Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 59

[Game]

“Pằng!” 

Một viên đạn 9×19mm parabol bay thẳng vào tâm bia màu đỏ, cách đó hơn mười lăm mét. Trên tấm bia giấy thủng một lỗ đen, khói nhẹ vẫn còn bay lờ mờ.

Đây là lần đầu tiên Chu Tích Tuyết thấy Cận Dập bắn súng. Tổng cộng ba phát đạn, anh có hai phát trúng tâm. 

Quả là cao thủ, là cao thủ trong truyền thuyết đây mà.

Cận Dập là người thuộc phái hành động. Biết Chu Tích Tuyết hứng thú với súng, ngày hôm sau anh liền đưa cô đến một khu vực chuyên nghiệp để trải nghiệm súng thật, đạn thật. 

Anh hy vọng cô có thể học bắn để tự vệ, nhưng trong lòng lại mong cô sẽ chẳng bao giờ cần dùng đến chúng.

Đến lượt Chu Tích Tuyết, khâu chuẩn bị ban đầu rất nhiều, nào là đeo kính bảo hộ, đeo tai nghe chống ồn, rồi tập luyện ổn định cổ tay để chống lại sức giật của súng. Cô không hề vội vàng, kiên nhẫn chờ đợi Cận Dập bận rộn chuẩn bị mọi thứ cho mình.

Giữa hai người có một khoảng cách chiều cao rõ rệt, cô đứng bên anh trông thật nhỏ bé. Mỗi lần nghe anh nói, cô lại ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh thật nghiêm túc, thỉnh thoảng ngoan ngoãn chớp chớp mắt, ra hiệu là mình đã hiểu.

Lúc này, Cận Dập không kìm được mà muốn cúi đầu hôn lên đôi môi của Chu Tích Tuyết, hoặc ôm chặt cô vào lòng.

Cùng lúc đó, sâu trong nội tâm anh trào dâng một cảm xúc kỳ lạ, anh muốn nhốt cô trong một căn phòng, giữ cô mãi mãi ở bên cạnh mình, để bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô, ôm cô, hôn cô, chiếm hữu cô.

Những ý nghĩ điên cuồng ấy, anh chỉ biết chôn sâu trong lòng, không để cô biết được.

Hôm nay, họ vẫn diện đồ đôi như mọi khi, thậm chí ngay cả kiểu giày thể thao cũng giống hệt nhau. Vì vậy, khi họ nắm tay nhau, trông như thể là một thể thống nhất, gắn bó không thể tách rời.

Bộ đồ hôm nay của Chu Tích Tuyết đều do Cận Dập chọn và phối sẵn. Thấy anh thích lo những chuyện vặt này, cô cũng không giành với anh, vừa hay đỡ cho cô phải suy nghĩ.

Lại là một ngày mưa phùn lất phất, nhiệt độ cũng hạ xuống khá nhiều.

Trung Quốc có câu: “Một trận mưa thu, một trận lạnh.” Không hay không biết, nơi này đã sang thu từ lúc nào.

Vừa bước ra cửa, Cận Dập đã chăm chút cho Chu Tích Tuyết chẳng khác gì chăm sóc một chú bê con mới sinh, anh quấn cô kín mít từ đầu đến chân – áo dài quần dài kiểu dáng thoải mái, thêm cả mũ lưỡi trai đội lên đầu.

Trang phục của anh cũng chẳng khác biệt là bao, cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai trên đầu.

Chu Tích Tuyết cúi mắt nhìn Cận Dập đang điều chỉnh súng cho cô. Người đẹp vì lụa, Cận Dập khoác lên người bộ đồ thể thao, đội thêm chiếc mũ lưỡi trai, đúng chuẩn phong cách nam sinh trường học.

Thật ra anh không lớn hơn cô là bao, năm nay mới 25 tuổi. Nhưng so với bạn bè cùng trang lứa, phong cách làm việc của anh trông trưởng thành hơn, ngoại hình cũng vạm vỡ hơn.

Bây giờ nghĩ lại, thời học sinh Chu Tích Tuyết gần như rất ít để ý đến bạn khác giới xung quanh. Cô luôn một mình một chốn, tan học là về tổ ấm nhỏ của mình, nếu không cần thiết thì sẽ không ra khỏi cửa.

