Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 55

Ban đêm ở vịnh Mayor quả thật là một khung cảnh hoàn toàn khác so với ban ngày.

Chu Tích Tuyết không có tâm trạng để thưởng thức, thậm chí cả món bít tết cô đã ăn tối nay cũng khiến cô thấy buồn nôn. 

Nhưng cô gạt sự khó chịu của mình sang một bên, quan sát sắc mặt của Cận Dập: “Anh có ổn không?”

Cận Dập không nói gì, chỉ cong môi cười: “Vẫn ổn.”

“Bây giờ chúng ta đến bệnh viện nhé?”

“Không đi.”

“Thế cơ thể anh phải làm sao bây giờ?”

Cận Dập không trả lời, chỉ ôm Chu Tích Tuyết vào lòng, ngửi ngửi mùi hương trên người cô.

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô đứng che chắn trước mặt anh. Rõ ràng, cô trông như một con kiến có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào, vậy mà lại dường như có sức mạnh nâng một con voi to lớn.

Tuy cô có vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng luôn có thể vô tình chạm đến phần mềm mại nhất trong lòng anh. 

Trong giây phút ấy, mọi đau đớn trên người anh dường như đều trở nên nhỏ bé.

Anh chỉ mong cô được bình an, không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

Còn bản thân anh, thì cũng không quan trọng là bao.

Cận Dập đã cất súng đi. 

Dù thấy Chu Tích Tuyết tỏ ra tò mò, thậm chí mấy lần muốn đưa tay chạm vào, nhưng anh không cho phép cô nghịch. 

Anh sợ sẽ làm cô hoảng sợ.

“Anh mang súng từ khi nào vậy?” Cô hỏi.

“Lúc nào cũng mang theo.”

“Cho em xem được không?”

“Không được.”

Ít nhất là bây giờ không được. Trong tình trạng ý thức không hoàn toàn tỉnh táo, anh không cho phép bất kỳ sự cố nào xảy ra.

Nếu cô muốn chơi súng, trong phòng chứa đồ của anh có rất nhiều loại súng khác nhau để cô chơi. Sau này anh sẽ đích thân đưa cô đi chơi.

Mặc dù bị từ chối, nhưng Chu Tích Tuyết không hề tùy tiện đòi hỏi. 

Cô không muốn gây rắc rối cho anh.

Ở nơi này, việc mua súng ống dễ dàng như mua kẹo. Mặc dù Cận Dập là công dân sử dụng súng hợp pháp, nhưng anh không có thói quen mang súng theo người, chỉ để một khẩu súng trên xe để chuẩn bị cho mọi tình huống. 

Lần ra ngoài hôm nay, anh luôn có cảm giác kỳ lạ bị theo dõi, nên anh không thể không đề phòng khi bước vào hang sói.

Hai vợ chồng ôm nhau trong đêm, như hai con thú non rúc vào nhau. 

Chu Tích Tuyết vùi mặt vào vai Cận Dập, buồn bã nói: “Em xin lỗi.”

“Vì sao?”

“Tại em bốc đồng, nhất quyết đòi đến cái nơi quỷ quái này” Nếu không bây giờ họ đã sớm về đến lâu đài cổ rồi.

Nghe vậy, Cận Dập chỉ khẽ cười mà không nói gì. 

Trước mặt cô, anh càng ngày càng thích cười, không phải cố ý, mà là bộc lộ một cách vô thức.

“Vui không?” Anh đã đưa cô đến đây thì chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho cô.

“Chẳng vui chút nào.”

“Anh lại thấy rất thú vị.” Ngoại trừ sự bất thường trong cơ thể anh lúc này.

Chu Tích Tuyết cảm thấy cực kỳ thất bại, những người đó còn đáng ghét hơn cô tưởng. Lớn lên trong môi trường như nhà họ Chu, cô nên hiểu rõ hơn ai hết một gia tộc như Valoi tất nhiên còn phức tạp hơn nhiều.

Dựa vào đâu mà cô nghĩ mình có thể toàn thây trở về?

Sự tự tin và ngây thơ của cô đến từ đâu vậy? 

Cô thực sự nghĩ mình là nữ chính trong một bộ truyện sảng văn sao?

Tình huống vừa rồi, nếu không phải Cận Dập rút súng ra, những người đó chắc chắn sẽ không để họ rời đi. 

Rốt cuộc họ muốn làm gì?

Chỉ cần một trong số họ vô tình lau súng cướp cò, buổi tiệc gia đình đêm nay rất có thể sẽ biến thành một bữa ăn đẫm máu.

Chu Tích Tuyết không dám tưởng tượng hậu quả nghiêm trọng của việc đó. 

