Vào lúc chạng vạng, Chu Tích Tuyết kéo tay Cận Dập, nói: “Không xong rồi, chúng ta phải đi đón dì và em họ!”
Khi còn ở trong nước, Lâm Mân đã nhắn tin báo bình an cho Chu Tích Tuyết. Sau khi lên máy bay, để tiết kiệm chi phí, họ không mua gói cước internet nên coi như phải ngồi im suốt một đường.
Có điều, Lâm Mân cũng không hề rảnh rỗi, cô tìm một cuốn tiểu thuyết ngôn tình về tổng tài bá đạo để đọc, đủ để giết thời gian nhàm chán.
Cuốn tiểu thuyết có tên《Nụ Hôn Ướt Át*》trên Tấn Giang đã làm Lâm Mân mê mẩn. Đọc một mạch hết cả cuốn, cô không khỏi bắt đầu mơ mộng một tổng tài bá đạo âm u từ trên trời rơi xuống. Anh ta không chỉ cho cô vô số tiền để tiêu, mà quan trọng hơn là kỹ năng trên giường cũng rất giỏi. Sau khi yêu cô, anh ta không thể kiềm chế được bản thân, nếu không có cô thì không thể sống nổi. Sau đó là màn “em chạy anh đuổi”, tổng tài theo đuổi cô đến chân trời góc bể, không rời không bỏ.
(*Góc giải thích và PR=))), theo như bản convert thì tên bộ này với bộ truyện 《Nụ Hôn Ướt Át》của nhà mình từng làm giống nhau, vì thế mình mới edit thành tên này luôn ạ=)) Chứ hông có phải tui tự chèn nha mấy mom ơi!!!
Đồng thời thì bộ NHUA cũng là motip chiếm hữu cuồng yêu + nam yêu thầm ạ, ai hợp gu thì nhảy thử liền nhéeee)
Cuối cùng, cô hạnh phúc trở thành phu nhân tổng tài.
“Tỉnh dậy đi!” Trần Duyệt Nghi đẩy cô con gái đang ngủ say sưa, nước dãi chảy ròng ròng ở bên cạnh, “Còn nửa tiếng nữa là đến rồi.”
Ở bên này, Chu Tích Tuyết và Cận Dập cũng đã đến sân bay chờ đợi.
Chuyến bay quốc tế của dì và em họ cô theo lịch trình ban đầu là 19 giờ, nhưng theo thông báo chính thức của sân bay, chuyến bay sẽ hạ cánh muộn hơn khoảng nửa tiếng, cũng không phải là trễ quá muộn.
Một sân bay quốc tế rộng lớn, người đi lại tấp nập. Cảnh tượng này khiến Chu Tích Tuyết nhớ lại lúc mình mới đến đất nước này, cảm giác mông lung và bơ vơ. Cô bị tống cổ đưa ra nước ngoài, không biết vị hôn phu đang chờ đợi mình sẽ là người thế nào. Tính cách kỳ quái, cô độc cố chấp, có khuynh hướng bạo lực, đó là những gì người khác gán cho Cận Dập.
Thế nhưng, Cận Dập thật sự lúc này lại đang ở bên cạnh Chu Tích Tuyết, anh hoàn toàn khác với cái “kẻ điên” trong lời đồn của mọi người.
Thời gian chờ đợi còn khá dài, họ chuẩn bị đi đến phòng chờ.
Vừa ngước lên, xung quanh đâu đâu cũng là quảng cáo của đủ loại thương hiệu xa xỉ và công nghệ.
Mấy ngày nay, tầm mắt của Chu Tích Tuyết luôn bị Neuro Nexus chiếm giữ. Điều này đã vượt ra ngoài phạm trù của dữ liệu lớn thông thường, mà còn cho thấy công ty này có thực lực tài chính vô cùng mạnh mẽ. Bất kể là quảng bá trực tuyến hay ngoại tuyến, họ đều thực hiện một cách hoàn hảo.
