Anh Ấy Đẹp Đến Từng Ngón Tay

Chương 19

Dịch: Khói

Qua hồi lâu, cửa phòng tắm được mở, tràn ra một luồng hơi nước, sau đó người ở bên trong bước ra ngoài.

Trong chớp mắt, Hứa Trì cảm thấy hơi thở như ngừng lại, máu nóng sôi trào.

Chàng thanh niên tóc đen hơi ướt, vài sợi tóc rủ xuống chiếc trán trắng trẻo bóng loáng, đôi gò má có chút ửng đỏ, trong mắt như ngậm sương, hàng mi cũng mướt hơi nước. Áo tắm mặc trên người anh như càng thêm phần rộng rãi, để lộ chiếc cổ thanh mảnh trắng như tuyết, xương quai xanh tinh tế và đẹp đẽ, cùng với bờ eo nhỏ nhắn yêu kiều. Nhìn xuống chút nữa, là đôi chân trần của chàng thanh niên, mắt cá nhân gầy yếu, bàn chân ngọc ngà trắng như tuyết, mang vẻ thanh tú, đáng yêu và tươi trẻ.

Rõ ràng là một người đàn ông mảnh khảnh tuyệt đẹp, nhưng lại tỏa ra vẻ dịu dàng mà đàn ông tầm thường không bao giờ có, mà nét quyến rũ cùng khí chất nhàn tản trên người anh lại hợp nhau lạ kỳ, mang đến vẻ đẹp rung động lòng người.

Thẩm Triệt hơi nghiêng đầu, một tay cầm khăn mặt lau tóc, nhìn Hứa Trì một cách tùy ý: “Cậu vẫn ở đây à.”

Trong giọng nói kia mang theo chút lười nhác và dịu dàng, lại như đang làm nũng, du dương, êm ái, Hứa Trì vốn định đứng lên, lại phát hiện mình không đứng dậy được – hắn cương rồi.

Thẩm Triệt vẫn chưa phát hiện ra: “Cậu cũng quay về tắm rửa đi.”

“Ừm…” Hắn cũng muốn về lắm, nhưng dù sao cũng không thể ngang nhiên mang cái “túp lều” đó mà đi chứ?!

Thẩm Triệt lấy làm lạ: “Cậu sao vậy?”

“Không sao.” Hứa Trì nhắm mắt để không nhìn thấy anh nữa, hít thở mấy cái, cố gắng kiềm chế dục vọng của mình – cũng không phải là chưa từng cưỡng ép ai bao giờ, nhưng Thẩm Triệt thì khác, Hứa Trì không muốn ép buộc anh, thậm chí khi nảy sinh tình dục với anh, hắn cũng cảm thấy như đang làm vấy bẩn anh vậy.

Anh sạch sẽ như thế, lại đẹp đến vậy, đáng được yêu thương chiều chuộng, cẩn thận trân trọng, ngay cả khi hôn anh cũng phải dùng sức thật nhẹ nhàng…

Nhưng… Nhưng vẫn không nhịn được muốn hung hãn đè anh dưới thân, liếm đầu lưỡi của anh, vuốt ve đầu v* anh, hôn lên ngón châm anh, dùng sức tiến vào anh, mạnh bạo xâm phạm anh, nghe anh thở gấp và rên rỉ dưới thân mình…

Không nhịn được nghĩ thế, dục vọng dưới thân cũng như muốn nổ tung.

“Hứa Trì?”

Thẩm Triệt lo lắng nhìn Hứa Trì, thấy hắn nhắm hai mắt nghỉ ngơi, không biết chỗ nào có vấn đề, tầm mắt dời xuống, không khỏi sửng sốt, vị trí nhô cao bên dưới quần của Hứa Trì, rõ ràng là đã có phản ứng.

Tuy chỉ cần là đàn ông khỏe mạnh thì đều sẽ có phản ứng sinh lý, nhưng ban ngày ban mặt tận mắt thấy Hứa Trì có phản ứng ở trước mặt mình, nhìn dáng hình nhô lên của vật có kích thước đáng gờm kia, tay chân không khỏi có chút luống cuống.

Hứa Trì ngồi đó im lặng điều chỉnh hơi thở, ngước mắt nhìn thấy Thẩm Triệt đứng ngơ ngác, có vẻ như bị sợ hãi, không khỏi cười khổ nói: “Xin lỗi, có lẽ là do gần đây bị nóng trong người.”

Thẩm Triệt “Ừ” một tiếng, đỏ mặt dời mắt sang chỗ khác nói: “Tôi ra ngoài một lát.” Nói xong cũng rời đi rất nhanh, giày cũng chưa kịp xỏ đã chạy ra khỏi phòng ngủ, anh muốn chờ Hứa Trì tự mình giải quyết xong rồi lại đi vào.

Thẩm Triệt đi lại một lát trong dãy hành lang vừa sâu vừa dài, trên tường là một bức tranh sơn dầu đóng khung to lớn, cùng với phù điêu hoa, cửa sổ đồ sộ mở ra bên trên bức họa, ánh nắng chiếu xuống đỉnh đầu, những vụn sáng nhỏ rơi trên tấm thảm mềm mại, anh càng đi càng cảm thấy hành lang này dài hơn, làm sao cũng không thể đi hết, rẽ vào mấy chỗ, dần dần không tìm được đường về nữa.

