[Phân biệt]
Khí hậu ở khu Mayor gần đây khá dễ chịu, sáng sớm và tối trời se lạnh cần khoác áo mỏng, còn buổi trưa thì không quá nóng.
Hai ngày nữa, Trần Duyệt Nghi và Lâm Mân sẽ lên đường về nước, vé máy bay cũng đã đặt xong.
Lần này sang Z quốc, Trần Duyệt Nghi đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt và bánh kẹo từ Hồng Kông mang sang cho Chu Tích Tuyết.
Thế nhưng, trước khi đi, Trần Duyệt Nghi vẫn băn khoăn không biết Chu Tích Tuyết có quen đồ ăn bên này không. Nghĩ đi nghĩ lại, bả quyết định đi siêu thị mua thật nhiều nguyên liệu tươi ngon, tự tay làm và gói sủi cảo đông lạnh cho cháu, để lúc nào thèm thì có thể lấy ra hấp hoặc luộc.
Từ bé Chu Tích Tuyết đã thích ăn sủi cảo, đặc biệt là nhân tôm, sau đó mới đến nhân thịt bò.
Sủi cảo không phải là món hiếm ở các siêu thị người Hoa tại đây, nhưng mỗi người lại có một khẩu vị riêng. Hơn nữa, sủi cảo tự làm ở nhà vẫn là ngon nhất.
Những ngày này, Chu Tích Tuyết tranh thủ dẫn dì và em họ đi thăm thú khắp nơi, mong họ có thể cảm nhận được nhiều hơn về phong tục, văn hóa của đất nước này.
Đi du lịch nước ngoài không phải là việc dễ dàng, phần lớn mọi người cũng không thường xuyên trở lại một quốc gia nhiều lần. Chi phí là một chuyện, nhưng thời gian và năng lượng cũng là một vấn đề.
Ngày hôm qua, Chu Tích Tuyết cùng dì và em họ lại dành cả ngày để đi mua sắm ở trung tâm thương mại.
Khu trung tâm thành phố tập trung nhiều cửa hàng xa xỉ, giá cả lại rẻ hơn trong nước khá nhiều. Bạn bè của Trần Duyệt Nghi biết bà sang Z quốc đã nhờ mua hộ rất nhiều thứ. Ngoài ra, bản thân Trần Duyệt Nghi cũng sắm không ít đồ, bà chưa bao giờ bạc đãi chính mình.
Biết được họ đi mua sắm, Tạ Chỉ Điệp cũng đến nhập hội.
Được thông gia nhiệt tình đi cùng, Trần Duyệt Nghi cảm thấy rất được coi trọng, tâm trạng mua sắm cũng hứng khởi hơn hẳn.
Tạ Chỉ Điệp và Trần Duyệt Nghi tay trong tay đi phía trước, vừa đi vừa cười nói không ngừng.
Chu Tích Tuyết và Lâm Mân nắm tay nhau đi phía sau, không khỏi cảm thán về khả năng giao tiếp đáng nể của các bậc phụ huynh.
Trần Duyệt Nghi làm trong ngành kinh doanh thời trang, lại khéo ăn nói nên thực ra bà không thiếu tiền.
Lâm Mân từ nhỏ đã thấy mẹ vất vả ngược xuôi nên cô sớm đi làm thêm để kiếm tiền, chỉ mong mẹ có thể sớm được an hưởng tuổi già. Cô không quá coi trọng vật chất, không chạy theo hàng hiệu hay đồ xa xỉ, chỉ cần phù hợp với bản thân là được.
Dù đồ trong trung tâm thương mại có tinh xảo, tiện dụng đến đâu thì chỉ cần nhìn vào giá cả, Lâm Mân lập tức rút ánh mắt lại. Cô biết có những thứ không nằm trong khả năng chi trả của mình, nên cũng không miễn cưỡng.
“Muốn gì cứ nói, chị mua cho!” Chu Tích Tuyết kéo tay Lâm Mân, đi đến món đồ cô ấy vừa nhìn. “Cái này đúng không? Thích thì mua đi!”
