Thấy Biên Vũ nhíu mày, sắc mặt không tốt, Triệu Mịch ngắt dòng suy nghĩ của y: “Chuyện này tạm gác lại, sau này có thời gian sẽ kiểm chứng.”
Triệu Mịch hiểu rằng vấn đề này không chỉ đơn giản là “một lỗi nhỏ” với Biên Vũ. Nhưng hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng và quyết đoán để chuyển chủ đề, không muốn Biên Vũ rơi vào suy nghĩ đau đớn khi chưa thể xác minh ngay.
Biên Vũ lấy lại tinh thần: “Ừ.” Y điều chỉnh tâm trạng, nói với Triệu Mịch, “Tiếp tục đi.”
“Tóm lại, chúng ta thử đặt một giả thuyết điều tra.” Triệu Mịch lật sang trang mới trong sổ, vẽ vài vòng tròn đại diện cho các yếu tố, nối chúng bằng các đường thẳng, “Đây là một chuỗi bằng chứng có thể tồn tại. Chuỗi này gồm bốn yếu tố – tình huống khi tai nạn xảy ra, tuyên bố chính thức, sự chuyển hướng của dư luận, và can thiệp qua điện thoại xuyên quốc gia. Bước tiếp theo, chúng ta cần tìm mối liên hệ giữa chúng.”
“Vậy phải xem lại toàn bộ tài liệu liên quan năm đó.” Biên Vũ nói.
“Đúng. Về phần dư luận, chúng ta cần cố gắng tìm lại những tin tức bị gỡ bỏ năm đó.” Triệu Mịch nói, “Dù các nền tảng lớn đã xóa sạch, nhưng các nền tảng nhỏ có thể còn lưu giữ. Tìm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, sẽ có lợi cho vụ án.”
“Công việc này không nhỏ.” Biên Vũ cầm điện thoại, “Tôi không mang laptop, chỉ có thể tra tài liệu bằng điện thoại.”
“Laptop thì tôi có.” Triệu Mịch mỉm cười, mang ý khích lệ, “Hôm nay cả hai chúng ta đều không được rảnh, cùng cố lên nào.”
Triệu Mịch lấy laptop và tablet ra, cả hai bắt đầu phối hợp làm việc.
Cả hai đều là người tập trung cao độ, làm việc có tổ chức. Sau khi phân chia công việc một cách ăn ý, họ lặng lẽ bắt tay vào việc.
Trong căn hộ thuê không lớn, thời gian trôi qua như tiếng nước nhỏ giọt từ vòi bếp, từng giọt từng giọt có thể nghe thấy rõ.
Trong hai phút tạm ngưng suy nghĩ, Triệu Mịch thấy Biên Vũ tựa một tay lên tay vịn sofa, laptop mở trên đùi, tư thế thoải mái, thần thái tập trung, như hoàn toàn hòa vào không gian xung quanh.
Triệu Mịch thoáng có ảo giác, như thể họ đã ở đây, cùng nhau làm việc, cùng sống như thế này từ rất lâu. Không biết từ lúc nào, hắn lại nhìn quanh căn hộ thuê, thầm nghĩ: căn nhà này đủ cho một người ở, nhưng nếu tương lai có thêm một người, có lẽ phải mua một căn lớn hơn.
Nghĩ đến đây, Triệu Mịch lắc đầu. Hắn nhận ra mình đang nghĩ đến một chuyện còn xa vời, tương lai vẫn là điều chưa biết.
Nhưng hắn luôn tin rằng, tương lai có thể do con người tạo ra. Như hắn mười năm trước, đã tạo nên tương lai của hôm nay.
Rất nhanh, Triệu Mịch quay lại với công việc.
Bốn giờ chiều.
*Cốc cốc cốc*, tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí tập trung.
“Xin chào, chuyển phát nhanh của anh đây.” Giọng nói vang lên ngoài cửa.
Triệu Mịch ra mở cửa. Nhân viên chuyển phát nhanh đặt một thùng giấy 21 inch xuống: “Chuyển phát nhanh của anh đây.”
“Cảm ơn.” Triệu Mịch ký nhận, không khỏi nghi hoặc nhìn vào điện thoại, kiểm tra đơn hàng.
Biên Vũ bước đến cửa, nhìn thùng giấy trên sàn, cũng thắc mắc: “Hai con cá cần bể lớn thế này à?”
“Shop gửi nhầm kích cỡ rồi.” Triệu Mịch thở dài, nhưng vẫn mang thùng vào, “Đổi hàng không kịp nữa, hai con cá này hôm nay phải vào bể, không thì chết mất.”
“Tôi giúp anh.”
