Hôm nay trời lại hạ nhiệt, trên người Cận Dập vẫn mang theo hơi lạnh, nhưng hơi thở thì nóng rực.
Chu Tích Tuyết vừa định nói gì đó thì bất ngờ bị anh hôn lên đầu gối, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Cô khẽ run lên một chút, theo bản năng thu người lại.
Nếu đụng chạm không thể xoa dịu được cơn đau, thì còn nụ hôn thì sao?
Cận Dập đã nghĩ như vậy, và anh cũng làm đúng như vậy.
Hôm nay Chu Tích Tuyết mặc một chiếc váy dài tới bắp chân, lúc này tà váy bị kéo cao lên tới một vị trí khiến người ta ngại ngùng, nhìn qua có chút mờ ám.
Trớ trêu thay, Cận Dập còn giữ tư thế quỳ gối đầy ám muội ngay trước mặt cô.
“Anh đứng dậy đi, em thật sự không đau.” Chu Tích Tuyết kéo tay Cận Dập, nhưng anh vẫn không hề lay chuyển.
“Xin lỗi.”
“Chuyện này có gì mà phải xin lỗi chứ.”
Nếu phải nói xin lỗi, thì phải là cô mới đúng. Trên vai anh vẫn còn dấu răng cô để lại. Cô cắn rất mạnh, thậm chí còn rướm máu.
Chu Tích Tuyết cũng cảm thấy xấu hổ không biết nói sao, rõ ràng là người được chiều chuộng, không phải tốn chút sức nào, vậy mà cuối cùng lại để lại dấu vết rõ ràng trên đầu gối. Người khác mà nhìn thấy, không chừng còn tưởng cô vừa trải qua chuyện gì khủng khiếp. Cũng may hôm nay mặc váy dài, có thể che được, nếu không lúc tiễn Lâm Mân đi, mà để em ấy thấy, thì kiểu gì cũng bị trêu chọc cho xem.
Nụ hôn của Cận Dập từ đầu gối cô lan dần ra, từng chút một, như thủy triều dâng lên, không thể ngăn lại. Cuối cùng, thủy triều ấy lan ra cả chiếc sofa bọc da màu đen, để lại một mảng ướt đẫm.
Mãi cho đến lúc cuối cùng, Chu Tích Tuyết th* d*c, tay níu chặt mái tóc ngắn màu đen của Cận Dập, vừa năn nỉ vừa giục anh:
“Không thể ở đây được…”
“Sao lại không thể?”
Mấy ngày nay, Chu Tích Tuyết thường xuyên cùng dì nhỏ và mọi người ngồi xem TV, trò chuyện trên sofa. Còn bé Sid thì hay bò lăn dưới tấm thảm, lúc thì ngủ, lúc lại chơi đùa.
Khu vực này đối với cô mà nói giống như một không gian sinh hoạt chung, cứ như chỉ cần sơ ý một chút là sẽ bị người khác bắt gặp. Thiếu đi sự riêng tư, nhưng ngược lại lại khiến cảm giác trải nghiệm trở nên k*ch th*ch hơn.
Chỉ là, lần này Cận Dập lại không chiều theo ý cô, anh hoàn toàn làm theo ý mình, tiếp tục ngay tại phòng khách.
Lúc Chu Tích Tuyết thấy Cận Dập lấy ra một hộp gì đó từ ngăn kéo bàn trà, cô không khỏi kinh ngạc:
“Sao chỗ này cũng có?”
Cận Dập trả lời vô cùng thẳng thắn và thành thật:
“Phòng khi cần dùng.”
Chu Tích Tuyết nheo mắt lại, cảm thấy chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy:
“Không phải là mấy chỗ khác anh cũng có để sẵn đấy chứ?”
“Có chứ.”
Trong tủ bếp, tủ giày ở huyền quan, thậm chí cả trong hộc đựng đồ trên xe…
Anh đều chu đáo mà chuẩn bị sẵn một ít ở mỗi nơi.
Chu Tích Tuyết thực sự bị sốc:
“Không phải chứ, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?”
“Anh chỉ muốn lúc nào cũng được ở bên em.”
Gắn bó không rời, quấn quýt khăng khít, hoà vào làm một.
Đó là ý nghĩ thuần tuý và chân thật nhất trong lòng anh.
