Vừa dứt lời, ngón cái trong lòng bàn tay Cận Dập đã đặt lên môi Chu Tích Tuyết.
Anh như thể vừa nếm được một miếng đồ ngon ngọt, nhưng lại bị người ta ngang nhiên cướp đi ngay trước mắt, vẻ mặt lộ rõ chút không cam lòng, thậm chí còn có một tia uất ức.
Chu Tích Tuyết khẽ hừ một tiếng, hất tay anh ra, vẻ mặt đầy kiêu ngạo:
“Anh nói rõ ràng trước đi, rồi em mới suy nghĩ xem có nên hôn anh không.”
Thật ra, người trước mặt cô vốn không giỏi ăn nói.
Ngoài Chu Tích Tuyết ra, chưa từng có ai dám nói nhiều với anh như vậy, lại còn đặt ra từng đống câu hỏi.
Ngay cả lúc anh từng làm việc hỗ trợ cảnh sát, bọn họ cũng đều rất dè dặt khi đối mặt với anh, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh và phán đoán của anh.
Nói đúng ra thì, Cận Dập là được cảnh sát chủ động mời hợp tác. Thái độ của bọn họ khách khí đến mức, nếu không biết còn tưởng anh được mời đi dự tiệc nào đó.
Một năm trước, Cận Dập từng giúp cảnh sát phá được một vụ án hình sự nghiêm trọng.
Khởi nguồn là việc một người hầu trong tòa lâu đài cổ này, tên là Renee, suýt nữa bị tấn công. Mà kẻ gây án ấy, lại chính là một tên sát nhân hàng loạt. Trong suốt hai năm qua, hắn đã ra tay với năm người phụ nữ.
Lần đó, chính Cận Dập chủ động tìm đến cảnh sát, đề nghị hợp tác để phá án.
Ban đầu, tất cả người trong cục đều tỏ thái độ xem thường anh. Dù sao thì cái tên này lúc nào cũng đeo khẩu trang đen, quấn mình kín như bưng, nhìn qua đã thấy thần thần bí bí, hoàn toàn không giống người đàng hoàng.
Mãi cho đến khi anh cung cấp một loạt manh mối quan trọng, thậm chí còn lạnh lùng mắng bọn họ là một đám đầu heo.
Khẩu khí anh cực kỳ không khách sáo, còn nói nếu họ thật sự không phá nổi vụ án này thì nên tự tử để tạ lỗi với người dân, khỏi phải phí tiền thuế của dân nuôi bọn họ vô ích.
Lúc lần theo những manh mối ấy, cảnh sát mới kinh ngạc phát hiện vấn đề họ bị bế tắc bấy lâu cuối cùng cũng có bước đột phá.
Thế là họ tiếp tục điều tra theo hướng Cận Dập đưa ra, thuận lợi lần ra được nơi ở của tên sát nhân hàng loạt kia.
Ai mà ngờ được, một thiếu niên thoạt nhìn vô hại như thế, lại có thể gây ra từng ấy tội ác kinh hoàng.
Sau khi hung thủ bị bắt và đưa ra quy án, mọi chuyện mới dần trở lại bình thường.
Còn lần này, cảnh sát khu vực Vịnh Mayor vì vụ án mạng tại một quán ăn không tiến triển suốt thời gian dài, đã bị áp lực tứ phía đè nặng.
Không còn cách nào khác, họ mới nhớ tới người đàn ông từng đưa ra những suy luận và manh mối hoàn hảo kia.
Trước ngày hôm đó, cảnh sát đã sớm liên hệ với Cận Dập và tỏ thái độ rất thân thiện. Nhưng Cận Dập vẫn không đồng ý, thậm chí còn bảo họ cút càng xa càng tốt.
Thái độ của anh thật sự quá gay gắt, khiến một vị cảnh sát có mặt ở đó không nhịn được mắng: “Cậu thật sự nghĩ mình là thiên tài sao? Vụ án lần trước có lẽ chỉ là cậu may mắn vớ bừa mà thôi!”
Cận Dập lười để ý đến những lời nói l* m*ng của những người này, chỉ cười lạnh: “Vậy thì mong các anh sớm ngày phá án, trả lại sự an toàn cho toàn bộ công dân trong khu.”
