Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 17

Sáng nay khi Chu Tích Tuyết vẽ tranh, trong đầu cô tràn ngập khuôn mặt của Cận Dập.

Ngay cả chính cô cũng không nhận ra, mình lại có thể nhắm mắt mà phác họa rõ ràng hình dáng anh, không sai một chút nào.

Chu Tích Tuyết từ nhỏ đã bộc lộ năng khiếu nhất định trong hội họa, nhưng không nhiều lắm.

Khi mẹ cô còn sống, bà đã sắp xếp thời gian một tuần của cô kín mít: học thuật cưỡi ngựa, chơi mã cầu*, luyện dương cầm, golf, học tiếng Anh, hội họa…

(*Chơi đánh bóng trên lưng ngựa)

Trên thực tế, Chu Tích Tuyết căn bản không thích học những thứ đó, vì từng không cẩn thận ngã từ trên lưng ngựa xuống, nên cô không thích cưỡi ngựa, càng không cần nói đến mã cầu. Luyện dương cầm quá mỏi ngón tay, hơn nữa cảm âm của cô cũng không tốt. Học tiếng Anh thì không quá khó, cô sẽ tự nói chuyện, bên cạnh còn có gia sư tiếng Anh một kèm một.

Mẹ cô khi đó luôn ôm Chu Tích Tuyết và nói với vẻ bất đắc dĩ: “Nhóc lười, sao con chẳng giống mẹ con chút nào vậy? Mẹ con hồi nhỏ thích học lắm đó!”

Chu Tích Tuyết không hứng thú với các môn thể thao, nhưng lại thích yên tĩnh ngồi đó vẽ tranh. Từ những nét bút đơn giản ban đầu, đến màu nước, tranh sơn dầu, rồi đến bây giờ là bản vẽ kỹ thuật số, cô cũng coi như không ngừng tiến bộ và học hỏi theo sự phát triển của công nghệ.

Chẳng qua, kể từ khi mẹ cô qua đời, không còn ai ép Chu Tích Tuyết phải học nữa.

Thậm chí, ngay cả chuyện cô muốn đi nước ngoài du học cũng bị Chu Hàn Phi cố ý gạt đi.

Chuyện cũ khiến Chu Tích Tuyết thở dài trong lòng.

Khi cô lại nhìn khuôn mặt với đường nét hoàn hảo của Cận Dập, tâm trạng cô vui vẻ hơn rất nhiều.

Có nghiên cứu chứng minh, việc phụ nữ ngắm nhìn những người đàn ông đẹp trai vài phút mỗi ngày không chỉ giúp ích cho sức khỏe thể chất và tinh thần, mà còn có thể k*ch th*ch tiết hormone hạnh phúc, kéo dài tuổi thọ, v.v. Tóm lại, lợi ích rất nhiều.

Hiện tại cô nhìn anh ở cự ly gần, có một cảm giác không chân thực như thể nhân vật trong cuốn sách của mình đã bước ra đời thực.

Có lẽ ánh mắt của Chu Tích Tuyết quá thẳng thừng, đến mức ảnh hưởng đến thao tác của Cận Dập.

Cô nhận thấy động tác của anh rõ ràng có chút mất tự nhiên, liền nhắc nhở: “Cẩn thận, đừng để bị thương tay nhé.”

Cận Dập nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt xanh lam khẽ động đậy, muốn nói lại thôi.

Chu Tích Tuyết chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi anh:

“Anh thường xuyên đi săn à? Vậy lần sau có thể dẫn em theo được không? Em cũng muốn thử một lần.”

Nói xong câu đó, cô cũng chẳng mong đợi gì, không hy vọng anh sẽ thật sự trả lời. Trong khoảnh khắc, cô có cảm giác cả người anh bỗng trở nên trống rỗng, như thể linh hồn vừa tạm rời khỏi thân xác.

Ai ngờ, Cận Dập lại nhàn nhạt đáp một tiếng:

“Ừm.”

Chu Tích Tuyết sững người, không dám tin vào tai mình, còn tưởng là mình nghe nhầm.

Cô quay sang nhìn anh lần nữa, phát hiện nét mặt anh so với lúc trước có phần sinh động hơn một chút. Môi hồng khẽ mím lại, yết hầu khẽ chuyển động.

“Wow, anh thật sự đồng ý rồi à!” Cô nghiêng đầu nhìn anh, vừa mừng vừa phấn khích.

