[…Sau khi bị hôn tới…]
Người đàn ông hỉ nộ vô thường này, rõ ràng giây trước còn mang vẻ mặt “thuận theo” ăn cơm cùng cô, giây tiếp theo đã lộ ra vẻ mặt hung ác dữ tợn. Cứ như thể cô dám bước ra khỏi lâu đài cổ nửa bước, thì chờ đợi cô chỉ có một con đường chết.
Có ý gì đây?
Anh ta lẽ nào không cho cô ra ngoài?
Anh ta muốn giam cầm cô ở đây sao?
Sự thay đổi đột ngột của Cận Dập là điều Chu Tích Tuyết không lường trước được. Cô không thể nắm bắt được cảm xúc của anh, chỉ có thể lặng lẽ nhìn anh, muốn cố gắng giải mã thâm ý từ đôi mắt xanh không mấy thân thiện ấy.
Thế nhưng, cô chỉ cảm nhận được một thứ áp lực khó tả từ anh. Và nơi đây là một nhà tù vô hình, cô một khi đã bước vào thì không cách nào thoát ra được nữa.
Cận Dập hiển nhiên không có ý định giải đáp hay giải thích thắc mắc cho cô. Anh đặt bộ đồ ăn xuống, đứng dậy.
Trong vẻ mặt mờ mịt và thận trọng của Chu Tích Tuyết, Cận Dập không quay đầu lại mà rời khỏi phòng ăn. Vẫn là dáng vẻ xuất quỷ nhập thần, đi lại không tiếng động kia, rất nhanh đã không còn bóng dáng.
Phòng ăn trống rỗng chỉ còn lại một mình Chu Tích Tuyết.
Cũng giống như những lần trước, Cận Dập rời đi rồi không quay lại nữa.
Trời đã về đêm, ánh đèn lờ mờ trong lâu đài cổ tự tạo nên một bầu không khí quái dị. Nếu là ngày đầu tiên đến đây, Chu Tích Tuyết còn chưa thích nghi, nhưng giờ thì cô đã coi như “cá gặp nước” rồi.
Chu Tích Tuyết ăn xong bữa tối của mình, tiện tay dọn dẹp bát đũa. Mặc dù Renee nói những chuyện như này cứ để người làm lo, nhưng dù sao cô cũng rảnh rỗi.
Cũng đúng lúc này, cô phát hiện Cận Dập thế mà đã ăn sạch phần đồ ăn cô làm cho anh lúc nãy.
Cửa sổ bếp mở rộng, một luồng gió lạnh buốt tràn vào, làm cánh cửa lớn kêu “kẽo kẹt kẽo kẹt”. Cùng lúc đó, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng chim hót không rõ tên. Nghe thoáng qua, những âm thanh quỷ dị này đan xen vào nhau, giống như nhạc nền tạo không khí trong phim kinh dị, khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc.
Sau khi làm xong việc, Chu Tích Tuyết ăn không ngồi rồi dựa vào cửa sổ, nhìn màn đêm sâu không thấy đáy, ngẩn ngơ một lúc lâu.
Cô vẫn luôn thích ở một mình, lại thêm tính cách gan dạ, nên trong những đêm quỷ dị như thế này cũng hoàn toàn không hề sợ hãi. Chẳng qua thật khó tin là hôm nay cô lại cảm thấy một chút cô đơn.
Mặc dù Chu Tích Tuyết có tâm lý vững vàng hơn phần lớn mọi người, nhưng một mình ở nơi đất khách quê người, lại còn phải đối mặt với người chồng mới cưới ẩm ẩm ương ương kia, cố gắng dò xét cảm xúc của anh ta, thì khó tránh khỏi sẽ có một chút cảm giác bất lực.
Nhưng ai có thể nói cho cô biết, giờ đây cô nên làm thế nào đây?
Không biết qua bao lâu, trong lòng Chu Tích Tuyết dường như đã bật một cơ chế phòng vệ. Cô nhanh chóng thoát ra khỏi cảm giác bất lực này, đứng ở góc độ của người ngoài cuộc để nhìn nhận bản thân vừa rồi, rồi tự an ủi mình.
Sau khi ăn no, Chu Tích Tuyết cảm thấy có chút lười biếng và uể oải. Cô đầu tiên trở về phòng mình định nghỉ ngơi, nhưng khi nhìn thấy chiếc ghế sofa kia, cô do dự một lát, rồi nhấc bước đi về phía phòng Cận Dập.
Phòng của họ không quá xa nhau. Cô ở tầng hai, anh ở tầng ba.
Những người hầu ở đây đều sống ở tầng một, có phòng riêng dành cho người hầu, ở một góc xa.