“Nhưng mà…” Nhưng mà cái túi này có giá gần sáu chữ số! Đối với một sinh viên như cô thì hoàn toàn không cần thiết.
“Qua thôn này rồi thì không còn tiệm này nữa đâu.”
Lâm Mân chần chừ một lát rồi nói: “Vậy em xin phép không khách sáo nữa!”
Sở dĩ Chu Tích Tuyết có thể chi tiêu hào phóng như vậy là vì Cận Dập đã đưa cho cô một thẻ tín dụng không giới hạn hạn mức, để cô thoải mái sử dụng.
Ban đầu, cô thực sự ngại ngùng khi nhận tiền của anh. Nhưng từ sau khi hai bên gặp mặt gia đình, cuộc hôn nhân vốn dĩ “hoang đường” này trong lòng Chu Tích Tuyết bỗng chốc trở nên chân thật hơn.
Nếu Cận Dập là chồng, thì việc cô tiêu tiền của anh cũng coi như là điều hợp lý.
Hơn nữa, cô hiểu rõ tình hình tài chính của anh, biết rằng số tiền này đối với anh chỉ là “muỗi đốt inox”.
Đi dạo… mua sắm…
Phụ nữ luôn có một nguồn năng lượng đáng kinh ngạc khi đi shopping.
Khi Chu Tích Tuyết đi ngang qua một cửa hàng nam trang cao cấp, nhìn thấy những bộ vest thủ công được trưng bày, cô không khỏi tưởng tượng Cận Dập mặc vest sẽ trông ra sao.
Tủ quần áo trong nhà cô chật kín quần áo, nhưng đồ của Cận Dập thì không có nhiều, cô cũng chưa từng thấy anh mặc vest.
Nghĩ vậy, Chu Tích Tuyết liền dùng tiền của Cận Dập để chọn mấy bộ quần áo cho anh. Bộ vest mà cô vẫn luôn mong muốn, bởi vì không có Cận Dập đích thân đến thử và đo size, nên cũng không tiện mua, cuối cùng cô đành từ bỏ.
Chỉ có trong lòng Chu Tích Tuyết hiểu rõ, mấy ngày nay mức độ vận động của cô đã bị đẩy lên mức quá tải, không chỉ ban ngày phải tiêu hao thể lực, mà đến tối còn bị “tiêu hao” thêm lần nữa.
Cận Dập mang về một cái thùng đầy, bên trong tổng cộng có ba mươi hộp nhỏ, mỗi hộp có sáu cái.
Ngay đêm đầu tiên, Cận Dập đã dẫn Chu Tích Tuyết thử bốn cái. Có điều, trong số đó có một cái bị cô vô tình làm hỏng—do không biết cách đeo, loay hoay một hồi lại đeo ngược, thành ra phải bỏ.
Về sau, khi Chu Tích Tuyết thấy anh nhét mấy hộp vào ngăn kéo chỗ bồn rửa mặt, vừa định nói không cần thiết, thì giây tiếp theo, anh đã bế cô đặt lên mặt bàn, lại tiếp tục dùng thêm một cái nữa.
Từ sau khi nếm trải hương vị ngọt ngào ấy, gần như mỗi đêm Cận Dập đều quấn lấy Chu Tích Tuyết không rời, cùng cô quấn quýt mãnh liệt, không ngừng hòa vào nhau, sâu sắc cảm nhận được sự mềm mại ấm áp của cô.
Rất khó tưởng tượng, nếu không có dì nhỏ ở đây, có khi Cận Dập thật sự sẽ bám lấy cô suốt 24 giờ mỗi ngày cũng nên.
Chu Tích Tuyết xem như đã nhìn ra, anh có tính chiếm hữu rất mạnh, gần như muốn trói cô bên cạnh mọi lúc mọi nơi, tốt nhất là hai người dính chặt vào nhau không rời. Nhưng điều mà không ai biết là — cô cũng có cảm giác y như vậy.