Không ai biết rằng, vị cảnh sát nói năng l* m*ng kia đã bị cấp trên của anh ta cưỡng chế đình chỉ công tác một tuần.
Sau đó, cảnh sát trưởng cấp cao của khu vực Vịnh Mayor lại một lần nữa liên hệ với Cận Dập, với thái độ như kiểu còn nước còn tát, khuyên nhủ: “Chúng ta đều có người nhà, vì sự an toàn của người nhà mà suy nghĩ, càng sớm bắt được nghi phạm này, sự an toàn của người nhà chúng ta mới càng được đảm bảo mà, phải không?”
Không ngờ, lần này Cận Dập lại đồng ý.
Bởi vì, anh nghĩ đến người thân duy nhất của mình – vợ anh.
Ngày hôm đó, vị cảnh sát cấp cao đã tự lái xe đến lâu đài cổ để đón Cận Dập.
Chỉ trong một ngày một đêm ngắn ngủi, vụ án đã được phá thành công.
Máu trên người Cận Dập là của nghi phạm kia.
Anh đã dùng con dao găm mang theo bên mình cắt đứt động mạch của nghi phạm, nhưng không đến mức gây ch·ết người.
Cảnh sát khu vực Mayor Loan quá rêu rao, chỉ có khuôn mặt mà ít người từng gặp của anh mới không khiến nghi phạm nghi ngờ.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Trong khoảnh khắc giằng co một mình với nghi phạm, Cận Dập không hề sợ hãi cái ch·ết. Đối phương cầm súng trong tay, nhưng anh chỉ có con dao găm lạnh lẽo.
Trên đời này, mỗi ngày anh đều sống như một cái xác không hồn, sự tồn tại và cái ch·ết dường như chẳng khác gì nhau.
Nhưng một khoảnh khắc nào đó, trong đầu Cận Dập chợt lóe lên một bóng hình mềm mại.
Anh vẫn muốn trở về gặp cô.
Là một thợ săn chuyên nghiệp, khi đối mặt với con mồi lớn hơn mình gấp mấy lần, điều quan trọng nhất là phải giữ bình tĩnh.
Chín phần ch·ết một phần sống, ra đòn chí mạng.
Nghi phạm đã bị bắt, Cận Dập cũng được cảnh sát cung kính đưa về.
Về ngọn nguồn chuyện này, cùng với rất nhiều chi tiết, Cận Dập vẫn chưa trình bày với Chu Tích Tuyết, anh chỉ nói là hỗ trợ cảnh sát phá án.
Thì ra là vậy à.
Chu Tích Tuyết không hề nghi ngờ gì, cô thầm nghĩ quả là như thế này: “Sao rồi? Phá án chưa?”
“Một tiếng nữa, các phương tiện truyền thông liên quan sẽ đưa tin.”
“Tốt quá rồi!”
Cận Dập vẫn lạnh nhạt như thường, đôi mắt xanh thẳm sâu hun hút nhìn chằm chằm cánh môi cô, hỏi, “Em tin lời anh nói sao?”
“Sao lại không tin chứ?”
“Em có bao giờ nghĩ rằng người đang đứng trước mặt em đây, có thể cũng không phải là người tốt không?”
“Trong lòng anh, tốt và xấu được định nghĩa thế nào? Em chỉ biết anh rất tốt với em, thế là đủ rồi.” Chu Tích Tuyết nói rồi lại một lần nữa vòng tay qua cổ anh, cả người dán sát vào anh.
Một cái ôm thật sâu nữa, giữa hai người như không còn khoảng cách, khiến anh khẽ thở dài nặng nề, dường như rất hài lòng.
Trên thế giới này, không có ai kiên định đứng bên cạnh anh như vậy, chỉ có cô.
Nhưng giây tiếp theo, Chu Tích Tuyết đột nhiên lại đẩy Cận Dập ra, khiến anh không kịp trở tay.
Cô xụ mặt, híp mắt, vẻ mặt giận dỗi: “Anh đi thì đi đi, sao lại khóa cửa phòng? Hại em không ra được.”
Cận Dập im lặng.