Triệu Mịch đặt thùng lên bàn, mở ra, Biên Vũ giúp hắn lấy bể cá hình vuông ra. Trong thùng còn có cát trang trí và cỏ giả tặng kèm, Biên Vũ cũng lấy ra luôn.
“Đặt bể cá ở đâu?” Biên Vũ hỏi.
“Ban đầu định để trên bàn sách, nhưng với kích cỡ này, phải tính lại.” Triệu Mịch lấy thước dây trong tủ, đo kích thước bể cá.
Biên Vũ quan sát cách bài trí phòng khách, chỉ vào một tủ thấp trống cạnh tủ tivi: “Để trên cái tủ đó đi. Khách ngồi ở phòng khách sẽ thấy được.”
“Được.” Triệu Mịch nghe theo ý kiến y.
Cả hai cùng đặt bể cá lên tủ thấp, lắp thiết bị lọc, sắp xếp cảnh quan dưới đáy.
Việc bố trí cảnh quan chủ yếu do Biên Vũ hướng dẫn. Y làm việc tỉ mỉ, từ cách phối màu cát đáy đến việc sắp đặt cỏ giả và đá trang trí, đều được sắp xếp cẩn thận, giúp Triệu Mịch tiết kiệm không ít công sức.
Cảnh tượng này trông rất đẹp.
Nếu Biên Vũ là phụ nữ, có lẽ người ta sẽ nghĩ y là một người vợ thông minh và xinh đẹp.
Sau khi đổ nước máy vào bể, thêm chất khử clo, Triệu Mịch không thả cá vào ngay, mà nói nước cần để yên vài giờ, nếu không cá dễ bị ngộ độc clo mà chết.
Xong xuôi, cả hai lặng lẽ nhìn bể cá vừa hoàn thiện. Họ như đang chiêm ngưỡng một phiên bản thu nhỏ của thủy cung trống rỗng, chỉ nhìn sóng nước và cảnh quan bên trong cũng thấy thú vị.
Dù ở bên nhau họ không trò chuyện sôi nổi, nhưng không hề nhàm chán.
“Bể cá trống quá, sau này nên thả thêm vài con cá nữa.” Triệu Mịch nhìn Biên Vũ đứng bên cạnh, hỏi: “Cậu thích loại cá nào?”
“Tôi?” Biên Vũ gần như không nghĩ nhiều, “Cá voi sát thủ.”
“Cá voi sát thủ là động vật có vú, không phải cá.”
“Vậy thì cá mập.” Lần này Biên Vũ nghĩ thêm hai giây.
Triệu Mịch bật cười: “Được thôi. Để tôi kiếm con cá mập thả vào.”
Mẩu chuyện ngắn này lặng lẽ khép lại.
Họ trở lại sofa tiếp tục công việc, nhưng tư thế đã khác.
Triệu Mịch bận rộn, cuối cùng ngồi hẳn xuống sàn, lưng tựa vào chân sofa. Còn Biên Vũ co chân lên sofa, lúc đầu ngồi xếp bằng, rồi duỗi chân chiếm trọn cả ghế.
Trời tối dần, họ không bật đèn, để ánh sáng từ màn hình điện tử chiếu sáng góc phòng mờ tối, như một lãnh địa riêng của hai người.
“Cậu đói không?” Giữa tiếng gõ phím đều đặn, giọng Triệu Mịch phá vỡ nhịp độ.
Biên Vũ chậm lại động tác tay: “Hơi hơi.”
“Tôi gọi đồ ăn. Cậu muốn ăn gì?”
“Cháo.” Biên Vũ nói: “Cháo gà xé hoặc cháo thịt nạc.”
“Mặn hay nhạt?”
“Nhạt.”
Triệu Mịch nhận ra khẩu vị của Biên Vũ luôn thanh đạm.
Khi đồ ăn ngoài giao đến, Biên Vũ đã ngủ thiếp đi trên sofa. Triệu Mịch đặt đồ ăn lên bàn ăn, không đánh thức y. Hắn thả hai con cá từ túi oxy vào bể, bật đèn trong bể. Ánh nước lấp lánh phản chiếu lên người Biên Vũ.
Biên Vũ vẫn chưa tỉnh. Y nằm yên trên sofa, đầu tựa vào tay vịn da mềm, dù đứng xa cũng có thể thấy đường cong duyên dáng trên sofa. Y như nhân vật trong bức tranh sơn dầu, hòa quyện với cái đẹp, khó mà không thu hút ánh nhìn.
Triệu Mịch vào phòng lấy một tấm chăn mỏng, bước đến sofa, nhẹ nhàng đắp lên người Biên Vũ.