Phòng của Cận Dập cần đi lên bằng cầu thang xoắn ốc, và trên tầng đó chỉ có một mình anh ở.
Khi Chu Tích Tuyết đẩy cửa phòng Cận Dập, cô không thấy bóng dáng anh. Cô chậm rãi rảo bước đến đứng bên giường ngủ.
Chiếc giường gỗ đặc này được làm từ gỗ tử đàn vô cùng quý báu. Bốn trụ đứng và xà ngang cong tạo thành kiến trúc mái nhọn phong cách Gothic. Tấm ván đầu giường được chạm khắc những hoa văn phù điêu không rõ tên. Trên giường trải một tấm chiếu làm từ da trâu đã được đánh bóng bằng sáp ong, hiện rõ những đường vân da tự nhiên, có tác dụng hút ẩm và tản nhiệt.
Tất cả những điều này khiến chiếc giường toát lên vẻ cao quý của nó.
Nhưng rất nhanh, sự chú ý của Chu Tích Tuyết bị thu hút bởi một viên kẹo đặt cạnh gối nằm. Giấy gói kẹo óng ánh dưới ánh đèn, phản xạ ra ánh sáng đủ màu.
Cô gần như cầm lấy viên kẹo đó theo bản năng, không khỏi có chút bất ngờ.
Quả nhiên, Cận Dập thật sự có thói quen ăn kẹo!
Đây cũng là lý do tại sao cô luôn ngửi thấy mùi kẹo thoang thoảng trên người anh. Đôi khi là mùi dưa hấu, đôi khi là chanh, đôi khi lại là nho… khiến cô cảm thấy rất thân thuộc.
Và kẹo, cũng là vật không thể thiếu đối với cô.
Tiếp đó, Chu Tích Tuyết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhấc gối đầu lên. Cô như thể phát hiện một kho báu bí ẩn lớn, tìm thấy cả một đống kẹo.
Tưởng tượng đến Cận Dập, cái người lạnh lùng này thế mà lại giấu kẹo trên giường mình, khiến người ta cảm thấy một sự tương phản mạnh mẽ, quá đáng yêu rồi!
Chu Tích Tuyết chọn một viên vị dưa hấu trong đống kẹo này, bóc lớp giấy gói óng ánh ra, rồi cho kẹo vào miệng.
Hương vị dưa hấu tươi mát nhanh chóng lan tỏa trong miệng, vị ngọt vừa phải khiến tâm trạng con người vui vẻ hẳn ra.
Sau đó, bước chân cô nhẹ nhàng, cầm giấy gói kẹo đến ngồi xuống bàn làm việc. Cô trải phẳng tờ giấy gói vuông vắn lên mặt bàn, rồi cẩn thận gấp lại. Cô muốn gấp một con hạc giấy.
Toàn bộ quá trình đòi hỏi rất nhiều kiên nhẫn và tỉ mỉ, nhưng việc này cô đã làm không ít lần trước đây, coi như quen tay hay việc.
Một viên kẹo nhỏ bé, tưởng chừng không đáng kể, lại có sự giúp đỡ lớn đối với người bệnh huyết áp thấp.
Vì vậy, mỗi lần Chu Tích Tuyết ăn xong kẹo, cô đều sẽ giữ lại giấy gói. Bất tri bất giác, cô đã gấp được rất nhiều hạc giấy.
Khi Chu Tích Tuyết còn rất nhỏ, giáo viên dạy thủ công nói với cô một bí mật: nếu gấp một con hạc giấy mỗi ngày, kiên trì trong một nghìn ngày, thì có thể ước một điều ước và điều ước đó sẽ trở thành sự thật.
Cô vì vậy đã liên tục gấp một nghìn con hạc giấy, ước rằng mẹ cô sẽ sớm khỏi bệnh.
Sự thật chứng minh, tất cả đều là lừa dối.
Không lâu sau, một con hạc giấy làm từ giấy gói kẹo được Chu Tích Tuyết hoàn thành. Dưới ánh đèn, cánh của con hạc giấy như đang khẽ lay động.
Cô đặt con hạc giấy lên bàn làm việc trống không của Cận Dập, rồi lấy điện thoại chụp một bức ảnh.
*
3 giờ sáng, khi Cận Dập trở lại phòng mình, điều đầu tiên anh nhìn thấy là Chu Tích Tuyết đang ngủ say trên giường mình, rồi sau đó là con hạc giấy trên bàn.
Trên thực tế, mọi hành động của Chu Tích Tuyết đều nằm dưới sự quan sát của Cận Dập.
Nhưng bước chân của anh không một tiếng động, như một con quỷ dữ lạnh lẽo, chỉ xuất hiện vào đêm khuya tĩnh lặng, tránh ánh sáng, không thể gặp hơi người.