“Vậy em sẽ mong chờ lắm luôn!”

Sự mong đợi, vốn dĩ đã là một dạng áp lực ngọt ngào.

Chu Tích Tuyết dùng sự dịu dàng và tinh tế của mình để nhẹ nhàng chế ngự sự lạnh lùng của anh.

Lúc này, Cận Dập mở miệng, không quên lạnh lùng dội cho cô một gáo nước mát:

“Tốt nhất cô đừng mong đợi quá nhiều.”

Chu Tích Tuyết hỏi lại:

“Tại sao vậy?”

Chỉ thấy Cận Dập liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh nhìn tựa như đang khinh thường dáng vẻ yếu ớt, mảnh mai của cô.

Với cái thân thể nhỏ bé mỏng manh này, đừng nói là đi săn, chỉ cần không bị con mồi ăn ngược lại đã là may mắn lắm rồi.

Chu Tích Tuyết nhìn ra sự khinh thường trong mắt anh, liền hừ nhẹ một tiếng phản bác:

“Anh đừng có coi thường người khác, em còn có thể tay không bắt gián đó!”

“Gián?” Cận Dập như thể vừa nghe thấy chuyện buồn cười nhất trần đời, khó mà giữ nổi vẻ mặt lạnh lùng, lộ ra một nụ cười giễu cợt.

Tuy nụ cười ấy vẫn mang theo chút âm trầm, nhưng ít nhất còn đỡ hơn việc cứ phải nói chuyện với cái không khí lạnh lẽo ấy từ đầu đến giờ.

“Anh đừng coi thường gián nha” Chu Tích Tuyết nói với vẻ vô cùng nghiêm túc, “Ở thành phố em sống, gián không chỉ to mà còn biết bay. Gần như ai nhìn thấy cũng rợn hết da gà.”

Cô miêu tả vô cùng sống động.

Cận Dập lần này thật sự cười, không phải kiểu cười lạnh lùng hay giả tạo.

Nụ cười trên mặt anh tuy rất nhạt, khóe môi cũng chỉ hơi nhếch lên, nhưng lại như lần đầu tiên anh mở lòng với cô, một trạng thái thư thái.

Chu Tích Tuyết không khỏi nhìn chằm chằm nụ cười của Cận Dập thêm vài lần, nói thẳng:

“Anh cười lên trông đẹp trai thật đấy.”

Người được khen nhanh chóng kìm lại khóe môi, vờ như không nghe thấy, tiếp tục xử lý thịt nai trong tay.

Là ngại ngùng sao?

Chu Tích Tuyết lén lút quan sát Cận Dập, phát hiện tai anh dường như dần đỏ lên. Giống như tối qua vậy, sau khi cô hôn anh, anh cũng gần như ở trạng thái này.

Hơi ngây ngốc, cảm giác tương phản rất lớn.

Công việc tiếp theo được giao cho Chu Tích Tuyết thực hiện.

Cô chần qua thịt nai đã sơ chế, rồi cho lại vào nồi, thêm các loại gia vị, trước tiên đun sôi bằng lửa lớn, sau đó chuyển sang lửa nhỏ hầm từ từ.

Cô khá quen thuộc với quy trình này, sau khi bận rộn xong liền quay đầu nhìn những món ăn đã nguội lạnh trên bàn.

“Anh vẫn chưa ăn trưa phải không?” Chu Tích Tuyết nắm lấy cổ tay Cận Dập, kéo anh đến bàn ăn, định cùng anh dùng bữa.

Không ngờ rằng, Cận Dập sau khi nhìn thấy thức ăn đã nguội lạnh, lại chủ động đi hâm nóng chúng.

Người đàn ông mà bản thân chỉ ăn một chút thịt tươi để đối phó này, lại sẽ vì cô mà hâm nóng thức ăn, điều này quả thực khiến cô bất ngờ.

Chu Tích Tuyết nhìn dáng vẻ Cận Dập bận trước bận sau, lại cảm thấy trên người anh thấp thoáng bóng dáng của một người chồng.

Thật là tiến bộ thần tốc!

*

Chu Tích Tuyết có một thói quen khi ăn, đó là ăn rau trước, rồi mới đến thịt.

Renee biết cô kén ăn, nên luôn chu đáo chuẩn bị nhiều món mặn hơn một chút.

Chu Tích Tuyết ăn uống rất yên tĩnh, trông như một chú hamster nhỏ với hai má phúng phính.

