Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 61

[“Hôn em một cái nữa đi.”]

Tiếng gầm rú của động cơ xé toạc bầu không khí yên bình của khu phố.

Chiếc xe của Cận Dập đã được cải tiến lại từ sớm, không chỉ có khả năng vượt địa hình tuyệt vời, mà khả năng tăng tốc cũng thuộc hàng đỉnh cao.

Chiếc xe bám đuôi phía sau còn chưa kịp theo kịp, anh đã đạp mạnh chân ga, buộc xe phía sau cũng phải tăng tốc, đuổi theo sát nút.

Chu Tích Tuyết siết chặt tay vịn ghế phụ, tốc độ lao vun vút khiến làn da cô nổi gai ốc, nhưng đó không phải vì sợ hãi, mà là do adrenaline đang phấn khích tuôn chảy trong mạch máu.

Khóe miệng cô không kìm được mà cong lên, đồng tử đen láy dưới làn gió tạt vào mặt lóe lên ánh sáng phấn khích, như thể cả cơ thể đều muốn cùng tiếng gầm rú của động cơ bốc cháy.

k*ch th*ch quá! 

Thú vị quá đi!

Trong gương chiếu hậu, chiếc xe màu đen vẫn đeo bám không buông.

Chưa kịp để Chu Tích Tuyết kịp phản ứng, Cận Dập lại một lần nữa đạp ga, thân xe màu đen lao vút qua sát một chiếc xe tải lớn bên cạnh, gương chiếu hậu va lướt qua thân xe tải, b*n r* một chuỗi tia lửa chói mắt, tiếng kim loại va chạm với tiếng động cơ vang dội rền rĩ.

Trên con đường lớn, chiếc xe phía sau vốn đã gần như đuổi kịp và chuẩn bị vượt lên, thì Cận Dập chỉ liếc nhẹ qua gương chiếu hậu, bất ngờ đạp mạnh chân ga và xoay vô lăng, chiếc xe như mũi tên rời dây cung lao vút vào một con đường rẽ. Xe phía sau vì chạy quá nhanh nên không kịp phản ứng, tiếng phanh gấp rít lên chói tai, lốp xe ma sát dữ dội với mặt đường, bụi đất tung mù mịt bốn phía.

Đổi thành người bình thường chắc hẳn sẽ sợ đến tim đập loạn xạ đi, nhưng Chu Tích Tuyết lại phấn khích đến mức muốn hét to. Cô thầm nghĩ trong lòng, cảnh tượng này chẳng khác gì đang đóng một bộ phim bom tấn Hollywood cả!

Từng phút từng giây bên cạnh Cận Dập đều ngập tràn những điều mới mẻ và bất ngờ!

Qua kính chiếu hậu, chiếc xe đen cuối cùng cũng bị bỏ lại phía sau, chỉ còn là một vệt sáng mờ nhạt rồi biến mất hẳn.

Cận Dập vẫn chưa hề lơ là cảnh giác, anh tiếp tục lái xe với tốc độ chóng mặt, từ khu phố náo nhiệt tức thì lao vào một con hẻm chật hẹp.

“Rầm” một tiếng, cản xe phía trước đâm bay một thùng rác, rác văng ra như một đám sương mù đen kịt trên mặt đất. Cùng lúc đó, anh cũng dẫm phanh.

Chu Tích Tuyết hoảng sợ, tưởng rằng đã đụng phải người, cô không kìm được mà ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên cạnh, một nhân viên vệ sinh tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, hai tay ôm đầu, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

Cận Dập vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, anh hạ cửa kính xe, đưa cho người vệ sinh một xấp tiền mặt: “Xin lỗi, phiền anh dọn dẹp lại một chút. Còn đồ công bị hỏng, tôi cũng xin bồi thường luôn.”

Đối phương thấy tiền, hai mắt sáng rực, vội vàng nói: “Được, được!”

Xem ra, chuyện “có tiền mua tiên cũng được, có tiền sai khiến ma quỷ cũng xong”, quả thật thông dụng trên toàn thế giới.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh về phía trước, nhưng tốc độ đã giảm xuống đáng kể.

Cận Dập nghiêng đầu nhìn sang Chu Tích Tuyết: “Em sợ không?”

Thần sắc anh vẫn bình tĩnh như nước, cứ như thể màn đua xe thót tim vừa rồi chỉ là một buổi tản bộ nhàn nhã. Giống như cơn gió lướt qua mặt hồ, chỉ một chốc đã khôi phục sự yên ả.