Chu Tích Tuyết cảm thấy bất lực:
“Cách nghĩ của anh thật sự rất nguy hiểm, hoàn toàn không quan tâm đến việc em có chấp nhận nổi hay không.”
“Anh sẽ kiềm chế.”
“Vậy mà gọi là kiềm chế sao?”
Điều khiến Chu Tích Tuyết thấy nhẹ nhõm đôi chút, là rèm cửa bốn phía phòng khách đều đã kéo kín. Nếu không, cô thật sự không dám tưởng tượng phải đối diện với cửa sổ sát đất kia như thế nào — chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bên ngoài, mà mặt kính pha lê trong suốt, không dính lấy một hạt bụi, lại có thể phản chiếu rõ ràng từng chi tiết cảnh hai người quấn lấy nhau.
Giữa ban ngày, ánh nắng chói chang xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu xuống nền nhà, trong không khí lơ lửng những hạt bụi nhỏ li ti.
Những hạt bụi ấy như bị điều gì khuấy động, bắt đầu dao động dữ dội trong không trung.
Bị nhốt trong chuồng, bé Sid kêu “gâu gâu” không ngừng giữa ban ngày, hy vọng chủ nhân sẽ cho nó vào nhà. Nhưng tiếng sủa của nó bị tiếng thở dồn dập trong phòng hoàn toàn lấn át, tạm thời không ai để ý tới.
Lưới cửa sổ khẽ đung đưa, gió nhẹ lùa vào cũng không thể thổi tan được không khí quấn quýt nơi này.
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vọng lại vài tiếng chim hót trong trẻo, dễ nghe, nhưng nếu lắng tai nghe, trong phòng lại thấp thoáng những tiếng nghẹn ngào – khi thì nức nở, khi thì kéo dài.
Khoảng thời gian này, họ đã cùng nhau trải qua vài lần thử nghiệm sâu sắc hơn. Trên chiếc sofa, hai người ngồi đối diện nhau. Cô tách hai chân ngồi trên đùi anh, khó tránh khỏi phải chủ động.
Cận Dập ngửa đầu nhìn Chu Tích Tuyết, toàn bộ tâm trí đều đặt lên người cô, trong mắt là ánh nhìn pha trộn giữa kích động và dịu dàng.
Chỉ là, vì thế mà đầu gối cô lại một lần nữa lưu lại thêm mấy dấu vết.
Không biết vô tình đụng vào công tắc gì, chiếc TV bỗng bật lên, bắt đầu phát bộ phim truyền hình nội địa mà dạo gần đây Chu Tích Tuyết và Lâm Mân đang theo dõi.
Thế là, Chu Tích Tuyết quay lưng về phía Cận Dập, ngồi trên người anh, đôi mắt dán vào màn hình với những hình ảnh rực rỡ sắc màu, nhưng cảm giác lại hoàn toàn bị người phía sau điều khiển.
Tiếng thút thít ấy, có thể là vì đau, cũng có thể là vì tận cùng của kh*** c*m.
Lần đầu tiên Chu Tích Tuyết bật khóc, Cận Dập hoảng hốt đến mức lập tức dừng lại, tỉ mỉ hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô, sau đó dè dặt thăm dò phản ứng.
Nhưng đến khi cô khóc nức nở như bây giờ, anh lại càng đáp lại sâu sắc hơn. Bởi vì anh đã hiểu, cô thích cảm giác như vậy.
Khi Cận Dập bế Chu Tích Tuyết lên lầu, trời đã chạng vạng.
“Muốn ăn gì trước, hay ngủ trước?”
Chu Tích Tuyết chọn ngủ một giấc trước.
Thật ra sáng sớm hôm nay, Chu Tích Tuyết đã bị Cận Dập đánh thức, đến giờ thì lại càng mệt mỏi rã rời.
“Ngủ đi.”
Khi Chu Tích Tuyết nằm xuống chiếc giường mềm mại, chưa đến một phút sau đã nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc mơ.
Cận Dập vẫn như thường lệ, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô rất lâu, nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
Một lúc sau, anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, ánh mắt âm trầm và sắc lạnh hướng ra bên ngoài, giống như một thợ săn đang mai phục chờ thời, ánh nhìn đầy chuẩn xác như đang xác định mục tiêu.
Màn đêm dần buông xuống, khu biệt thự xung quanh là một khu vực khá yên tĩnh, tách biệt với những con phố ồn ào náo nhiệt.