Đây không phải là đóng phim, không có cơ hội làm lại hay hô “cắt”.

Nhưng mặt khác, một cảm xúc tức giận phức tạp không ngừng nảy sinh trong lòng Chu Tích Tuyết.

Vốn dĩ cô luôn là người dửng dưng với mọi chuyện, vậy mà giờ lại cảm thấy không thể nuốt trôi cục tức này.

Khoảng bảy, tám phút sau, Clara dừng xe trước cổng một khách sạn 5 sao mà không quay đầu lại.

Clara chỉ là rất bực bội, cảm giác xui xẻo tột cùng khi gặp phải chuyện phiền toái này. 

Cô ta vốn không hề hứng thú với những buổi tiệc gia đình như thế này, đã sớm từ chối nhưng mẹ cô ta cứ nhất quyết bắt cô ta phải đến để lộ diện.

Thứ xui xẻo hơn cả là người đàn ông này không đưa chìa khóa xe cho cô ta, còn bảo cô ta “cút đi càng xa càng tốt”.

Đừng nhìn bề ngoài Clara có vẻ ngoan ngoãn, trong lòng cô ta đã thầm mắng mười tám đời tổ tông của Cận Dập cả vạn lần rồi.

Cận Dập đưa Chu Tích Tuyết vào khách sạn làm thủ tục nhận phòng, lên lầu, quẹt thẻ mở cửa, suốt cả chặng đường đều giữ được sự tỉnh táo.

Mãi đến khi cánh cửa phòng đóng lại, anh đi thẳng vào phòng tắm, bước chân không ngừng.

Chu Tích Tuyết đi chậm hơn một chút, lảo đảo chạy đến phòng tắm thì thấy Cận Dập đã ướt sũng.

Anh đứng dưới vòi sen, hơi ngửa đầu, mặc cho dòng nước lạnh băng dội xuống từ trên đầu. Quần áo ướt sũng dính sát vào da thịt, làm lộ rõ những đường cong trên cơ thể.

Chu Tích Tuyết học vẽ từ nhỏ, thời đi học đã từng vẽ không ít tranh tĩnh vật về cơ thể người. Với cấu trúc cơ thể người, cô gần như có thể nhắm mắt lại mà miêu tả từng chi tiết.

Nhưng chưa bao giờ có lúc nào ánh mắt cô lại bối rối và bất an như lúc này.

Ánh mắt của Chu Tích Tuyết vô thức trượt xuống từ khuôn mặt Cận Dập — qua phần yết hầu nổi bật, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng rõ nét, rồi nhìn thấp xuống một chút nữa.

Bờ vai rộng khiến thân hình anh tạo thành một tỷ lệ hình tam giác ngược vô cùng rõ ràng, là dáng người hoàn hảo đến mức lý tưởng. Nếu ở đây có sinh viên mỹ thuật nào khác, chắc chắn sẽ không thể kiềm được sự trầm trồ.

Lúc đi siêu thị mua đồ dùng thiết yếu, Chu Tích Tuyết từng có chút nghi ngờ vì ý muốn “tăng kích cỡ” của Cận Dập, nhưng lại ngại mở miệng hỏi, sợ mình suy nghĩ nhiều.

Thế nhưng hiện tại, dù vẫn cách một lớp quần áo, cô vẫn có thể nhìn rõ hình dáng ấy, cuối cùng cũng hiểu ra những lời anh nói hoàn toàn không phải là nói quá.

Lần đầu rơi vào tình huống thế này, trong lòng Chu Tích Tuyết mơ hồ đã có đáp án, nhưng cô không biết mình nên làm gì.

Nước lạnh… liệu có khiến anh dễ chịu hơn không?

Cô có thể làm gì cho anh bây giờ?

Chu Tích Tuyết hiếm khi thất thần như vậy, đứng ngẩn người trước cửa phòng tắm, cẩn thận quan sát những thay đổi trên người Cận Dập. Nhưng nhìn qua, nước lạnh dường như chẳng có tác dụng gì với tình trạng của anh, bộ phận kia vẫn đang… mạnh mẽ lớn lên.

Cô nhớ hồi nhỏ từng xem một bộ phim hoạt hình, trong đó nhân vật sẽ biến hình khi rơi vào một tình huống đặc biệt nào đó.

Hiện giờ, Cận Dập chính là như vậy.

Chu Tích Tuyết cũng không biết phải diễn tả cảm giác trực quan nhất của mình lúc này như thế nào.

Thật sự quá khoa trương rồi đi. 

Nếu thật sự có “chuyện” gì xảy ra, cô có thể chịu đựng được không nhỉ?