Biên Vũ không bị động tĩnh nhỏ này làm phiền, nét mặt ngủ yên bình, trong bóng tối, khuôn mặt y sáng như ánh trăng, không gì che lấp được.
Triệu Mịch vô thức ngắm gương mặt ấy rất lâu, rồi đưa tay khẽ chạm vào má y.
Da Biên Vũ không lạnh như vẻ ngoài trắng trẻo, mà ấm áp. Triệu Mịch lưu luyến cảm giác ấm áp dưới đầu ngón tay, lần theo đường nét gương mặt y xuống đến môi.
Không kìm được, Triệu Mịch cúi xuống, tiến gần gương mặt đang say ngủ của Biên Vũ. Khoảng cách giữa môi họ, như hai con cá hôn nhau trong bể, gần đến mức sắp chạm.
Triệu Mịch biết đây là phạm tội. Nhưng đối diện Biên Vũ, hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể giữ được sự trong sạch cả đời.
Trong khoảnh khắc, Biên Vũ mở mắt. Dư âm buồn ngủ chưa tan, nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất. Y nhìn thẳng vào đôi mắt gần kề của Triệu Mịch, khẽ hỏi: “Cảnh sát chính trực cũng định làm chuyện xấu sao?”
Triệu Mịch không rời khỏi gương mặt y, đáp: “Cậu quên rồi à, trước đây tôi cũng từng xấu.”
“Cũng từng làm chuyện xấu thế này?”
“Xấu đến mức này thì lần đầu.” Triệu Mịch đặt tay lên má y, ngón tay lùa sau tai, môi khẽ chạm vào môi y. Khi nhận ra Biên Vũ không kháng cự, hắn hôn y hoàn toàn.
Triệu Mịch nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của Biên Vũ, đầu lưỡi khẽ mở môi y, tiến vào.
Nụ hôn giữa họ lặng lẽ, âm thầm nóng lên, ẩm ướt, cho đến cuối cùng, trở nên mãnh liệt và rực cháy.
Tốc độ d*c v*ng nuốt chửng Triệu Mịch nhanh đến mức chính hắn cũng ngạc nhiên. Nhưng d*c v*ng này do Biên Vũ khơi dậy, nên hắn không thấy lạ. Hắn không muốn làm kẻ chinh phục d*c v*ng, chỉ muốn chinh phục Biên Vũ.
Biên Vũ đáp lại nụ hôn của hắn. Tay Triệu Mịch lần từ tai y xuống cổ, đến cánh tay, nắm lấy cổ tay y, dùng chút lực. Trong khoảnh khắc ngắt quãng giữa nụ hôn, Triệu Mịch hỏi: “Ai dạy cậu?”
“Anh quan tâm sao?” Biên Vũ đáp nhạt, khóe mắt rõ ràng lấp lánh ánh nước, nhưng ánh nhìn vẫn không đổi.
Đôi mắt tưởng chừng lạnh lùng ấy lại ẩn chứa sự mê hoặc chết người. Chỉ cần nhìn lâu hơn, người tỉnh táo nhất cũng sẽ sa vào lưới tình của Biên Vũ, bị g**t ch*t trong mạng lưới d*c v*ng y giăng ra.
Nhưng nghĩ đến việc “mạng lưới” của Biên Vũ từng vây bắt những người đàn ông khác, ánh mắt Triệu Mịch lạnh đi, nắm tay y chặt hơn.
Ý nghĩ ấy khơi dậy hormone chiếm hữu bẩm sinh của đàn ông, nhất là khi Biên Vũ không phủ nhận. d*c v*ng chiếm hữu nuốt chửng lý trí của Triệu Mịch đạt đỉnh.
Biên Vũ đột nhiên cảm thấy sức nặng trên người, Triệu Mịch đè lên y, nắm luôn cổ tay còn lại, ánh mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, ẩn chứa ngọn lửa nhỏ: “Tôi muốn biết những chuyện tiếp theo, có ai dạy cậu chưa.”
Hơi thở Biên Vũ dường như cuối cùng cũng thay đổi, môi khẽ hé, nói: “Anh muốn tự tay dạy tôi… hay chỉ muốn nghe một câu trả lời?”
“Cả hai.” Triệu Mịch giọng khàn, kề sát tai y, “Xác minh phải toàn diện. Đáp án tôi phải tự kiểm chứng.”
Biên Vũ không đáp, chỉ thở nặng thêm một chút. Y như người bẩm sinh không bao giờ chịu thua, dù trong khoảnh khắc này, cũng không vì sự xa lạ với cảm giác mà e ngại, ngược lại còn nghênh đón hành động của đối phương.
Nụ hôn tiếp theo đã mang màu sắc khác, mọi thứ đều dẫn đến chiều sâu hơn.