[Dì út của em ghét đàn ông lắm đấy]
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Chuyện tình của Tạ Chỉ Điệp và Eugene phải bắt đầu kể từ ba mươi năm trước.
Khi đó, Tạ Chỉ Điệp là một du học sinh ở nước Z, theo học tại trường đại học Z. Eugene cũng đang học tại ngôi trường này.
Eugene là một “ngôi sao” của Khoa Tài chính. Ông không chỉ đẹp trai mà thành tích học tập còn đứng đầu. Tạ Chỉ Điệp đã không ít lần nghe đến tên ông trong ký túc xá.
Lần đầu họ quen nhau đầy kịch tính. Trong lúc bị kẻ lạ mặt theo dõi, Tạ Chỉ Điệp vô tình va phải Eugene, và ông đã kịp thời đứng ra che chở cho bà.
Eugene nhanh chóng nhận ra một bóng người đang lẩn tránh ở cách đó không xa. Ông lẳng lặng bảo vệ Tạ Chỉ Điệp cho đến khi kẻ khả nghi kia biến mất ở khúc quanh.
Sau lần gặp gỡ bất ngờ đó, Eugene gần như ngày nào cũng lặng lẽ bảo vệ bà trên con đường mà bà nhất định sẽ đi qua.
Để bà không cảm thấy khó chịu, ông còn rất cẩn thận mà giữ khoảng cách, để bà không phải sợ hãi.
Nói thật, khi đó Tạ Chỉ Điệp không có nhiều cảm giác đặc biệt với Eugene. Bà từ nhỏ đã xinh đẹp nên có vô số người theo đuổi.
Đối với chuyện yêu đương với người nước ngoài, Tạ Chỉ Điệp không mấy hứng thú, sớm đã định bụng sau khi học xong sẽ về nước, không muốn dính líu đến quá nhiều người ở đây.
Thế nhưng, Eugene lại là người theo đuổi kiên nhẫn nhất mà Tạ Chỉ Điệp từng gặp.
Ông thậm chí còn học tiếng Trung vì bà. Chỉ trong một năm ngắn ngủi, Eugene không chỉ nói tiếng Trung trôi chảy mà còn hiểu được cả phương ngữ ở quê bà.
Từ đó, bức tường thành trong lòng Tạ Chỉ Điệp bắt đầu lung lay.
Bước ngoặt xảy ra vào tuần thi cuối kỳ. Tạ Chỉ Điệp sợ rớt môn nên ngày nào cũng ở thư viện ôn tập suốt đêm. Eugene ở bên cạnh bà, giúp bà gạch đầu dòng những ý chính và giải quyết những chỗ khó.
Mỗi ngày, ông đều mang đến cho cô một đóa hoa tươi, không nhiều không ít, đủ để tô điểm thêm cho những ngày tháng khô khan, tẻ nhạt của bà. Ông còn viết đầy một cuốn sổ tay cho bà, để bà dễ hiểu bài hơn.
Cuốn sổ tay do chính tay Eugene viết, cùng với những lời nhắn nhủ động viên bằng song ngữ Anh – Trung, vẫn được Tạ Chỉ Điệp giữ gìn cho đến tận bây giờ.
Một người đàn ông tinh tế và chu đáo như vậy, Tạ Chỉ Điệp rất khó để không rung động. Với tâm lý muốn thử, bà đã chủ động hôn Eugene.
Vào đúng ngày lễ Giáng Sinh, họ đã chính thức xác nhận mối quan hệ.
Khi đó, Tạ Chỉ Điệp không thể ngờ rằng tình cảm của bà và Eugene lại trở nên sâu đậm đến thế.
*
Chiều tà buông xuống
Chu Tích Tuyết và Tạ Chỉ Điệp chào nhau rồi chia tay. Vừa quay đầu, cô đã nhìn thấy Cận Dập.
Anh đứng ở không xa, dựa vào chiếc xe hình giọt nước, hai tay khoanh lại, gương mặt lạnh lùng. Phía sau anh là một bầu trời rực rỡ sắc lửa do ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, nhưng một chút cũng không làm tan đi vẻ lạnh giá trong mắt anh.
Đôi mi cụp xuống, đôi môi mím chặt, khiến anh trông còn lạnh lùng máy móc hơn cả chiếc xe màu đen bên cạnh.