Chỉ là dạo gần đây, Cận Dập thường xuyên ra ngoài từ sáng sớm, đến tối mới về. Anh nói mình có việc phải giải quyết, Chu Tích Tuyết cũng không hỏi thêm gì nhiều.
Đã có lúc, Chu Tích Tuyết cảm thấy hơi hoang mang, không khỏi suy đoán rốt cuộc Cận Dập đang bận chuyện gì.
Là vì không muốn giao tiếp với dì nhỏ nên cố tình tránh mặt?
Hay là… bên ngoài thật sự có chuyện gì quan trọng?
Chu Tích Tuyết đã vài lần định mở miệng hỏi, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, ép bản thân đè xuống nỗi tò mò.
Cô nhớ khi mình còn rất nhỏ, từng tận mắt thấy ba mẹ cãi nhau một lần.
Hôm đó họ cãi cực kỳ dữ dội, ba cô giận đến mức đập phá hết mọi thứ trong nhà.
Nguyên nhân của lần cãi nhau đó là vì mẹ cô chỉ hỏi thêm một câu: “Gần đây ông cứ đi sớm về muộn, rốt cuộc là đang làm gì vậy?”
Dưới sự truy hỏi của mẹ, ba cô mặt đỏ tía tai, giận dữ chỉ trích bà quá kiểm soát: “Tôi phải xã giao! Tôi phải lo chuyện công ty! Chứ không phải như cô, suốt ngày chỉ ở nhà trông con!”
Mẹ cô lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi lại: “Con là của một mình tôi sao? Một tuần bảy ngày, ông có mấy tiếng ở bên Tích Tích? Công việc quan trọng đến thế sao? Hơn nữa… ông thật sự là đi làm việc sao?”
Chỉ vì mấy lời đó, ba cô nổi giận đùng đùng, gần như ném hết tất cả đồ đạc trong phòng khách.
Chu Tích Tuyết khi đó còn rất nhỏ, lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cha mẹ cãi nhau, sợ đến mức đứng nép một góc khóc òa lên, liền bị ba quát thẳng một câu giận dữ: “Khóc khóc khóc! Chỉ biết khóc! Im ngay!”
Bây giờ nghĩ lại, cô từ nhỏ đến lớn luôn yếu đuối bất lực, không bảo vệ được mẹ, ngược lại còn khiến mẹ phải liên tục trấn an cảm xúc của mình.
Cũng chính vì thế, Chu Tích Tuyết luôn sợ những câu hỏi quá mức sẽ dẫn đến hậu quả không thể lường trước, nên cô cũng chẳng muốn truy hỏi Cận Dập rốt cuộc đang làm gì bên ngoài.
Sáu giờ mười lăm sáng, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Cận Dập giống như mọi khi rời khỏi giường.
Thực ra, chỉ cần ngay chớp mắt anh rời giường, Chu Tích Tuyết liền có thể nhận ra ngay. Sau đó cô lại nhắm mắt, cố gắng tự đưa mình trở lại giấc ngủ, nhưng mãi vẫn không ngủ được, đành chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Ước chừng mười phút sau, Cận Dập đã rửa mặt thay đồ xong, lặng lẽ bước lại bên giường. Anh thường hay như vậy, ngồi ở mép giường nhìn cô, như một bức tượng điêu khắc im lặng, ánh mắt nóng rực ấy có khi kéo dài suốt mười phút, thậm chí còn lâu hơn.
Mấy hôm trước Chu Tích Tuyết thật sự đang ngủ nên hoàn toàn không hay biết. Nhưng hai hôm nay, cô luôn tỉnh dậy trước, rất khó mà không cảm nhận được ánh nhìn cháy bỏng kia.
Chẳng bao lâu sau, Cận Dập cúi người hôn lên trán cô, rồi đứng dậy rời đi. Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, như thể sợ đánh thức cô dậy.
Anh biết cô không thật sự ngủ, nhưng anh cũng không thể nói chuyện với cô quá nhiều. Giọng nói dịu dàng, cơ thể mềm mại, nụ cười đầy tình cảm của cô… tất cả đều khiến anh mất đi lý trí, khiến anh không cách nào dứt ra nổi.