Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 74

Thế là, đêm hôm khuya khoắt, Cận Dập bế Chu Tích Tuyết xuống lầu, mở bếp ra kiếm đồ ăn.

Rót một ly nước ấm, Chu Tích Tuyết uống một hơi cạn sạch. Có thể thấy được đêm nay cô đã mất không ít nước, đúng là có thể hình dung bằng hai chữ “ép khô”.

Lần này, Cận Dập xử lý linh hoạt hơn, không để ga giường bị “nước sốt” “tấn công” nữa, mà lấy khăn tắm lót vào.

Hiện tại, Cận Dập để Chu Tích Tuyết ngồi đợi bên cạnh đảo bếp, còn mình thì loay hoay nấu ăn.

Chu Tích Tuyết có phần nghi ngờ tài nấu nướng của Cận Dập, bắt đầu nhớ tới Renee.

“Renee nấu ăn thật sự ngon ghê á! Lâu rồi chưa được ăn, em bắt đầu thấy nhớ rồi đấy.”

Nghe vậy, Cận Dập quay người lại, nghiêm túc nói với cô: “Anh cũng không định để cô ấy tham gia vào không gian riêng của hai đứa mình.”

Chu Tích Tuyết nhấn mạnh: “Em chỉ là muốn ăn đồ cô ấy nấu thôi mà.”

“Anh sẽ tự nấu cho em.”

“Anh biết nấu món Trung hả?”

“Biết.”

“Được, vậy em rửa mắt chờ xem nhé.”

Chu Tích Tuyết không có ý định giúp gì, mà Cận Dập cũng không cần cô động tay.

Tuy không biết Cận Dập sẽ làm ra món gì, nhưng cô chắc chắn mình sẽ không chê.

Cô nằm gác lên bàn đảo bếp chơi điện thoại, tiện thể nhắn hỏi Lâm Mân về thái độ của dì nhỏ.

Lâm Mân nhắn lại:

[Chị, hôm nay mẹ em chạy đến nhà họ Chu, bị cảnh sát bắt rồi.]

Chu Tích Tuyết:

[Gì cơ! Bị nhốt lại hả?]

Lâm Mân:

[Nhưng chị đừng lo, bà ấy không xâm nhập trái phép vào nhà dân, chỉ bị cảnh sát cảnh cáo một chút rồi được thả về rồi.]

Chu Tích Tuyết:

[Đều là lỗi của chị, khiến dì phải lo lắng.]

Lâm Mân:

[Người một nhà cả mà, nói mấy chuyện khách sáo đó làm gì.] 

[Chị ơi, bọn em đang thu dọn hành lý rồi, chắc cũng sắp gặp nhau rồi đó.]

Lại nhắn thêm:

[Đây là lần đầu tiên em ra nước ngoài đấy, còn có hơi háo hức nữa.]

Chu Tích Tuyết:

[Đi đường cẩn thận nhé!]

[Đến nơi rồi thì chị sẽ dẫn mọi người đi chơi thật đã.]

Lâm Mân:

[Được!]

Mơ hồ trong lòng, Chu Tích Tuyết cũng đang mong chờ bọn họ đến, chỉ là lo họ sẽ mệt vì đường xa di chuyển thôi.

Dì nhỏ và Lâm Mân là hai người nhà cô thân thiết nhất. Trước kia, cô thường xuyên đến nhà dì nhỏ ăn cơm, món cô thích nhất chính là sườn heo chua ngọt.

Ra nước ngoài lâu như vậy, ít nhiều gì cô cũng thấy nhớ họ.

Chỉ cần nghĩ đến món sườn heo chua ngọt thôi, ngón tay Chu Tích Tuyết đã ngứa ngáy không chịu được. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía người đang bận rộn cách đó không xa, gọi lớn:

“Cận Dập! Em muốn ăn sườn heo chua ngọt!”

“Bây giờ sao?”

“Ừm! Được không?”

“Được chứ.”

“Ô ô ô, chồng ơi, anh tốt quá đi!”

Chu Tích Tuyết lạch bạch chạy đến bên cạnh Cận Dập, hôn mạnh một cái lên má anh, coi như đã cho đủ “giá trị cảm xúc”.

Khóe môi Cận Dập khẽ nhếch, ánh mắt anh như tràn đầy ấm áp dịu dàng.

Anh muốn nói — cô cũng thật sự rất tốt.

Giữa đêm khuya thế này, một trận bận rộn như vậy, rõ ràng là cũng cần rất nhiều kiên nhẫn.

Chu Tích Tuyết tuy không giúp được gì, nhưng vẫn luôn ở bên cạnh Cận Dập. Anh nhiều lần lo nước sốt bắn lên da cô, kéo cô ra đứng một bên, nhưng chỉ chốc lát sau, cô lại chạy về đứng cạnh anh.

Cô dính anh, mà anh cũng chẳng rời được cô.