Anh đi đến bàn, cầm con hạc giấy lên ngắm nghía trên đầu ngón tay, rồi tiến lại gần Chu Tích Tuyết.
Chu Tích Tuyết không ngủ, cô nằm nghiêng, hơi khom người, quay lưng về phía cửa phòng. Vì vậy, cô không nghe thấy tiếng bước chân, càng không biết lúc này Cận Dập như một u linh đang đứng cạnh mình, chăm chú nhìn cô.
Thế nên, khi cô trằn trọc vì cơn buồn ngủ chưa tới, cô đã giật thót mình bởi người đang đứng bên cạnh.
Chu Tích Tuyết đoán Cận Dập chắc chắn sẽ quay về, đây cũng là lý do khiến cô mãi không ngủ được, nên cô không bất ngờ khi anh xuất hiện.
Nhưng anh ta đã đứng đây nhìn cô bao lâu rồi?
Tại sao chưa đuổi cô đi?
Chu Tích Tuyết lập tức ngồi dậy, thận trọng nhìn anh.
“Anh về rồi…” Cô vẫn chưa rõ ý nghĩa câu nói đêm nay của anh, nên không dám tùy tiện thử lần mò giới hạn của anh nữa.
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng không tiếng động.
Chu Tích Tuyết chú ý thấy Cận Dập đang cầm con hạc giấy cô đã gấp trước đó trên tay.
Lẽ nào anh ta có hứng thú với con hạc giấy này sao?
“Em vừa rồi phát hiện kẹo trên giường anh, nên đã ăn một viên á.” Cô nói rồi lại từ dưới gối đầu lấy ra một viên kẹo khác, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn anh, “Anh muốn ăn không?”
Cận Dập vẫn im lặng, vẻ mặt anh chết lặng, trống rỗng, như một cô hồn dã quỷ không có cảm xúc.
Chu Tích Tuyết đành căng da đầu, chầm chậm bóc vỏ giấy gói kẹo.
Thấy Cận Dập không động đậy, cô liền đứng dậy, từ từ đi đến bên cạnh anh, đưa viên kẹo đã bóc ra trước mặt anh.
Từ đầu đến cuối, Cận Dập chỉ lạnh lùng nhìn cô, không nhận lấy, cũng không từ chối.
Chu Tích Tuyết: “Anh muốn ăn không?”
Im lặng.
Cứu mạng.
Bạo lực lạnh thật sự quá tra tấn người ta rồi.
Chu Tích Tuyết lặng lẽ hít một hơi: “Vậy em tự ăn nhé.”
Cô quyết định không mặt dày với anh nữa, trực tiếp nhét viên kẹo vào miệng mình.
Thế nhưng, ngay khi Chu Tích Tuyết vừa ăn xong viên kẹo đó, con “quỷ” lạnh lẽo bên cạnh cô đột nhiên mở miệng: “Ai cho phép?”
“Hả?”
Cận Dập từng bước tiến lại gần, giọng nói khàn khàn: “Ai cho phép cô ăn?”
Chu Tích Tuyết: “…”
Không khí lạnh lẽo ngay lập tức bao trùm lấy cô, khiến cô không thể không lùi lại phía sau.
Trong lúc đó, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt Cận Dập, cố gắng tìm một chút hơi ấm trong đôi mắt lạnh băng của anh.
Anh ta muốn làm gì?
Cô nên làm gì bây giờ?
Đầu óc thoáng chốc hỗn loạn tột độ, Chu Tích Tuyết không khỏi nhẹ nhàng cắn chặt răng.
Viên kẹo đang ngậm trong miệng bị cắn vỡ, hương táo xanh mạnh mẽ lan tỏa khắp khoang miệng.
Cận Dập chỉ cách cô một gang tay.
Chu Tích Tuyết không kịp nghĩ nhiều, liền một tay vòng lấy cổ Cận Dập, tiến lại gần, áp môi mình lên môi anh.
Toàn bộ thế giới dường như tĩnh lặng trong khoảnh khắc đó.
Cô lại một lần nữa cược đúng rồi.
Cận Dập dường như không kịp phản ứng, nên không hề kháng cự sự tiếp xúc thân mật của Chu Tích Tuyết, thậm chí còn vì thế mà trở nên dịu dàng.
Biểu hiện này của anh ta vừa đúng với triệu chứng của chứng “thèm khát tiếp xúc da thịt”.
Có nghiên cứu cho thấy, sự “khát khao” này đến từ mong muốn có được cảm giác an toàn và mối quan hệ thân mật không thể tách rời.