Tại sao lại khóa? Lúc đó anh cũng không hề nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Giống như dùng lồng sắt nhốt một con chim nhỏ vừa mọc cánh, anh chỉ thực hiện động tác này một cách máy móc. Nếu không, lỡ như cô vì ham chơi hay tò mò mà bay đi mất, anh biết tìm cô ở đâu?
Thái độ Chu Tích Tuyết cứng rắn: “Nói chuyện!”
Sau khi suy nghĩ lại, Cận Dập đi đến một kết luận: “Bởi vì, em là của anh.”
Thế nên, anh sẽ đối xử với sủng vật của mình như vậy, chỉ cần anh không có ở nhà, sẽ nhốt cô lại.
Chu Tích Tuyết: “……”
Theo suy nghĩ của người bình thường, cô hẳn phải tức giận.
Thế nhưng, cô lại không bình thường đến mức cảm thấy một tia thích thú.
“Chẳng lẽ, anh cho rằng em sẽ rời đi, nên đã giam em lại?” Trong đầu Chu Tích Tuyết dường như ngay lập tức có thể tưởng tượng ra một kẻ b**n th** yêu vợ mình một cách b*nh h**n.
Trớ trêu thay… cô lại còn thấy thích thú.
Bàn tay Cận Dập vô thức chạm vào cổ Chu Tích Tuyết, theo cảnh tượng khi hai người gặp nhau lần đầu, anh đáng lẽ phải bóp lấy cổ cô.
Nhưng hiện tại, anh chỉ v**t v* xương quai xanh của cô, kiên nhẫn hỏi: “Vậy… em sẽ rời đi sao?”
Chu Tích Tuyết lại không hề quên, trước đây anh từng bảo cô cút đi thật xa.
Khi đó, ý thức của anh mơ hồ không rõ, nhưng đối với cô thì mở miệng ngậm miệng đều là “cút”, thái độ cũng cực kỳ gay gắt.
“Cái đó còn phải xem biểu hiện của anh đã.” Chu Tích Tuyết vẻ mặt ranh mãnh, nghịch ngợm nghiêng đầu về phía Cận Dập, “Nếu anh yêu em nhiều hơn một chút, em nhất định sẽ không rời đi.”
Sau đó, cô chuyển chủ đề: “Bây giờ, anh đi tắm trước đi.”
Chu Tích Tuyết sớm đã ngửi thấy đủ thứ mùi lạ trên người anh, đặc biệt là mùi thuốc lá.
Bản thân anh hẳn là không có thói quen h·út th·uốc, bởi vì cô thường ngày chưa từng thấy anh h·út, cũng không ngửi thấy bất kỳ mùi thuốc lá nào trên người anh. Nhưng lần này trở về, mùi trên người anh quả thực có thể làm người ta ngạt thở.
Quá khó chịu.
Cận Dập nghe vậy cúi đầu nhìn mình.
Đúng là rất kinh tởm.
Trên người anh có bùn đất, máu khô, đủ loại mùi dơ bẩn.
Chu Tích Tuyết nói: “Anh vẫn chưa ăn tối đúng không? Để em đi làm chút gì đó cho anh nhé.”
Nhưng lúc này Cận Dập hoàn toàn không có hứng thú ăn uống.
Không nói một lời, anh đưa một tay luồn qua sau đầu gối và eo dưới của cô, bế thốc cô lên.
Ngay sau đó, Chu Tích Tuyết chỉ cảm thấy trời đất xoay vòng.
Vì tư thế quá đột ngột, cô gần như bị anh khiêng cả người, đi thẳng về phía phòng tắm.
Chính vì thế, trong chốc lát cô chưa kịp phản ứng, đã bị anh đưa thẳng vào bên trong.
Cận Dập đặt cô ngồi lên mép bồn rửa, sau đó bắt đầu tháo quần áo dính đầy bụi bẩn trên người mình.
Chu Tích Tuyết còn chưa kịp chớp mắt mấy cái thì người trước mặt đã đứng ngay trước cô, để lộ bờ ngực rắn chắc, đầy cơ bắp.
Cô theo bản năng nuốt nước miếng. Tuyệt đối không phải vì thèm ăn, mà là dù xem bao lần, cô đều cảm thấy vô cùng kinh diễm.
Tiếp đó, Cận Dập vừa c** q**n áo, vừa bước về phía vòi sen.