Mặt đường nhựa những ngày gần đây liên tục bị mưa xối qua, nhìn như vừa được trải thêm một lớp lụa đen bóng mịn. Hai bên đường, cây cối xanh mướt còn đọng nước, cành lá nhẹ nhàng lay động theo làn gió mát.
Từ xa, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng còi xe.
Lúc này, lại có một chiếc xe màu đen dừng lại cách biệt thự không xa.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông phương Đông vóc dáng không quá cao, miệng ngậm điếu thuốc, từ trên xe bước xuống.
Trong màn đêm, tàn thuốc nơi khóe miệng Chu Hàn Phi lập lòe ánh đỏ, mang theo một làn khói cay nồng sộc lên mũi.
Hắn vừa định nhả ra hơi thuốc cuối cùng, không ngờ ngay giây tiếp theo, một bóng đen cao lớn đã bất ngờ xuất hiện trước mặt.
Thực tế là Chu Hàn Phi hoàn toàn không kịp phản ứng, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ người trước mắt, thì cổ hắn đã bị một bàn tay bóp chặt.
Cận Dập với vóc dáng cao lớn và sức mạnh áp đảo hoàn toàn lấn át Chu Hàn Phi. Chỉ với một tay, anh dễ dàng bóp chặt cổ đối phương và từ từ nhấc bổng cả người lên không trung.
“Ư…!” Tàn thuốc rơi khỏi miệng Chu Hàn Phi, khuôn mặt hắn bắt đầu đỏ bừng vì nghẹt thở, đôi mắt trợn lên đỏ ngầu, cố gắng giãy giụa trong đau đớn. Nhịp tim dồn dập, hơi thở rối loạn, một cơn sợ hãi dữ dội lập tức bao trùm lấy toàn thân.
Trên xe còn có hai người – trợ lý và vệ sĩ đi theo Chu Hàn Phi – vừa thấy tình huống bất thường liền lập tức xuống xe.
Cận Dập nhanh như chớp, một tay đẩy Chu Hàn Phi ngã xuống đất, sau đó cũng dễ dàng hạ gục luôn hai người bên cạnh.
Trong tình huống bình thường, nếu cho người ta một đòn dứt khoát thì còn đỡ, nhưng điều đang chờ đợi Chu Hàn Phi lại rõ ràng là một cuộc tra tấn không hồi kết.
Gió nhẹ lướt qua nơi góc phố, mang theo từng đợt khí lạnh. Đèn đường kéo dài bóng dáng cao lớn của Cận Dập, phản chiếu xuống đất như một chiếc bóng ma rợn người.
Cận Dập chậm rãi tiến về phía Chu Hàn Phi đang quỳ rạp dưới đất r*n r*, sau đó bất ngờ giáng một cú đạp mạnh lên ngực hắn, rồi từ từ cúi người xuống.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn rõ gương mặt trước mắt – một gương mặt khiến người ta chỉ muốn buồn nôn.
Chu Hàn Phi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng, đáng sợ kia, cảm giác như đang đối diện với một ác quỷ vừa bò ra từ tận cùng địa ngục, khiến người ta chỉ muốn lập tức trốn chạy.
Đôi mắt màu lam ấy – trống rỗng, tĩnh mịch, không mang chút sức sống nào, như thể có thể hút cạn linh hồn người khác.
“Đừng… Tôi xin anh, nương tay một chút…”
Nhưng người trước mặt vẫn im lặng, khuôn mặt đầy sự tàn nhẫn, ánh mắt nhìn hắn như một cái xác không hồn, hoàn toàn vô cảm.
Nương tay ư?
Đáp lại, chỉ là sự trừng phạt còn tàn bạo hơn.
Đối với kẻ xâm nhập khả nghi vào tư dinh, tất cả những gì diễn ra… chỉ đơn giản là hành động tự vệ chính đáng.
Ngay khi Chu Hàn Phi há miệng, một điếu thuốc cháy dở bị nhét thẳng vào miệng, đồng thời miệng hắn bị bịt chặt.
“Ư…”
Cận Dập nâng một bàn tay của Chu Hàn Phi lên, chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, là tiếng của xương cốt đứt gãy.
“A ——”
Trong bóng đêm, tiếng kêu thảm thiết của Chu Hàn Phi vang vọng sâu thẳm không gian.
Nhưng đó, chỉ mới là sự khởi đầu.