Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 45

Thật sự, lúc này Chu Tích Tuyết bắt đầu nghi ngờ Cận Dập vốn dĩ chính là “sói đội lốt cừu”. Những động tác vừa rồi của anh thuần thục đến mức khiến người ta khó mà tin được anh chưa từng hôn ai bao giờ.

Nhưng mà, anh đã từng hôn người khác hay chưa thì có liên quan gì?

Chu Tích Tuyết chỉ biết, hiện tại cô vẫn muốn tiếp tục. Vì vậy, cô đưa tay phải nắm lấy cổ áo Cận Dập, mạnh mẽ kéo anh lại gần.

Giây tiếp theo, môi cô dán trên môi anh.

Cận Dập dường như có chút kinh ngạc, nhưng thực mau đã ôm lấy eo cô, gia tăng nụ hôn này.

Lúc này đây, không chỉ là cô đơn phương chủ động, cũng không chỉ là anh vẫn không nhúc nhích gì. Cả hai theo bản năng đáp lại nhau, cũng theo bản năng mà thăm dò cảm giác ngây ngất ấy.

Hóa ra, nụ hôn thật sự là có cảm giác như vậy sao?

Giữa hai người, dường như có một công tắc nào đó vừa được kích hoạt, đột nhiên đả thông hai mạch Nhâm Đốc, khiến da đầu tê dại vì sảng khoái. Một cảm giác chưa từng có lan khắp cơ thể, khiến người ta không kìm được mà bật lên những tiếng r*n r* từ kẽ môi.

Lại gần thêm chút nữa, cô c*n m*t đối phương mạnh mẽ, liên tục, thế nhưng cảm giác trống rỗng lại như cuồn cuộn không ngừng.

Càng dây dưa, nụ hôn càng trở nên mãnh liệt, cứ như cả hai đang chìm sâu trong vũng lầy, ẩm ướt và lầy lội. Dường như có thứ gì đó đang không ngừng kéo cả hai xuống.

Khóe mắt Chu Tích Tuyết ngày càng ướt, tiếng than nhẹ thoát ra khỏi miệng cũng càng thêm không kiểm soát. Còn Cận Dập, bàn tay anh dán chặt vào lưng cô, như muốn để lại dấu vết trên cơ thể cô.

Nụ hôn này, một khi đã bắt đầu, dường như không thể dừng lại, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn kết thúc.

Mãi cho đến khi, một tiếng chuông điện thoại phiền phức vang lên.

Chu Tích Tuyết chưa kịp hoàn hồn, nhất thời có chút mất phương hướng, đôi mắt mê ly nhìn Cận Dập.

Tương tự, Cận Dập cũng chẳng khá hơn là bao. Môi anh bị cô m*t đến sưng đỏ lạ thường, tim đập không ngừng. Anh nhíu mày đầy khó chịu, dường như vẫn chưa thỏa mãn.

Tiếng chuông báo vẫn còn vang, Chu Tích Tuyết bèn đưa tay xuống dưới gối để tìm điện thoại.

Là em họ Lâm Mân gọi video.

Bình thường không có chuyện gì quan trọng thì Lâm Mân sẽ không gọi video cho Chu Tích Tuyết.

Giờ này ở trong nước chắc hẳn là buổi trưa.

Chu Tích Tuyết không nghĩ nhiều, cầm điện thoại lên và chấp nhận cuộc gọi. Ngay lập tức, tiếng khóc nức nở vang lên từ đầu dây bên kia: “Huhuhu, chị ơi…”

Chỉ trong chớp mắt, ái muội trong đầu Chu Tích Tuyết tan biến. Nghe tiếng Lâm Mân nức nở, cô lo lắng hỏi: “Lâm Mân, em sao thế?”

Cô không ngăn Lâm Mân khóc, trái lại, cô biết em họ mình từ nhỏ đã mạnh mẽ nên rất ít khi khóc. Có thể khóc, thực ra là thể hiện cảm xúc bình thường, vậy thì cần gì phải ngăn cản? Khóc là một cách giải tỏa, một phản ứng sinh lý hết sức bình thường, không phải là yếu đuối hay bất lực.

Chu Tích Tuyết cầm điện thoại nghe, vừa liếc nhìn Cận Dập, ra hiệu cho anh ngủ trước, vừa bước xuống giường đi về phía cửa sổ.

