng nói càng kích động.

Chu Tích Tuyết không biết nhiều về vị hôn phu của mình, cũng chưa từng gặp mặt. Điều hiếm hoi khiến cô bất ngờ là mẹ anh là người Trung Quốc, nên anh có tên tiếng Trung là Cận Dập.

“Vậy còn con quái vật thì sao?” Chu Tích Tuyết hỏi.

Tên vệ sĩ da đen đáp: “Cô thật sự không biết hay giả vờ không biết vậy?”

Chu Tích Tuyết thành thật lắc đầu.

Một tên vệ sĩ da đen khác nói: “Đủ rồi, nói nhảm với cô ta nhiều thế làm gì? Chắc gì cô ta đã sống sót qua đêm nay!”

“Có ý gì?”

Đang nói chuyện, một trận gió lớn bất chợt ập tới, mang theo cát sỏi rát vào da thịt mọi người có mặt, đồng thời thổi cho lá cây xung quanh xào xạc rung động.

Âm u, ẩm ướt, tựa như dã thú trong rừng sâu mở cái miệng khổng lồ ra hít thở, khiến da đầu người ta tê dại.

Mấy tên vệ sĩ vô cùng căng thẳng lập tức rút súng lục ra, bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Chu Tích Tuyết thì khác, cô tò mò quan sát xung quanh.

Những người bạn quen biết Chu Tích Tuyết đều nói cô rất gan dạ, mỗi lần đi mật thất hay nhà ma, cô luôn bị lôi ra làm người đi đầu tiên.

Thật ra, nói cô lớn gan lại hơi mâu thuẫn, bởi vì mỗi khi một nhóm người chơi đùa cùng nhau, cô luôn là người ít nói nhất, đặc biệt khi tiếp xúc với người lạ chưa từng gặp, cô càng có thể trốn thì sẽ trốn.

Lúc này, cánh cổng kim loại phía trước đột nhiên tự động mở ra.

Có lẽ vì thiếu dầu bôi trơn, cánh cổng phát ra âm thanh “kẽo kẹt, kẽo kẹt” quỷ dị, đặc biệt chói tai giữa vùng ngoại ô vắng lặng, khiến người ta rợn tóc gáy.

Chu Tích Tuyết còn chưa kịp hỏi thêm điều gì, đã bị người từ phía sau thô bạo đẩy mạnh vào bên trong.

Lần này cô ngã thật sự rất mạnh, cả người chật vật úp mặt xuống sàn đá cẩm thạch, xương cốt như muốn rời ra từng mảnh.

Cùng lúc đó, cánh cổng kim loại như miệng sâu của một con quái thú khổng lồ nhanh chóng tự động đóng lại, nuốt chửng cô vào trong.

*

Đau quá.

Chu Tích Tuyết chật vật bò dậy từ dưới đất.

Cánh cổng lớn phía sau đã nhanh chóng đóng lại, cô đơn giản ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi một chút, nhẹ nhàng xoa xoa đầu gối đang đau nhức vì cú ngã.

Mặt sàn đá cẩm thạch quá cứng, dường như đã làm xước da đầu gối cô. Nhưng vết thương nhỏ này chẳng đáng kể gì so với những gì cô từng trải qua trước đây.

Mệt quá, đói quá.

Gần hai mươi tiếng đồng hồ di chuyển đường dài, Chu Tích Tuyết đã sớm kiệt sức. Cô không hề béo, thậm chí có thể nói là gầy đến mức da bọc xương, còn kèm theo chứng thiếu máu và huyết áp thấp.

Đói lâu ngày khiến cơ thể mềm nhũn và run rẩy chỉ là chuyện nhỏ, điều đáng sợ nhất là có thể gây ra tụt huyết áp dẫn đến ngất xỉu.

Tình trạng này trước đây không phải chưa từng xảy ra.

Chu Tích Tuyết chờ đợi, nhưng không thấy “quái vật” mà tên vệ sĩ nhắc đến xuất hiện, vì thế cô ngẩng đầu nhìn kỹ khung cảnh bên trong trang viên.

Cô hơi cận thị và loạn thị, nhưng vấn đề không lớn.

Chưa kịp để Chu Tích Tuyết nhìn rõ, một bóng đen nhanh như cắt đã một tay ấn cô vào bức tường lạnh lẽo, khiến mặt cô áp sát vào tường.

Đá huyền vũ thô ráp gần như muốn cứa rách làn da mềm mại trên má trái của cô, nhưng người phía sau vẫn không có ý định buông tha, một bàn tay to rộng siết chặt gáy cô, eo cô cũng bị ghì chặt.

Cô gần như bị đóng đinh vào tường, không thể cử động.

Nhưng cô cũng không có ý định phản kháng.

Không thể quay đầu lại, Chu Tích Tuyết vẫn cảm nhận được hơi thở nặng nề phía sau.

Là một người đàn ông.

Thân hình cao lớn, vạm vỡ của anh ta che khuất ánh sáng sau lưng cô, đổ bóng lên người cô.

Sau vài giây giằng co trong im lặng, Chu Tích Tuyết đang chờ đợi đối phương tra hỏi.

Cô quay lưng về phía anh ta, không biết anh ta đang nghĩ gì, cũng không biết vẻ mặt anh ta lúc này.

Đối phương mãi không lên tiếng.