Năm nhất, cũng từng có không ít đàn anh khóa trên dò hỏi thông tin liên lạc của cô, nhưng cô luôn dứt khoát từ chối, không cho đối phương bất kỳ cơ hội mơ mộng hay đeo bám nào. Cô cũng chẳng biết cảm giác rung động là gì.

Thế nhưng, ngay từ lần đầu tiên gặp Cận Dập, Chu Tích Tuyết đã bị gương mặt hoàn hảo của anh thu hút sâu sắc. Lúc đó, cô cho rằng mình chỉ là do bệnh nghề nghiệp của một sinh viên mỹ thuật, hễ nhìn thấy thứ gì đẹp thì không thể rời mắt. Nào ngờ, cô đã sớm như con ếch rơi vào nồi nước ấm, khi nhận ra có gì đó không ổn thì đã không thể thoát ra được nữa rồi.

Tựa như lúc này đây.

Chu Tích Tuyết không tự chủ được bước lại gần Cận Dập một bước. Quả nhiên, anh như một thỏi nam châm bị cô thu hút, chủ động nắm lấy tay cô, mười ngón đan chặt vào nhau.

Trong mấy giờ ngắn ngủi tiếp theo, Chu Tích Tuyết được chiêm ngưỡng đủ loại súng khác nhau. Có một số cô có thể cầm lên thử, một số thì chỉ có thể ngắm nhìn.

Điều khiến cô bất ngờ là một số khẩu súng cô đã từng chơi trong game rồi! Chẳng hạn như súng máy bán tự động, súng trường tấn công, súng săn, v.v. 

Khi hình ảnh súng trong game biến thành súng thật xuất hiện trên tay Chu Tích Tuyết, cô cảm thấy quen thuộc và có trải nghiệm chân thật hơn hẳn.

Cô không khỏi so sánh: “Hóa ra súng lục trông thật sự như thế này a!”

Quả nhiên game không lừa người mà!

Thấy Chu Tích Tuyết như một “người chơi lâu năm” đang đùa nghịch các loại súng, Cận Dập ngạc nhiên hỏi: “Em đã từng tiếp xúc với súng rồi à?”

“Đúng vậy, em chơi trong game đó. Chẳng qua giờ em chơi ít đi rồi.”

“Game?”

“Chính là mấy cái game bắn súng online trên điện thoại á.” Chu Tích Tuyết vừa nói vừa nhìn Cận Dập, “À mà, bình thường anh có chơi game không?”

“Không chơi.”

“Vậy sau này em sẽ dẫn anh chơi cùng nhé, chúng ta có thể lập đội, cùng nhau càn quét tứ phương đó.”

“Được.”

“Anh không chơi game, vậy bình thường anh giải trí bằng cách nào thế?”

“Đạp xe, leo núi, đi bộ, bắn súng, bơi lội, săn bắn, đọc sách.”

Thôi được rồi.

Những thú vui này của anh quả thật phong phú hơn hẳn so với việc chỉ ru rú ở nhà như cô.

“Có dịp anh dạy em bơi nhé, lớn thế này rồi mà em vẫn là một con ‘vịt cạn’ chính hiệu đó.”

“Được.”

Điều mà Cận Dập không nói ra là, hiện tại anh có thêm một hình thức giải trí mới, cũng là quan trọng nhất: ở bên cạnh cô.

Chỉ cần được ở cạnh cô, dù chỉ đơn giản là ngắm nhìn cô, anh cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Chỉ cần ở bên cô, trái tim trống rỗng của anh dường như được lấp đầy, căng tràn. Dù không ăn kẹo, anh vẫn cảm thấy tư vị ngọt ngào lan tràn ra khắp nơi trong cơ thể. Chỉ cần được ở bên cạnh cô, chẳng sợ là chết trên người cô, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Phải thừa nhận rằng, trong quá trình hai người ở cạnh nhau, họ thường vô thức bị đối phương ảnh hưởng và thay đổi thói quen sinh hoạt ban đầu của mình.