Những thông báo về sản phẩm mới của Neuro Nexus đã làm rung động cả thế giới ảo, với vô số quảng cáo và thông tin tràn ngập khắp nơi, khiến người ta không thể nào phớt lờ.
Chu Tích Tuyết đang dừng chân xem thì đột nhiên có một người vội vã chạy ngang qua, va phải vai cô.
“Xin lỗi.” Đối phương tỏ vẻ hối lỗi, liên tục gật đầu với Chu Tích Tuyết.
Chu Tích Tuyết nhìn kỹ cô gái đó. Là một cô gái châu Á, với mái tóc dài màu đen buông xõa trên vai và gương mặt thanh tú.
Cô lắc đầu, dùng tiếng Anh nói rằng không sao.
Cô gái nhanh chóng quay người và chạy đi, nhưng Chu Tích Tuyết lại tinh ý nhận ra dưới đất có một tấm thẻ nhỏ rơi ra. Trông nó rất quen mắt. Cô cúi xuống nhặt tấm thẻ lên, nhìn kỹ, hóa ra lại là một chứng minh thư nhân dân của Trung Quốc.
Phía bên trái là tên họ: Cố Ninh Duyệt. Thật trùng hợp, chủ nhân của tấm chứng minh thư này lại cùng tuổi với Chu Tích Tuyết.
Phía bên phải là một tấm ảnh chân dung, nhìn kỹ, chẳng phải là cô gái vừa va vào cô sao!
Chu Tích Tuyết vội vàng ngẩng đầu nhìn về hướng cô gái vừa rời đi, nhưng bóng dáng xinh đẹp kia đã không còn thấy đâu nữa.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Chu Tích Tuyết quay đầu hỏi Cận Dập, “Đưa cái chứng minh thư này đến khu vực đồ thất lạc hả?”
Cận Dập đưa ra ý kiến: “Đa số người khi làm mất đồ sẽ lập tức quay lại đường cũ để tìm kiếm.”
“Vậy chúng ta đứng đây chờ một chút đi.”
Quả nhiên, chỉ đợi một lát, bóng dáng cô gái kia lại vội vã quay trở lại, vẻ mặt đầy lo lắng, cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó.
Chu Tích Tuyết thấy vậy liền vội vàng bước đến, nói: “Cậu làm rơi chứng minh thư, tớ đã đặc biệt đứng đây chờ cậu quay lại.”
“Thanks God…” Phải một lúc sau Cố Ninh Duyệt mới nhận ra người đối diện nói tiếng Trung. “Khoan đã, cậu cũng là người Trung Quốc à?”
“Ừm.”
“Giờ cậu cũng về nước à?”
“Không, tớ đến đón người.”
Cố Ninh Duyệt gật đầu: “Tiếc thật, nếu tớ không phải đi ngay, có lẽ đã mời cậu một ly cà phê rồi.”
Chu Tích Tuyết cười: “Đừng khách sáo, biết đâu sau này chúng ta lại gặp nhau.”
“Tớ chắc là sẽ không quay lại nữa đâu…” Cố Ninh Duyệt có vẻ bồn chồn, nhìn trái nhìn phải rồi tạm biệt Chu Tích Tuyết.
“Tạm biệt nhé.”
“Tạm biệt.”
Không lâu sau đó, loa phát thanh vang lên một đoạn thông báo: “Hành khách bay đến HongKong, Trung Quốc, xin vui lòng đến cửa số 5 để làm thủ tục và lên máy bay.”
Chu Tích Tuyết hưng phấn quá, suýt chút nữa nghe nhầm thành hành khách bay từ HongKong, Trung Quốc đã đến.
Cô nhớ ra điều gì đó, quay đầu dặn dò Cận Dập liên tục: “Anh phải cười lên, nhất định phải cười thật nhiều! Anh không cười trông dữ lắm, người khác sẽ tưởng anh bạo hành em mất.”
Cận Dập gật đầu.