Nếu họ đang diễn vai phản diện, Cận Dập chắc chắn sẽ là một cỗ máy giết người không có bất kỳ cảm xúc nào, máu lạnh vô tình.

Chu Tích Tuyết chớp mắt một cách máy móc, rồi lắc đầu.

Lúc này, sau cơn adrenaline dâng trào là một cảm giác trống rỗng nhè nhẹ. Cô không sợ hãi nữa, nhưng lại nấc lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ hơi nhăn lại, khóe miệng run run: “Em chỉ là thấy buồn nôn thôi.”

Cận Dập lái xe thêm một đoạn ngắn nữa thì dừng lại ở một khu vực trống trải, anh cũng hạ cửa kính xe xuống để không khí lưu thông.

Anh vặn nắp một chai nước suối rồi đưa cho Chu Tích Tuyết, để cô uống một chút để dịu lại.

Tốc độ xe quá nhanh khiến chức năng thần kinh dạ dày bị rối loạn, cần phải nghỉ ngơi và điều chỉnh.

Chờ Chu Tích Tuyết uống xong, Cận Dập nắm lấy tay cô, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn vào huyệt giữa hổ khẩu* trên mu bàn tay cô.

(*Góc giữa ngón trỏ và cái)

Anh không chắc cách này có hiệu quả để kiềm chế cảm giác buồn nôn hay không, nhưng trước đây anh từng đọc được phương pháp này trong một cuốn sách.

Chu Tích Tuyết nhìn qua gương chiếu hậu, xác nhận không còn xe nào đuổi theo, liền hỏi Cận Dập: “Anh làm sao phát hiện ra họ thế?”

Ngoài ra, Cận Dập còn có sử dụng một ít thủ đoạn phản theo dõi, cố ý lái xe lòng vòng. Thế mà, đám người kia lại hồn nhiên không hay biết gì mà ngây ngốc đi theo, cứ như những con rối bị giật dây, bám theo từng chặng đường vô nghĩa của họ.

Chu Tích Tuyết bỗng nhiên nói như người đến sau: “Em cũng phát hiện rồi! Em luôn có cảm giác có người đang theo dõi chúng ta! Nhất là lần trước đi mua sắm ở siêu thị, em cứ tưởng dạo này mình nhạy cảm quá rồi á.”

Cận Dập nhận lấy chai nước của Chu Tích Tuyết và vặn nắp lại. Anh không hề ngạc nhiên trước sự nhạy bén của cô, bởi vì ở tòa lâu đài cổ, cô cũng đã cẩn thận phát hiện ra camera.

Sáng hôm đó, cô đột nhiên đối diện với camera, ánh mắt sắc bén và kiên định, như thể có thể xuyên thấu tín hiệu điện tử, đâm thẳng đến nơi ẩn mình của anh ở phía bên kia màn hình. Sau đó, cô khiêu khích nhướn mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý và tinh quái.

Còn Cận Dập, ở một không gian khác, vô thức siết chặt nắm tay. Anh vốn là người kiểm soát mọi thứ, nhưng giờ lại như bị chính những chiếc camera đã dày công bố trí phản phệ.

Chu Tích Tuyết rất tò mò: “Họ là ai thế? Tại sao lại theo dõi chúng ta vậy anh?”

Cận Dập lắc đầu, trong đầu anh không có câu trả lời rõ ràng nên không thể trả lời cô.

Thấy anh không nói gì, Chu Tích Tuyết cũng không hỏi thêm. Cô tựa lưng vào ghế xe để thư giãn, cảm giác buồn nôn cũng đã dịu đi ít nhiều. Cùng lúc đó, cô chú ý thấy khu vực xung quanh khá hoang vắng. Có nhà ở, nhưng không nhiều, phần lớn là nhà cấp bốn thấp bé, trông giống như một vùng bán ngoại ô.

Cận Dập im lặng nhìn về phía trước, vẻ mặt vốn bình thản giờ lại như có một vết nứt, anh khẽ nhíu mày. Đường quai hàm của anh căng chặt, ngay cả yết hầu cũng hoạt động một cách đầy kìm nén, cứ như thể ngay cả việc hít thở cũng đang đấu tranh với một cảm xúc mãnh liệt nào đó.

Chu Tích Tuyết không nén được tò mò: “Có chuyện gì vậy anh?”