Cuối cùng, món sườn heo chua ngọt cũng hoàn thành.

Chưa bàn tới hương vị, chỉ riêng phần trình bày thôi đã đạt đến mức nhà hàng cao cấp rồi, thậm chí còn bày biện rất tinh tế.

Nếu không tận mắt nhìn thấy Cận Dập tự tay xuống bếp, Chu Tích Tuyết thật sự nghi ngờ anh có lén đổi sang đồ ăn mang về không đấy.

Về phần hương vị ra sao, Chu Tích Tuyết đã không chờ nổi mà nếm thử. Cô dùng ngón tay bốc một miếng bỏ vào miệng, hai mắt lập tức sáng rực.

“Siêu ngon luôn á!”

Ngoài món sườn heo chua ngọt, Cận Dập còn làm thêm một phần mì, trong đó có thả thêm ít rau xanh và trứng cuộn.

Sau khi mang mì và sườn heo chua ngọt ra, anh đứng bên đảo bếp rửa tay.

Lớp bọt xà phòng nhẹ nhàng được xoa đều trong lòng bàn tay, những ngón tay với khớp xương rõ ràng được rửa sạch dưới vòi nước, vô thức toát ra một vẻ quyến rũ gợi cảm. Móng tay anh được cắt gọn và mượt mà, phần khớp xương vẫn hơi ửng hồng. 

Đôi tay hoàn hảo không tì vết ấy — có thể làm ra món ăn ngon thế này, cũng có thể làm những chuyện khác.

Chỉ cần nghĩ đến việc đôi tay đó đã làm gì trên người mình, Chu Tích Tuyết lập tức không dám nhìn thẳng.

“Nhìn gì vậy?” Cận Dập thấy cô vẫn chưa động đũa.

“Đâu có gì đâu a.”

“Không hợp khẩu vị à?”

“Không phải, ăn ngon lắm. Anh cũng lại đây ăn đi, mình cùng ăn.”

“Được.”

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Cận Dập lúc này trông hoàn toàn khác với người đàn ông từng đứng lặng lẽ trong bóng tối ở tòa lâu đài cổ kia.

Trước đây, anh giống như một hồn ma lang thang, luôn xuất hiện âm thầm trong góc khuất, dõi theo cô chằm chằm. Khi đó, anh chẳng vướng bận chút khói lửa nhân gian nào, cứ như quỷ mị xuất hiện rồi biến mất, vừa đáng sợ vừa lạnh lùng.

Nhưng bây giờ, anh mang theo cảm giác của một con người đang sống thực sự.

Ăn xong rồi lại dọn dẹp, cũng tốn không ít thời gian.

Lẽ ra đã đến giờ nên ngủ, nhưng Chu Tích Tuyết lại càng tỉnh táo hơn. Cô nằm trên giường, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, bèn lấy điện thoại ra lướt mấy ứng dụng mình hay dùng.

Không biết có phải do trước đó cô đã tìm hiểu quá nhiều thông tin về Neuro Nexus hay không, mà các thuật toán lại liên tục đẩy cho cô những tin tức liên quan đến công ty công nghệ này.

Neuro Nexus ra mắt dòng điện thoại thông minh thế hệ mới: Flawl·ess80】

Chỉ mới hai ngày trước, Neuro Nexus tổ chức họp báo ra mắt sản phẩm mới, tại hiện trường không chỉ có các minh tinh đại diện, các blogger nổi tiếng, mà người được chú ý nhất chính là tổng giám đốc đương nhiệm, Quincy.

Cuộc họp báo do Quincy trực tiếp chủ trì, từng cử chỉ, hành động của anh đều bị truyền thông ghi lại và thổi phồng.

[Quincy đẹp trai quá!]

[Trên mạng, nhan sắc của Quincy được đánh giá cao đến mức không thể chê.]

[Nếu bạn từng nghe anh ấy chủ trì họp báo, sẽ bị thu hút bởi lời nói hài hước và cử chỉ hào phóng của người đàn ông này đấy.]

[Anh ấy thật sự hoàn mỹ không tì vết.]

Quincy còn có một cái tên tiếng Trung là Lục Khuê Tây.

Chu Tích Tuyết từng gặp anh ta. Lần trước, tại bữa tiệc tối của gia tộc Valoi, họ đã đối diện nhau.

Thế nhưng cô không ngờ, Quincy trong giới truyền thông xã giao lại được mọi người hoan nghênh đến thế.

Chỉ cần tra cứu tên anh ta trên các ứng dụng, sẽ xuất hiện vô số tin tức về anh. Đẹp trai, sáng tạo, năng lực xuất chúng — đây đều là những nhãn mác mà cộng đồng mạng dành cho anh ta.

Trong video, Quincy mặc một bộ vest sẫm màu được may đo tỉ mỉ, làm nổi bật đường vai cổ hoàn hảo của anh.