Vài ngày gần đây, lượng vận động ngoài trời của Chu Tích Tuyết đã tương đương với tổng số thời gian trong một hoặc hai tháng trước đây của cô. May mắn là Cận Dập đã sắp xếp tất cả mọi thứ, cô chỉ việc lẳng lặng đi theo anh. Thậm chí, đến cả việc ăn uống cô cũng chẳng cần bận tâm, chỉ cần “há miệng chờ sung” mà thôi.

Hôm nay Chu Tích Tuyết chơi rất vui. Đôi lúc cô đắc ý, khẽ nhướng mày nhìn anh, theo cử động trên gương mặt cô, nốt ruồi nho nhỏ màu nâu trên sống mũi cứ như đang lấp lánh tỏa sáng vậy.

Có điều, thứ khiến Cận Dập càng bất ngờ hơn là, khả năng bắn súng của cô lại chính xác hơn anh tưởng rất nhiều. Chu Tích Tuyết không giống phần lớn những người mới khác, vừa cầm súng lên là bắn loạn xạ. Cô lắng nghe mệnh lệnh một cách rõ ràng, rồi nghiêm túc nhắm bắn.

Nếu như cú bắn đầu tiên vào vòng 8 có thể coi là một sự tình cờ, thì ba phát bắn chính xác liên tiếp sau đó vào vòng 8 chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.

“Rất giỏi.” Cận Dập không hề tiếc lời khen ngợi, ánh mắt nhìn cô cũng thêm phần tán thưởng.

Chu Tích Tuyết cũng chẳng hề khiêm tốn: “Cũng phải xem em là vợ của ai chứ.”

Cận Dập tự nhiên tiếp lời ngay sau đó: “Vợ của Cận Dập.”

Nói xong, anh như thể vừa bừng tỉnh, giống như trong miệng đang ngậm một viên kẹo, từ từ thưởng thức, khẽ nhếch khóe môi.

Chu Tích Tuyết cầm súng trên tay, nghiêng đầu nhìn Cận Dập, nhướng mày, vẻ mặt tinh nghịch: “Vậy anh gọi em một tiếng ‘vợ’ xem nào.”

Cận Dập đang cầm trên tay một khẩu súng trường, với thân hình cao lớn vạm vỡ của anh, khẩu súng nặng mấy chục cân này được xách nhẹ nhàng, toát ra vẻ sắc bén riêng biệt.

Nhưng vì lời nói của Chu Tích Tuyết, ánh mắt anh khẽ dao động trong thoáng chốc, dường như không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô.

Suốt khoảng thời gian ở bên nhau, Chu Tích Tuyết luôn vô cùng tự nhiên, cố ý dùng những cách xưng hô thân mật với Cận Dập. Ban đầu, anh không thể chấp nhận được, nhưng đến giờ đã quen dần, có thể nói là “chai sạn” rồi.

Đối lập với sự nhiệt tình của cô, anh giống như một tảng băng khó tan, cho đến nay vẫn chưa mở lời gọi cô bằng bất kỳ một xưng hô thân mật nào.

Chu Tích Tuyết thảnh thơi đứng chờ, đeo kính chắn gió, miệng thì đang ngậm một viên kẹo, hàm răng khẽ nghiến khiến viên kẹo nhỏ khẽ vang lên một tiếng răng rắc, trên mặt hiện lên nụ cười tinh nghịch.

Cô thúc giục anh:

“Chồng à, sao anh không gọi em vậy?”

Cận Dập im lặng trong chốc lát mới chậm rãi nhìn sang cô, mở miệng:
“… Vợ.”

Giọng anh rất nhẹ, mang theo chút khàn khàn gợi cảm, âm cuối vô thức được anh kéo dài.

Chu Tích Tuyết mím môi, trong lòng vui vẻ nhưng vẻ mặt lại làm ra vẻ chưa hài lòng, cô bĩu môi:

“Nghe lạ quá, hay anh cứ gọi em là ‘em yêu’ đi.”

“… Em yêu.”

“Không thì gọi một tiếng ‘bé cưng’ cũng được?”

“… Bé cưng.”

“Phì.” Chu Tích Tuyết bật cười thành tiếng, cảm giác như đang bắt nạt một người thật thà đến mức khiến người ta mềm lòng.

Bình Luận (0)
Comment