Cho đến khi vô tình ngước lên, anh nhận ra Chu Tích Tuyết đang bước về phía mình. Gương mặt vốn bình lặng không gợn sóng cuối cùng cũng giãn ra, trở nên dịu dàng.
Anh lập tức sải bước đi tới, dang rộng vòng tay rồi bế cô lên.
Gió đêm hiu hiu thổi, làn váy và mái tóc Chu Tích Tuyết đan xen vào nhau, vẽ nên những đường cong mềm mại trong không trung. Cô hơi nhón chân, vòng tay lên cổ Cận Dập một cách dịu dàng.
Rõ ràng chỉ xa nhau vài giờ, nhưng họ lại như đôi vợ chồng già đã mấy ngày không gặp, vội vã quấn quýt bên nhau.
Chu Tích Tuyết ghé sát, hôn một cái lên má Cận Dập. Bước chân anh khựng lại một chút, có vẻ ngạc nhiên vì cô nhiệt tình hơn hẳn mọi khi.
“Không phải anh đợi em cả buổi chiều ở đây đấy chứ?”
“Ừm.”
Khóe môi Cận Dập chậm rãi cong lên một nụ cười nhỏ. Đôi mắt xanh thẳm của anh lấp lánh vẻ kiêu ngạo trong ánh chiều tà.
Trong mắt Chu Tích Tuyết, vẻ mặt anh lúc này rất giống một chú chó lớn đang vẫy đuôi chờ chủ nhân v**t v* khen ngợi, ngay cả vẻ lạnh lùng giữa hai lông mày cũng tan chảy thành sự mong chờ đầy trẻ con.
Chu Tích Tuyết không kìm được trìu mến xoa má anh: “Ngốc không kia chứ? Không chán sao? Anh có thể đi làm việc khác trước mà, em đã nói khi nào xong sẽ gọi cho anh.”
“Muốn đợi em.”
Ba chữ ngắn gọn của anh khiến lòng Chu Tích Tuyết cảm thấy mềm nhũn, tê tê dại dại. Cô lại gần hôn nhẹ lên khóe môi anh, có chút áy náy: “Lần sau em sẽ không để anh đợi lâu như vậy nữa đâu.”
“Ừm.”
Một giờ trước, Chu Tích Tuyết vừa nghe Tạ Chỉ Điệp kể những chuyện bí mật về gia tộc Valoi, coi như đã giải đáp được những ẩn khuất trong lòng cô.
Nói một cách đơn giản, gia đình Cận Dập tan nát chủ yếu là do người chú ruột Keppel hãm hại. Trớ trêu thay, hai phần ba số người trong gia tộc Valoi đều là đồng lõa trong tội ác này.
Tại bữa tiệc gia tộc lần trước, Chu Tích Tuyết nhớ rõ người đàn ông tên Keppel và vợ của hắn, cô còn nhớ mình đã đặt cho cặp vợ chồng đó một cái tên dễ nhớ: Vợ chồng “Song K”.
Còn ông già P trông có vẻ đáng kính tại bữa tiệc, năm đó chính là kẻ đã tiếp tay cho vợ chồng “Song K”, từng bước từng bước hại chết bố của Cận Dập.
Có lẽ trời cao cuối cùng cũng không thể chịu đựng được những hành động độc ác của họ, trong cuộc chiến không tiếng súng này, đã trừng phạt ông già P bằng cái chết thảm thương của Violet, người con trai mà ông ta yêu quý nhất.
Ông P cũng vì nỗi đau mất con lần đó mà ngã bệnh, phải mất một thời gian dài để tĩnh dưỡng mới dần nguôi ngoai. Ông ta dồn tất cả tình yêu thương dành cho con trai sang cháu trai Lục Khuê Tây, hòng bù đắp lại phần nào.
Trong cuộc chiến giành giật lợi ích của gia tộc này, người vô tội nhất chính là Cận Dập.
Năm đó, Cận Dập mới chỉ sáu tuổi, đã mất đi cha, sau đó mẹ anh cũng bị cưỡng ép đưa vào bệnh viện tâm thần.