Ôm, v**t v*, ánh mắt dịu dàng cùng sự trấn an nhẹ nhàng đều có thể làm anh ta trở nên ôn hòa.
Tim Chu Tích Tuyết đập mạnh trong lồng ngực, lòng bàn tay rịn ra từng lớp mồ hôi lạnh, cơ thể khẽ run rẩy.
Cô cảm nhận rõ ràng đôi môi mềm mại và lạnh lẽo của Cận Dập, cùng với hơi thở ẩm ướt và lạnh giá trên người anh.
Chu Tích Tuyết căn bản không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh băng của Cận Dập, cô đơn giản nhắm chặt hai mắt mình.
Bóng tối mang đến nỗi sợ hãi không biết, đồng thời cũng sản sinh ra vô hạn khả năng.
Trước đó, Chu Tích Tuyết chưa bao giờ hôn môi, không biết phải làm sao.
Nhưng phản ứng bản năng khiến cô đưa lưỡi ra, nhẹ nhàng l**m thử bên môi anh. Cùng lúc đó, cô dùng ngón tay khẽ chạm vào làn da sau gáy anh, cả người áp sát vào, như một kiểu ôm ấp để v**t v* anh.
Rất nhanh, cô thuận lợi dùng lưỡi mình cạy mở môi anh, chui vào khoảng trống bí ẩn đó.
Không giống đôi môi lạnh băng bên ngoài, bên trong môi răng anh mềm mại, ấm áp và tươi mát.
Cô truyền phần kẹo đã cắn trong miệng mình vào bên trong môi anh, rồi thử nhẹ nhàng l**m lưỡi anh một chút.
Cả hai đều là lần đầu đối mặt với tình huống này.
Khoảnh khắc này, dường như đã xảy ra một phản ứng hóa học khó lý giải.
Một loạt hành động đó khiến trái tim Chu Tích Tuyết kinh hoàng. Cơ thể cô như bị rút cạn hết sức lực, cả người chột dạ khẽ run. Hai chân cô càng vô cớ mềm nhũn, giống như tảng băng tan chảy, tí tách rịn ra hơi nước.
Cô không dám tiếp tục nữa, bỗng nhiên rút ra, như một con cá thiếu oxy, cố sức hít thở.
Con hạc giấy năm màu rơi xuống đất, lặng yên không một tiếng động, nhưng lại khuấy động gợn sóng trong đôi mắt xanh của Cận Dập.
Vào lúc Chu Tích Tuyết gần như khuỵu xuống, vòng eo cô được một cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ ôm lấy, lúc này mới có thể đứng vững lại.
Cảm giác mềm mại, hơi ẩm kỳ lạ như vẫn còn lưu lại giữa môi và răng cô.
Có lẽ, với anh, cũng có cảm giác tương tự như vậy.
Chu Tích Tuyết không dám ngẩng đầu lên, tầm mắt cô có thể thấy được chỉ là đôi môi mềm mại hơi ửng hồng của Cận Dập.
Anh dường như rất bình tĩnh, nét mặt vẫn bình lặng và nghiêm nghị như thường, nhưng không biết từ lúc nào vành tai đã đỏ rực, cùng với bàn tay đang siết chặt eo cô, như thể đã vô tình để lộ điều gì đó.
Trong vài giây ngắn ngủi, cả hai không nói gì, vẫn giữ nguyên tư thế da thịt kề sát.
Hơi thở gấp gáp của họ đan xen, trong nhịp thở là hương vị của đối phương.
Không gian tĩnh lặng ấy, tràn ngập mùi hương ngọt ngào như kẹo, mê hoặc lòng người.
Không thể phân biệt được — là dư vị còn lại trong miệng ai.
Chu Tích Tuyết lấy hết can đảm ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đôi má ửng hồng của Cận Dập, rồi dừng lại nơi đôi mắt xanh sâu thẳm của anh.
Dường như cô đã nắm bắt được chút gì đó có thể khiến anh dao động, bàn tay vốn đã rời khỏi cổ anh lại lặng lẽ vòng trở lại, ôm lấy eo anh.
Ngay sau đó, cả người anh như bị đông cứng lại, đứng bất động như một pho tượng.
Chu Tích Tuyết không ngại đổ thêm dầu vào lửa, vòng tay siết nhẹ eo anh, đong đưa một chút, mang theo chút trẻ con nũng nịu:
“Nè, em đã trả lại kẹo cho anh rồi đó, đúng là đồ keo kiệt.”
Quả nhiên, hơi thở anh trở nên dồn dập, nhưng vẫn không nói lời nào.
Có một loại cái cảm giác quen thuộc như dáng vẻ “ngoan ngoãn sau khi bị hôn tới ngây ngốc cả người”.