Trong lúc Chu Tích Tuyết đang suy nghĩ miên man, giọng nói nặng trĩu của Cận Dập vọng đến: “Đi ra ngoài.”

Ánh mắt anh sắc lạnh và băng giá xuyên qua tấm rèm nước, nhìn thẳng vào cô. Nhưng cô hiểu rõ, anh không hề có ác ý với cô.

Anh luôn như vậy, quen dùng vẻ ngoài lạnh lùng để dọa người khác, nhưng thực tế, tổn thương anh gây ra rất nhỏ. Nếu anh thực sự tàn nhẫn, viên đạn vừa rồi trong bữa tiệc đã găm vào vô số người rồi, chứ không hề “có mắt” như thế.

Cận Dập không nói thì không sao, nhưng vừa mở lời, Chu Tích Tuyết lại dấy lên tính phản nghịch. 

Cô không những không đi ra ngoài, mà còn tiến thêm một bước về phía anh.

Cảm giác bất an trên gương mặt cô được thay thế bằng một niềm tin kiên định. Cô hít sâu một hơi, lại tiến thêm một bước nữa.

“Cận Dập.” Chu Tích Tuyết khẽ gọi tên anh, giọng nói có chút lúng túng, ngập ngừng.

Cận Dập hơi nheo mắt lại, khi quay sang nhìn cô thì một lần nữa lên tiếng cảnh cáo:

“Ra ngoài.”

“Không.” Chu Tích Tuyết đáp dứt khoát, “Em không đi.”

Tiếng nước chảy róc rách vẫn vang lên không ngừng.

Trong không khí ngập tràn hương vị hơi thở riêng biệt, xen lẫn với tiếng nước róc rách, như phủ lên một tầng mê hoặc khó tả.

Phòng tắm trong căn phòng tổng thống này được thiết kế khá táo bạo — dù có phân chia khu vực khô và ướt, nhưng lại không hề có ranh giới che chắn rõ ràng. Ánh sáng mờ ảo, những tấm kính gắn trên tường càng khiến bầu không khí trở nên mơ hồ và gợi cảm.

Chu Tích Tuyết bước tới bên cạnh Cận Dập từ lúc nào cũng không hay, giọt nước lạnh từ vòi sen bắn tung tóe, rơi xuống da cô, khiến cô rùng mình vì cảm giác lạnh thấu tim gan.

Tất cả chuyện này đều bắt nguồn từ cô, mà đối mặt với nó, cô không thể chỉ bàng quang đứng ngoài cuộc.

“Em có thể làm gì cho anh không?”

Cận Dập nhíu chặt mày, cơ thể vẫn đang nóng ran, chẳng những không thuyên giảm mà ngược lại, còn càng lúc càng nghiêm trọng, như đang lan rộng ra khắp nơi.

Anh nhìn thấy quần áo cô đã bị nước làm cho ướt đẫm, nhưng nếu tắt vòi hoa sen đi… anh không chắc bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì.

Chưa đợi Cận Dập trả lời, Chu Tích Tuyết đã bước thẳng đến trước mặt anh, cùng anh đứng dưới vòi sen.

Nước lạnh buốt đổ xuống người, khiến cô khẽ run, đến mức cả hàm răng cũng lập cập:

“Lạnh quá a…”

Nhưng Chu Tích Tuyết không để tâm, cô vòng tay ôm chặt lấy eo Cận Dập, mong có thể mượn chút hơi ấm từ anh.

Thế nhưng, cô lại bị đẩy ra.

Cùng lúc đó, vòi sen bị anh khóa lại, dòng nước lạnh ngừng chảy.

Chu Tích Tuyết bị dội ướt toàn thân, ướt đẫm đến tội nghiệp, ánh mắt vừa tủi thân vừa uất ức nhìn Cận Dập.

Không còn nước lạnh tưới lên, cơ thể cô lại còn lạnh hơn, run rẩy không ngừng. Môi cô vì lạnh mà run nhè nhẹ, ánh mắt long lanh ấy cứ nhìn chằm chằm về phía Cận Dập, trông vừa luống cuống vừa bất lực.

Nhưng so với Chu Tích Tuyết, thực ra Cận Dập còn lúng túng hơn nhiều.

Bởi vì từ trước đến nay, chưa từng có ai dạy anh phải làm gì, cũng không ai từng chỉ cho anh cách để bắt đầu.

Trong lòng anh dâng lên một cảm giác bất an và bực bội khó tả, ánh mắt nhìn cô phức tạp khó phân biệt.

Nhưng điều duy nhất anh có thể chắc chắn, đó là — anh không thể làm ngơ, càng không thể bỏ mặc cô.

Bình Luận (0)
Comment