Cả gia tộc coi anh như một kẻ dị hợm, họ gọi anh là kẻ điên, cố tình làm khó, thậm chí ngược đãi anh. Cậu bé non nớt dù sống trong một gia đình lớn nhưng lại cô độc như một cọng cỏ dại, không nơi nương tựa.
Sau khi đủ khả năng tự lo cho bản thân, Cận Dập đã rời khỏi gia tộc, một mình phiêu bạt bên ngoài. Nhưng dù vậy, những người trong gia tộc này vẫn thèm khát tài sản của anh, tìm mọi cách hãm hại anh.
Vài chữ ngắn ngủi đã tóm tắt lại cuộc đời đã qua của Cận Dập, nhưng Chu Tích Tuyết dường như có thể hình dung ra những trải nghiệm bi thảm đó. Cô cũng từng mất đi sự yêu thương của người thân, từng bị hãm hại và bắt nạt. Cô đồng cảm với hoàn cảnh của anh, nhưng nỗi đau của cô chỉ là hạt cát so với biển cả mà anh đã phải trải qua.
Làm sao bây giờ?
Chu Tích Tuyết gấp không đợi nổi, càng lúc càng muốn quan tâm và yêu thương Cận Dập hơn.
Cô như một sợi dây đằng chặt chẽ, bám lấy anh không rời, dính chặt vào người anh, mật thiết đến mức không thể tách rời.
Không nghi ngờ gì, Chu Tích Tuyết hiểu Cận Dập. Cái ôm này đối với anh mà nói là một sự hưởng thụ lớn, và anh cũng sẽ càng siết cô chặt hơn.
Nhưng sự nhạy cảm của anh vẫn nhận ra sự khác lạ ở cô.
“Em sao vậy? Không khỏe à?” Cận Dập theo bản năng đưa tay sờ trán Chu Tích Tuyết, không thấy nóng.
Chu Tích Tuyết lắc đầu: “Mẹ đã kể hết cho em rồi.”
Vẻ mặt Cận Dập lập tức chùng xuống: “Bà ta nói gì?”
“Về gia tộc Valoi, về ba anh, về anh.”
Nghe vậy, anh hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường: “Vậy bà có lẽ đã nói một đống chuyện vô nghĩa rồi đúng không.”
“Sao lại là vô nghĩa được? Vì sao những chuyện này anh không kể cho em?”
“Em muốn biết gì?”
“Em muốn biết về anh.”
“Anh?” Cận Dập đặt tay Chu Tích Tuyết lên người mình, “Anh ở ngay đây.”
“Em muốn biết về Cận Dập cô đơn năm nào, cái “anh” nhỏ bé ngày trước đã vượt qua tất cả như thế nào?”
Lời của Chu Tích Tuyết dường như khiến Cận Dập cảm thấy mới mẻ và thú vị.
Anh đưa tay giữ cằm cô, thấy khóe mắt cô ướt át cùng vẻ mặt đau khổ. Anh nghiêng đầu khó hiểu, hỏi cô: “Em đang thương hại anh à?”
“Đúng vậy! Thương hại anh! Thương hại anh chết tiệt!” Chu Tích Tuyết vùi mặt vào ngực Cận Dập, cố gắng kiềm chế cơn xúc động muốn khóc, nghèn nghẹn nói: “Anh đúng là đồ đáng thương.”
Chu Tích Tuyết không thể nào tưởng tượng nổi những gì anh đã trải qua.
Cô đồng cảm, nhưng bất lực. Cô đau lòng, nhưng không thể xoa dịu nỗi đau đó. Cô hiểu, nhưng lại không cách nào thay đổi hiện trạng.
Ngay cả bản thân mình cô còn không thể bảo vệ, vậy thì có tư cách gì để xót thương cho người khác chứ?
Rất tiếc, Cận Dập không hề đồng cảm với lời nói của Chu Tích Tuyết. Bởi vì anh chưa bao giờ cảm thấy mình đáng thương.
“Không cần thương hại anh, chỉ cần yêu anh là được rồi.” Anh cúi người hôn lên hàng mi đang run rẩy của cô, nếm chút nước mắt còn vương, như thể muốn sẻ chia nỗi đau với cô.
Chu Tích Tuyết lặng lẽ vùi mình vào lòng Cận Dập.
Thật sự… hình như cô đã yêu anh rồi.