“Vậy anh cười một cái cho em xem đi.”
Người nào đó nghe lời, cong môi lên với cô một nụ cười như có như không.
Chu Tích Tuyết buồn cười: “Anh cười gượng quá đi mất!”
Cận Dập nghiêng đầu, có chút khó xử.
“Giống như anh cười với em ấy, đừng gượng ép quá, tự nhiên một chút.”
Rõ ràng là, điều đó cũng làm khó Cận Dập.
Thôi vậy, Chu Tích Tuyết không làm khó anh nữa: “Anh muốn cười thế nào thì cứ cười thế ấy đi.”
Cận Dập ngay lập tức thu lại nụ cười giả tạo.
Anh không hề mong đợi ai đến, thậm chí bắt đầu nảy sinh cảm giác chán ghét và phản cảm. Chỉ cần nghĩ đến việc sự chú ý và ánh mắt của cô sẽ chuyển sang người khác, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một nỗi ghen tuông không tên, thậm chí là phẫn nộ.
Tại sao phải gặp những người mà anh không muốn gặp?
Tại sao cô không thể chỉ ở với một mình anh?
Dường như, sâu thẳm trong nội tâm anh lại biến trở về thành con thú hoang bị vứt bỏ, cảm xúc bất an mãnh liệt đang phản phệ anh. Hoang mang, bất an, dường như có hàng vạn cây kim cùng lúc đâm vào cơ thể anh.
Anh không thể xác định mình sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì, chỉ có thể nắm chặt tay cô, cố gắng làm dịu đi trái tim đang hoảng loạn.
Chu Tích Tuyết cảm nhận được sự khác thường, nghiêng đầu nói với Cận Dập: “Anh nắm đau em rồi.”
Anh mím môi không nói, từ từ nới lỏng tay.
Hơi ấm từ bàn tay cô lan truyền đến lòng bàn tay anh, mang lại một sự trấn an ngắn ngủi.
Nhưng thế vẫn chưa đủ, sự kiên nhẫn và tự chủ của anh trong môi trường ồn ào này đang dần mất đi.
*
Không có cảnh tượng giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng, cũng không có mâu thuẫn gay gắt.
Trong nhà hàng, Lâm Mân đã nhiều lần ra hiệu bằng mắt cho Chu Tích Tuyết, vẻ mặt đầy lời muốn nói.
Dì Trần Duyệt Nghi thì bất động thanh sắc ngồi đó, đánh giá Cận Dập từ trên xuống dưới.
Sở dĩ tạo ra cục diện này, nguyên nhân chính là ở Cận Dập. Khí chất của anh quá lạnh lùng, nhưng sự chu đáo lại không có gì để chê trách.
Sau khi Lâm Mân và Trần Duyệt Nghi đến sảnh ra ga, Chu Tích Tuyết lập tức chạy đến đón. Nhưng ngay sau lưng Chu Tích Tuyết là một người đàn ông cao lớn, khoảng một mét chín. Khuôn mặt anh lạnh lùng, ngoại hình không hề tầm thường, vừa nhìn đã thấy không phải người bình thường.
Người Trung Quốc rất coi trọng duyên phận, đa số người có diện mạo đẹp, ấn tượng ban đầu sẽ rất tốt.
Cận Dập là người ít nói, nếu không biết những suy nghĩ u ám trong lòng anh, thì trong mắt người khác, anh chỉ đơn thuần là một người trầm ổn và chín chắn.
Khi gặp mặt, Chu Tích Tuyết lập tức nhiệt tình gọi dì nhỏ, Cận Dập cũng theo cô gọi dì nhỏ.
Chu Tích Tuyết chủ động giới thiệu với dì: “Đây là Cận Dập, là… chồng của con ạ.”
Cận Dập cũng mỉm cười với Trần Duyệt Nghi.
Mặc dù nụ cười này rất cứng nhắc và kỳ quặc, nhưng đúng như câu “duỗi tay không đánh người đang cười”, Trần Duyệt Nghi nhất thời cũng không tiện nói lời gì khó nghe ngay tại sân bay.