Đợi chờ, Chu Tích Tuyết chủ động mở lời, trước tiên dùng tiếng Trung dò hỏi: “Xin hỏi, anh là Cận Dập phải không?”

Giọng nói mềm mại, dịu dàng, như chồi non vừa nhú lên từ cành cây vào đầu xuân, mang một vẻ thuần khiết.

Tiếng Anh của cô không tệ, vì từ nhỏ đã được giáo dục song ngữ nên cô nói tiếng Anh rất trôi chảy. Sở dĩ cô hỏi bằng tiếng Trung trước là để phán đoán xem đối phương có biết tiếng Trung hay không.

Không nhận được hồi đáp, Chu Tích Tuyết bèn chuyển sang hỏi bằng tiếng Anh: “Xin hỏi, là Sawyer phải không?”

Vẫn là sự im lặng.

Nói đúng ra, tên đầy đủ tiếng Anh của Cận Dập phải là Sawyer Ashford Valois.

Một cái tên rất khó đọc.

Chu Tích Tuyết áp mặt vào tường, chợt cảm thấy bàn tay đang kiềm chế gáy cô bắt đầu siết chặt.

Cô cảm nhận được lòng bàn tay đối phương lạnh lẽo, tựa như chạm vào một khối thi thể băng giá.

Anh ta đang muốn b*p ch*t cô sao?

Nhưng tại sao lại muốn b*p ch*t cô?

Họ chưa từng quen biết nhau trước đây, càng không có thù oán gì.

“Sawyer!” Chu Tích Tuyết chắc chắn gọi tên tiếng Anh của anh ta, “Ngài có thể nới lỏng tay một chút được không? Tôi có rất nhiều điều muốn nói với ngài, nhưng bây giờ tôi sắp không thở được nữa rồi.”

Điều bất ngờ là, người phía sau thực sự đã nới lỏng tay.

Đồng thời, Chu Tích Tuyết cảm nhận được người phía sau cũng tiếp tục tiến lại gần.

Hơi thở lạnh lẽo lướt nhẹ qua cổ cô, đều đặn và có quy luật, nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo u ám, như thể một con dã thú đang nắm chặt cổ họng con mồi, tìm kiếm điểm tấn công tốt nhất — động mạch chủ quyến rũ đó.

Cuối cùng, người phía sau lên tiếng: “Cô muốn nói gì?”

Giọng nói cực kỳ trầm thấp và u tối. Ngữ điệu tiếng Anh hơi mang vẻ cợt nhả, vừa lộ ra sự khinh thường, lại dường như mang theo ý cười, khiến người ta rợn tóc gáy một cách khó hiểu.

Bốn phía tối tăm, Chu Tích Tuyết tiếp tục tự giới thiệu: “Tôi tên là Chu Tích Tuyết, đến từ Cảng Thành, Trung Quốc, là vị hôn thê của ngài.”

“Vị hôn thê của tôi?” Giọng người đàn ông vang vọng khắp tòa kiến trúc trống trải, từ trầm bổng lởn vởn bên tai Chu Tích Tuyết, u ám như ma quỷ.

Mặc dù vậy, giọng của anh ta vẫn cực kỳ dễ nghe.

Thế nhưng, trong đa số trường hợp, giọng nói dễ nghe không có nghĩa là ngoại hình đẹp.

Tim Chu Tích Tuyết đập ngày càng loạn nhịp, một luồng lạnh lẽo chạy dọc từ đỉnh đầu xuống, toàn thân cô vã mồ hôi.

Tầm nhìn của cô bỗng trở nên mờ ảo, cả người run rẩy.

Không ổn rồi.

Cô bị tụt huyết áp.

“Xin lỗi, tôi có thể…” ăn trước một chút gì không?

Chu Tích Tuyết còn chưa nói xong, chỉ thấy hai mắt tối sầm, cả người mềm nhũn như một vũng nước mà đổ gục xuống.

Cô bị ngất do tụt huyết áp.

Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, Chu Tích Tuyết theo bản năng muốn túm lấy thứ gì đó, vì thế cô cố gắng nắm lấy quần áo của người phía sau – một mảnh lụa mềm mại.

Người phía sau tự nhiên vươn cánh tay ôm lấy eo cô.

Thon thả, mềm mại.

Dường như có thể một tay bẻ cô làm đôi.

Cận Dập hơi nhíu mày, nhưng rồi lại như phát hiện ra món đồ chơi mới mẻ, thú vị nào đó, anh nghiêng đầu, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch trước mắt.

Ánh sáng từ đèn chùm vừa vặn xuyên qua lớp da thịt nửa trong suốt trên mặt cô, anh thấy những mạch máu li ti màu xanh nhạt dưới mí mắt cô, thấy nốt ruồi nhỏ màu nâu lấp lánh trên mũi, và càng thấy đôi môi đang khép chặt của cô.

“Thế này mà đã sợ đến ngất xỉu rồi sao? Người Simmons đưa đến không khỏi cũng quá nhát gan đi.”

Dù ngữ khí có vẻ hài hước, nhưng vẫn lộ ra sự khàn khàn, trầm thấp và u ám.

Chu Tích Tuyết trong cơn hôn mê vẫn có thể nghe rõ những lời Cận Dập nói.

Cô rất muốn phản bác “cha anh mới nhát gan á”, nhưng lại chẳng cách nào mở nổi đôi mí mắt nặng trĩu.

Bình Luận (0)
Comment