Trái lại, Cận Dập ăn uống chậm rãi, mặt không biểu cảm, như thể thức ăn trong miệng là thứ gì đó khó nuốt.

Ăn trưa xong, Chu Tích Tuyết mang máy tính bảng vào bếp, định vừa trông nồi vừa vẽ tranh.

Trong suốt thời gian đó, Cận Dập vẫn đứng trong bếp. Anh như một bức tượng, không rời nửa bước khỏi ngọn lửa gas đang cháy, dường như sợ nước trong nồi sẽ cạn, dẫn đến hậu quả khó lường.

Anh có phải mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương không nhỉ?

Vì những người ở lâu đài cổ hiện tại đều là những người sống sót sau vụ hỏa hoạn, nên anh ta đặc biệt nhạy cảm với điều này sao?

Chu Tích Tuyết không hề ngăn cản Cận Dập, thậm chí còn đặc biệt mang cho anh một chiếc ghế, nhắc nhở anh: “Đứng mãi sẽ mệt đấy.”

Cận Dập nhìn chiếc ghế bên cạnh, rồi lại nhìn cô, không nói gì.

Có điều, khi Chu Tích Tuyết đi đến bàn ăn, anh đã ngồi xuống chiếc ghế đó.

Thời gian tiếp theo, thật sự là sự ấm áp hiếm hoi xen lẫn một chút ngọt ngào.

Chu Tích Tuyết vẽ tranh, Cận Dập hầm thịt. Thoạt nhìn, người ta thật sự sẽ nghĩ họ là một cặp vợ chồng ân ái.

Khi Renee bước vào bếp chuẩn bị bữa tối, cô ấy nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Vị nam chủ nhân luôn xa cách kia của cô đang rửa tay để nấu canh, còn nữ chủ nhân của cô thì đang cúi mình trên bàn ăn, miệt mài với công việc hội họa.

Renee nhất thời tiến thoái lưỡng nan, bước chân khựng lại.

Chu Tích Tuyết vừa ngẩng đầu lên, thấy Renee liền vội vàng chào hỏi: “Bọn em làm món thịt hươu hầm, chắc một lát nữa là ăn được rồi, đến lúc đó chị cũng nếm thử nhé.”

Renee liên tục gật đầu.

Xem ra, trong bếp này tạm thời không cần đến cô.

Cô lập tức rút lui.

Không lâu sau, Chu Tích Tuyết hoàn thành bản phác thảo trên tay.

Tính toán thời gian, từ sáng đến chiều cũng chỉ mới hơn tám giờ, cô đã thuận lợi hoàn thành bản phác thảo này sau nhiều lần chỉnh sửa.

Hiện tại, phương pháp hội họa mà Chu Tích Tuyết lựa chọn là bản vẽ kỹ thuật số đang thịnh hành.

Bản vẽ kỹ thuật số khác với hội họa truyền thống bằng giấy bút ở chỗ, nó sử dụng phần mềm điện tử, có thể chỉnh sửa và điều chỉnh tác phẩm bất cứ lúc nào. Ngày nay, bản vẽ kỹ thuật số được ứng dụng linh hoạt và rộng rãi hơn hội họa truyền thống trong nhiều lĩnh vực, ví dụ như minh họa thương mại, trò chơi, manga, anime v.v.

Cô cũng nhờ vậy mà kiếm được chút tiền nhuận bút.

Cô khá hài lòng với tác phẩm mình đang có, lập tức gửi cho biên tập viên Phạn Ngọc xem trước.

Lúc này, ở trong nước là 6 giờ sáng, tin nhắn gửi đi vẫn chưa nhận được hồi âm.

Tuy nhiên, việc họ liên lạc với nhau từ trước đến nay không cần để ý thời gian. Đôi khi Chu Tích Tuyết gửi tin nhắn cho Phạn Ngọc lúc 3 giờ sáng, cô ấy sẽ trả lời ngay khi nhìn thấy vào buổi sáng.

Tiếp theo, chỉ cần chờ Phạn Ngọc hồi âm, Chu Tích Tuyết có thể xác định những điểm cần chỉnh sửa, rồi tiến hành bước tiếp theo.

Tác phẩm này của Chu Tích Tuyết được sáng tác cho một nhân vật game. 