Cận Dập càng chu đáo hơn nữa, lặng lẽ nhận lấy hai chiếc vali hành lý của hai người, hóa thân thành một culi khuân vác, im lặng đi theo sau ba người. Sau đó, anh lại hóa thân thành tài xế, đưa họ đến một nhà hàng nổi tiếng.
Chỉ có điều, anh nói rất ít, toàn bộ hành trình chỉ nói vỏn vẹn ba câu, không hơn không kém.
Trong cách đối nhân xử thế lần đầu gặp mặt này, Cận Dập miễn cưỡng xem như đã vượt qua được ở chỗ Trần Duyệt Nghi.
Sau bữa tối, cả nhóm trở về nhà. Ý của Chu Tích Tuyết là, biệt thự có nhiều phòng, có thể cho dì và Lâm Mân vào ở luôn, đỡ phải đi thuê khách sạn.
Cận Dập dường như không có ý kiến gì về việc này, để cô tự quyết định là được.
Khi về đến nhà, Chu Tích Tuyết chìm đắm trong niềm vui vì người thân đến, không để ý đến sự khác biệt của Cận Dập so với mọi ngày.
Cận Dập ra vẻ hiểu chuyện, đứng dậy rời đi một cách hợp lý, nhường không gian cho họ.
Lâu ngày không gặp, Chu Tích Tuyết đương nhiên muốn trò chuyện nhiều hơn.
Vừa thấy anh đi, Lâm Mân lập tức không kìm được, hào hứng nói với Chu Tích Tuyết: “Chị! Anh rể ngoài đời quả nhiên đẹp trai hơn trong ảnh!”
Nửa câu sau mà cô ấy không nói ra là: “Nhưng nhìn có vẻ khó gần nha.”
Trần Duyệt Nghi nghe vậy lập tức phản bác: “Đẹp trai! Đẹp trai thì có ích lợi gì! Đẹp trai có thể hái ra tiền à?”
Lâm Mân: “Đương nhiên đẹp trai có thể hái ra tiền, mẹ không biết trên đời này có bao nhiêu người sống nhờ vào nhan sắc đâu.”
Trần Duyệt Nghi: “Bớt nói mấy lời ngụy biện ấy với mẹ đi.”
Lâm Mân bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
Chu Tích Tuyết không nhịn được giúp Cận Dập nói: “Dì ơi, anh ấy thật ra không xấu đâu, chỉ là hướng nội thôi ạ.”
Trần Duyệt Nghi thở dài. Nhìn thấy Chu Tích Tuyết dạo này rõ ràng mập hơn một chút so với lúc ở HongKong, sắc mặt cũng hồng hào, cả người tràn đầy sức sống hơn, trong lòng bà cũng đoán được đại khái rằng cô sống ở đây chắc chắn không đến nỗi tệ.
Ít nhất, ở đây tốt hơn Chu gia ở HongKong!
“Nhà nó làm gì? Cha mẹ nó làm công việc gì? Còn nó thì sao? Giờ nó làm công việc gì?” Những câu hỏi quen thuộc của các bậc phụ huynh Trung Quốc trong lần đầu gặp gỡ.
Chu Tích Tuyết lần lượt trả lời: “Bố anh ấy qua đời rồi, mẹ anh ấy hình như không có việc làm, còn anh ấy… cũng không đi làm ạ.”
“Cái gì!?”
Chu Tích Tuyết hiểu được dì đang lo lắng điều gì, liền tiếp tục giải thích cặn kẽ.
Ngược lại, Lâm Mân ở bên cạnh nghe đến ngây người, trong lòng thầm nhủ cốt truyện này đúng là quá kịch tính!
Trần Duyệt Nghi cũng đã hiểu ra, tiếp lời một cách bất mãn: “Hoàn cảnh gia đình này phức tạp quá.”