Chu Tích Tuyết cũng lập tức nhảy xuống từ bồn rửa tay, cô vừa xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng tắm, lại nghe Cận Dập nói: “Không được đi.”
“Hả?”
“Quay qua đây, nhìn anh.”
Chu Tích Tuyết tỏ vẻ cự tuyệt: “Anh tắm thì cứ tắm, muốn em nhìn làm gì chứ?”
Đồ b**n th**, b**n th**, b**n th**!
Cận Dập nào có ý niệm dơ bẩn gì đâu, anh chẳng qua không muốn cô rời khỏi tầm mắt mình mà thôi.
Không ai biết, chia xa chưa đầy ba mươi tiếng đồng hồ, anh lại không lúc nào không nhớ đến cô.
Nhưng rốt cuộc là nhớ cô điều gì? Anh không thể nào biết được.
Anh chỉ biết, gương mặt cô không lúc nào không xuất hiện trong đầu anh, hơi thở cô không lúc nào không quẩn quanh chóp mũi anh, giọng nói cô không lúc nào không vẳng bên tai anh.
Trong túi anh có một con hạc giấy do cô tự tay gấp, trải qua nhiều lần v**t v* đã hơi phai màu.
Anh không khỏi tưởng tượng, nếu cô có thể nhỏ bé như chú hạc giấy này, được nhét vào túi anh, thật là mỹ diệu biết bao.
Chưa bao giờ có bất cứ lúc nào, anh lại khao khát trở về tòa lâu đài cổ này đến thế.
Bởi vì muốn gặp cô.
Anh đứng trong phòng, ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy cô, nhưng khao khát trong lòng anh không chỉ là nhìn ngắm.
Anh khao khát được ôm, khao khát được cô ôm chặt vào lòng.
Nếu cái ôm này đủ làm anh nghẹt thở, thì còn gì tuyệt vời hơn.
Chu Tích Tuyết không muốn để ý đến yêu cầu vô lý này của Cận Dập, cô sải bước định rời đi, không ngờ, vừa đến cửa đã bị một luồng hơi thở mạnh mẽ từ phía sau bao phủ.
Anh từ phía sau ôm lấy eo cô, một tay nhấc bổng cô lên.
“Thả em xuống.” Vẻ mặt Chu Tích Tuyết thẹn thùng.
Anh nóng đến mức cô có thể cảm nhận rõ ràng qua lớp vải mỏng giữa hai người.
“Nếu em không đi, tự nhiên anh sẽ đặt em xuống.”
Nghe giọng điệu của anh, dường như có chút trẻ con, hoàn toàn không giống người đàn ông luôn lạnh lùng như băng kia.
Chu Tích Tuyết không nhịn được bật cười, nghiêng đầu liếc nhìn anh: “Được thôi, vậy em cũng muốn xem thử.”
Ai có thể ngờ rằng lúc này Cận Dập lại chỉ có vẻ mặt đơn thuần và một tấm lòng ngay thẳng.
Anh đã bắt đầu kiên định coi cô và anh là một thể.
Cô thuộc về anh, vậy thì anh cũng thuộc về cô. Đã như vậy, cơ thể anh cũng thuộc về cô.
Mặc dù Chu Tích Tuyết nói một cách nhẹ tênh, nhưng thực ra khi cô quay đầu lại nhìn cơ thể Cận Dập, tim cô đập nhanh hơn bất cứ ai.
“Quay lại đây.”
Má Chu Tích Tuyết ửng hồng, trong lòng đã tự nhủ vô số lần, cuối cùng cô hít một hơi thật sâu rồi quay người lại.
Ánh mắt cô theo bản năng lướt qua người Cận Dập, từ trên xuống dưới — từ bờ ngực rắn chắc, đầy đặn đến cơ bụng sáu múi rõ nét, cùng đường nét gợi cảm của đường nhân ngư.
Cuối cùng —
Khoan đã!
Cái gì vậy! Quần vẫn còn mặc đó! Vậy bắt cô nhìn cái gì chứ!
Người trước mặt dường như đã nhìn ra sự phức tạp trong ánh mắt cô, khóe môi khẽ nhếch lên, hiếm khi lộ ra vẻ mặt vừa lười biếng vừa trêu chọc:
“Sao thế? Khiến em thất vọng rồi à?”