Cô đương nhiên không chỉ đơn thuần vẽ lại Cận Dập, mà là dựa trên đặc điểm của nhân vật game, tham khảo ngũ quan và đường nét của Cận Dập để thêm thắt và sáng tạo.

Còn về việc nội dung có đạt yêu cầu hay không, vẫn phải xem Phạn Ngọc nói thế nào.

Lúc này trong bếp đã sớm thơm lừng, còn Cận Dập vẫn canh giữ trước nồi.

Thịt đã hầm lâu như vậy, bây giờ chắc đã rất mềm. Trời mới biết, Chu Tích Tuyết, người vẫn luôn nghiêm túc vẽ tranh, đã phải nhịn thèm bao lâu mới miễn cưỡng kiểm soát bản thân không nhỏ nước dãi.

Các loại gia vị trong nồi hầm đã đầy đủ cả, chỉ còn đợi món ăn ra lò.

Chu Tích Tuyết nóng lòng đi đến bên cạnh Cận Dập, thấy anh đang mở nắp nồi.

Không ngờ, vì bước chân quá nhanh, Chu Tích Tuyết không cẩn thận va phải khuỷu tay Cận Dập, chiếc nắp nồi nóng bỏng từ tay anh rơi xuống, va vào chân cô.

Tiếng “loảng xoảng” vang lên, nước sôi còn dính trên nắp nồi chảy dài trên sàn cẩm thạch.

Chu Tích Tuyết đau đến thảng thốt.

Chiếc nắp nồi vừa mở có nhiệt độ không thấp, cộng thêm nước sôi cực nóng trên đó, đủ để gây bỏng. Thật không may, Chu Tích Tuyết lại đi chân trần, vì vậy mu bàn chân cô bị bỏng đỏ tấy một vòng.

Cận Dập nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm Chu Tích Tuyết lên, đặt cô ngồi trên đảo bếp, rồi đặt bàn chân bị bỏng của cô dưới vòi nước lạnh để rửa.

Phần bị bỏng được nước lạnh rửa sạch, cảm giác đau đớn cũng giảm đi không ít.

Chu Tích Tuyết vốn dĩ có thể chịu đau, trái lại phải nói với Cận Dập: “Em không sao.”

Cận Dập im lặng không nói, chuyên chú nhìn dòng nước chảy qua mu bàn chân trắng nõn của Chu Tích Tuyết, sắc mặt lạnh như băng.

Anh biết, những người lại gần anh đều sẽ trở nên bất hạnh, không có ngoại lệ.

Lời nguyền của ác quỷ lại một lần nữa ứng nghiệm.

Sau năm phút trôi qua, Chu Tích Tuyết, người vẫn luôn chịu đựng dòng nước lạnh, thật sự không nhịn được mở miệng: “Chắc được rồi chứ?”

Thấy Cận Dập dường như đang thất thần, Chu Tích Tuyết đưa tay nhẹ nhàng đẩy anh: “Cận Dập.”

“Câm miệng.” Anh nói với vẻ hung dữ.

Chu Tích Tuyết giật mình, không hiểu sao người này đột nhiên lại thay đổi sắc mặt mà nổi giận?

Cô lại chọc gì đến anh chứ?

Bốn mắt nhìn nhau.

Được thôi, lật mặt đúng không?

Ai chẳng biết a.

Chu Tích Tuyết “Oa” một tiếng khóc òa lên, những giọt nước mắt to như hạt đậu chảy xuống tức thì, quả thực có thể sánh với ảnh hậu Hollywood.

“Em bị thương rồi mà anh còn mắng em, hức hức hức.” Cô vừa khóc vừa quan sát phản ứng của anh.

Cận Dập trên mặt không thể hiện cảm xúc gì rõ ràng, anh đến gần, bóp lấy hàm dưới cô.

Nước mắt không ngừng chảy từ má cô xuống, đọng lại trong lòng bàn tay anh, làm ướt các ngón tay anh.

Trong khi biết rõ những người đến gần anh đều sẽ gặp tai nạn liên miên, ai sẽ nguyện ý yêu anh?

Cô hẳn là cũng giống mọi người, tránh xa cái “tà linh” như anh.

“Bây giờ thì sao, cô còn muốn yêu tôi không?” Khóe miệng Cận Dập nhếch lên, cười như một kẻ điên.

Chu Tích Tuyết nhìn bộ dạng thần kinh của anh, cố ý khóc lớn hơn nữa.

Bình Luận (0)
Comment