Nhìn qua, nhan sắc này thật sự đánh bại nhiều nam diễn viên trong giới giải trí. Nhưng anh ta lại là tư bản, là người của gia tộc Valoi. Chính vì thế, số người hâm mộ và tôn sùng anh ta ngày càng nhiều.

Sở dĩ Chu Tích Tuyết có ấn tượng với người đàn ông này là vì anh ta và Cận Dập có một đôi mắt gần như giống hệt nhau. Thậm chí, hình dáng ngũ quan của họ cũng có vài phần tương đồng.

Điểm khác biệt là Quincy có mái tóc vàng đặc trưng, còn Cận Dập thì có tóc đen. Cận Dập mang vẻ con lai rõ rệt hơn, điều này lại càng hợp với gu thẩm mỹ của Chu Tích Tuyết.

Cùng là hậu bối trong gia tộc Valoi, nhưng Quincy và Cận Dập lại có hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau. Một người tự do, phóng khoáng; một người lại u ám, khép kín.

Nếu bố mẹ Cận Dập không vướng vào những tranh đấu của gia tộc, thì rất có thể, người đang đứng trên sân khấu chủ trì buổi họp báo và được cộng đồng mạng ca ngợi chính là Cận Dập.

Dựa vào cái gì?

Những thứ vốn thuộc về Cận Dập, sao có thể để đám người kia trắng trợn chiếm lấy hết?

Chu Tích Tuyết càng nghĩ càng thấy uất ức thay Cận Dập.

Cô buông điện thoại, xoay người lại đối mặt với anh, rồi nhào thẳng vào lồng ngực rắn chắc đầy đặn ấy, thuận tiện dụi mặt vào. Ừm, thật lớn, thật đầy đặn, dễ chịu ghê.

Cận Dập có tính sạch sẽ, sau khi nấu cơm xong còn phải đi tắm lại một lần. Trên người anh mang theo hương sữa tắm giống với Chu Tích Tuyết, nhưng lại toát ra cảm giác khác biệt.

Thật ra, Cận Dập vẫn chưa ngủ. Trước đó hai người ôm nhau khăng khít không rời, cô nằm tựa lưng vào lồng ngực rắn chắc của anh, còn anh thì vùi mặt vào vai cô.

Anh biết cô chưa ngủ, cũng biết cô đang dùng điện thoại để tra cứu gì.

Còn về người tên Lục Khuê Tây kia, Cận Dập và hắn cũng không có nhiều liên hệ.

Từ nhỏ Lục Khuê Tây đã được cưng chiều, trong gia tộc ai cũng bao bọc và che chở hắn.

Chính những người đó cũng không cho Cận Dập lại gần Lục Khuê Tây, chỉ vì họ tin rằng anh sẽ mang vận rủi đến cho người khác.

Chỉ là có một lần, Lục Khuê Tây đột nhiên tìm đến anh, chẳng hiểu gì mà nói muốn hợp tác.

Hợp tác?

Cũng không thua gì tìm đường chết.

Cận Dập cảm thấy hắn nên đi khám bác sĩ tâm thần, nếu không thì chẳng thể nào làm ra chuyện ngu ngốc đến thế.

Chu Tích Tuyết ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Cận Dập.

Thấy cô từ đầu tới giờ vẫn không có vẻ gì là buồn ngủ, anh theo bản năng đưa tay v**t v* gương mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Muốn anh làm gì đó giúp em dễ ngủ hơn không?”

Chu Tích Tuyết lắc đầu, nghiêm túc nhìn anh hỏi: “Chẳng lẽ anh không bận tâm khi bị người khác cướp sạch mọi thứ sao? Neuro Nexus – công ty đó là tâm huyết của ba anh trước kia, giờ lại nằm trong tay người khác.”

Cận Dập không hề để tâm: “Anh vẫn còn cổ phần ở Neuro Nexus, không cần vất vả quản lý, mỗi năm vẫn đều nhận được cổ tức tương ứng.”

Lý thì đúng là như vậy, nhưng dựa vào đâu mà phải để người khác hưởng vinh quang ấy một cách dễ dàng?

Chu Tích Tuyết bĩu môi, nhất thời không biết phải nói gì.

Cận Dập như nhìn ra được nét u sầu trên mặt cô, khẽ hỏi: “Không vui à?”

Chu Tích Tuyết lắc đầu, lại lần nữa dụi mặt vào ngực Cận Dập, cọ nhẹ vài cái.

Bản thân cô còn lo chưa xong, lúc ở nhà họ Chu bị ức h**p cũng đành bó tay chịu đựng, chỉ có thể làm con rùa rút đầu mà nhẫn nhịn. Cô luôn tự an ủi mình, chuyện nhiều không bằng chuyện ít, thà nằm im còn hơn gây sóng gió.

Cận Dập khẽ vuốt tóc cô, dịu giọng cưng chiều hỏi: “Vậy… em muốn anh làm gì?”

Bình Luận (0)
Comment