Lâm Mân “chậc” một tiếng: “Đây chính là cái gọi là hào môn sâu như biển trong truyền thuyết đây mà!”
…
Mọi hành động trong phòng khách đối với Cận Dập đều là một loại tạp âm. Những tiếng nói cười đó giống như một chiếc rìu vô hình, từng nhát từng nhát gõ vào thần kinh của anh.
Anh đã cố gắng kiềm chế, nhưng những âm thanh đó dường như là những lời chú, có thể xuyên qua mọi chướng ngại, đi thẳng vào tim anh.
Mãi cho đến khi, Chu Tích Tuyết ra khỏi phòng khách, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng anh.
“Cận Dập, anh ở đâu?”
Vừa dứt lời, Chu Tích Tuyết cảm thấy cổ tay mình đột nhiên bị nắm chặt, ngay sau đó, cả người cô chao đảo bị ép vào một bức tường lạnh lẽo.
Tiếng “rầm” vang lên, một cánh cửa bị đóng lại, xung quanh trở nên tối om.
Giây tiếp theo, một nụ hôn nóng bỏng bao trùm lấy đôi môi Chu Tích Tuyết.
Dồn dập, mãnh liệt, như cuồng phong quét sạch mây mù, tựa như muốn nhấn chìm cả cô.
Nếu không phải vì hơi thở của Cận Dập cùng thân hình cao lớn đang bao phủ lấy cô, khiến cô bị anh giữ chặt trong vòng tay, thì có lẽ lúc này cô thật sự đã hoảng sợ đến mức bật dậy. Nhưng vì là anh, cô mới có thể yên tâm thả lỏng.
Chu Tích Tuyết hoàn toàn không kịp suy nghĩ hay phản ứng gì, cảm giác của cô bị Cận Dập dẫn dắt hoàn toàn.
Nụ hôn quá mãnh liệt, khiến cô như trôi dạt giữa sóng lớn, chao đảo, không cách nào đứng vững.
Cận Dập dùng bàn tay siết nhẹ cổ cô, không để cô có cơ hội phản kháng, ngón tay như muốn in hằn lên da, để lại vài vệt đỏ mờ.
Nhưng thực ra, Chu Tích Tuyết cũng không có ý định kháng cự.
Quá mức k*ch th*ch.
Chỉ cách vài bước chân, dì nhỏ và Lâm Mân vẫn đang ngồi xem TV trong phòng khách, còn bọn họ thì đang ở ngay căn phòng bên cạnh, chỉ cách một bức tường, cuồng nhiệt hôn nhau, quần áo lộn xộn, không chút trật tự.
Chu Tích Tuyết sau đó mới phản ứng lại, theo thói quen đưa tay ôm lấy cổ Cận Dập, bắt đầu chủ động đáp lại nụ hôn của anh.
Chỉ một chút chủ động như thế, lại khiến toàn bộ động tác của Cận Dập đột nhiên khựng lại, trong khoảnh khắc như thể khoảng trống trong lòng được lấp đầy, khiến anh không kìm được khẽ thở dài một tiếng.
Chu Tích Tuyết không hiểu vì sao, vẫn đang treo người trên người anh, khàn giọng hỏi: “Sao thế?”
Trong bóng tối, Cận Dập chăm chú nhìn gương mặt của Chu Tích Tuyết, hỏi ngược lại: “Em đến tìm anh à?”
“Ừm phải!”
Chu Tích Tuyết suýt chút nữa đã quên mất, bản thân đến tìm anh là vì có chuyện muốn nói.
Vừa nãy nghe Lâm Mân nhắc đến cốt truyện của một quyển tiểu thuyết, cô bỗng dưng nổi hứng, nảy ra một ý tưởng bất ngờ.
“Sao vậy?” Ngón tay của Cận Dập đang ấn trên làn da cô cuối cùng cũng buông lỏng, nhịp thở dần ổn định lại.
“Chồng à, em cũng muốn thử làm phu nhân tổng tài chơi một lần!”