“Đi thêm khoảng 500 mét nữa, sẽ có một ngôi nhà, đó là nơi bố mẹ anh từng sống.”

Mọi thứ dường như đã được định sẵn bởi số phận.

Ánh mắt Chu Tích Tuyết bỗng sáng lên, cô hỏi: “Mình có thể vào xem không?”

“Được.” Có điều, anh cũng nhắc nhở cô, “Nhưng nơi đó đã bỏ hoang từ lâu rồi.”

Quãng đường 500 mét chỉ cần nhích chân ga một chút là tới.

Cận Dập dừng xe trước một cánh cổng sắt lớn, qua những hoa văn rỗng và lớp gỉ sét, có thể nhìn thấy bên trong là một ngôi biệt thự cao cấp. Phong cách kiến trúc vẫn rất đặc trưng của Hy Lạp, nhưng có thêm vài nét hiện đại. Rõ ràng chủ nhân ngôi nhà đã từng dùng cả tấm lòng chăm chút cho nơi này.

Hiện giờ, khu vườn không còn người ở, cỏ dại mọc um tùm, tựa như một thi thể bị thời gian rút cạn ruột gan, còn vẻ ngoài thì bị nấm mốc gặm nhấm. Phần kiến trúc chính của biệt thự, vì phong hóa nhiều năm mà tường bị tróc lở từng mảng lớn, cửa kính cơ bản đã vỡ vụn thành từng mảnh, trông như những vết sẹo được chạm khắc.

Cận Dập xuống xe, đi thẳng đến trước cổng lớn. Anh mặc đồ đen, môi hơi mím chặt, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào bên trong sân, cứ như nơi đó có con mồi đang chờ đợi anh vồ lấy.

Chu Tích Tuyết gọi một tiếng “chồng ơi” để cắt ngang dòng suy tư của anh: “Anh quên bế em xuống xe rồi nè.”

Nghe vậy, Cận Dập quay người đi tới chỗ Chu Tích Tuyết, chuẩn bị bế cô xuống.

Chiếc xe này khá cao, nên từ trước đến nay luôn là anh giúp cô lên xuống xe.

Chu Tích Tuyết vòng hai tay ôm lấy cổ Cận Dập, chẳng có vẻ gì là vội xuống xe, cô nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe môi anh.

Cô vẫn đang ngồi trên ghế phụ, còn anh thì phải cúi người xuống để đối diện với cô.

Hai người thân mật nép vào nhau, Cận Dập cúi đầu, trông như đang rúc vào lòng Chu Tích Tuyết.

“Ở đây có những ký ức không tốt của anh à?”

“Có.”

“Vậy anh có thể kể cho em nghe không?”

Ngón tay Chu Tích Tuyết đặt trên lọn tóc của Cận Dập, lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v* phần gáy của anh. Cận Dập như một con mãnh thú lớn đang được vỗ về, dần dần thả lỏng cơ thể đang căng chặt.

Những ký ức quá nhỏ tuổi đã trở thành những mảnh vỡ rời rạc, chắp vá lại với nhau. Trước năm sáu tuổi, anh đã sống ở đây một thời gian rất dài. Đây là phòng cưới của bố mẹ anh, và nó đã từng rất lộng lẫy. Sau sáu tuổi, anh được người nhà Valoi đón về ngôi nhà cũ, chính là nơi tổ chức buổi tiệc tối hôm trước.

Trong ký ức sâu thẳm của Cận Dập, người bố luôn nằm trên giường bệnh, còn người mẹ thì ngày đêm u sầu. 

Khi còn nhỏ, anh không hiểu điều đó có nghĩa là gì, chỉ biết không thể chọc giận mẹ, vì bà thường xuyên nổi cáu vô cớ. Còn bố anh, lại là một người cực kỳ kiên nhẫn.

Chú chó máy Sid do chính tay bố anh làm, sau này trở thành món quà sinh nhật để bầu bạn với anh lớn lên. Thế nhưng, Cận Dập không thực sự thích Sid, anh muốn có một chú chó chân chính, chứ không phải chó máy, nên thường xuyên vứt nó qua một xó.

Bố anh giải thích rằng, vì mẹ anh bị dị ứng lông động vật nên nhà không thích hợp nuôi chó.

May mắn là anh vốn không phải đứa trẻ hay mè nheo, biết được lý do rồi thì cũng không còn đòi hỏi nữa.

Bình Luận (0)
Comment