Trong lòng cô lờ mờ đoán ra nguyên nhân, có thể là liên quan đến chuyện tình cảm. Lần trước khi Lâm Mân chia tay, cũng đã khóc rất nhiều. Tên bạn trai “tra nam” học thể dục kia bắt cá hai tay, Lâm Mân hoàn toàn không hề hay biết và trở thành người thứ ba. Cuối cùng, khi bạn gái chính thức tìm đến tận nơi, cô ấy mới biết mối tình này hoang đường đến mức nào.

Đó là mối tình đầu của Lâm Mân, nhưng khi ấy, cô ấy cũng không khóc đau lòng như bây giờ.

Lâm Mân nức nở, nói với Chu Tích Tuyết: “Em cảm thấy em là một người rất tồi, em thật sự không xứng đáng được người khác đối xử tốt như vậy…”

“Sao lại thế!” Chu Tích Tuyết dịu dàng an ủi, “Em là một người rất tuyệt vời! Rất giỏi giang! Đừng phủ nhận bản thân như vậy, em là Lâm Mân độc nhất vô nhị trên đời này mà.”

Ai cũng có lúc yếu lòng và suy sụp, điều đó là không thể tránh khỏi.

Chu Tích Tuyết từ tận đáy lòng cho rằng Lâm Mân là một cô gái rất ưu tú.

Lâm Mân hít hít mũi: “Xin lỗi chị, đừng chê em phiền nhé, em cũng không cố làm vậy đâu, chỉ là đôi khi em không kìm được mà tự phủ nhận chính mình.”

“Ngốc à, chị sao lại chê em phiền được. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì vậy? Em chia tay rồi à?”

Lâm Mân khẽ “ừm” một tiếng: “Em là người chủ động, anh ấy đồng ý. Anh ấy nói dù không còn là người yêu nhưng vẫn là bạn bè. Anh ấy thật sự rất tốt, đều là do em không tốt… Cứ nghĩ như vậy, em lại thấy mình thật khốn nạn…”

“Chị thấy việc em thẳng thắn đối diện với nhu cầu của bản thân không có gì là sai cả. Hai đứa đều là người tốt, nếu vẫn có thể làm bạn thì chẳng có gì tốt hơn đâu.”

Cách Chu Tích Tuyết nhìn nhận vấn đề luôn rất đơn giản, đó cũng là điều mà bấy lâu nay Lâm Mân không thể học được.

Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Mân hỏi liệu có làm phiền Chu Tích Tuyết nghỉ ngơi không.

Chu Tích Tuyết đáp không có: “Chị vẫn chưa ngủ mà.”

“Chỗ chị cũng rạng sáng rồi đúng không, sao còn chưa ngủ?” Lúc này Lâm Mân vẫn còn đang rất buồn, nhưng vẫn theo bản năng quan tâm Chu Tích Tuyết. “Chị, chị cũng đang không vui sao?”

“Không mà, tâm trạng chị rất tốt…”

Ngữ khí của Chu Tích Tuyết nghe có vẻ chột dạ. Trong đầu cô thoáng hiện lên cảnh vừa quấn quýt với Cận Dập, chỉ cảm thấy chân mình vẫn còn mềm nhũn.

Nhưng vì sao chỉ hôn môi thôi mà chân cô lại mềm nhũn thế nhỉ?

Không chỉ mềm nhũn…. mà còn rất ướt.

Ở đầu dây bên kia, giác quan thứ sáu của Lâm Mân thường không sai. Cô nói với Chu Tích Tuyết: “Chị, nói thật là thời gian chị ra nước ngoài, trong lòng em luôn cảm thấy bất an. Em cứ có cảm giác chị đang giấu em và mẹ chuyện gì đó. Có phải chị sợ làm phiền tụi em nên cố ý không nói phải không?”

“Thật sự là không có gì mà…”

“Chị ơi, cứ mỗi lần chột dạ là chị lại nói giọng này. Giống như con đà điểu vùi đầu vào cát ấy.” Giọng của Lâm Mân như thể đã hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc tồi tệ của mình, dồn hết sự chú ý vào Chu Tích Tuyết.

Chu Tích Tuyết thầm nghĩ không đúng rồi, rõ ràng là cô đang an ủi Lâm Mân, sao lại thành ra Lâm Mân lo lắng cho cô thế này?

Cô nghĩ một lát, cảm thấy giấu mãi cũng không phải cách hay: “Lâm Mân, chị có thể kể cho em nghe, nhưng em đừng lo lắng cho chị, cũng đừng nói cho dì út vội. Chị ở đây sống rất tốt, thật sự đấy.”

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Chị… chị kết hôn ở nước Z rồi.”