Khi thì bước qua mấy căn phòng, cửa phòng nào cũng đóng kín, cánh cửa gỗ cao lớn sẫm màu khắc hoa tinh tế, phong cách vừa cổ kính vừa trang nhã, dường như niên đại có từ rất xưa, nhưng lại được gìn giữ vô cùng chu đáo.

Khi thì lại ngang qua vài pho tượng hình người đồ sộ, đứng sừng sững trên xà nhà hình vòng cung treo trên cao, cùng giữa cột trụ theo kiểu Trung Hoa, đôi mắt của pho tượng đó vô thần, lặng lẽ quan sát anh, như thể anh là người lạ xâm nhập vào căn biệt thự này.

Lại đi chẳng biết bao lâu, trên người dần cảm thấy lạnh, tuy thành phố M ở chí tuyến Bắc, khí hậu bốn mùa ấm áp, nhưng dù sao bây giờ cũng là mùa đông, biệt thự lại lớn, người ở thưa thớt, hơn nửa trên người anh còn mặt áo tắm, lại không đi giày, bị gió thổi một cái đã cảm thấy lạnh cóng từ lòng bàn chân lan lên cả người.

Nhưng chẳng biết tại sao, đi bao nhiêu lâu cũng không nhìn thấy một người giúp việc, vì thế anh quay đầu đi về, muốn đi theo đường cũ, nhưng rẽ qua mấy ngã ba và khúc ngoặt, bất giác lại lạc đường.

Anh dần dần cảm thấy vừa lạnh vừa chóng mặt, dưới chân kiệt sức, đi đường mà cứ như giẫm lên bông, cơ thể lảo đảo ngã khuỵu xuống đất, may mà thảm rộng nên ngã cũng không phát ra tiếng động lớn.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó chợt bị ai đó bế ngang người lên.

Thẩm Triệt hoảng hốt, tầm mắt dừng lại trên gương mặt Hứa Trì, nhìn thần sắc kia, có vẻ hết sức lo lắng: “Sao anh lại chạy tới đây, giày cũng không đi, bị cảm thì biết làm thế nào?”

Thẩm Triệt chẳng còn sức lực gì nữa, chân cũng lạnh cóng như băng, dứt khoát vùi mặt vào ngực Hứa Trì, thấp giọng nói: “Tôi không cố ý, đi đi lại lại rồi lạc luôn.”

Hứa Trì ngẩn ra, chàng thanh niên trong ngực ngoan ngoãn dựa vào hắn, gương mặt nhợt nhạt mà dịu dàng, eo rất nhỏ rất mềm, trên người có hương thơm nhàn nhạt mát mẻ. Cơ thể này, cùng với hình ảnh mà mình tưởng tượng để giải quyết dục vọng, gần như hợp lại làm một, mà như có chút gì đó khang khác, hắn không nhịn được dùng sức ôm chặt hơn nữa.

Hắn bế Thẩm Triệt, rẽ trái rẽ phải mà đi một lát, rất nhanh đã về đến phòng ngủ của đối phương.

Trong lòng Thẩm Triệt cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng mình đi lâu như vậy, sao Hứa Trì thoắt cái đã đưa được mình về thế này.

Hứa Trì đặt anh lên giường, kê mấy chiếc gối mềm ra sau lưng anh, để anh ngồi dựa thoải mái vào mép giường, chân thả xuống bên dưới.

Sau đó lại đi lấy áo ngủ dày dặn sạch sẽ, thay cho áo tắm ẩm ướt trên người anh.

Thẩm Triệt vô thức nhìn xuống bên dưới của Hứa Trì, chỗ đó đã trở lại như cũ, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lát, lại cảm thấy rất thú vị, không khỏi nở nụ cười.

Hứa Trì ngồi trước mặt anh, giơ tay lên chạm vào gương mặt lạnh như băng của anh, dịu dàng nói: “Cười gì thế?”

Thẩm Triệt ngồi, nghiêng đầu một lát, thản nhiên đáp: “Không có gì.”

Hứa Trì vừa thấy hướng tầm mắt của đối phương, cũng biết hàm nghĩa trong nụ cười kia. Bây giờ để anh nhìn, ngược lại cũng không thấy xấu hổ lắm.

Chẳng qua, chạm tay một cái thấy người Thẩm Triệt lạnh như băng, cảm thấy đau lòng, vì thế nửa quỳ nửa ngồi, đưa tay giữ lấy hai bàn chân Thẩm Triệt, ôm vào trong lồng ngực mình.

“Anh lạnh không?” Hứa Trì hỏi.

“Ừ… Có hơi hơi…” Hai chân kề sát lồng ngực của hắn, lại nảy sinh thoải mái, buồn ngủ.

“Chốc nữa sẽ hết lạnh ngay thôi.”

Hứa Trì ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng màu đen trong mắt dường như sâu thêm, tựa hồ mặt biển tĩnh lặng, nhưng âm thầm trào dâng ngoài cửa sổ kia.
Bình Luận (0)
Comment