Giọng Lâm Mân cao vút lên tám độ: “Cái gì!?”

Không biết từ lúc nào, Cận Dập đã lặng lẽ đi đến sau lưng Chu Tích Tuyết, đứng đó một cách tĩnh lặng, thân hình cao lớn bao trùm lấy cô. 

Chỉ là đang chăm chú nghe điện thoại, Chu Tích Tuyết vẫn chưa hề nhận ra.

Đây là lần đầu tiên Cận Dập nghe Chu Tích Tuyết nói chuyện với một người mà anh không quen biết.

Toàn bộ cuộc trò chuyện, cô đều dùng tiếng Trung chứ không phải tiếng Anh như khi ở bên anh. 

Nghe giọng điệu của cô, đối phương hẳn là một người rất quan trọng với cô. Bởi vậy, giọng cô rất dịu dàng, kiên nhẫn và luôn đầy ắp sự trấn an.

Chẳng lẽ người ở đầu dây bên kia cũng là người cô yêu sao?

Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, sắc mặt Cận Dập không khỏi trở nên u ám. 

Anh muốn cô yêu anh một cách tuyệt đối, chứ không phải san sẻ tình cảm với người khác như vậy. 

Một thôi thúc mãnh liệt dâng lên, muốn giật lấy chiếc điện thoại từ tay cô.

Anh chỉ mong thế giới của cô chỉ có một mình anh.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, dù Chu Tích Tuyết đã ghé sát điện thoại vào tai, nhưng giọng nói từ đầu dây bên kia vẫn vọng ra rất rõ.

Đột nhiên, Cận Dập nghe thấy người kia hỏi: “Anh rể của em là người như thế nào ạ?”

Anh rể?

Cận Dập ngây người.

Người ở đầu dây bên kia đang gọi anh là anh rể sao?

Thực tế, Cận Dập rất thông thạo tiếng Trung. Không chỉ vậy, từ nhỏ anh đã tự học nhiều ngôn ngữ khác. Thế nên khi đi khắp các quốc gia trên thế giới, anh gần như không gặp trở ngại gì về giao tiếp.

Nếu anh hiểu không sai, “anh rể” có nghĩa là chồng của chị gái…

Anh rể.

Anh rể.

Anh rể.

Thật sự là một danh xưng nghe rất êm tai.

Nhất thời, Chu Tích Tuyết không biết nên miêu tả Cận Dập với Lâm Mân ra sao, nhưng trong điện thoại cô có ảnh của Cận Dập, có thể gửi cho Lâm Mân xem.

“Chị có thể cho em xem ảnh của anh ấy…” Chu Tích Tuyết vừa nói, vừa theo bản năng quay đầu lại thì thấy Cận Dập đang đứng sau lưng cô với vẻ mặt u ám.

Lúc này, cô thật sự bất ngờ và giật mình khi Cận Dập đột ngột xuất hiện. Cô hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Sao anh vẫn chưa ngủ!?”

Lời này đồng thời lọt vào tai Lâm Mân ở đầu dây bên kia. 

Cô ấy tinh ý nhận ra điều gì đó, nói với Chu Tích Tuyết: “Chị ơi, muộn thế này rồi mà còn làm phiền chị, chị cứ lo việc của mình trước nhé! Chào chị!”

“Chị cũng chẳng có việc gì…” Chu Tích Tuyết chưa kịp nói hết, Lâm Mân đã dứt khoát cúp máy.

Những lời mà Chu Tích Tuyết nói với Lâm Mân không phải là bí mật gì với Cận Dập. Dù anh có hiểu tiếng Trung hay không thì cô cũng chẳng ngại anh nghe thấy.

“Xong rồi à?” Cận Dập khẽ nhướng mày nhìn cô.

“Vâng.”

Dứt lời, Cận Dập bế bổng Chu Tích Tuyết lên và đi về phía giường.

Vết thương ở mắt cá chân của cô vẫn chưa lành hẳn, nên đối với anh, cô không nên đi lại.

Ngoài ra, còn một chuyện quan trọng hơn: “Nụ hôn lúc nãy bị gián đoạn, bây giờ mình tiếp tục.”

“Sao anh còn… ” đang nhớ đến chuyện đó…

Chu Tích Tuyết còn chưa nói hết câu, đôi môi đã bị Cận Dập chặn lại.

“Ưm… “

Không phải chứ, sao cứ hết người này đến người kia đều không đợi cô nói hết câu vậy!

Bình Luận (0)
Comment